Đích Nữ Trọng Sinh Độc Hậu Không Dễ Theo Đuổi
Chương 15: Thương Nghị Hợp Tác
Lâm Thanh Nhụy
10/01/2024
Kỳ Liên Hàn ở trong thư phòng, suy nghĩ kế hoạch của mình, bỗng nhiên ra lệnh cho thủ vệ ngoài cửa mời Tiêu Vãn Sương đến thư phòng mình.
Tiêu Vãn Sương đang ngây ngốc nhàm chán, Kỳ Liên Hàn tìm nàng ư, nàng phải nhanh chân đến xem Kỳ Liên Hàn tìm nàng có chuyện gì, nói không chừng là có chuyện hay gì đó để xem.
Tiêu Vãn Sương được mời đến thư phòng Kỳ Liên Hàn, nàng tìm một cái ghế ngồi xuống.
“Vương gia, ngài tìm ta tới là có chuyện gì!”
“Bổn vương tìm ngươi tới là để nói chuyện hợp tác.”
Hợp tác? Tiêu Vãn Sương nghe Kỳ Liên Hàn nói chuyện hợp tác. Là chuyện Kỳ Liên Hàn không muốn cưới Tiêu Vũ Ninh, hắn biết nàng sắp thay Tiêu Vũ Ninh gả cho hắn.
Ý của Kỳ Liên Hàn là nàng thuận theo ý tứ của Thẩm Mính Hương, thay Tiêu Vũ Ninh gả cho hắn.
Tiêu Vãn Sương không còn đường ra khác, nàng ở phủ Thừa tướng không có căn cơ, chỉ có thể mặc người khi dễ.
Bị khinh nhục nhiều năm như vậy, muốn đòi lại, bản thân cần phải lớn mạnh hơn, mà Hàn Vương không thể nghi ngờ chính là chỗ dựa tốt nhất.
Chiếu theo diễn biến đời trước, nàng còn nửa năm nữa sẽ gả cho Hàn Vương. Nửa năm sau Tiêu Vũ Ninh mười sáu, mà nàng vừa vặn cập kê, là thời điểm nàng có thể gả chồng.
Thẩm Mính Hương nghĩ ra ý kiến hay, năm đó Tĩnh Đế tứ hôn cho Kỳ Liên Hàn cùng Tiêu Vũ Ninh. Tĩnh Đế vì tỏ vẻ ban ân đối với Tiêu gia, hôn kỳ sẽ do Tiêu Cảnh Nhiên và Thẩm Mính Hương quyết định. Hôn kỳ là do Tiêu Cảnh Nhiên cùng Thẩm Mính Hương định ra.
Thẩm Mính Hương vốn là không muốn gả nữ nhi cho Hàn Vương. Tiêu Vũ Ninh lại khóc lóc kể lể với Thẩm Mính Hương thà chết cũng không gả cho Hàn Vương gia.
Sau đó, mẹ con hai người nghĩ ra một kế, chính là để đứa nữ nhi mà Tiêu Cảnh Nhiên không coi trọng Tiêu Vãn Sương gả thay.
Từ lúc còn rất nhỏ Tiêu Vũ Ninh đã cho Tiêu Vãn Sương chút ơn huệ nhỏ, Tiêu Vãn Sương cảm động đến rơi nước mắt. Tiêu Vũ Ninh bắt lấy tật xấu mềm lòng của Tiêu Vãn Sương, nói mình không muốn gả cho Hàn Vương gia cỡ nào, than thở khóc lóc.
Tiêu Vãn Sương chịu không nổi, tỷ tỷ mỹ lệ ưu nhã của nàng phải gả cho Vương gia tàn phế kia, phải chịu Vương gia tàn phế kia dây dưa. Không, nàng không muốn Ninh tỷ tỷ chịu tra tấn như vậy. Nàng muốn thay Ninh tỷ tỷ gả cho Hàn Vương gia.
Tiêu Vãn Sương tìm Thẩm Mính Hương nói: “Mẫu thân, Vãn Sương không đành lòng để Ninh tỷ tỷ gả cho Hàn Vương, Hàn Vương căn bản không xứng với Ninh tỷ tỷ tài tình hơn ngươi, huống chi Hàn Vương gia còn là kẻ tàn phế.”
Sau đó nàng còn nói thêm: “Vãn Sương nguyện ý thay Vũ Ninh tỷ tỷ gả cho Hàn Vương.”
Thẩm Mính Hương sờ đầu Tiêu Vãn Sương, lộ ra ôn nhu trước kia không có, nói, “Đứa nhỏ ngốc, Ninh tỷ tỷ của con gả cho Hàn Vương, đó là mệnh của nàng, Thánh Thượng tứ hôn, kháng chỉ là tội lớn chém đầu.”
“Vãn Sương có cách, Vãn Sương thích Hàn Vương, là Vãn Sương tự ý thay Ninh tỷ tỷ gả cho Hàn Vương, Ninh tỷ tỷ không biết chuyện, tất cả đều không liên quan đến Ninh tỷ tỷ, hết thảy tội lỗi đều do Vãn Sương gánh vác.”
Thẩm Mính Hương nghĩ thầm, muốn chính là những lời này của ngươi, hết thảy đều là ngươi tự nguyện, chúng ta không ép ngươi, hy sinh tiểu tiện nhân ngươi, giữ được Ninh nhi của ta.
Nữ nhi cao quý của bà ta, Vương gia tàn phế kia không xứng cưới được.
Nửa năm sau, Tiêu Vãn Sương thay Tiêu Vũ Ninh lên kiệu hoa của Hàn Vương, nàng thành Hàn Vương phi.
Tĩnh Đế biết Tiêu Vãn Sương thay thế Tiêu Vũ Ninh mặt rồng giận dữ, muốn ban chết cho Tiêu Vãn Sương, là Kỳ Liên Hàn cầu tình mới bảo vệ được tính mạng Tiêu Vãn Sương.
Phụ thân Tiêu Vãn Sương Tiêu Cảnh Nhiên cũng mắng to Tiêu Vãn Sương, nói nàng là nghịch nữ, thế mà lại làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như thế, dám đoạt vị trí Vương phi của chính tỷ tỷ mình.
Chuyện Tiêu Vãn Sương gả cho Kỳ Liên Hàn trở thành trò cười của toàn bộ Càn Nguyên quốc, mỗi người đều mắng nàng không biết liêm sỉ.
Tĩnh Đế muốn biếm Tiêu Vãn Sương thành trắc thất, để Hàn Vương một lần nữa cưới Tiêu Vũ Ninh vào cửa. Tiêu Vũ Ninh khóc đỏ hai mắt, nói muội muội ái mộ Hàn Vương, nàng không muốn cùng muội muội mình tranh đoạt Hàn Vương gia. Thêm nữa, Kỳ Liên Hàn không muốn cưới Tiêu Vũ Ninh, việc này liền thôi.
Từ đó về sau Tiêu Vũ Ninh có được thanh danh tốt, hiểu biết lễ nghĩa, yêu quý ấu muội. Cho dù là muội muội ruột đoạt mất vị trí Vương phi của mình, cũng không so đo. Ngược lại, Tiêu Vãn Sương lại là kẻ không biết đại thể, điêu ngoa vô lý, vì đoạt vị trí Vương phi vào ngày tỷ tỷ gả cho Hàn Vương dùng mê dược đánh ngất tỷ tỷ, thay tỷ xuất giá.
Lại sau đó nữa, nàng thiết kế đẩy Hàn Vương xuống suối vàng, gả cho Tam hoàng tử, nàng càng bị thế nhân coi là trơ trẽn, bị mắng là không giữ đạo làm vợ.
Tiêu Vãn Sương nghĩ đến chuyện kiếp trước bỗng nhiên phục hồi tinh thần lại, “Ta đồng ý cùng Hàn Vương hợp tác, thế nhưng xin Vương gia giữ được thanh danh cho Vãn Sương.”
Nàng dù gả cho Hàn Vương cũng muốn danh chính ngôn thuận mà gả đi, chứ không phải giống như đời trước mất hết thanh danh.
Tiêu Vãn Sương đang ngây ngốc nhàm chán, Kỳ Liên Hàn tìm nàng ư, nàng phải nhanh chân đến xem Kỳ Liên Hàn tìm nàng có chuyện gì, nói không chừng là có chuyện hay gì đó để xem.
Tiêu Vãn Sương được mời đến thư phòng Kỳ Liên Hàn, nàng tìm một cái ghế ngồi xuống.
“Vương gia, ngài tìm ta tới là có chuyện gì!”
“Bổn vương tìm ngươi tới là để nói chuyện hợp tác.”
Hợp tác? Tiêu Vãn Sương nghe Kỳ Liên Hàn nói chuyện hợp tác. Là chuyện Kỳ Liên Hàn không muốn cưới Tiêu Vũ Ninh, hắn biết nàng sắp thay Tiêu Vũ Ninh gả cho hắn.
Ý của Kỳ Liên Hàn là nàng thuận theo ý tứ của Thẩm Mính Hương, thay Tiêu Vũ Ninh gả cho hắn.
Tiêu Vãn Sương không còn đường ra khác, nàng ở phủ Thừa tướng không có căn cơ, chỉ có thể mặc người khi dễ.
Bị khinh nhục nhiều năm như vậy, muốn đòi lại, bản thân cần phải lớn mạnh hơn, mà Hàn Vương không thể nghi ngờ chính là chỗ dựa tốt nhất.
Chiếu theo diễn biến đời trước, nàng còn nửa năm nữa sẽ gả cho Hàn Vương. Nửa năm sau Tiêu Vũ Ninh mười sáu, mà nàng vừa vặn cập kê, là thời điểm nàng có thể gả chồng.
Thẩm Mính Hương nghĩ ra ý kiến hay, năm đó Tĩnh Đế tứ hôn cho Kỳ Liên Hàn cùng Tiêu Vũ Ninh. Tĩnh Đế vì tỏ vẻ ban ân đối với Tiêu gia, hôn kỳ sẽ do Tiêu Cảnh Nhiên và Thẩm Mính Hương quyết định. Hôn kỳ là do Tiêu Cảnh Nhiên cùng Thẩm Mính Hương định ra.
Thẩm Mính Hương vốn là không muốn gả nữ nhi cho Hàn Vương. Tiêu Vũ Ninh lại khóc lóc kể lể với Thẩm Mính Hương thà chết cũng không gả cho Hàn Vương gia.
Sau đó, mẹ con hai người nghĩ ra một kế, chính là để đứa nữ nhi mà Tiêu Cảnh Nhiên không coi trọng Tiêu Vãn Sương gả thay.
Từ lúc còn rất nhỏ Tiêu Vũ Ninh đã cho Tiêu Vãn Sương chút ơn huệ nhỏ, Tiêu Vãn Sương cảm động đến rơi nước mắt. Tiêu Vũ Ninh bắt lấy tật xấu mềm lòng của Tiêu Vãn Sương, nói mình không muốn gả cho Hàn Vương gia cỡ nào, than thở khóc lóc.
Tiêu Vãn Sương chịu không nổi, tỷ tỷ mỹ lệ ưu nhã của nàng phải gả cho Vương gia tàn phế kia, phải chịu Vương gia tàn phế kia dây dưa. Không, nàng không muốn Ninh tỷ tỷ chịu tra tấn như vậy. Nàng muốn thay Ninh tỷ tỷ gả cho Hàn Vương gia.
Tiêu Vãn Sương tìm Thẩm Mính Hương nói: “Mẫu thân, Vãn Sương không đành lòng để Ninh tỷ tỷ gả cho Hàn Vương, Hàn Vương căn bản không xứng với Ninh tỷ tỷ tài tình hơn ngươi, huống chi Hàn Vương gia còn là kẻ tàn phế.”
Sau đó nàng còn nói thêm: “Vãn Sương nguyện ý thay Vũ Ninh tỷ tỷ gả cho Hàn Vương.”
Thẩm Mính Hương sờ đầu Tiêu Vãn Sương, lộ ra ôn nhu trước kia không có, nói, “Đứa nhỏ ngốc, Ninh tỷ tỷ của con gả cho Hàn Vương, đó là mệnh của nàng, Thánh Thượng tứ hôn, kháng chỉ là tội lớn chém đầu.”
“Vãn Sương có cách, Vãn Sương thích Hàn Vương, là Vãn Sương tự ý thay Ninh tỷ tỷ gả cho Hàn Vương, Ninh tỷ tỷ không biết chuyện, tất cả đều không liên quan đến Ninh tỷ tỷ, hết thảy tội lỗi đều do Vãn Sương gánh vác.”
Thẩm Mính Hương nghĩ thầm, muốn chính là những lời này của ngươi, hết thảy đều là ngươi tự nguyện, chúng ta không ép ngươi, hy sinh tiểu tiện nhân ngươi, giữ được Ninh nhi của ta.
Nữ nhi cao quý của bà ta, Vương gia tàn phế kia không xứng cưới được.
Nửa năm sau, Tiêu Vãn Sương thay Tiêu Vũ Ninh lên kiệu hoa của Hàn Vương, nàng thành Hàn Vương phi.
Tĩnh Đế biết Tiêu Vãn Sương thay thế Tiêu Vũ Ninh mặt rồng giận dữ, muốn ban chết cho Tiêu Vãn Sương, là Kỳ Liên Hàn cầu tình mới bảo vệ được tính mạng Tiêu Vãn Sương.
Phụ thân Tiêu Vãn Sương Tiêu Cảnh Nhiên cũng mắng to Tiêu Vãn Sương, nói nàng là nghịch nữ, thế mà lại làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như thế, dám đoạt vị trí Vương phi của chính tỷ tỷ mình.
Chuyện Tiêu Vãn Sương gả cho Kỳ Liên Hàn trở thành trò cười của toàn bộ Càn Nguyên quốc, mỗi người đều mắng nàng không biết liêm sỉ.
Tĩnh Đế muốn biếm Tiêu Vãn Sương thành trắc thất, để Hàn Vương một lần nữa cưới Tiêu Vũ Ninh vào cửa. Tiêu Vũ Ninh khóc đỏ hai mắt, nói muội muội ái mộ Hàn Vương, nàng không muốn cùng muội muội mình tranh đoạt Hàn Vương gia. Thêm nữa, Kỳ Liên Hàn không muốn cưới Tiêu Vũ Ninh, việc này liền thôi.
Từ đó về sau Tiêu Vũ Ninh có được thanh danh tốt, hiểu biết lễ nghĩa, yêu quý ấu muội. Cho dù là muội muội ruột đoạt mất vị trí Vương phi của mình, cũng không so đo. Ngược lại, Tiêu Vãn Sương lại là kẻ không biết đại thể, điêu ngoa vô lý, vì đoạt vị trí Vương phi vào ngày tỷ tỷ gả cho Hàn Vương dùng mê dược đánh ngất tỷ tỷ, thay tỷ xuất giá.
Lại sau đó nữa, nàng thiết kế đẩy Hàn Vương xuống suối vàng, gả cho Tam hoàng tử, nàng càng bị thế nhân coi là trơ trẽn, bị mắng là không giữ đạo làm vợ.
Tiêu Vãn Sương nghĩ đến chuyện kiếp trước bỗng nhiên phục hồi tinh thần lại, “Ta đồng ý cùng Hàn Vương hợp tác, thế nhưng xin Vương gia giữ được thanh danh cho Vãn Sương.”
Nàng dù gả cho Hàn Vương cũng muốn danh chính ngôn thuận mà gả đi, chứ không phải giống như đời trước mất hết thanh danh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.