Đích Nữ Trọng Sinh Độc Hậu Không Dễ Theo Đuổi
Chương 14: Vương Phi Tương Lai
Lâm Thanh Nhụy
10/01/2024
“Khụ, khụ.” Kỳ Liên Hàn xấu hổ ho khan hai tiếng, “Vãn Sương, ngươi đừng hiểu lầm, ta không có ý khác.”
Chuyện cởi quần áo nữ hài tử đây là lần đầu tiên hắn làm, hắn chỉ muốn kiểm tra vết thương trên thân thể nàng một chút, thật là mạo phạm nàng rồi. Hắn nhìn thấy trên cổ nàng hình như có vết roi, cho nên hắn mới……
Hàn Vương gia lãnh khốc cao ngạo trên mặt nhiễm một mảng đỏ ửng khả nghi.
“Vãn Sương, ngài gọi ta là Vãn Sương, ta và ngài rất thân thiết sao?” Tiêu Vãn Sương tặng cho Kỳ Liên Hàn một cái trợn trắng mắt.
“Ngài ngay cả quần áo của ta cũng cởi rồi, còn nói ta đừng hiểu lầm, không có ý gì khác.”
“Ngài thật quá đáng.” Tiêu Vãn Sương tức đến dậm chân.
Kỳ Liên Hàn nhặt quần áo trên đất lên thật cẩn thận khoác vào người Tiêu Vãn Sương.
Tiêu Vãn Sương qua quýt cầm quần áo mặc vào, xong xuôi dùng tay sửa sang lại nghiêm chỉnh.
“Hu hu, ta là một nữ hài tử trong sạch, thế mà bị ngài nhục nhã như thế.” Tiêu Vãn Sương dùng tay áo lau nước mắt.
Kiếp trước hắn khi dễ nàng, kiếp này hắn vẫn khi dễ nàng. Kỳ Liên Hàn vô lại, Kỳ Liên Hàn đáng ghét.
“Bổn vương sẽ phụ trách, bổn vương sẽ cưới ngươi làm trắc thất, ngươi đừng khóc.” Kỳ Liên Hàn vẻ mặt bất đắc dĩ. Hắn chỉ là muốn kiểm tra vết thương trên người Tiêu Vãn Sương một chút, không có ý tứ khinh bạc.
Trắc thất? Tiêu Vãn Sương tức giận xoay đầu đi, nàng không thèm làm trắc thất, nàng phải làm Vương phi.
Đã nhiều ngày Tiêu Vãn Sương ở phủ Hàn Vương tưới nước, bón phân cho quả Cửu Diệp của Kỳ Liên Hàn, Kỳ Liên Hàn kỳ thực cũng không quá mức làm khó nàng.
Lúc không có việc gì Tiêu Vãn Sương đi dạo khắp nơi trong phủ Hàn Vương, nàng có chút buồn bực, đã nhiều ngày như thế sao không thấy Kỳ Liên Hàn đâu?
Còn nữa, Du Nhi thế nào, Kỳ Liên Hàn đã đồng ý sẽ giúp nàng tìm Du Nhi, không biết đã tìm được hay chưa.
Du Nhi cùng Tô Phúc Hải bị nhốt trong rừng Sương Mù, vẫn đang tìm đường ra, chính là luôn không đi ra được. Tô Phúc Hải có chút khó khăn, chẳng lẽ hắn cứ thế không ra nổi, không, sẽ không. Hắn nhất định có thể ra ngoài.
Đang lúc tìm kiếm đường ra, Du Nhi không cẩn thận rơi vào một cái giếng cạn, Tô Phúc Hải đi cứu, lại cũng rớt xuống theo.
Sau khi rơi vào giếng cạn, Tô Phúc Hải phát hiện giếng cạn này rất lớn, vậy mà còn có thông đạo khác. Tô Phúc Hải dẫn Du Nhi theo thông đạo cứ thế đi về phía trước, đi đến cuối cùng ra khỏi thông đạo.
Trong nháy mắt rộng mở thông suốt, Tô Phúc Hải phát hiện hắn hiện tại thế mà đã ở hậu viện Lâm An Tự.
Tô Phúc Hải nhìn Du Nhi, cô nương này thật đúng là phúc tinh của hắn.
Du Nhi rũ mắt không nói, nghĩ thầm, vẫn nên sớm phân rõ giới hạn với người này mới tốt, người này tính tình thoạt nhìn có chút âm tình bất định.
Du Nhi nhân lúc Tô Phúc Hải không chú ý lén chạy đi.
Nàng còn muốn tìm tiểu thư nhà nàng, không biết tiểu thư nhà nàng ở đâu?
Du Nhi đi trên đường, người do phủ Hàn Vương phái ra dựa vào bức họa Tiêu Vãn Sương vẽ Du Nhi tìm được Du Nhi, liền đưa người về phủ Thừa tướng.
Du Nhi không muốn trở về, nàng muốn tìm được tiểu thư nhà nàng, nhưng lại bị bộ dáng hung thần ác sát của mấy người hộ tống nàng về phủ Thừa tướng dọa cho sợ, đành phải ngoan ngoãn bị đưa về phủ Thừa tướng.
Nàng từ trong miệng mấy người kia nghe được một chuyện, đó chính là tiểu thư nhà nàng không có việc gì, chỉ là ở phủ Hàn Vương làm khách.
Du Nhi nghe được đại danh Hàn Vương gia cả người phát run, nghe đồn Hàn Vương tướng mạo xấu xí, hai chân tàn phế, lãnh khốc vô tình, giết người không chớp mắt. Chỉ vừa nghe đến tên Hàn Vương liền cảm thấy thật đáng sợ.
Trong phủ Hàn Vương, Kỳ Liên Hàn ở thư phòng nghe thuộc hạ bẩm báo.
Một là nha hoàn Du Nhi của Tiêu Vãn Sương đã tìm được rồi, hai là chuyện về Tiêu Vãn Sương.
Từ lúc hắn phát hiện vết thương của Tiêu Vãn Sương, hắn liền phái người điều tra Tiêu Vãn Sương, Tiêu Vãn Sương từ nhỏ đã bị vợ kế Thẩm Mính Hương của Tiêu Cảnh Nhiên ngược đãi, hơn nữa hạ nhân phủ Thừa tướng đều không để Tiêu Vãn Sương vào mắt, cũng không đối đãi với nàng như là đích tiểu thư.
Còn có, Tiêu Vũ Ninh không muốn gả cho hắn, vì thế Thẩm Mính Hương nghĩ ra một cách, bảo Tiêu Vãn Sương gả thay.
Nói như vậy, Tiêu Vãn Sương chính là Vương phi tương lai của hắn rồi!
Tiêu Vãn Sương tiểu nha đầu này nếu là Vương phi của hắn ngày tháng về sau liền thú vị rồi.
Chuyện cởi quần áo nữ hài tử đây là lần đầu tiên hắn làm, hắn chỉ muốn kiểm tra vết thương trên thân thể nàng một chút, thật là mạo phạm nàng rồi. Hắn nhìn thấy trên cổ nàng hình như có vết roi, cho nên hắn mới……
Hàn Vương gia lãnh khốc cao ngạo trên mặt nhiễm một mảng đỏ ửng khả nghi.
“Vãn Sương, ngài gọi ta là Vãn Sương, ta và ngài rất thân thiết sao?” Tiêu Vãn Sương tặng cho Kỳ Liên Hàn một cái trợn trắng mắt.
“Ngài ngay cả quần áo của ta cũng cởi rồi, còn nói ta đừng hiểu lầm, không có ý gì khác.”
“Ngài thật quá đáng.” Tiêu Vãn Sương tức đến dậm chân.
Kỳ Liên Hàn nhặt quần áo trên đất lên thật cẩn thận khoác vào người Tiêu Vãn Sương.
Tiêu Vãn Sương qua quýt cầm quần áo mặc vào, xong xuôi dùng tay sửa sang lại nghiêm chỉnh.
“Hu hu, ta là một nữ hài tử trong sạch, thế mà bị ngài nhục nhã như thế.” Tiêu Vãn Sương dùng tay áo lau nước mắt.
Kiếp trước hắn khi dễ nàng, kiếp này hắn vẫn khi dễ nàng. Kỳ Liên Hàn vô lại, Kỳ Liên Hàn đáng ghét.
“Bổn vương sẽ phụ trách, bổn vương sẽ cưới ngươi làm trắc thất, ngươi đừng khóc.” Kỳ Liên Hàn vẻ mặt bất đắc dĩ. Hắn chỉ là muốn kiểm tra vết thương trên người Tiêu Vãn Sương một chút, không có ý tứ khinh bạc.
Trắc thất? Tiêu Vãn Sương tức giận xoay đầu đi, nàng không thèm làm trắc thất, nàng phải làm Vương phi.
Đã nhiều ngày Tiêu Vãn Sương ở phủ Hàn Vương tưới nước, bón phân cho quả Cửu Diệp của Kỳ Liên Hàn, Kỳ Liên Hàn kỳ thực cũng không quá mức làm khó nàng.
Lúc không có việc gì Tiêu Vãn Sương đi dạo khắp nơi trong phủ Hàn Vương, nàng có chút buồn bực, đã nhiều ngày như thế sao không thấy Kỳ Liên Hàn đâu?
Còn nữa, Du Nhi thế nào, Kỳ Liên Hàn đã đồng ý sẽ giúp nàng tìm Du Nhi, không biết đã tìm được hay chưa.
Du Nhi cùng Tô Phúc Hải bị nhốt trong rừng Sương Mù, vẫn đang tìm đường ra, chính là luôn không đi ra được. Tô Phúc Hải có chút khó khăn, chẳng lẽ hắn cứ thế không ra nổi, không, sẽ không. Hắn nhất định có thể ra ngoài.
Đang lúc tìm kiếm đường ra, Du Nhi không cẩn thận rơi vào một cái giếng cạn, Tô Phúc Hải đi cứu, lại cũng rớt xuống theo.
Sau khi rơi vào giếng cạn, Tô Phúc Hải phát hiện giếng cạn này rất lớn, vậy mà còn có thông đạo khác. Tô Phúc Hải dẫn Du Nhi theo thông đạo cứ thế đi về phía trước, đi đến cuối cùng ra khỏi thông đạo.
Trong nháy mắt rộng mở thông suốt, Tô Phúc Hải phát hiện hắn hiện tại thế mà đã ở hậu viện Lâm An Tự.
Tô Phúc Hải nhìn Du Nhi, cô nương này thật đúng là phúc tinh của hắn.
Du Nhi rũ mắt không nói, nghĩ thầm, vẫn nên sớm phân rõ giới hạn với người này mới tốt, người này tính tình thoạt nhìn có chút âm tình bất định.
Du Nhi nhân lúc Tô Phúc Hải không chú ý lén chạy đi.
Nàng còn muốn tìm tiểu thư nhà nàng, không biết tiểu thư nhà nàng ở đâu?
Du Nhi đi trên đường, người do phủ Hàn Vương phái ra dựa vào bức họa Tiêu Vãn Sương vẽ Du Nhi tìm được Du Nhi, liền đưa người về phủ Thừa tướng.
Du Nhi không muốn trở về, nàng muốn tìm được tiểu thư nhà nàng, nhưng lại bị bộ dáng hung thần ác sát của mấy người hộ tống nàng về phủ Thừa tướng dọa cho sợ, đành phải ngoan ngoãn bị đưa về phủ Thừa tướng.
Nàng từ trong miệng mấy người kia nghe được một chuyện, đó chính là tiểu thư nhà nàng không có việc gì, chỉ là ở phủ Hàn Vương làm khách.
Du Nhi nghe được đại danh Hàn Vương gia cả người phát run, nghe đồn Hàn Vương tướng mạo xấu xí, hai chân tàn phế, lãnh khốc vô tình, giết người không chớp mắt. Chỉ vừa nghe đến tên Hàn Vương liền cảm thấy thật đáng sợ.
Trong phủ Hàn Vương, Kỳ Liên Hàn ở thư phòng nghe thuộc hạ bẩm báo.
Một là nha hoàn Du Nhi của Tiêu Vãn Sương đã tìm được rồi, hai là chuyện về Tiêu Vãn Sương.
Từ lúc hắn phát hiện vết thương của Tiêu Vãn Sương, hắn liền phái người điều tra Tiêu Vãn Sương, Tiêu Vãn Sương từ nhỏ đã bị vợ kế Thẩm Mính Hương của Tiêu Cảnh Nhiên ngược đãi, hơn nữa hạ nhân phủ Thừa tướng đều không để Tiêu Vãn Sương vào mắt, cũng không đối đãi với nàng như là đích tiểu thư.
Còn có, Tiêu Vũ Ninh không muốn gả cho hắn, vì thế Thẩm Mính Hương nghĩ ra một cách, bảo Tiêu Vãn Sương gả thay.
Nói như vậy, Tiêu Vãn Sương chính là Vương phi tương lai của hắn rồi!
Tiêu Vãn Sương tiểu nha đầu này nếu là Vương phi của hắn ngày tháng về sau liền thú vị rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.