Chương 30: Không có nữ nhân có thể so sánh với nàng!
Nam Quang
31/10/2015
Vân Tuyết Phi nhìn đôi cực phẩm trước mắt này, trầm mặc một lúc sau lại
lạnh lùng mở miệng: " Người đâu, kéo Quan Tâm Liên ra ngoài loạn côn
đánh chết cho bổn vương phi!"
Quan Tâm Liên run rẩy, càng thêm kéo chặt y phục Quan Bạch Nguyệt, thân thể ở nơi không ai thấy run rẩy, nàng bất lực nhìn Quan Bạch Nguyệt, trong mắt lộ vẻ cầu xin: "Bác, ta... ta..."
" Ai dám! Nữ nhi của ta chính là Hoàng quý phi! Dám đụng đến cháu gái ta, tôi sẽ nói nữ nhi của ta tru di cửu tộc các ngươi!"
Nghe thấy giọng nói phách lối như vậy, nhìn nha hoàn nô bộc đứng chung quanh sợ sệt không dám lên trước, Vân Tuyết Phi không vui chau mày.
" Ai dám tru di cửu tộc Bổn vương?"
Giọng nói khí phách êm tai như vậy trong nháy mắt chấn động đến lòng của Vân Tuyết Phi, Vân Tuyết Phi nhanh chóng hồi phục, ngẩng đầu lên.
Đập vào mắt là cẩm bào trắng ngà, lịch sự phong nhã tài hoa, trong nháy mắt mọi ánh mắt đều bị hấp dẫn.
Tư Nam Tuyệt không quan tâm, đi thẳng về phía Vân Tuyết Phi, đợi đến lúc chỉ còn cách 30cm thì dừng lại, xoay người, liếc mắt nhìn Quan Bạch Nguyệt phách lối vừa rồi.
Quan Tâm Liên phản ứng lại đầu tiên, vội vàng buông tay ra, đi lên trước, thẹn thùng hành lễ: "Bái kiến Vương Gia!"
Vừa nghe Vương Gia, Quan Bạch Nguyệt lập tức hồi thần, thu hồi ánh mắt si mê, không nghĩ tới đây chính là hộ quốc Vương Gia trong truyền thuyết, quả nhiên là phong thái Tiên Nhân, có phong thái rất giống hoàng đế, trách không được Liên nhi lại vì hắn mà đòi sống đòi chết.
Nàng ho khan vài tiếng, cũng quỳ xuống hành lễ: "Lão thân bái kiến Vương Gia!"
Tư Nam Tuyệt như không nghe thấy, ánh mắt dịu dàng nhìn Vân Tuyết Phi: "Người nào chọc Tuyết Nhi mất hứng?"
Vân Tuyết Phi liếc nam nhân làm bộ trước mặt một cái, trong nhà này có nhiều người như vậy, hắn lại không nhìn thấy, cho ngươi giả bộ! Đáng ghét!
Quan Tâm Liên vừa thấy sau khi Vương Gia đi vào chỉ để ý tiện nhân Vân Tuyết Phi này, lập tức tức giận lại tủi thân, nàng nghẹn ngào lên tiếng: "Vương Gia, người phải làm chủ cho nô tỳ!"
Tư Nam Tuyệt nở nụ cười, giọng cười lại phát ra như nham thạch: "Liên nhi có thể có ủy khuất gì?"
Quan Tâm Liên vừa nghe, lập tức kích động, không kịp nhìn vẻ mặt của hắn, vội vàng bộc phát, nàng phẫn hận trách mắng: "Vương phi ác độc, muốn loạn côn đánh chết nô tỳ, cũng may bác nô tỳ kịp thời tới cứu, nếu không thì hiện tại nô tỳ đã không gặp được Vương Gia..."
Vừa nói vừa đỏ mắt, nước mắt như châu sa lăn xuống theo gò má.
"Ồ? Có chuyện như vậy?" Giọng nói dễ nghe của Tư Nam Tuyệt khẽ kéo dài.
Hắn nhìn về phía Vân Tuyết Phi, đầu ngón tay như ngọc vuốt ve mái tóc Vân Tuyết Phi, thấp giọng hỏi thăm: "Tuyết Nhi, ngươi nói, việc này phải giải quyết thế nào mới tốt?"
Vân Tuyết Phi cười mà như không cười, nhìn nam tử này cưng chiều với mình: "Không bằng..."
Nhìn sang Quan Tâm Liên một bên căng thẳng, ánh mắt oán độc, nàng cười đắc ý nói, một tay khoác tay của Tư Nam Tuyệt, tựa người lên vai hắn, ngón tay thanh tú vẽ nên các vòng tròn trên ngực Tư Nam Tuyệt: "Nếu như thần thiếp nói, tâm tình Quan thị thiếp bị ảnh hưởng, Vương Gia ngươi sẽ làm thế nào?"
Hương thơm nữ nhi mê người truyền đến, thân thể mềm mại dán chặt lên lồng ngực chính mình, còn có tay ngọc đang làm xằng làm bậy trên người mình, Tư Nam Tuyệt đột nhiên cảm thấy cả người khô nóng, hắn nhìn ánh mắt khiêu khích đắc ý của Vân Tuyết Phi, ôm lấy eo thon của nàng, ép vào thân mình, ánh mắt âm trầm, trong mắt như có chút sóng gió, giọng nói hơi mờ ám: "Ái phi muốn làm thế nào?"
Đùa mà thành thật, ánh mắt nàng không tự nhiên, có điều quay mắt đi, nàng có thể nhìn thấy ánh mắt phun lửa của Quan Tâm Liên, một chút không được tự nhiên kia lập tức tiêu đi hầu như không còn, thay vào đó là một loại đắc ý sung sướng.
" Thần thiếp luôn luôn là người có thù tất báo, cả gan phái thích khách ám sát bổn vương phi, thì phải chấp nhận hậu quả!" Vân Tuyết Phi nói năng khí phách, nhìn về phía Quan Tâm Liên, hàn quang chợt lóe lên: "Quan thị thiếp, ngươi đã chuẩn bị xong chưa?"
Vân Tuyết Phi thoát khỏi lồng ngực Tư Nam Tuyệt, đi đến bên cạnh Quan Tâm Liên và Quan Bạch Nguyệt, cúi thấp người: "Mẹ vợ của Hoàng đế thì thế nào? Cho dù là Thiên Vương lão tử đến đây, cũng đừng mong có thể cứu ngươi! Người đâu!"
" Ngươi không thể! Lão thân không cho phép!" Quan Bạch Nguyệt nhận ra ý tứ của Vân Tuyết Phi, lập tức lên tiếng quát ngăn lại.
" Đây là hộ quốc Vương Phủ, lão nhân gia ngươi muốn ra vẻ ta đây thì lộn chỗ rồi! Người đâu, trước tiên đánh Quan lão phu nhân 20 đại bản, sau đó mời đi ra ngoài cho bổn vương phi!" Vân Tuyết Phi lười phải nói nhảm với lão nhân này, trực tiếp trừng phạt!
Hiện tại còn muốn đánh mình! Phản, thật sự phản rồi! Quan Bạch Nguyệt tức giận hàm răng run lên, nhưng không nói ra được một câu.
Gã sai vặt vốn còn sợ hãi không dám di chuyển, thế nhưng hiện tại Vương Gia ở đây, lá gan cũng lớn lên, có Vương Gia ở đây, Quý Phi thì tính là gì? Hai gã sai vặt trực tiếp tiến lên, ôm lấy Quan Bạch Nguyệt trên đất đi ra ngoài.
Quan Bạch Nguyệt bừng tỉnh, nhưng hai tay bị khống chế, chỉ có thể mở miệng chửi mắng: "Tiện nhân, ngươi sẽ không được chết tử tế, ta muốn tru di cửu tộc nhà ngươi... tru di cửu tộc nhà ngươi!"
Theo tiếng mắng chửi càng ngày càng xa, Vân Tuyết Phi dời ánh mắt đến trên người nhân vật chính của hôm nay, hôm nay nàng nhất định phải trừng trị nữ nhân đáng giận này.
Quan Tâm Liên nhìn Quan Bạch Nguyệt bị kéo ra ngoài, ngay cả bác nàng cũng không sợ, còn bị đánh 20 đại bản, vậy mình?
Trong ánh mắt u lãnh của Vân Tuyết Phi, nàng xụi lơ trên mặt đất, ngơ ngác nhìn nam tử ngay đến một ánh mắt cũng lười cho mình trước mặt, nam tử mình vẫn luôn yêu.
Nàng đột nhiên cười to, cười đến rơi nước mắt, ánh mắt nhìn về phía Vân Tuyết Phi càng thêm oán hận, quay đầu lại vẻ mặt đau thương nhìn Tư Nam Tuyệt: "Tại sao? Tại sao lại đối với ta như vậy? Không có Bạch Tuyết Nhu, vì sao không thể yêu ta?"
Vân Tuyết Phi ngẩn ra, Bạch Tuyết Nhu, lại là cái tên này? Nàng không tự chủ quay đầu, muốn xem xem phản ứng của người đàn ông khi nghe đến cái tên này sẽ thành thế nào!
Tư Nam Tuyệt lạnh lùng nói một câu: "Không có nữ nhân có thể so sánh với nàng!"
Quan Tâm Liên run rẩy, càng thêm kéo chặt y phục Quan Bạch Nguyệt, thân thể ở nơi không ai thấy run rẩy, nàng bất lực nhìn Quan Bạch Nguyệt, trong mắt lộ vẻ cầu xin: "Bác, ta... ta..."
" Ai dám! Nữ nhi của ta chính là Hoàng quý phi! Dám đụng đến cháu gái ta, tôi sẽ nói nữ nhi của ta tru di cửu tộc các ngươi!"
Nghe thấy giọng nói phách lối như vậy, nhìn nha hoàn nô bộc đứng chung quanh sợ sệt không dám lên trước, Vân Tuyết Phi không vui chau mày.
" Ai dám tru di cửu tộc Bổn vương?"
Giọng nói khí phách êm tai như vậy trong nháy mắt chấn động đến lòng của Vân Tuyết Phi, Vân Tuyết Phi nhanh chóng hồi phục, ngẩng đầu lên.
Đập vào mắt là cẩm bào trắng ngà, lịch sự phong nhã tài hoa, trong nháy mắt mọi ánh mắt đều bị hấp dẫn.
Tư Nam Tuyệt không quan tâm, đi thẳng về phía Vân Tuyết Phi, đợi đến lúc chỉ còn cách 30cm thì dừng lại, xoay người, liếc mắt nhìn Quan Bạch Nguyệt phách lối vừa rồi.
Quan Tâm Liên phản ứng lại đầu tiên, vội vàng buông tay ra, đi lên trước, thẹn thùng hành lễ: "Bái kiến Vương Gia!"
Vừa nghe Vương Gia, Quan Bạch Nguyệt lập tức hồi thần, thu hồi ánh mắt si mê, không nghĩ tới đây chính là hộ quốc Vương Gia trong truyền thuyết, quả nhiên là phong thái Tiên Nhân, có phong thái rất giống hoàng đế, trách không được Liên nhi lại vì hắn mà đòi sống đòi chết.
Nàng ho khan vài tiếng, cũng quỳ xuống hành lễ: "Lão thân bái kiến Vương Gia!"
Tư Nam Tuyệt như không nghe thấy, ánh mắt dịu dàng nhìn Vân Tuyết Phi: "Người nào chọc Tuyết Nhi mất hứng?"
Vân Tuyết Phi liếc nam nhân làm bộ trước mặt một cái, trong nhà này có nhiều người như vậy, hắn lại không nhìn thấy, cho ngươi giả bộ! Đáng ghét!
Quan Tâm Liên vừa thấy sau khi Vương Gia đi vào chỉ để ý tiện nhân Vân Tuyết Phi này, lập tức tức giận lại tủi thân, nàng nghẹn ngào lên tiếng: "Vương Gia, người phải làm chủ cho nô tỳ!"
Tư Nam Tuyệt nở nụ cười, giọng cười lại phát ra như nham thạch: "Liên nhi có thể có ủy khuất gì?"
Quan Tâm Liên vừa nghe, lập tức kích động, không kịp nhìn vẻ mặt của hắn, vội vàng bộc phát, nàng phẫn hận trách mắng: "Vương phi ác độc, muốn loạn côn đánh chết nô tỳ, cũng may bác nô tỳ kịp thời tới cứu, nếu không thì hiện tại nô tỳ đã không gặp được Vương Gia..."
Vừa nói vừa đỏ mắt, nước mắt như châu sa lăn xuống theo gò má.
"Ồ? Có chuyện như vậy?" Giọng nói dễ nghe của Tư Nam Tuyệt khẽ kéo dài.
Hắn nhìn về phía Vân Tuyết Phi, đầu ngón tay như ngọc vuốt ve mái tóc Vân Tuyết Phi, thấp giọng hỏi thăm: "Tuyết Nhi, ngươi nói, việc này phải giải quyết thế nào mới tốt?"
Vân Tuyết Phi cười mà như không cười, nhìn nam tử này cưng chiều với mình: "Không bằng..."
Nhìn sang Quan Tâm Liên một bên căng thẳng, ánh mắt oán độc, nàng cười đắc ý nói, một tay khoác tay của Tư Nam Tuyệt, tựa người lên vai hắn, ngón tay thanh tú vẽ nên các vòng tròn trên ngực Tư Nam Tuyệt: "Nếu như thần thiếp nói, tâm tình Quan thị thiếp bị ảnh hưởng, Vương Gia ngươi sẽ làm thế nào?"
Hương thơm nữ nhi mê người truyền đến, thân thể mềm mại dán chặt lên lồng ngực chính mình, còn có tay ngọc đang làm xằng làm bậy trên người mình, Tư Nam Tuyệt đột nhiên cảm thấy cả người khô nóng, hắn nhìn ánh mắt khiêu khích đắc ý của Vân Tuyết Phi, ôm lấy eo thon của nàng, ép vào thân mình, ánh mắt âm trầm, trong mắt như có chút sóng gió, giọng nói hơi mờ ám: "Ái phi muốn làm thế nào?"
Đùa mà thành thật, ánh mắt nàng không tự nhiên, có điều quay mắt đi, nàng có thể nhìn thấy ánh mắt phun lửa của Quan Tâm Liên, một chút không được tự nhiên kia lập tức tiêu đi hầu như không còn, thay vào đó là một loại đắc ý sung sướng.
" Thần thiếp luôn luôn là người có thù tất báo, cả gan phái thích khách ám sát bổn vương phi, thì phải chấp nhận hậu quả!" Vân Tuyết Phi nói năng khí phách, nhìn về phía Quan Tâm Liên, hàn quang chợt lóe lên: "Quan thị thiếp, ngươi đã chuẩn bị xong chưa?"
Vân Tuyết Phi thoát khỏi lồng ngực Tư Nam Tuyệt, đi đến bên cạnh Quan Tâm Liên và Quan Bạch Nguyệt, cúi thấp người: "Mẹ vợ của Hoàng đế thì thế nào? Cho dù là Thiên Vương lão tử đến đây, cũng đừng mong có thể cứu ngươi! Người đâu!"
" Ngươi không thể! Lão thân không cho phép!" Quan Bạch Nguyệt nhận ra ý tứ của Vân Tuyết Phi, lập tức lên tiếng quát ngăn lại.
" Đây là hộ quốc Vương Phủ, lão nhân gia ngươi muốn ra vẻ ta đây thì lộn chỗ rồi! Người đâu, trước tiên đánh Quan lão phu nhân 20 đại bản, sau đó mời đi ra ngoài cho bổn vương phi!" Vân Tuyết Phi lười phải nói nhảm với lão nhân này, trực tiếp trừng phạt!
Hiện tại còn muốn đánh mình! Phản, thật sự phản rồi! Quan Bạch Nguyệt tức giận hàm răng run lên, nhưng không nói ra được một câu.
Gã sai vặt vốn còn sợ hãi không dám di chuyển, thế nhưng hiện tại Vương Gia ở đây, lá gan cũng lớn lên, có Vương Gia ở đây, Quý Phi thì tính là gì? Hai gã sai vặt trực tiếp tiến lên, ôm lấy Quan Bạch Nguyệt trên đất đi ra ngoài.
Quan Bạch Nguyệt bừng tỉnh, nhưng hai tay bị khống chế, chỉ có thể mở miệng chửi mắng: "Tiện nhân, ngươi sẽ không được chết tử tế, ta muốn tru di cửu tộc nhà ngươi... tru di cửu tộc nhà ngươi!"
Theo tiếng mắng chửi càng ngày càng xa, Vân Tuyết Phi dời ánh mắt đến trên người nhân vật chính của hôm nay, hôm nay nàng nhất định phải trừng trị nữ nhân đáng giận này.
Quan Tâm Liên nhìn Quan Bạch Nguyệt bị kéo ra ngoài, ngay cả bác nàng cũng không sợ, còn bị đánh 20 đại bản, vậy mình?
Trong ánh mắt u lãnh của Vân Tuyết Phi, nàng xụi lơ trên mặt đất, ngơ ngác nhìn nam tử ngay đến một ánh mắt cũng lười cho mình trước mặt, nam tử mình vẫn luôn yêu.
Nàng đột nhiên cười to, cười đến rơi nước mắt, ánh mắt nhìn về phía Vân Tuyết Phi càng thêm oán hận, quay đầu lại vẻ mặt đau thương nhìn Tư Nam Tuyệt: "Tại sao? Tại sao lại đối với ta như vậy? Không có Bạch Tuyết Nhu, vì sao không thể yêu ta?"
Vân Tuyết Phi ngẩn ra, Bạch Tuyết Nhu, lại là cái tên này? Nàng không tự chủ quay đầu, muốn xem xem phản ứng của người đàn ông khi nghe đến cái tên này sẽ thành thế nào!
Tư Nam Tuyệt lạnh lùng nói một câu: "Không có nữ nhân có thể so sánh với nàng!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.