Chương 31: Nói xin lỗi!
Nam Quang
02/11/2015
"Ha ha ~ thật sao?"
Quan Tâm Liên tuyệt vọng nhìn nam nhân không có tâm này, nàng chậm rãi
lui về phía sau, lau nước mắt trên mặt, đột nhiên cười quỷ dị một tiếng, hung hăng đụng tới trên cây cột hướng đối diện.
Theo một tiếng ‘ bịch ’ rất lớn, nàng ta chậm rãi ngã xuống, máu tươi lan tràn ra, nàng ta nhìn nam nhân trước mắt không nhúc nhích, khuôn mặt không biểu cảm, thì thầm tự nói: "Ta nguyền rủa ngươi vĩnh viễn không chiếm được nữ nhân mình thích, giống như ta sống trong khổ sở khi yêu mà không được đáp lại, cả đời!"
Trời đất đang xoay tròn, tầm mắt càng ngày càng mơ hồ, nàng ta chậm rãi nhắm hai mắt lại, chảy xuống một giọt lệ cuối cùng!
Vân Tuyết Phi kinh hãi, nàng tuyệt đối không ngờ Quan Tâm Liên quyết tuyệt như vậy, đầu nàng trống rỗng, trước mắt chỉ có máu tươi đầy trời, nàng dựa vào bản năng đi lên trước, DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn ngồi xổm xuống, đưa tay dò hơi thở của Quan Tâm Liên, đã không còn hơi thở, trong lòng nàng nói không ra cảm giác gì, xoay đầu lại đi về phía Tư Nam Tuyệt nói: "Nàng chết ~"
Mặt Tư Nam Tuyệt không chút thay đổi, trong mắt không có bất kỳ phập phồng gì, bình thản đáp một tiếng "Ừ, ta biết rõ!" Nhìn xuống người hầu đứng cung kính xung quanh, phân phó: "Đưa di thể Quan thị thiếp về nhà, đều lui đi!"
Tần Hương Quân không ngờ cá nước thân mật nhiều ngày như vậy, vương gia cũng không lưu lại một ánh mắt cho mình, trong lòng tức giận, nhưng mà nghĩ đến Quan Tâm Liên chết rồi, đối thủ của nàng ta lại ít đi một, trong lòng vẫn vui mừng, nàng ta chậm rãi lui ra, khi ra đến cửa thì nhìn thấy ánh mắt Tư Nam Tuyệt nhìn Vân Tuyết Phi, nàng không khỏi siết chặt quả đấm: sớm hay muộn nàng cũng phải trừ bỏ Vân Tuyết Phi, ngồi lên ngôi vị vương phi này!
Nếu như là trước kia, Vân Tuyết Phi sẽ nói chết thì chết, dám ám sát nàng thì chết một ngàn lần cũng không đủ, nhưng hôm nay nàng cũng rất khó chịu, nói cho cùng, đây là một nữ nhân ngốc, yêu một người không có mình, nghĩ đến lời nói của Quan Tâm Liên, nàng là thế thân của Bạch Tuyết Nhu, nàng nhắm mắt, điều chỉnh tình hình bên dưới, rồi sau đó chậm rãi mở ra: "Ngươi không khó chịu sao? Một nữ nhân si tình vì yêu ngươi mà chết như vậy!"
Tư Nam Tuyệt nghe hỏi thế, cau mày một chút: "Nàng ta làm việc sai nên tiếp nhận trừng phạt!"
Nàng đột nhiên đứng lên, DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn khóe miệng giật giật, không có chút ý cười nào: "Có phải trong lòng ngươi trừ Bạch Tuyết Nhu, ai cũng không quan tâm hay không?"
Sắc mặt Tư Nam Tuyệt buồn bã, lạnh lùng nói: "Ngươi và nàng không giống nhau!"
Không giống nhau? Vân Tuyết Phi tự giễu nhếch miệng, đứng dậy, đi ra cửa: "Nếu như ngươi thật sự yêu nàng, mặc kệ từ nguyên nhân nào, ban đầu cũng không nên lấy ta!"
Lưu lại một câu nói như vậy, liền cất bước ra khỏi chỗ làm người ta hít thở không thông.
Tháng năm trời sáng rõ trời xanh mây trắng, nhưng Quan phủ lại mây đen ảm đạm, đông nghẹt, khiến người thở không thông.
Quý phụ mặc đồ bông hồng hồng thêu tơ bạc khóc thút thít ở một bên: "Liên Nhi của ta, con chết thật thê thảm ~"
Cái mông Quan Bạch Nguyệt nằm ở trên giường, một tiểu nha hoàn áo xám đứng ở bên cạnh bôi thuốc cho bà ta.
Nghe tiếng khóc, Quan Bạch Nguyệt không vui quát lớn: "Câm miệng! Một người chết rồi, gào lên ở chỗ này làm gì? dieendaanleequuydonn Có bản lãnh ngươi đến trong hộ quốc vương phủ gào đi, khiến những tiện nhân kia đền mạng cho nữ nhi của ngươi!"
Đoán chừng là dùng quá sức, đụng chạm đến vết thương trên mông, sắc mặt bà ta đại biến, hung hăng tát nha hoàn đang bôi thuốc cho bà ta một cái, giận dữ mắng mỏ: "Ngu xuẩn, nhẹ một chút! Ngươi biết bôi thuốc hay không? Đau chết lão thân rồi, đau chết. . . . . ."
Nha hoàn áo xám kinh hoảng bụm mặt, gật đầu liên tục nhận sai: "Đúng, đúng, nô tỳ sẽ chú ý. . . . . ."
"Nhanh chóng bôi thuốc cho lão thân, làm đau lão thân nữa, cẩn thận lột da của ngươi ra!" Quan Bạch Nguyệt ác độc uy hiếp.
Nha hoàn sợ hãi thưa vâng, động tác càng cẩn thận kỹ hơn.
Quý phụ cầm khăn dụi dụi con mắt, nghĩ đến nữ nhi chết oan, nảy sinh hận ý trong lòng: "Tỷ tỷ, Thanh Y là hoàng quý phi, tỷ là mẫu thân của quý phi, cha mẹ vợ của đương kim thánh thượng, dieendaanleequuydonn bọn họ dám giết Liên Nhi của ta, còn đánh tỷ tỷ, nhất định không thể bỏ qua cho họ!" Nói xong lời cuối cùng, lời kia là nặn ra từ trong kẽ răng.
Nghĩ đến mình bị uất ức và sỉ nhục ở hộ quốc vương phủ, Quan Bạch Nguyệt cắn răng nghiến lợi, nắm thật chặt ga giường dưới người trong tay, lộ vẻ hung ác: "Bỏ qua cho? Hừ! Lão thân nhớ kỹ chuyện ngày hôm nay, lão thân tuyệt đối không để cho bọn họ tốt hơn!"
Quý phụ ngừng tiếng khóc, dịu dàng cười một tiếng, tiếng nói chuyển một cái, tiến lên lấy lòng: "Có tỷ tỷ ở đây, ta tin tưởng Liên Nhi của chúng ta nhất định có thể rửa sạch oan ức, báo thù rửa hận!"
"Yên tâm đi, Liên Nhi là cháu gái của lão thân, nhất định sẽ không để cho nàng chết vô ích! Lão thân nhất định phải làm cho những người này biết kết quả đắc tội Quan phủ!" Quan Bạch Nguyệt hừ lạnh một tiếng.
Mắt của quý phụ đi lòng vòng, nhân cơ hội nói ra mục đích chủ yếu của hôm nay: "Tỷ tỷ, an bài cho tướng công một chức quan đi, dù gì tướng công cũng là đệ đệ ruột của tỷ, bao nhiêu cũng có thể giúp đỡ tỷ tỷ một chút, về sau Thanh Y đứng vững trong cung cũng có nhà mẹ dựa vào ~"
Nhìn dáng vẻ nữ nhân trước mắt như suy nghĩ mọi chuyện vì bà, Quan Bạch Nguyệt cười lạnh trong lòng, dĩ nhiên bà biết ý định của nữ nhân trước mặt, nhưng cảm thấy lời của bà ta cũng có lý, gật đầu một cái đồng ý.
"Ngươi đi điều tra Vân Tuyết Phi đó một chút! Chờ thời cơ đến, lão thân nhất định phải diệt trừ nàng!" Quan Bạch Nguyệt khẩn trương, bà không ngờ nữ nhân này hiểu rõ chuyện của Tiết Phỉ như thế, giữa bọn họ nhất định có một mối quan hệ đặc biệt, dù gì, dieendaanleequuydonn chỉ cần dính đến Tiết Phỉ, bà đều phải hủy diệt! Bất kể kẻ nào cũng không thể uy hiếp vị trí nữ nhi của bà!
Mặt trời đỏ rực từ từ dâng lên ở chân trời phía đông, ánh lửa bắn ra bốn phía, cả vùng đất được chiếu sáng trong nháy mắt, khắp nơi đều phủ lên một tầng màu vàng kim.
Vân Tuyết Phi nhìn vị trí bên cạnh trống rỗng, cả trái tim chìm đến đáy cốc, lạnh lẽo như băng, ngày hôm qua Tư Nam Tuyệt cũng không đến, quả nhiên mình chọc giận hắn rồi!
Nhớ tới ngày hôm qua hắn nói như đinh chém sắt: "Bất kể kẻ nào cũng không thể so sánh với nàng!"
Nàng thật sự tò mò, Bạch Tuyết Nhu là một nữ tử như thế nào, đi đâu rồi? Có thể khiến cho hắn nhớ mãi không quên như vậy?
Nàng suy nghĩ một chút, cảm thấy ngày hôm qua cũng có chút quá mức, nàng không nên chỉ trích Tư Nam Tuyệt lãnh huyết, mặc dù Quan Tâm Liên đáng thương, nhưng cũng đáng hận, nàng ta phải chết, nếu không bất cứ lúc nào nàng cũng ở trong nguy hiểm, nàng cũng không quên ánh mắt cuối cùng Quan Tâm Liên nhìn mình, nàng nghĩ đến suốt đời, trừ phi Quan Tâm Liên không thương Tư Nam Tuyệt, nếu không nàng ta không tiêu trừ được nỗi hận với mình!
Nghĩ tới đây, nàng từ từ cũng hiểu ý tứ của Tư Nam Tuyệt ngày hôm qua, nhất thời có chút đau lòng, dieendaanleequuydonn nàng phân phó Ngũ Trà: "Nghe ngóng xem vương gia nghỉ ngơi ở đâu cho ta, đồng thời làm chút gì đấy ăn đi!"
Ngũ Trà lập tức sáng tỏ, đây là lần đầu tiên tiểu thư chủ động quan tâm vương gia, trong lòng vui mừng: "Vâng, nô tỳ lập tức đi ~"
Nha đầu Ngũ Trà này thẳng tính, trong lòng nghĩ cái gì vừa xem hiểu ngay, Vân Tuyết Phi ngượng ngùng, gò má trắng nõn nhất thời nổi lên màu hồng nhàn nhạt, nghiêm nghị giải thích: "Ta chỉ cảm thấy ngày hôm qua hắn giúp ta, dù sao phải cám ơn hắn, cho nên. . . . . ."
"Nô tỳ hiểu, hiểu. . . . . ." Ngũ Trà gật đầu như gà con mổ thóc, mặt mày giương nhẹ: "Nô tỳ đi ~"
Biết tiểu thư ngượng ngùng, Die nd da nl e q uu ydo n nàng cũng không ở lâu thêm, bước chân nhẹ nhàng, nhanh như chớp đã không thấy bóng rồi.
Ánh mặt trời vừa vặn, làm cho người ta cảm thấy ấm áp, không khí mát mẻ dễ chịu, làm cho toàn thân người ta thư thái, chim hót hoa thơm, mùi thơm xông vào mũi.
Vân Tuyết Phi xuyên qua hành lang gấp khúc, đi tới ngưỡng cửa thư phòng gần sát với Đông Lâm viện của nàng, trong tay bưng thức ăn bốc hơi nóng, ý bảo Đông Hủy canh giữ ở cửa mở cửa cho.
Đông Hủy cung kính đáp lại: "Vương phi, xin dừng bước, vương gia nói hôm nay ai cũng không gặp!"
"Ngươi đi vào thông báo một tiếng cho bổn vương phi, nói ta muốn gặp hắn!" Vân Tuyết Phi liều mạng, Die nd da nl e q uu ydo n lần đầu nàng lớn mật đưa thức ăn cho hắn, cũng không thể thất bại mà về!
"Xin lỗi, vương phi, vương gia đặc biệt nói qua, vương phi tới cũng không gặp!" Đông Hủy không có chút ý tứ đi vào thông báo nào, tiếp tục nói thật theo lời chủ tử giao phó.
Theo một tiếng ‘ bịch ’ rất lớn, nàng ta chậm rãi ngã xuống, máu tươi lan tràn ra, nàng ta nhìn nam nhân trước mắt không nhúc nhích, khuôn mặt không biểu cảm, thì thầm tự nói: "Ta nguyền rủa ngươi vĩnh viễn không chiếm được nữ nhân mình thích, giống như ta sống trong khổ sở khi yêu mà không được đáp lại, cả đời!"
Trời đất đang xoay tròn, tầm mắt càng ngày càng mơ hồ, nàng ta chậm rãi nhắm hai mắt lại, chảy xuống một giọt lệ cuối cùng!
Vân Tuyết Phi kinh hãi, nàng tuyệt đối không ngờ Quan Tâm Liên quyết tuyệt như vậy, đầu nàng trống rỗng, trước mắt chỉ có máu tươi đầy trời, nàng dựa vào bản năng đi lên trước, DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn ngồi xổm xuống, đưa tay dò hơi thở của Quan Tâm Liên, đã không còn hơi thở, trong lòng nàng nói không ra cảm giác gì, xoay đầu lại đi về phía Tư Nam Tuyệt nói: "Nàng chết ~"
Mặt Tư Nam Tuyệt không chút thay đổi, trong mắt không có bất kỳ phập phồng gì, bình thản đáp một tiếng "Ừ, ta biết rõ!" Nhìn xuống người hầu đứng cung kính xung quanh, phân phó: "Đưa di thể Quan thị thiếp về nhà, đều lui đi!"
Tần Hương Quân không ngờ cá nước thân mật nhiều ngày như vậy, vương gia cũng không lưu lại một ánh mắt cho mình, trong lòng tức giận, nhưng mà nghĩ đến Quan Tâm Liên chết rồi, đối thủ của nàng ta lại ít đi một, trong lòng vẫn vui mừng, nàng ta chậm rãi lui ra, khi ra đến cửa thì nhìn thấy ánh mắt Tư Nam Tuyệt nhìn Vân Tuyết Phi, nàng không khỏi siết chặt quả đấm: sớm hay muộn nàng cũng phải trừ bỏ Vân Tuyết Phi, ngồi lên ngôi vị vương phi này!
Nếu như là trước kia, Vân Tuyết Phi sẽ nói chết thì chết, dám ám sát nàng thì chết một ngàn lần cũng không đủ, nhưng hôm nay nàng cũng rất khó chịu, nói cho cùng, đây là một nữ nhân ngốc, yêu một người không có mình, nghĩ đến lời nói của Quan Tâm Liên, nàng là thế thân của Bạch Tuyết Nhu, nàng nhắm mắt, điều chỉnh tình hình bên dưới, rồi sau đó chậm rãi mở ra: "Ngươi không khó chịu sao? Một nữ nhân si tình vì yêu ngươi mà chết như vậy!"
Tư Nam Tuyệt nghe hỏi thế, cau mày một chút: "Nàng ta làm việc sai nên tiếp nhận trừng phạt!"
Nàng đột nhiên đứng lên, DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn khóe miệng giật giật, không có chút ý cười nào: "Có phải trong lòng ngươi trừ Bạch Tuyết Nhu, ai cũng không quan tâm hay không?"
Sắc mặt Tư Nam Tuyệt buồn bã, lạnh lùng nói: "Ngươi và nàng không giống nhau!"
Không giống nhau? Vân Tuyết Phi tự giễu nhếch miệng, đứng dậy, đi ra cửa: "Nếu như ngươi thật sự yêu nàng, mặc kệ từ nguyên nhân nào, ban đầu cũng không nên lấy ta!"
Lưu lại một câu nói như vậy, liền cất bước ra khỏi chỗ làm người ta hít thở không thông.
Tháng năm trời sáng rõ trời xanh mây trắng, nhưng Quan phủ lại mây đen ảm đạm, đông nghẹt, khiến người thở không thông.
Quý phụ mặc đồ bông hồng hồng thêu tơ bạc khóc thút thít ở một bên: "Liên Nhi của ta, con chết thật thê thảm ~"
Cái mông Quan Bạch Nguyệt nằm ở trên giường, một tiểu nha hoàn áo xám đứng ở bên cạnh bôi thuốc cho bà ta.
Nghe tiếng khóc, Quan Bạch Nguyệt không vui quát lớn: "Câm miệng! Một người chết rồi, gào lên ở chỗ này làm gì? dieendaanleequuydonn Có bản lãnh ngươi đến trong hộ quốc vương phủ gào đi, khiến những tiện nhân kia đền mạng cho nữ nhi của ngươi!"
Đoán chừng là dùng quá sức, đụng chạm đến vết thương trên mông, sắc mặt bà ta đại biến, hung hăng tát nha hoàn đang bôi thuốc cho bà ta một cái, giận dữ mắng mỏ: "Ngu xuẩn, nhẹ một chút! Ngươi biết bôi thuốc hay không? Đau chết lão thân rồi, đau chết. . . . . ."
Nha hoàn áo xám kinh hoảng bụm mặt, gật đầu liên tục nhận sai: "Đúng, đúng, nô tỳ sẽ chú ý. . . . . ."
"Nhanh chóng bôi thuốc cho lão thân, làm đau lão thân nữa, cẩn thận lột da của ngươi ra!" Quan Bạch Nguyệt ác độc uy hiếp.
Nha hoàn sợ hãi thưa vâng, động tác càng cẩn thận kỹ hơn.
Quý phụ cầm khăn dụi dụi con mắt, nghĩ đến nữ nhi chết oan, nảy sinh hận ý trong lòng: "Tỷ tỷ, Thanh Y là hoàng quý phi, tỷ là mẫu thân của quý phi, cha mẹ vợ của đương kim thánh thượng, dieendaanleequuydonn bọn họ dám giết Liên Nhi của ta, còn đánh tỷ tỷ, nhất định không thể bỏ qua cho họ!" Nói xong lời cuối cùng, lời kia là nặn ra từ trong kẽ răng.
Nghĩ đến mình bị uất ức và sỉ nhục ở hộ quốc vương phủ, Quan Bạch Nguyệt cắn răng nghiến lợi, nắm thật chặt ga giường dưới người trong tay, lộ vẻ hung ác: "Bỏ qua cho? Hừ! Lão thân nhớ kỹ chuyện ngày hôm nay, lão thân tuyệt đối không để cho bọn họ tốt hơn!"
Quý phụ ngừng tiếng khóc, dịu dàng cười một tiếng, tiếng nói chuyển một cái, tiến lên lấy lòng: "Có tỷ tỷ ở đây, ta tin tưởng Liên Nhi của chúng ta nhất định có thể rửa sạch oan ức, báo thù rửa hận!"
"Yên tâm đi, Liên Nhi là cháu gái của lão thân, nhất định sẽ không để cho nàng chết vô ích! Lão thân nhất định phải làm cho những người này biết kết quả đắc tội Quan phủ!" Quan Bạch Nguyệt hừ lạnh một tiếng.
Mắt của quý phụ đi lòng vòng, nhân cơ hội nói ra mục đích chủ yếu của hôm nay: "Tỷ tỷ, an bài cho tướng công một chức quan đi, dù gì tướng công cũng là đệ đệ ruột của tỷ, bao nhiêu cũng có thể giúp đỡ tỷ tỷ một chút, về sau Thanh Y đứng vững trong cung cũng có nhà mẹ dựa vào ~"
Nhìn dáng vẻ nữ nhân trước mắt như suy nghĩ mọi chuyện vì bà, Quan Bạch Nguyệt cười lạnh trong lòng, dĩ nhiên bà biết ý định của nữ nhân trước mặt, nhưng cảm thấy lời của bà ta cũng có lý, gật đầu một cái đồng ý.
"Ngươi đi điều tra Vân Tuyết Phi đó một chút! Chờ thời cơ đến, lão thân nhất định phải diệt trừ nàng!" Quan Bạch Nguyệt khẩn trương, bà không ngờ nữ nhân này hiểu rõ chuyện của Tiết Phỉ như thế, giữa bọn họ nhất định có một mối quan hệ đặc biệt, dù gì, dieendaanleequuydonn chỉ cần dính đến Tiết Phỉ, bà đều phải hủy diệt! Bất kể kẻ nào cũng không thể uy hiếp vị trí nữ nhi của bà!
Mặt trời đỏ rực từ từ dâng lên ở chân trời phía đông, ánh lửa bắn ra bốn phía, cả vùng đất được chiếu sáng trong nháy mắt, khắp nơi đều phủ lên một tầng màu vàng kim.
Vân Tuyết Phi nhìn vị trí bên cạnh trống rỗng, cả trái tim chìm đến đáy cốc, lạnh lẽo như băng, ngày hôm qua Tư Nam Tuyệt cũng không đến, quả nhiên mình chọc giận hắn rồi!
Nhớ tới ngày hôm qua hắn nói như đinh chém sắt: "Bất kể kẻ nào cũng không thể so sánh với nàng!"
Nàng thật sự tò mò, Bạch Tuyết Nhu là một nữ tử như thế nào, đi đâu rồi? Có thể khiến cho hắn nhớ mãi không quên như vậy?
Nàng suy nghĩ một chút, cảm thấy ngày hôm qua cũng có chút quá mức, nàng không nên chỉ trích Tư Nam Tuyệt lãnh huyết, mặc dù Quan Tâm Liên đáng thương, nhưng cũng đáng hận, nàng ta phải chết, nếu không bất cứ lúc nào nàng cũng ở trong nguy hiểm, nàng cũng không quên ánh mắt cuối cùng Quan Tâm Liên nhìn mình, nàng nghĩ đến suốt đời, trừ phi Quan Tâm Liên không thương Tư Nam Tuyệt, nếu không nàng ta không tiêu trừ được nỗi hận với mình!
Nghĩ tới đây, nàng từ từ cũng hiểu ý tứ của Tư Nam Tuyệt ngày hôm qua, nhất thời có chút đau lòng, dieendaanleequuydonn nàng phân phó Ngũ Trà: "Nghe ngóng xem vương gia nghỉ ngơi ở đâu cho ta, đồng thời làm chút gì đấy ăn đi!"
Ngũ Trà lập tức sáng tỏ, đây là lần đầu tiên tiểu thư chủ động quan tâm vương gia, trong lòng vui mừng: "Vâng, nô tỳ lập tức đi ~"
Nha đầu Ngũ Trà này thẳng tính, trong lòng nghĩ cái gì vừa xem hiểu ngay, Vân Tuyết Phi ngượng ngùng, gò má trắng nõn nhất thời nổi lên màu hồng nhàn nhạt, nghiêm nghị giải thích: "Ta chỉ cảm thấy ngày hôm qua hắn giúp ta, dù sao phải cám ơn hắn, cho nên. . . . . ."
"Nô tỳ hiểu, hiểu. . . . . ." Ngũ Trà gật đầu như gà con mổ thóc, mặt mày giương nhẹ: "Nô tỳ đi ~"
Biết tiểu thư ngượng ngùng, Die nd da nl e q uu ydo n nàng cũng không ở lâu thêm, bước chân nhẹ nhàng, nhanh như chớp đã không thấy bóng rồi.
Ánh mặt trời vừa vặn, làm cho người ta cảm thấy ấm áp, không khí mát mẻ dễ chịu, làm cho toàn thân người ta thư thái, chim hót hoa thơm, mùi thơm xông vào mũi.
Vân Tuyết Phi xuyên qua hành lang gấp khúc, đi tới ngưỡng cửa thư phòng gần sát với Đông Lâm viện của nàng, trong tay bưng thức ăn bốc hơi nóng, ý bảo Đông Hủy canh giữ ở cửa mở cửa cho.
Đông Hủy cung kính đáp lại: "Vương phi, xin dừng bước, vương gia nói hôm nay ai cũng không gặp!"
"Ngươi đi vào thông báo một tiếng cho bổn vương phi, nói ta muốn gặp hắn!" Vân Tuyết Phi liều mạng, Die nd da nl e q uu ydo n lần đầu nàng lớn mật đưa thức ăn cho hắn, cũng không thể thất bại mà về!
"Xin lỗi, vương phi, vương gia đặc biệt nói qua, vương phi tới cũng không gặp!" Đông Hủy không có chút ý tứ đi vào thông báo nào, tiếp tục nói thật theo lời chủ tử giao phó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.