[Dịch] Thi Vương Trỗi Dậy, Bắt Đầu Thu Thập Huyết Nhục
Chương 3: - Vũ Khí
Nhất thiên nhị lưỡng tửu
20/12/2024
Cứ như vậy, hắn bán trang trại, vay được tám mươi triệu, tổng cộng là hai trăm triệu. Triệu Bằng cũng rất vui vẻ, cầm hợp đồng mua bán cùng giấy vay nợ tám mươi triệu, mang theo đàn en rời đi.
Lâm Đông dùng khăn trắng lau tay, đi đến cửa trang trại. Đưa theo nhìn theo phía Triệu Bằng rời đi, không biết sau khi tận thế đến, hắn sẽ cảm thấy như thế nào.
Có lẽ hắn ta sẽ không cảm thấy gì cả…
Vì trang trại chăn nuôi bị bán, Lâm Đông thu dọn đồ đạc có thể mang đi, sau đó đến siêu thị một chuyến. Cất những vật tư mới được nhập về, những thứ trong siêu thị không chỉ có thịt sống mà còn có quần áo, khăn tắm, xà phòng, chất tẩy rửa v.v….
Dù Lâm Đông đã biến thành zombie, nhưng lại có lý trí nhân loại. Và giữ lại một số thói quen khi còn sống, ví dụ như bệnh sạch sẽ.
[Ting, ting, ting.]
Lâm Đông vừa định hành động thì chuông điện thoại của hắn lại vang lên. Có người gửi tin nhắn cho hắn, lấy ra xem thì người đó là Từ San.
"Có thứ bẩn thỉu..." Lâm Đông lập tức thầm nghĩ.
Từ San này là hoa khôi của đại học Giang Bắc, diện mạo thanh thuần đáng yêu, thuộc loại ngọt ngào. Ở trường học số người theo đuổi cô ta không ít, được xưng là 'vạn người mê'.
Có lẽ vì Lâm Đông không cha không mẹ, quá cô đơn nên muốn kết hôn. Vì thế mới phát triển quan hệ bạn bè rồi tiến tới tình yêu với cô ta.
“Chồng à, tháng sau sinh nhật em, anh định tặng em quà gì? [Mỉm cười] [Đang yêu].” Từ San hỏi.
"Anh đã chuẩn bị xong rồi." Lâm Đông trả lời, nhưng ánh mắt vẫn lạnh lùng.
Từ San rất vui vẻ: "Cám ơn ông xã, kỳ thật có quà hay không chẳng quan trọng, chủ yếu là thái độ của anh.”
“Thái độ sao? Đến lúc đó em sẽ biết.” Lâm Đông trả lời.
Kiếp trước sau khi hắn biến thành zombie thì nhận được tin nhắn cầu cứu của Từ San. Cô ta trốn trong phòng ngủ, hết đồ ăn sắp chết đói rồi.
Vì Lâm Đông đã là zombie nên không bị cắn, kéo lê thân thể tê dại, bước chân cứng ngắc xuyên qua biển zombie để đưa đồ ăn cho Từ San. Lúc đến ký túc xá, phát hiện cô ta ở cùng ba chàng trai. Hơn nữa khi họ biết Lâm Đông là zombie thì trực tiếp đánh chết hắn ta.
Lúc ấy Lâm Đông liều mạng muốn giải thích nhưng năng lực ngôn ngữ đã mất, miệng phát ra tiếng gầm gừ bất lực giống như một con thú. Có lẽ việc họ đánh chết Lâm Đông không hề liên quan đến việc hắn là zombie hay nhân loại.
Mỗi lần suy nghĩ đến kết cục này, Lâm Đông cảm thấy phải thể hiện thái độ với họ, mang đến một chút ‘bất ngờ'. Ngoài ra người sống với Lâm Đông mà nói cũng là một dạng ‘vật tư’, cần phải tiết kiệm.
…
Sau khi trả lời Từ San, Lâm Đông bắt đầu thu dọn trang trại.
Máy phát điện, tấm pin mặt trời, v.v., những thứ này sẽ rất có ích trong ngày tận thế. Ngay cả máy xúc, cũng được đưa vào không gian lưu trữ. Dù sao thì nơi đó cũng đủ lớn, tạm thời không cần lo lắng việc thiếu chỗ cất đồ.
Hơn nữa hắn còn cất một vài món đồ có ý nghĩa kỷ niệm, ví dụ như bức hình treo trên tường. Trong bức hình có một số đứa trẻ, được chụp lúc Lâm Đông ở trại trẻ mồ côi, gần như là thứ chứa đựng tất cả những kỷ niệm thời thơ ấu của hắn.
Trẻ em trong trại trẻ mồ côi, chủ yếu bị cha mẹ bỏ rơi, thường có một số khuyết tật về thể chất, hoặc khuyết tật trí tuệ và các khiếm khuyết khác.
Hai đứa trẻ đẹp nhất trong ảnh là Lâm Đông, và một cô gái tên là Trình Lạc Ly. Cô bé ôm con gấu nhỏ, làn da trắng nõn, giống như một con búp bê sứ. Đôi mắt to ngập nước, đen nhánh, lộ ra sự đơn thuần và đáng yêu.
Nhưng sau đó viện trưởng nói rằng cô cũng có một số khiếm khuyết. Vấn đề nằm ở tâm lý, khi mười hai tuổi đã cào rách mặt một bé trai. Sau đó Trình Lạc Y được đưa đến bệnh viện tâm thần, từ đó về sau Lâm Đông không bao giờ gặp lại cô nữa.
Nhưng trước đó, mối quan hệ giữa hai người rất tốt, thường xuyên ở bên nhau gấp hạc giấy, vẽ tranh, chơi trò chơi. Lâm Đông không cảm thấy tinh thần cô có vấn đề, ấn tượng sâu sắc nhất chính là, cô luôn mỉm cười rạng rỡ đến nỗi đôi mắt híp lại thành hình vầng trăng lưỡi liềm.
Lâm Đông đưa bức ảnh này trong không gian lưu trữ. Sau khi dọn dẹp tất cả mọi thứ, hắn lái xe điện màu trắng đến siêu thị của mình.
Lúc này trước cửa siêu thị, có rất nhiều xe tải và một đám công nhân bốc vác, đang dỡ hàng vào bên trong.
"Ông chủ, ngài trở về rồi, đây là hóa đơn nhập hàng, ngài kiểm tra một chút đi." Có một cô gái đầu đầy mồ hôi, thở hồng hộc ôm sổ sách chạy tới nói.
Cô ấy chính là nhân viên quản lý siêu thị, Tô Tiểu Nhu, gần đây siêu thị không ngừng nhập hàng, khiến cô gái vô cùng mệt mỏi.
"Được." Lâm Đông gật đầu, nhìn dáng vẻ mệt mỏi của cô gái thì nói: "Trời cũng trễ rồi, cô về nghỉ ngơi đi.”
“À cảm ơn ông chủ, sáng mai tôi có tiết học, có thể chiều mới đến.” Tô Tiểu Nhu là một sinh viên đại học, làm việc bán thời gian ở đây, kiếm tiền đóng học phí.
Lâm Đông nhìn về phía cô rồi bảo: "Sau này cô không cần đến nữa."
"Hả?" Vẻ tươi cười của Tô Tiểu Nhu cứng đờ, dường như hiểu được ý của hắn: “Ông… Ông chủ, ngài sa thải tôi sao? Tôi làm việc không tốt ư?”
“Không phải sa thải, gần đây tôi gặp phải một số vấn đề, sẽ đóng cửa siêu thị."
"À..." Tô Tiểu Nhu ngoan ngoãn gật gật đầu, nhưng vẫn có chút mất mát.
Lâm Đông tiếp tục: "Tiền lương tháng này, tôi sẽ thanh toán cho cô gấp đôi, trở về đi."
"Cám ơn ông chủ." Tô Tiểu Nhu rất cảm kích, chậm rãi cúi đầu, trong đôi mắt hiện ra vài phần cô đơn.
Lâm Đông sa thải tất cả nhân viên, tháo dỡ biển hiệu siêu thị. Nhiệm vụ mấy ngày tiếp theo của hắn, chính là ở chỗ này nhận hàng.
Hắn đã liên lạc với các nhà cung cấp lớn, lò mổ và các chủ trang trại khác. Xe giao hàng hết chiếc này đến chiếc khác. Hầu hết chủ yếu là thịt sống, và tất nhiên cũng có một số vật tư hàng ngày. Ở một mức độ nào đó, những điều này quan trọng hơn việc ăn uống của Lâm Đông.
"Ngài Lâm, chuyển phát nhanh của anh tới rồi." Vài người đàn ông mặc đồng phục chuyển phát nhanh, bắt đầu mang đồ vào siêu thị.
Chỉ chốc lát, những thùng carton rất nặng đã chất đống thành ngọn núi. Đây chính là ‘vũ khí' mà Lâm Đông mua online.
Trong đó có một trăm cây cung, một trăm cây nỏ, và hàng trăm con dao găm, mã tấu các loại. Trong những ngày đầu của tận thế, lực sát thương của những món vũ khí này cực kỳ ấn tượng.
Dù Lâm Đông sẽ trở thành một zombie, nhưng với tư cách là một zombie non nớt, dùng vũ khí tự vệ cũng là phải đạo mà đúng không?
Lâm Đông dùng khăn trắng lau tay, đi đến cửa trang trại. Đưa theo nhìn theo phía Triệu Bằng rời đi, không biết sau khi tận thế đến, hắn sẽ cảm thấy như thế nào.
Có lẽ hắn ta sẽ không cảm thấy gì cả…
Vì trang trại chăn nuôi bị bán, Lâm Đông thu dọn đồ đạc có thể mang đi, sau đó đến siêu thị một chuyến. Cất những vật tư mới được nhập về, những thứ trong siêu thị không chỉ có thịt sống mà còn có quần áo, khăn tắm, xà phòng, chất tẩy rửa v.v….
Dù Lâm Đông đã biến thành zombie, nhưng lại có lý trí nhân loại. Và giữ lại một số thói quen khi còn sống, ví dụ như bệnh sạch sẽ.
[Ting, ting, ting.]
Lâm Đông vừa định hành động thì chuông điện thoại của hắn lại vang lên. Có người gửi tin nhắn cho hắn, lấy ra xem thì người đó là Từ San.
"Có thứ bẩn thỉu..." Lâm Đông lập tức thầm nghĩ.
Từ San này là hoa khôi của đại học Giang Bắc, diện mạo thanh thuần đáng yêu, thuộc loại ngọt ngào. Ở trường học số người theo đuổi cô ta không ít, được xưng là 'vạn người mê'.
Có lẽ vì Lâm Đông không cha không mẹ, quá cô đơn nên muốn kết hôn. Vì thế mới phát triển quan hệ bạn bè rồi tiến tới tình yêu với cô ta.
“Chồng à, tháng sau sinh nhật em, anh định tặng em quà gì? [Mỉm cười] [Đang yêu].” Từ San hỏi.
"Anh đã chuẩn bị xong rồi." Lâm Đông trả lời, nhưng ánh mắt vẫn lạnh lùng.
Từ San rất vui vẻ: "Cám ơn ông xã, kỳ thật có quà hay không chẳng quan trọng, chủ yếu là thái độ của anh.”
“Thái độ sao? Đến lúc đó em sẽ biết.” Lâm Đông trả lời.
Kiếp trước sau khi hắn biến thành zombie thì nhận được tin nhắn cầu cứu của Từ San. Cô ta trốn trong phòng ngủ, hết đồ ăn sắp chết đói rồi.
Vì Lâm Đông đã là zombie nên không bị cắn, kéo lê thân thể tê dại, bước chân cứng ngắc xuyên qua biển zombie để đưa đồ ăn cho Từ San. Lúc đến ký túc xá, phát hiện cô ta ở cùng ba chàng trai. Hơn nữa khi họ biết Lâm Đông là zombie thì trực tiếp đánh chết hắn ta.
Lúc ấy Lâm Đông liều mạng muốn giải thích nhưng năng lực ngôn ngữ đã mất, miệng phát ra tiếng gầm gừ bất lực giống như một con thú. Có lẽ việc họ đánh chết Lâm Đông không hề liên quan đến việc hắn là zombie hay nhân loại.
Mỗi lần suy nghĩ đến kết cục này, Lâm Đông cảm thấy phải thể hiện thái độ với họ, mang đến một chút ‘bất ngờ'. Ngoài ra người sống với Lâm Đông mà nói cũng là một dạng ‘vật tư’, cần phải tiết kiệm.
…
Sau khi trả lời Từ San, Lâm Đông bắt đầu thu dọn trang trại.
Máy phát điện, tấm pin mặt trời, v.v., những thứ này sẽ rất có ích trong ngày tận thế. Ngay cả máy xúc, cũng được đưa vào không gian lưu trữ. Dù sao thì nơi đó cũng đủ lớn, tạm thời không cần lo lắng việc thiếu chỗ cất đồ.
Hơn nữa hắn còn cất một vài món đồ có ý nghĩa kỷ niệm, ví dụ như bức hình treo trên tường. Trong bức hình có một số đứa trẻ, được chụp lúc Lâm Đông ở trại trẻ mồ côi, gần như là thứ chứa đựng tất cả những kỷ niệm thời thơ ấu của hắn.
Trẻ em trong trại trẻ mồ côi, chủ yếu bị cha mẹ bỏ rơi, thường có một số khuyết tật về thể chất, hoặc khuyết tật trí tuệ và các khiếm khuyết khác.
Hai đứa trẻ đẹp nhất trong ảnh là Lâm Đông, và một cô gái tên là Trình Lạc Ly. Cô bé ôm con gấu nhỏ, làn da trắng nõn, giống như một con búp bê sứ. Đôi mắt to ngập nước, đen nhánh, lộ ra sự đơn thuần và đáng yêu.
Nhưng sau đó viện trưởng nói rằng cô cũng có một số khiếm khuyết. Vấn đề nằm ở tâm lý, khi mười hai tuổi đã cào rách mặt một bé trai. Sau đó Trình Lạc Y được đưa đến bệnh viện tâm thần, từ đó về sau Lâm Đông không bao giờ gặp lại cô nữa.
Nhưng trước đó, mối quan hệ giữa hai người rất tốt, thường xuyên ở bên nhau gấp hạc giấy, vẽ tranh, chơi trò chơi. Lâm Đông không cảm thấy tinh thần cô có vấn đề, ấn tượng sâu sắc nhất chính là, cô luôn mỉm cười rạng rỡ đến nỗi đôi mắt híp lại thành hình vầng trăng lưỡi liềm.
Lâm Đông đưa bức ảnh này trong không gian lưu trữ. Sau khi dọn dẹp tất cả mọi thứ, hắn lái xe điện màu trắng đến siêu thị của mình.
Lúc này trước cửa siêu thị, có rất nhiều xe tải và một đám công nhân bốc vác, đang dỡ hàng vào bên trong.
"Ông chủ, ngài trở về rồi, đây là hóa đơn nhập hàng, ngài kiểm tra một chút đi." Có một cô gái đầu đầy mồ hôi, thở hồng hộc ôm sổ sách chạy tới nói.
Cô ấy chính là nhân viên quản lý siêu thị, Tô Tiểu Nhu, gần đây siêu thị không ngừng nhập hàng, khiến cô gái vô cùng mệt mỏi.
"Được." Lâm Đông gật đầu, nhìn dáng vẻ mệt mỏi của cô gái thì nói: "Trời cũng trễ rồi, cô về nghỉ ngơi đi.”
“À cảm ơn ông chủ, sáng mai tôi có tiết học, có thể chiều mới đến.” Tô Tiểu Nhu là một sinh viên đại học, làm việc bán thời gian ở đây, kiếm tiền đóng học phí.
Lâm Đông nhìn về phía cô rồi bảo: "Sau này cô không cần đến nữa."
"Hả?" Vẻ tươi cười của Tô Tiểu Nhu cứng đờ, dường như hiểu được ý của hắn: “Ông… Ông chủ, ngài sa thải tôi sao? Tôi làm việc không tốt ư?”
“Không phải sa thải, gần đây tôi gặp phải một số vấn đề, sẽ đóng cửa siêu thị."
"À..." Tô Tiểu Nhu ngoan ngoãn gật gật đầu, nhưng vẫn có chút mất mát.
Lâm Đông tiếp tục: "Tiền lương tháng này, tôi sẽ thanh toán cho cô gấp đôi, trở về đi."
"Cám ơn ông chủ." Tô Tiểu Nhu rất cảm kích, chậm rãi cúi đầu, trong đôi mắt hiện ra vài phần cô đơn.
Lâm Đông sa thải tất cả nhân viên, tháo dỡ biển hiệu siêu thị. Nhiệm vụ mấy ngày tiếp theo của hắn, chính là ở chỗ này nhận hàng.
Hắn đã liên lạc với các nhà cung cấp lớn, lò mổ và các chủ trang trại khác. Xe giao hàng hết chiếc này đến chiếc khác. Hầu hết chủ yếu là thịt sống, và tất nhiên cũng có một số vật tư hàng ngày. Ở một mức độ nào đó, những điều này quan trọng hơn việc ăn uống của Lâm Đông.
"Ngài Lâm, chuyển phát nhanh của anh tới rồi." Vài người đàn ông mặc đồng phục chuyển phát nhanh, bắt đầu mang đồ vào siêu thị.
Chỉ chốc lát, những thùng carton rất nặng đã chất đống thành ngọn núi. Đây chính là ‘vũ khí' mà Lâm Đông mua online.
Trong đó có một trăm cây cung, một trăm cây nỏ, và hàng trăm con dao găm, mã tấu các loại. Trong những ngày đầu của tận thế, lực sát thương của những món vũ khí này cực kỳ ấn tượng.
Dù Lâm Đông sẽ trở thành một zombie, nhưng với tư cách là một zombie non nớt, dùng vũ khí tự vệ cũng là phải đạo mà đúng không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.