[Dịch] Thi Vương Trỗi Dậy, Bắt Đầu Thu Thập Huyết Nhục
Chương 2: Vay Nợ
Nhất thiên nhị lưỡng tửu
20/12/2024
Lâm Đông có một trang trại chăn nuôi, một siêu thị và hai căn nhà, tất cả đều được mua lại bằng di sản của cha mẹ hắn. Khi Lâm Đông còn rất nhỏ, cha mẹ hắn đã qua đời, ngay cả đám tang mà hắn còn chưa kịp tham dự đã bị gửi đến trại trẻ mồ côi.
Hắn lớn lên ở đó, đợi đến khi đủ tuổi hợp pháp thì thừa kế tài sản của cha mẹ để lại. Dựa vào năng lực cá nhân mà phát triển khối tài sản ấy lên gấp mấy lần. Dù công ty không nhỏ, nhưng vốn lưu động của Lâm Đông không nhiều.
Hiện giờ thứ đáng giá nhất, đã ở trong không gian trữ vật của hắn.
"Còn mười ngày nữa là tận thế sẽ bắt đầu, phải đổi thêm tiền mặt, tiếp tục chuẩn bị vật tư.”
Lâm Đông còn đang suy nghĩ, thì bỗng nhìn thấy trên con đường bên ngoài trang trại chăn nuôi xuất hiện vài người lạ. Đầu tiên là chiếc xe Mercedes-Benz Grand G, theo sau còn một chiếc Wuling Hongguang Mini EV.
Trong chiếc Wuling Hongguang Mini EV có vài tên côn đồ nhuộm tóc sặc sỡ. Nếu người bình thường nhìn thấy bọn họ, nhất định sẽ đau đầu không thôi, nhưng khoé miệng Lâm Đông lại hơi nhếch lên.
“Đúng là thần tài tới, thần tài tới mà…” Lâm Đông cảm thán.
Chiếc xe Mercedes chậm rãi dừng lại, một người đàn ông trung niên từ trên xe bước xuống. Ông ta mặc quần áo tầm thường, trên cổ đeo dây chuyền vàng lớn, dưới nách kẹp túi xách, điệu bộ đi lắc qua lắc lại.
Gã là một nhà đầu tư nổi tiếng ở thành phố Giang Bắc, tên Triệu Bằng. Từ lâu đã nhìn trúng mảnh đất mà trang trại Lâm Đông tọa lạc. Cảm thấy nếu dùng nơi này xây dựng cao ốc, sau này sẽ kiếm được bộn tiền.
Nhưng Lâm Đông khá bướng bỉnh, dù đối phương đưa ra bất kỳ điều kiện gì cũng không chịu bán nên đôi bên rất khó nói chuyện. Nếu dùng lời nói thuyết phục không thành thì Triệu Bằng định sẽ gây sức ép bằng vũ lực. Vì thế gã mới đưa đám đàn em côn đồ đến, muốn gây áp lực cho Lâm Đông.
“Ông chủ Lâm, dạo này thế nào?” Triệu Bằng đi vào trang trại, mấy tên đàn em cà lơ cà phất theo sau.
Trước ngực, trên cánh tay đều là hình xăm, xăm toàn những thứ ghê rợn khiến người ta hoảng sợ. Nhưng sắc mặt Lâm Đông vẫn giữ nguyên như thường, chẳng tỏ ra sợ hãi gì cả.
"Xin chào, Triệu tổng.”
“Chú em Lâm, chắc chú cũng biết ý đồ của anh mày rồi. Chuyện mảnh đất này, chú em suy nghĩ thế nào?” Triệu Bằng trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, thái độ cũng coi như khách sáo. Định bụng tiên lễ hậu binh, lát nữa mới dùng đến vũ lực.
Nhưng Lâm Đông lại đột nhiên gật đầu: "Ừm, suy nghĩ kỹ rồi, cứ theo giá cả Triệu tổng nói lúc trước, bán cho ngài vậy.”
"Cái gì?" Triệu Bằng lộ vẻ kinh ngạc, tất nhiên không ngờ rằng Lâm Đông lại đồng ý.
Ngay cả mấy tên côn đồ phía sau cũng kinh ngạc nhìn nhau. Hình như Lâm Đông đọc nhầm kịch bản rồi thì phải?
“Chú em… Chú em thực sự đồng ý sao?” Triệu Bằng khó tin, muốn xác nhận lại.
Lâm Đông gật đầu: "Ừm, không thể vì mẫu đất cỏn con của tôi mà làm chậm trễ việc kiếm tiền của Triệu tổng được.”
“Ha ha ha ha, tốt!” Triệu Bằng vui mừng quá đỗi, thầm nghĩ tên nhóc này đúng là thức thời.
"Chú em Lâm, vậy chúng ta trực tiếp ký hợp đồng đi." Gã mở túi da lấy ra hợp đồng được chuẩn bị sẵn, mang theo bên người nhiều ngày như vậy, cuối cùng cũng phát huy tác dụng.
Lâm Đông đồng ý, ngồi xuống sân, lấy ra một cây bút, từng trang bắt đầu ký tên. Mảnh đất của trang trại này không nhỏ, dựa theo giá thị trường, bán được khoảng 128 triệu.
Triệu Bằng vẫn cảm thấy sự việc xảy ra quá đột ngột, mở miệng hỏi: "Chú em Lâm, trang trại này thế nào mà khiến chú em nghĩ thông suốt muốn bán nó vậy?”
“Vì tôi thiếu tiền.” Lâm Đông cũng không ngẩng đầu lên nói.
"Thiếu tiền?" Ánh mắt Triệu Bằng đảo quanh, cảm thấy lý do này rất hợp lý.
Mặt khác gã không chỉ phát triển kinh doanh bất động sản mà còn có một nghề phụ là cho vay nặng lãi. Đám thuộc hạ trông ghê gớm này, không phải nuôi không công.
Vì thế một suy nghĩ lóe lên trong đầu gã, cảm thấy đây là cơ hội kiếm tiền: “Chú em Lâm, chú thiếu tiền sao? Có lẽ… Anh Triệu giúp được chú em đó.”
“Ồ?”
Động tác ký tên của Lâm Đông dừng lại, chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn về phía Triệu Bằng. Bỗng nhiên hắn cảm thấy khuôn mặt mập mạp của Triệu Bằng vô cùng đẹp trai. Tận thế sắp đến gần mà gã không chỉ mua trang trại còn cho hắn vay tiền.
Quả thực là thiên sứ nhân gian, khiến người ta cảm động muốn rơi nước mắt.
"Triệu tổng, nếu ngài có thể giúp tôi thì tốt quá, sau này nhất định sẽ phát tài.” Lâm Đông mở miệng nói.
“Ha ha ha ha!”
Triệu Bằng cười to, chính gã cũng cảm thấy như vậy: “Giúp chú em có gì khó, nhưng anh nói trước rằng lãi suất của anh hơi cao. Hơn nữa cần có đồ thế chấp, chú cũng biết anh Triệu làm gì mà.”
“Được, không thành vấn đề, tôi có một siêu thị, hai căn hộ.” Lâm Đông gật đầu nói.
Tài sản của hắn thế nào, Triệu Bằng đã sớm biết rõ. Vị trí hai căn nhà ở chỗ đắc địa, hơn nữa đều có diện tích lớn, đảm bảo không dưới ba mươi triệu. Siêu thị càng không cần phải nói, cách nhà hắn không xa, vị trí địa lý cũng rất tốt, ít nhất cũng đáng giá năm mươi triệu.
“Chú em Lâm, chú thế chấp những thứ này, anh cho chú mượn tám mươi triệu được không?”
“Được rồi.” Lâm Đông đồng ý rất dứt khoát.
Triệu Bằng âm thầm mừng rỡ, cảm thấy đây là một vụ mua bán kiếm lời không lỗ, gã cảm thấy mình là một tên gian thương.
"Ha ha ha, chú em Lâm, vậy chú viết giấy nợ cho anh, sau đó lăn tay rồi đưa giấy tờ hết cho anh.”
“Được.” Lâm Đông đồng ý.
Hắn lớn lên ở đó, đợi đến khi đủ tuổi hợp pháp thì thừa kế tài sản của cha mẹ để lại. Dựa vào năng lực cá nhân mà phát triển khối tài sản ấy lên gấp mấy lần. Dù công ty không nhỏ, nhưng vốn lưu động của Lâm Đông không nhiều.
Hiện giờ thứ đáng giá nhất, đã ở trong không gian trữ vật của hắn.
"Còn mười ngày nữa là tận thế sẽ bắt đầu, phải đổi thêm tiền mặt, tiếp tục chuẩn bị vật tư.”
Lâm Đông còn đang suy nghĩ, thì bỗng nhìn thấy trên con đường bên ngoài trang trại chăn nuôi xuất hiện vài người lạ. Đầu tiên là chiếc xe Mercedes-Benz Grand G, theo sau còn một chiếc Wuling Hongguang Mini EV.
Trong chiếc Wuling Hongguang Mini EV có vài tên côn đồ nhuộm tóc sặc sỡ. Nếu người bình thường nhìn thấy bọn họ, nhất định sẽ đau đầu không thôi, nhưng khoé miệng Lâm Đông lại hơi nhếch lên.
“Đúng là thần tài tới, thần tài tới mà…” Lâm Đông cảm thán.
Chiếc xe Mercedes chậm rãi dừng lại, một người đàn ông trung niên từ trên xe bước xuống. Ông ta mặc quần áo tầm thường, trên cổ đeo dây chuyền vàng lớn, dưới nách kẹp túi xách, điệu bộ đi lắc qua lắc lại.
Gã là một nhà đầu tư nổi tiếng ở thành phố Giang Bắc, tên Triệu Bằng. Từ lâu đã nhìn trúng mảnh đất mà trang trại Lâm Đông tọa lạc. Cảm thấy nếu dùng nơi này xây dựng cao ốc, sau này sẽ kiếm được bộn tiền.
Nhưng Lâm Đông khá bướng bỉnh, dù đối phương đưa ra bất kỳ điều kiện gì cũng không chịu bán nên đôi bên rất khó nói chuyện. Nếu dùng lời nói thuyết phục không thành thì Triệu Bằng định sẽ gây sức ép bằng vũ lực. Vì thế gã mới đưa đám đàn em côn đồ đến, muốn gây áp lực cho Lâm Đông.
“Ông chủ Lâm, dạo này thế nào?” Triệu Bằng đi vào trang trại, mấy tên đàn em cà lơ cà phất theo sau.
Trước ngực, trên cánh tay đều là hình xăm, xăm toàn những thứ ghê rợn khiến người ta hoảng sợ. Nhưng sắc mặt Lâm Đông vẫn giữ nguyên như thường, chẳng tỏ ra sợ hãi gì cả.
"Xin chào, Triệu tổng.”
“Chú em Lâm, chắc chú cũng biết ý đồ của anh mày rồi. Chuyện mảnh đất này, chú em suy nghĩ thế nào?” Triệu Bằng trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, thái độ cũng coi như khách sáo. Định bụng tiên lễ hậu binh, lát nữa mới dùng đến vũ lực.
Nhưng Lâm Đông lại đột nhiên gật đầu: "Ừm, suy nghĩ kỹ rồi, cứ theo giá cả Triệu tổng nói lúc trước, bán cho ngài vậy.”
"Cái gì?" Triệu Bằng lộ vẻ kinh ngạc, tất nhiên không ngờ rằng Lâm Đông lại đồng ý.
Ngay cả mấy tên côn đồ phía sau cũng kinh ngạc nhìn nhau. Hình như Lâm Đông đọc nhầm kịch bản rồi thì phải?
“Chú em… Chú em thực sự đồng ý sao?” Triệu Bằng khó tin, muốn xác nhận lại.
Lâm Đông gật đầu: "Ừm, không thể vì mẫu đất cỏn con của tôi mà làm chậm trễ việc kiếm tiền của Triệu tổng được.”
“Ha ha ha ha, tốt!” Triệu Bằng vui mừng quá đỗi, thầm nghĩ tên nhóc này đúng là thức thời.
"Chú em Lâm, vậy chúng ta trực tiếp ký hợp đồng đi." Gã mở túi da lấy ra hợp đồng được chuẩn bị sẵn, mang theo bên người nhiều ngày như vậy, cuối cùng cũng phát huy tác dụng.
Lâm Đông đồng ý, ngồi xuống sân, lấy ra một cây bút, từng trang bắt đầu ký tên. Mảnh đất của trang trại này không nhỏ, dựa theo giá thị trường, bán được khoảng 128 triệu.
Triệu Bằng vẫn cảm thấy sự việc xảy ra quá đột ngột, mở miệng hỏi: "Chú em Lâm, trang trại này thế nào mà khiến chú em nghĩ thông suốt muốn bán nó vậy?”
“Vì tôi thiếu tiền.” Lâm Đông cũng không ngẩng đầu lên nói.
"Thiếu tiền?" Ánh mắt Triệu Bằng đảo quanh, cảm thấy lý do này rất hợp lý.
Mặt khác gã không chỉ phát triển kinh doanh bất động sản mà còn có một nghề phụ là cho vay nặng lãi. Đám thuộc hạ trông ghê gớm này, không phải nuôi không công.
Vì thế một suy nghĩ lóe lên trong đầu gã, cảm thấy đây là cơ hội kiếm tiền: “Chú em Lâm, chú thiếu tiền sao? Có lẽ… Anh Triệu giúp được chú em đó.”
“Ồ?”
Động tác ký tên của Lâm Đông dừng lại, chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn về phía Triệu Bằng. Bỗng nhiên hắn cảm thấy khuôn mặt mập mạp của Triệu Bằng vô cùng đẹp trai. Tận thế sắp đến gần mà gã không chỉ mua trang trại còn cho hắn vay tiền.
Quả thực là thiên sứ nhân gian, khiến người ta cảm động muốn rơi nước mắt.
"Triệu tổng, nếu ngài có thể giúp tôi thì tốt quá, sau này nhất định sẽ phát tài.” Lâm Đông mở miệng nói.
“Ha ha ha ha!”
Triệu Bằng cười to, chính gã cũng cảm thấy như vậy: “Giúp chú em có gì khó, nhưng anh nói trước rằng lãi suất của anh hơi cao. Hơn nữa cần có đồ thế chấp, chú cũng biết anh Triệu làm gì mà.”
“Được, không thành vấn đề, tôi có một siêu thị, hai căn hộ.” Lâm Đông gật đầu nói.
Tài sản của hắn thế nào, Triệu Bằng đã sớm biết rõ. Vị trí hai căn nhà ở chỗ đắc địa, hơn nữa đều có diện tích lớn, đảm bảo không dưới ba mươi triệu. Siêu thị càng không cần phải nói, cách nhà hắn không xa, vị trí địa lý cũng rất tốt, ít nhất cũng đáng giá năm mươi triệu.
“Chú em Lâm, chú thế chấp những thứ này, anh cho chú mượn tám mươi triệu được không?”
“Được rồi.” Lâm Đông đồng ý rất dứt khoát.
Triệu Bằng âm thầm mừng rỡ, cảm thấy đây là một vụ mua bán kiếm lời không lỗ, gã cảm thấy mình là một tên gian thương.
"Ha ha ha, chú em Lâm, vậy chú viết giấy nợ cho anh, sau đó lăn tay rồi đưa giấy tờ hết cho anh.”
“Được.” Lâm Đông đồng ý.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.