[Dịch] Thi Vương Trỗi Dậy, Bắt Đầu Thu Thập Huyết Nhục
Chương 60: Bọ Cạp Đen
Nhất thiên nhị lưỡng tửu
21/12/2024
Lúc này ở rìa lãnh thổ Lâm Đông, có một nhóm người đang trốn trong một tòa nhà.
Nơi này vốn là một quán karaoke có ba tầng, hiện tại tất cả cửa sổ đều được niêm phong, chỉ để lại vài khe hở, dùng để quan sát tình huống bên ngoài.
"Suỵt.... Zombie tới rồi, đừng lên tiếng.” Một người đàn ông nằm sấp trước cửa sổ, nhìn ra bên ngoài thông qua các khe hở.
Phía sau có hai người, không dám thở mạnh. Trên đường phố bên ngoài, có một thân hình cực lớn từng bước một lắc lư, phía sau còn có không ít zombie, chính là Tanker đi tuần tra khắp nơi.
Đáng tiếc cảm giác của Tanker không nhạy, không phát hiện ra nhân loại trong toà nhà, mang theo đám đàn em dần dần đi xa.
"Phù." Mấy người trong phòng thở phào nhẹ nhõm, an tâm một chút.
"Cũng may tên zombie kia hơi ngốc..."
Bên trong phòng, còn có mấy người ngồi trên sô pha, bởi vì hiệu quả cách âm của quán karaoke rất tốt, không sợ zombie bên ngoài nghe thấy.
"Chúng ta trốn ở đây, người của nơi trú ẩn chính thức sẽ không tìm thấy." Một người đàn ông nói.
"Ừm, lão đại anh minh, cho dù bọn họ biết chúng ta ở đây cũng không dám tới tìm, bởi vì nơi này là lãnh địa của một thi vương cường đại.” Một người khác phụ họa.
Đám người bọn họ, chính là thế lực cướp bóc vật tư của nơi trú ẩn tên là ‘Bọ cạp đen’. Trước ngày tận thế, tổ chức Bọ cạp đen đã tồn tại rồi, thường xuyên hoạt động trong bóng tối. Giống như tà giáo vậy, bọn họ sùng bái tự do cực hạn, không bị bất kỳ trói buộc nào, muốn làm gì thì làm.
Nhưng vì sự đàn áp của trật tự xã hội vào thời điểm đó, nên bọn họ không dám công khai lộ diện nhiều. Cho đến khi ngày tận thế xảy ra, thời đại hỗn loạn này xem như cầu được ước thấy. Những người có năng lực thức tỉnh tụ tập cùng một chỗ, đi khắp nơi cướp đoạt vật tư, giết người cướp của, không có việc ác nào không làm.
“Ha ha ha, tận thế mới là thời đại thuộc về chúng ta!” Gã đàn ông cầm đầu cười đến mức híp cả mắt.
Ở giữa phòng karaoke này, có ba người quỳ trên mặt đất, tay chân đều bị trói lại với nhau, miệng nhét vải rách, chỉ có thể phát ra âm thanh 'Ô ô ô'.
Ba người này, là người thức tỉnh của nơi trú ẩn, phụ trách vận chuyển vật tư, kết quả đi tới đây thì bị Bọ cạp đen bắt mất.
"Đại ca, xử lý ba người bọn họ thế nào?" Người đàn ông gầy gò hỏi.
Gã cầm đầu suy nghĩ một chút: “Trước tiên cứ giữ lại đã, chúng là con của chúng ta. Nếu chết thì hấp thu não đan, còn máu thịt thì để giành ăn.”
Mà ở phía bên kia lãnh địa của Lâm Đông, cũng xuất hiện một nhóm người. Cô gái dẫn đầu rất xinh đẹp, mái tóc dài thẳng tắp, đen mượt. Nhưng nét mặt tinh xảo lại lộ ra vẻ chán đời bất cần.
Cô ấy là người thức tỉnh mang số hiệu 001 của nơi tị nạn chính thức: Trình Lạc Y.
Trình Lạc Y chán ghét thế giới này, từ nhỏ cô đã lớn lên ở cô nhi viện. Sau đó bị nhốt vào bệnh viện tâm thần, khó khăn lắm mới trốn ra được thì phát hiện bên ngoài đã là ngày tận thế.
Đối với cô mà nói không có mấy khác biệt, điều duy nhất đáng nhớ nhất là một số ký ức ấm áp trong trại trẻ mồ côi. Ở bên cạnh Trình Lạc Y, là cộng sự của cô, Tôn Tiểu Cường.
“Ùng ục!”
Tôn Tiểu Cường ôm bụng, cảm giác đói khát mãnh liệt khiến hắn ta vô cùng khó chịu. Nếu hắn không phải là người thức tỉnh có thể lực cường tráng, chắc đã sớm ngất đi vì đói rồi.
"Khi nào chúng ta mới có thể tìm được vật tư? Tôi đã không ăn gì trong mười ngày kể từ khi tôi đi ra ngoài."
"Tiểu Cường, tổng cộng chúng ta mới ra ngoài được ba ngày.” Ở phía sau, còn có bốn người thức tỉnh giai đoạn não đan, chủ yếu là phụ trợ hai người vận chuyển vật tư.
Tôn Tiểu Cường gãi gãi đầu, "liếc xéo" bọn họ: "Mới ba ngày sao? Tôi đói đến mơ hồ, cũng nhớ rõ nữa."
"Nói như thể cậu sẽ nhớ ấy." Trình Lạc Y bên cạnh cũng không quay đầu lại nói.
Trên đường phố trước mắt, vô cùng hoang vắng. Những toà nhà xung quanh cũng đổ nát, đầy rẫy mảnh vụn thuỷ tinh, còn có cả tiếng gào thét của zombie.
Một người thức tỉnh não đan nhắc nhở: “Phía trước chính là nơi tiểu đội Lữ Hào của công ty Tek diệt đoàn, nghe nói có một thi vương quỷ dị có năng lực cường đại.”
"A, anh Trần, người cướp vật tư của chúng ta, trốn ở khu vực kia sao?" Tôn Tiểu Cường hỏi.
Trần Minh gật đầu: "Căn cứ vào phương hướng rút lui của bọn họ lúc đó, xác suất rất lớn ở khu vực phía trước."
"Vậy thì đi tìm đi." Tôn Tiểu Cường người ngốc to gan lớn mật, căn bản không sợ.
Trần Minh gật đầu, mở miệng dặn dò: “Nhớ kỹ, mục đích chủ yếu của chúng ta là tìm vật tư, ngàn vạn lần đừng quấy nhiễu zombie nơi này...."
Sáu người cẩn thận tiến về phía trước, tất cả họ đều bôi thuốc đặc biệt lên người, có thể ngăn cách mùi, chỉ cần cẩn thận đừng phát ra âm thanh là được. Hơn nữa zombie bên ngoài cũng không dày đặc, tránh được bọn chúng cũng đỡ phiền toái.
Cách đó xa xa, Trần Minh nhìn thấy mấy con zombie lang thang trên đường phố, thân thể lung lay, thần thái có vài phần ngốc nghếch.
Vì thế sáu người bám sát chân tường, bước chân nhẹ nhàng, lấy xe phế liệu làm nơi trú ẩn, tính toán vòng qua phía sau zombie.
Nhưng vừa đi được nửa đường, bụng Tôn Tiểu Cường bỗng nhiên truyền đến tiếng "ùng ục".
"Chết."
Mấy người Trần Minh lập tức tái mặt, trái tim nhảy lên tận cổ. Dù âm thanh đó không lớn nhưng thính giác zombie đặc biệt nhạy cảm.
Mấy con zombie vốn đang lảo đảo, lúc này đứng tại chỗ bất động. Chúng nó cảnh giác, cổ họng phát ra từng trận gầm nhẹ, tựa hồ đang nghiêm túc tìm kiếm.
Nơi này vốn là một quán karaoke có ba tầng, hiện tại tất cả cửa sổ đều được niêm phong, chỉ để lại vài khe hở, dùng để quan sát tình huống bên ngoài.
"Suỵt.... Zombie tới rồi, đừng lên tiếng.” Một người đàn ông nằm sấp trước cửa sổ, nhìn ra bên ngoài thông qua các khe hở.
Phía sau có hai người, không dám thở mạnh. Trên đường phố bên ngoài, có một thân hình cực lớn từng bước một lắc lư, phía sau còn có không ít zombie, chính là Tanker đi tuần tra khắp nơi.
Đáng tiếc cảm giác của Tanker không nhạy, không phát hiện ra nhân loại trong toà nhà, mang theo đám đàn em dần dần đi xa.
"Phù." Mấy người trong phòng thở phào nhẹ nhõm, an tâm một chút.
"Cũng may tên zombie kia hơi ngốc..."
Bên trong phòng, còn có mấy người ngồi trên sô pha, bởi vì hiệu quả cách âm của quán karaoke rất tốt, không sợ zombie bên ngoài nghe thấy.
"Chúng ta trốn ở đây, người của nơi trú ẩn chính thức sẽ không tìm thấy." Một người đàn ông nói.
"Ừm, lão đại anh minh, cho dù bọn họ biết chúng ta ở đây cũng không dám tới tìm, bởi vì nơi này là lãnh địa của một thi vương cường đại.” Một người khác phụ họa.
Đám người bọn họ, chính là thế lực cướp bóc vật tư của nơi trú ẩn tên là ‘Bọ cạp đen’. Trước ngày tận thế, tổ chức Bọ cạp đen đã tồn tại rồi, thường xuyên hoạt động trong bóng tối. Giống như tà giáo vậy, bọn họ sùng bái tự do cực hạn, không bị bất kỳ trói buộc nào, muốn làm gì thì làm.
Nhưng vì sự đàn áp của trật tự xã hội vào thời điểm đó, nên bọn họ không dám công khai lộ diện nhiều. Cho đến khi ngày tận thế xảy ra, thời đại hỗn loạn này xem như cầu được ước thấy. Những người có năng lực thức tỉnh tụ tập cùng một chỗ, đi khắp nơi cướp đoạt vật tư, giết người cướp của, không có việc ác nào không làm.
“Ha ha ha, tận thế mới là thời đại thuộc về chúng ta!” Gã đàn ông cầm đầu cười đến mức híp cả mắt.
Ở giữa phòng karaoke này, có ba người quỳ trên mặt đất, tay chân đều bị trói lại với nhau, miệng nhét vải rách, chỉ có thể phát ra âm thanh 'Ô ô ô'.
Ba người này, là người thức tỉnh của nơi trú ẩn, phụ trách vận chuyển vật tư, kết quả đi tới đây thì bị Bọ cạp đen bắt mất.
"Đại ca, xử lý ba người bọn họ thế nào?" Người đàn ông gầy gò hỏi.
Gã cầm đầu suy nghĩ một chút: “Trước tiên cứ giữ lại đã, chúng là con của chúng ta. Nếu chết thì hấp thu não đan, còn máu thịt thì để giành ăn.”
Mà ở phía bên kia lãnh địa của Lâm Đông, cũng xuất hiện một nhóm người. Cô gái dẫn đầu rất xinh đẹp, mái tóc dài thẳng tắp, đen mượt. Nhưng nét mặt tinh xảo lại lộ ra vẻ chán đời bất cần.
Cô ấy là người thức tỉnh mang số hiệu 001 của nơi tị nạn chính thức: Trình Lạc Y.
Trình Lạc Y chán ghét thế giới này, từ nhỏ cô đã lớn lên ở cô nhi viện. Sau đó bị nhốt vào bệnh viện tâm thần, khó khăn lắm mới trốn ra được thì phát hiện bên ngoài đã là ngày tận thế.
Đối với cô mà nói không có mấy khác biệt, điều duy nhất đáng nhớ nhất là một số ký ức ấm áp trong trại trẻ mồ côi. Ở bên cạnh Trình Lạc Y, là cộng sự của cô, Tôn Tiểu Cường.
“Ùng ục!”
Tôn Tiểu Cường ôm bụng, cảm giác đói khát mãnh liệt khiến hắn ta vô cùng khó chịu. Nếu hắn không phải là người thức tỉnh có thể lực cường tráng, chắc đã sớm ngất đi vì đói rồi.
"Khi nào chúng ta mới có thể tìm được vật tư? Tôi đã không ăn gì trong mười ngày kể từ khi tôi đi ra ngoài."
"Tiểu Cường, tổng cộng chúng ta mới ra ngoài được ba ngày.” Ở phía sau, còn có bốn người thức tỉnh giai đoạn não đan, chủ yếu là phụ trợ hai người vận chuyển vật tư.
Tôn Tiểu Cường gãi gãi đầu, "liếc xéo" bọn họ: "Mới ba ngày sao? Tôi đói đến mơ hồ, cũng nhớ rõ nữa."
"Nói như thể cậu sẽ nhớ ấy." Trình Lạc Y bên cạnh cũng không quay đầu lại nói.
Trên đường phố trước mắt, vô cùng hoang vắng. Những toà nhà xung quanh cũng đổ nát, đầy rẫy mảnh vụn thuỷ tinh, còn có cả tiếng gào thét của zombie.
Một người thức tỉnh não đan nhắc nhở: “Phía trước chính là nơi tiểu đội Lữ Hào của công ty Tek diệt đoàn, nghe nói có một thi vương quỷ dị có năng lực cường đại.”
"A, anh Trần, người cướp vật tư của chúng ta, trốn ở khu vực kia sao?" Tôn Tiểu Cường hỏi.
Trần Minh gật đầu: "Căn cứ vào phương hướng rút lui của bọn họ lúc đó, xác suất rất lớn ở khu vực phía trước."
"Vậy thì đi tìm đi." Tôn Tiểu Cường người ngốc to gan lớn mật, căn bản không sợ.
Trần Minh gật đầu, mở miệng dặn dò: “Nhớ kỹ, mục đích chủ yếu của chúng ta là tìm vật tư, ngàn vạn lần đừng quấy nhiễu zombie nơi này...."
Sáu người cẩn thận tiến về phía trước, tất cả họ đều bôi thuốc đặc biệt lên người, có thể ngăn cách mùi, chỉ cần cẩn thận đừng phát ra âm thanh là được. Hơn nữa zombie bên ngoài cũng không dày đặc, tránh được bọn chúng cũng đỡ phiền toái.
Cách đó xa xa, Trần Minh nhìn thấy mấy con zombie lang thang trên đường phố, thân thể lung lay, thần thái có vài phần ngốc nghếch.
Vì thế sáu người bám sát chân tường, bước chân nhẹ nhàng, lấy xe phế liệu làm nơi trú ẩn, tính toán vòng qua phía sau zombie.
Nhưng vừa đi được nửa đường, bụng Tôn Tiểu Cường bỗng nhiên truyền đến tiếng "ùng ục".
"Chết."
Mấy người Trần Minh lập tức tái mặt, trái tim nhảy lên tận cổ. Dù âm thanh đó không lớn nhưng thính giác zombie đặc biệt nhạy cảm.
Mấy con zombie vốn đang lảo đảo, lúc này đứng tại chỗ bất động. Chúng nó cảnh giác, cổ họng phát ra từng trận gầm nhẹ, tựa hồ đang nghiêm túc tìm kiếm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.