[Dịch] Thi Vương Trỗi Dậy, Bắt Đầu Thu Thập Huyết Nhục
Chương 61: Khoan, Đừng Giết
Nhất thiên nhị lưỡng tửu
21/12/2024
Trình Lạc Y nhìn chăm chú, đã chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu. Mấy người còn lại, đều ngồi xổm phía sau xe phế liệu, nín thở không dám thở mạnh. Nhưng không sao zombie chỉ thoáng cảnh giác một hồi, không bao lâu lại bình tĩnh sau đó khôi phục hình thái ngốc nghếch.
Đám người Trần Minh thở phào nhẹ nhõm, vội vàng vòng qua khu vực nguy hiểm này.
Thấy đã cách zombie rất xa, một người thức tỉnh sợ hãi nói: “Tiểu Cường, vừa rồi suýt nữa anh gọi zombie đến.”
“Do tôi đói bụng chứ bộ.” Tôn Tiểu Cường bình thản nói.
Trần Minh vội vàng khuyên giải: “Được rồi, hoàn thành nhiệm vụ quan trọng hơn, sau khi tìm được vật tư, liền có đồ ăn!”
"Ừm." Nhớ tới đồ ăn ngon, Tôn Tiểu Cường lại có động lực.
Trong lòng hắn ảo tưởng, đợi sau khi tìm được vật tư phải ăn bánh mì trước rồi lại uống nước ép, thật là vui vẻ. Cứ như vậy, sáu người cẩn thận đi về phía trước. Trên đường cũng xem như thuận lợi, tránh né được những đàn zombie.
Nếu cần thiết, họ có thể leo lên mái nhà và đi bộ qua các nóc nhà, giống như những sát thủ đi bộ trên mái hiên cổ đại.
Tuy nhiên, Trần Minh vẫn rất căng thẳng. Bọn họ càng lúc càng đi sâu vào trung tâm khu vực, zombie bên dưới cũng tiến hoá cao hơn, cảm giác cực kỳ nhạy bén.
Theo thông tin bổ sung sau đó của công ty Tek, định nghĩa nơi này là sào huyệt zombie năm sao.
“Hu hu hu.” Bỗng nhiên, một tiếng khóc của phụ nữ vang lên. Tiếng khóc thê lương, khi thì cao vút, khi thì trầm thấp, tựa như đến từ cửu u địa ngục.
Chỉ nghe có vậy thôi đã khiến bọn họ lạnh sống lưng. Sáu người im lặng dừng bước trên nóc nhà, vội vàng nhìn về phía nguồn gốc của tiếng khóc. Phát hiện một bóng dáng nữ zombie, đang quỳ trên mặt đất, cúi đầu khóc.
Trần Minh hít sâu một hơi, lông tơ cả người dựng thẳng: “Thật kinh khủng.”
"Tôi đói đến như vậy cũng không khóc, nó khóc cái gì thế?" Tôn Tiểu Cường cau mày nhìn.
Trình Lạc Y nói: “Có thể nó đói hơn cậu.”
"Nơi này chúng ta không thể đi thẳng, chúng ta phải vòng qua." Trần Minh lập tức phán đoán.
Bởi vì chung quanh nữ zombie có rất đông zombie. Động tác của chúng nhanh nhẹn, cũng không ngốc nghếch chứng tỏ tiến hóa cực cao.
Mặt khác, thế lực cướp bóc vật tư kia, không có khả năng trốn ở chỗ này. Nếu không chúng đã sớm bị zombie giết chết, chia nhau làm thức ăn rồi.
Sáu người vừa định đi đường vòng, nhưng Tiểu Bát cảm giác nhạy bén, sớm đã nhận thấy được ánh mắt của bọn họ. Cô ta xõa tung tóc che đi cả khuôn mặt, chỉ lộ ra đôi mắt, đột nhiên quay đầu nhìn về phía này. Sau khi Tiểu Bát phát hiện mục tiêu, con ngươi co rụt lại.
"Ha ha ha.” Vốn là tiếng khóc thê lương, trong nháy mắt biến thành tiếng quỷ cười.
Thân hình cô ta chuyển động, nhanh như một cơn gió chạy về phía mấy người.
"Tệ quá! Nó đã được tìm thấy!” Sắc mặt Trần Minh ngưng trọng, trong lòng kinh sợ không thôi, lần đầu tiên thấy zombie khủng bố như thế.
Khi Tiểu Bát chạy, cũng là kinh động đám zombie bên cạnh.
Mấy trăm zombie tinh anh gào thét, đã tạo nên một biển zombie loại nhỏ, chen chúc chạy như điên lao đến, thân hình chúng nó nhanh nhẹn, một chút đã có thể bò lên nóc nhà.
Sáu người trốn trên cao, cũng không giúp ích gì được nhiều.
"Bây giờ làm sao đây" Trong lúc sợ hãi, Trần Minh không nghĩa ra được điều gì.
Sắc mặt Trình Lạc Y vẫn bình tĩnh như trước: "Còn có thể làm sao bây giờ, chuẩn bị phá vòng vây."
“Được.”
Trần Minh và đám người thức tỉnh não đan, từ bên hông rút ra một thanh đao hợp kim. Đây là công cụ được nhân viên nghiên cao cấp. Nhưng đối mặt với nhiều zombie tinh nhuệ như vậy, trong lòng bốn người bọn họ cũng không yên tâm.
Mặc dù Trình Lạc Y là người thức tỉnh số 00, được xưng là người mạnh nhất. Nhưng có quá nhiều zombie, chỉ sở cả hổ dữ cũng phải chịu thua bầy sói. Hơn nữa trong đám zombie kia còn có thi vương nhanh nhẹn khủng bố.
Tiểu Bát đang nhanh chóng tới gần, gần đây lãnh địa thật sự quá an nhàn, làm cho phần tử hiếu chiến như bọn họ cảm thấy rất nhàm chán, buồn đến mức khóc thét.
Hôm nay rốt cục đã phát hiện con mồi, trong lòng đương nhiên rất phấn khởi. Nhưng ngay khi tiếp cận mục tiêu, trong đầu Tiểu Bát bỗng nhiên nhận được một mệnh lệnh.
"Chờ một chút, đừng giết.”
Tiểu Bát chợt dừng lại, đó là giọng nói của lão đại. Tuy rằng rất muốn giết chóc, nhưng cũng phải khống chế. Vì thế liếc mắt nhìn mấy người Trần Minh một cái, xoay lưng rời đi.
"Cái gì thế này?" Thân thể Trần Minh run rẩy, gã có chết cũng không quên được, ánh mắt u oán của nữ zombie kia.
Nhưng sau đó, điều làm cho họ ngạc nhiên hơn đã xảy ra. Đám zombie vốn hung dữ chạy tới, đã trở nên an tĩnh. Sau đó tản ra xung quanh, biến mất không thấy tăm hơi.
"Chuyện gì đang xảy ra vậy?"
Sáu người không thể tưởng tượng nổi, lần đầu tiên gặp phải loại tình huống này. Vốn bọn họ đều chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu, dự định liều chết đánh một trận. Cuối cùng đàn zombie lại biến mất, chẳng hiểu làm sao cả.
"A, tôi biết rồi, bọn chúng cố ý hù dọa chúng ta." Tôn Tiểu Cường nghiêm túc phân tích.
"...." Trần Minh không nói gì: "Hù dọa cậu làm gì? Chắc là có trường hợp đặc biệt nào đó.”
“Tình huống đặc thù gì?” Trình Lạc Y rất khó hiểu.
Bất quá, cô bỗng nhiên phát hiện, thì ra thế giới này không phải tất cả mọi thứ đều xấu xa, đôi khi có một số bất ngờ nho nhỏ.
Đám người Trần Minh thở phào nhẹ nhõm, vội vàng vòng qua khu vực nguy hiểm này.
Thấy đã cách zombie rất xa, một người thức tỉnh sợ hãi nói: “Tiểu Cường, vừa rồi suýt nữa anh gọi zombie đến.”
“Do tôi đói bụng chứ bộ.” Tôn Tiểu Cường bình thản nói.
Trần Minh vội vàng khuyên giải: “Được rồi, hoàn thành nhiệm vụ quan trọng hơn, sau khi tìm được vật tư, liền có đồ ăn!”
"Ừm." Nhớ tới đồ ăn ngon, Tôn Tiểu Cường lại có động lực.
Trong lòng hắn ảo tưởng, đợi sau khi tìm được vật tư phải ăn bánh mì trước rồi lại uống nước ép, thật là vui vẻ. Cứ như vậy, sáu người cẩn thận đi về phía trước. Trên đường cũng xem như thuận lợi, tránh né được những đàn zombie.
Nếu cần thiết, họ có thể leo lên mái nhà và đi bộ qua các nóc nhà, giống như những sát thủ đi bộ trên mái hiên cổ đại.
Tuy nhiên, Trần Minh vẫn rất căng thẳng. Bọn họ càng lúc càng đi sâu vào trung tâm khu vực, zombie bên dưới cũng tiến hoá cao hơn, cảm giác cực kỳ nhạy bén.
Theo thông tin bổ sung sau đó của công ty Tek, định nghĩa nơi này là sào huyệt zombie năm sao.
“Hu hu hu.” Bỗng nhiên, một tiếng khóc của phụ nữ vang lên. Tiếng khóc thê lương, khi thì cao vút, khi thì trầm thấp, tựa như đến từ cửu u địa ngục.
Chỉ nghe có vậy thôi đã khiến bọn họ lạnh sống lưng. Sáu người im lặng dừng bước trên nóc nhà, vội vàng nhìn về phía nguồn gốc của tiếng khóc. Phát hiện một bóng dáng nữ zombie, đang quỳ trên mặt đất, cúi đầu khóc.
Trần Minh hít sâu một hơi, lông tơ cả người dựng thẳng: “Thật kinh khủng.”
"Tôi đói đến như vậy cũng không khóc, nó khóc cái gì thế?" Tôn Tiểu Cường cau mày nhìn.
Trình Lạc Y nói: “Có thể nó đói hơn cậu.”
"Nơi này chúng ta không thể đi thẳng, chúng ta phải vòng qua." Trần Minh lập tức phán đoán.
Bởi vì chung quanh nữ zombie có rất đông zombie. Động tác của chúng nhanh nhẹn, cũng không ngốc nghếch chứng tỏ tiến hóa cực cao.
Mặt khác, thế lực cướp bóc vật tư kia, không có khả năng trốn ở chỗ này. Nếu không chúng đã sớm bị zombie giết chết, chia nhau làm thức ăn rồi.
Sáu người vừa định đi đường vòng, nhưng Tiểu Bát cảm giác nhạy bén, sớm đã nhận thấy được ánh mắt của bọn họ. Cô ta xõa tung tóc che đi cả khuôn mặt, chỉ lộ ra đôi mắt, đột nhiên quay đầu nhìn về phía này. Sau khi Tiểu Bát phát hiện mục tiêu, con ngươi co rụt lại.
"Ha ha ha.” Vốn là tiếng khóc thê lương, trong nháy mắt biến thành tiếng quỷ cười.
Thân hình cô ta chuyển động, nhanh như một cơn gió chạy về phía mấy người.
"Tệ quá! Nó đã được tìm thấy!” Sắc mặt Trần Minh ngưng trọng, trong lòng kinh sợ không thôi, lần đầu tiên thấy zombie khủng bố như thế.
Khi Tiểu Bát chạy, cũng là kinh động đám zombie bên cạnh.
Mấy trăm zombie tinh anh gào thét, đã tạo nên một biển zombie loại nhỏ, chen chúc chạy như điên lao đến, thân hình chúng nó nhanh nhẹn, một chút đã có thể bò lên nóc nhà.
Sáu người trốn trên cao, cũng không giúp ích gì được nhiều.
"Bây giờ làm sao đây" Trong lúc sợ hãi, Trần Minh không nghĩa ra được điều gì.
Sắc mặt Trình Lạc Y vẫn bình tĩnh như trước: "Còn có thể làm sao bây giờ, chuẩn bị phá vòng vây."
“Được.”
Trần Minh và đám người thức tỉnh não đan, từ bên hông rút ra một thanh đao hợp kim. Đây là công cụ được nhân viên nghiên cao cấp. Nhưng đối mặt với nhiều zombie tinh nhuệ như vậy, trong lòng bốn người bọn họ cũng không yên tâm.
Mặc dù Trình Lạc Y là người thức tỉnh số 00, được xưng là người mạnh nhất. Nhưng có quá nhiều zombie, chỉ sở cả hổ dữ cũng phải chịu thua bầy sói. Hơn nữa trong đám zombie kia còn có thi vương nhanh nhẹn khủng bố.
Tiểu Bát đang nhanh chóng tới gần, gần đây lãnh địa thật sự quá an nhàn, làm cho phần tử hiếu chiến như bọn họ cảm thấy rất nhàm chán, buồn đến mức khóc thét.
Hôm nay rốt cục đã phát hiện con mồi, trong lòng đương nhiên rất phấn khởi. Nhưng ngay khi tiếp cận mục tiêu, trong đầu Tiểu Bát bỗng nhiên nhận được một mệnh lệnh.
"Chờ một chút, đừng giết.”
Tiểu Bát chợt dừng lại, đó là giọng nói của lão đại. Tuy rằng rất muốn giết chóc, nhưng cũng phải khống chế. Vì thế liếc mắt nhìn mấy người Trần Minh một cái, xoay lưng rời đi.
"Cái gì thế này?" Thân thể Trần Minh run rẩy, gã có chết cũng không quên được, ánh mắt u oán của nữ zombie kia.
Nhưng sau đó, điều làm cho họ ngạc nhiên hơn đã xảy ra. Đám zombie vốn hung dữ chạy tới, đã trở nên an tĩnh. Sau đó tản ra xung quanh, biến mất không thấy tăm hơi.
"Chuyện gì đang xảy ra vậy?"
Sáu người không thể tưởng tượng nổi, lần đầu tiên gặp phải loại tình huống này. Vốn bọn họ đều chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu, dự định liều chết đánh một trận. Cuối cùng đàn zombie lại biến mất, chẳng hiểu làm sao cả.
"A, tôi biết rồi, bọn chúng cố ý hù dọa chúng ta." Tôn Tiểu Cường nghiêm túc phân tích.
"...." Trần Minh không nói gì: "Hù dọa cậu làm gì? Chắc là có trường hợp đặc biệt nào đó.”
“Tình huống đặc thù gì?” Trình Lạc Y rất khó hiểu.
Bất quá, cô bỗng nhiên phát hiện, thì ra thế giới này không phải tất cả mọi thứ đều xấu xa, đôi khi có một số bất ngờ nho nhỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.