[Dịch] Thi Vương Trỗi Dậy, Bắt Đầu Thu Thập Huyết Nhục
Chương 90: Chợ Nông Sản Có Rắn
Nhất thiên nhị lưỡng tửu
21/12/2024
Bên cạnh còn có hơn mười người, cũng đang chém giết zombie. Bao gồm cộng sự Tôn Tiểu Cường, còn có đám người Trần Minh lần trước, bọn họ phụ trách vận chuyển vật tư.
Đôi mắt lé của Tôn Tiểu Cường nhìn Trình Lạc Y, trên mặt lộ ra ý bội phục: “Vừa nhắn tin vừa chém giết zombie."
“Quen tay hay làm." Trình Lạc Y thuận miệng nói, hai tay cầm đao lại chém bay đầu zombie.
Tôn Tiểu Cường gật đầu, cảm thấy cô nói rất có đạo lý. Viện trưởng cô nhi viện từng dạy hắn, làm việc gì cũng phải cố hết sức. Làm nhiều sẽ quen tay hơn, thực sự nên thực hành nhiều hơn.
Phía sau đám Trần Minh cũng đang cầm đao hợp kim, chém giết zombie, bọn họ chém zombie cấp thấp thì dễ dàng giải quyết hơn, không có áp lực gì hết.
Bọn họ thanh trừ toàn bộ đám zombie ở khu vực phụ cận, thuận tiện cho việc vận chuyển vật tư. Nơi này là một chợ nông sản, trên cánh cửa cuốn mở hờ còn dính vết máu.
Vì cửa cuốn rỉ sét nên Trình Lạc Y đi lên trước, chém một nhát khiến cửa cuốn bị chặt làm hai. Trình Lạc Y thân là người thức tỉnh số 001, vũ khí trong tay là đặc chế, đây là một thanh 'Trảm Mã Đao', vô luận là lưỡi đao hay chuôi đao đều rất dài nhưng cô cầm trong tay thì rất vừa vặn.
Hơn nữa trên chuôi đao còn khảm nạm một viên tinh hạch hệ lôi, hơi lóe ra điện quang. Khi khởi động thì điện quang sẽ bao trùm lưỡi đao dài, tốc độ và lực sát thương đều tăng. Đây là công nghệ mới được phát triển trong nơi trú ẩn vũ khí hạt nhân tinh thể.
Hiện tại chỉ có một cái này, nhìn vô cùng mới mẻ. Ai có thể từ chối một con dao phát sáng? Trình Lạc Y vác trường đao lên vai, trực tiếp đi vào chợ nông sản.
Bên trong ánh sáng lờ mờ, trong không khí tản ra mùi thối rữa nồng nặc, ở một vài góc tối, mơ hồ truyền đến zombie gầm nhẹ. Phía sau Trần Minh sờ sờ ba lô, lấy ra một quả bom, dùng sức ném về phía trước.
Quả bom này cũng là đặc chế, phía trên có hồng quang lóe ra, rơi trên mặt đất quay cuồng hai vòng, còn phát ra thanh âm 'tích tích'.
Thanh âm kia lực xuyên thấu cực mạnh, trong nháy mắt truyền khắp chợ nông sản. Một đám zombie bị tiếng động quấy nhiễu, chạy về phía quả bom. Lúc này quả bom phát sáng kịch liệt, tiếng kêu càng lúc càng dồn dập.
Một tiếng nổ chấn động vang lên, nổ tung khiến ánh lửa chói mắt bốc lên, nuốt chửng đám zombie kia. Vụn thi thể văng khắp nơi, bốc lên khói xanh, mùi hôi thối khét xộc vào mũi.
“Ha ha, xử lý xong rồi.”
Trần Minh vô cùng đắc ý, nơi trú ẩn đã phát triển, nghiên cứu, chế tạo ra rất nhiều vũ khí để đối phó zombie. Tuy vô cùng hữu dụng nhưng trước mắt chỉ giới hạn ở zombie cấp thấp mà thôi.
Mọi người đi thẳng đến kho chứa hạt giống.
Đoạn đường này rất thuận lợi, dường như zombie đã bị thanh lý sạch sẽ rồi vậy. Bọn họ không gặp phải bất kỳ nguy hiểm nào, không bao lâu sau đã đến được một căn phòng.
Mặc dù ánh sáng mờ, nhưng vẫn có thể nhìn thấy, những cái thùng chất đống phía trước.
"Hay quá, hay quá, để tôi xem có gì bất ngờ trong đó không nào.” Đám thanh niên lộ vẻ hưng phấn, vội vàng đi lên trước, muốn xác nhận vật tư trước mắt.
Gã cầm lấy nắp hộp bằng cả hai tay, đột nhiên nhấc lên rồi mở ra. Nhưng trong thùng có một đôi mắt màu vàng, nhìn thẳng vào gã. Hai răng nanh bén nhọn đang nhe ra thị uy, vô cùng gớm ghiếc.
Trong lúc nhất thời, hai người bốn mắt nhìn nhau.
“Bà mẹ nó.” Sắc mặt gã kia trở nên hoảng hốt, phát hiện có một con rắn làm tổ bên trong. Nhưng bây giờ muốn trốn đã quá muộn, gã đã nằm trong tầm công kích của con rắn.
Con rắn kia đột nhiên lao ra, cắn vào cổ thanh niên. Chất độc túa ra từ răng nanh khiến gã sợ hãi, không thể phòng bị kịp thời. Người chung quanh thấy cảnh tượng này, cũng bị kinh sợ.
“Có rắn?” Trình Lạc Y nhanh tay lẹ mắt, vung trường đao trên vai, chém thẳng vào đầu rắn.
Thanh đao sắc bén xẹt ngang không trung, chuẩn xác đến từng giây. Suýt chút nữa đã cắt luôn cổ của gã kia, làm gã xước một đường dài. Nhưng thà rách tí da còn hơn mất mạng, gã ôm cổ lùi về phía sau mấy bước, cảm thấy bản thân vừa thoát khỏi lưỡi hái của Tử thần. Đầu óc choáng váng nhìn cái đầu của con rắn hung tợn kia bị chém bay văng vào góc phòng.
“Con rắn này có độc!”
“Lần trước đội tìm kiếm bị tiêu diệt ở đây, chỗ này rất nguy hiểm nên mọi người hãy cẩn thận.”
Trần Minh vội vàng nhắc nhở.
Vừa dứt lời, cả tòa kho hàng đã truyền đến tiếng rít rít rợn da gà. Vô số rắn đen, rắn xanh bò ra từ những cái thùng, từ các ngõ ngách, vây xung quanh bọn họ.
Con người có bản năng sợ hãi nhưng sinh vật như rắn, đó chính là ký ức sinh tồn từ thời nguyên thuỷ, giúp nhân loại tránh xa nguy hiểm tiềm tàng.
Mọi người thấy cảnh tượng trước mắt, chợt cảm thấy chóng mặt.
“Giết!”
Thấy mấy con rắn vặn vẹo bò tới, Trình Lạc Y vung đao chém, lưỡi dao dài sắc bén vung lên phía trước đoạt mạng một con rắn gần nhất.
Mấy người còn lại cũng nắm chặt vũ khí chiến đấu cùng bầy rắn. Nhưng đúng lúc này trên đầu bọn họ cũng có tiếng động vang lên.
Trần Minh ngẩng đầu nhìn, trong đáy mắt lộ ra sự kinh sợ tột cùng. Trên xà nhà còn rất nhiều rắn, hết tốp này đến tốp khác. Lúc này bọn chúng cũng đang công kích mọi người, tựa như một cơn mưa rắn từ trên trời rơi xuống.
Trong lòng mọi người sợ hãi, vội vàng vung binh khí, ngăn cản mưa rắn. Tình cảnh lúc này thật giống với trò chơi chém hoa quả thịnh hành thời gian trước, mỗi lần vung đao lên sẽ có thân rắn đứt lìa làm hai làm ba, liên tục mãi không sao dừng lại được.
Đôi mắt lé của Tôn Tiểu Cường nhìn Trình Lạc Y, trên mặt lộ ra ý bội phục: “Vừa nhắn tin vừa chém giết zombie."
“Quen tay hay làm." Trình Lạc Y thuận miệng nói, hai tay cầm đao lại chém bay đầu zombie.
Tôn Tiểu Cường gật đầu, cảm thấy cô nói rất có đạo lý. Viện trưởng cô nhi viện từng dạy hắn, làm việc gì cũng phải cố hết sức. Làm nhiều sẽ quen tay hơn, thực sự nên thực hành nhiều hơn.
Phía sau đám Trần Minh cũng đang cầm đao hợp kim, chém giết zombie, bọn họ chém zombie cấp thấp thì dễ dàng giải quyết hơn, không có áp lực gì hết.
Bọn họ thanh trừ toàn bộ đám zombie ở khu vực phụ cận, thuận tiện cho việc vận chuyển vật tư. Nơi này là một chợ nông sản, trên cánh cửa cuốn mở hờ còn dính vết máu.
Vì cửa cuốn rỉ sét nên Trình Lạc Y đi lên trước, chém một nhát khiến cửa cuốn bị chặt làm hai. Trình Lạc Y thân là người thức tỉnh số 001, vũ khí trong tay là đặc chế, đây là một thanh 'Trảm Mã Đao', vô luận là lưỡi đao hay chuôi đao đều rất dài nhưng cô cầm trong tay thì rất vừa vặn.
Hơn nữa trên chuôi đao còn khảm nạm một viên tinh hạch hệ lôi, hơi lóe ra điện quang. Khi khởi động thì điện quang sẽ bao trùm lưỡi đao dài, tốc độ và lực sát thương đều tăng. Đây là công nghệ mới được phát triển trong nơi trú ẩn vũ khí hạt nhân tinh thể.
Hiện tại chỉ có một cái này, nhìn vô cùng mới mẻ. Ai có thể từ chối một con dao phát sáng? Trình Lạc Y vác trường đao lên vai, trực tiếp đi vào chợ nông sản.
Bên trong ánh sáng lờ mờ, trong không khí tản ra mùi thối rữa nồng nặc, ở một vài góc tối, mơ hồ truyền đến zombie gầm nhẹ. Phía sau Trần Minh sờ sờ ba lô, lấy ra một quả bom, dùng sức ném về phía trước.
Quả bom này cũng là đặc chế, phía trên có hồng quang lóe ra, rơi trên mặt đất quay cuồng hai vòng, còn phát ra thanh âm 'tích tích'.
Thanh âm kia lực xuyên thấu cực mạnh, trong nháy mắt truyền khắp chợ nông sản. Một đám zombie bị tiếng động quấy nhiễu, chạy về phía quả bom. Lúc này quả bom phát sáng kịch liệt, tiếng kêu càng lúc càng dồn dập.
Một tiếng nổ chấn động vang lên, nổ tung khiến ánh lửa chói mắt bốc lên, nuốt chửng đám zombie kia. Vụn thi thể văng khắp nơi, bốc lên khói xanh, mùi hôi thối khét xộc vào mũi.
“Ha ha, xử lý xong rồi.”
Trần Minh vô cùng đắc ý, nơi trú ẩn đã phát triển, nghiên cứu, chế tạo ra rất nhiều vũ khí để đối phó zombie. Tuy vô cùng hữu dụng nhưng trước mắt chỉ giới hạn ở zombie cấp thấp mà thôi.
Mọi người đi thẳng đến kho chứa hạt giống.
Đoạn đường này rất thuận lợi, dường như zombie đã bị thanh lý sạch sẽ rồi vậy. Bọn họ không gặp phải bất kỳ nguy hiểm nào, không bao lâu sau đã đến được một căn phòng.
Mặc dù ánh sáng mờ, nhưng vẫn có thể nhìn thấy, những cái thùng chất đống phía trước.
"Hay quá, hay quá, để tôi xem có gì bất ngờ trong đó không nào.” Đám thanh niên lộ vẻ hưng phấn, vội vàng đi lên trước, muốn xác nhận vật tư trước mắt.
Gã cầm lấy nắp hộp bằng cả hai tay, đột nhiên nhấc lên rồi mở ra. Nhưng trong thùng có một đôi mắt màu vàng, nhìn thẳng vào gã. Hai răng nanh bén nhọn đang nhe ra thị uy, vô cùng gớm ghiếc.
Trong lúc nhất thời, hai người bốn mắt nhìn nhau.
“Bà mẹ nó.” Sắc mặt gã kia trở nên hoảng hốt, phát hiện có một con rắn làm tổ bên trong. Nhưng bây giờ muốn trốn đã quá muộn, gã đã nằm trong tầm công kích của con rắn.
Con rắn kia đột nhiên lao ra, cắn vào cổ thanh niên. Chất độc túa ra từ răng nanh khiến gã sợ hãi, không thể phòng bị kịp thời. Người chung quanh thấy cảnh tượng này, cũng bị kinh sợ.
“Có rắn?” Trình Lạc Y nhanh tay lẹ mắt, vung trường đao trên vai, chém thẳng vào đầu rắn.
Thanh đao sắc bén xẹt ngang không trung, chuẩn xác đến từng giây. Suýt chút nữa đã cắt luôn cổ của gã kia, làm gã xước một đường dài. Nhưng thà rách tí da còn hơn mất mạng, gã ôm cổ lùi về phía sau mấy bước, cảm thấy bản thân vừa thoát khỏi lưỡi hái của Tử thần. Đầu óc choáng váng nhìn cái đầu của con rắn hung tợn kia bị chém bay văng vào góc phòng.
“Con rắn này có độc!”
“Lần trước đội tìm kiếm bị tiêu diệt ở đây, chỗ này rất nguy hiểm nên mọi người hãy cẩn thận.”
Trần Minh vội vàng nhắc nhở.
Vừa dứt lời, cả tòa kho hàng đã truyền đến tiếng rít rít rợn da gà. Vô số rắn đen, rắn xanh bò ra từ những cái thùng, từ các ngõ ngách, vây xung quanh bọn họ.
Con người có bản năng sợ hãi nhưng sinh vật như rắn, đó chính là ký ức sinh tồn từ thời nguyên thuỷ, giúp nhân loại tránh xa nguy hiểm tiềm tàng.
Mọi người thấy cảnh tượng trước mắt, chợt cảm thấy chóng mặt.
“Giết!”
Thấy mấy con rắn vặn vẹo bò tới, Trình Lạc Y vung đao chém, lưỡi dao dài sắc bén vung lên phía trước đoạt mạng một con rắn gần nhất.
Mấy người còn lại cũng nắm chặt vũ khí chiến đấu cùng bầy rắn. Nhưng đúng lúc này trên đầu bọn họ cũng có tiếng động vang lên.
Trần Minh ngẩng đầu nhìn, trong đáy mắt lộ ra sự kinh sợ tột cùng. Trên xà nhà còn rất nhiều rắn, hết tốp này đến tốp khác. Lúc này bọn chúng cũng đang công kích mọi người, tựa như một cơn mưa rắn từ trên trời rơi xuống.
Trong lòng mọi người sợ hãi, vội vàng vung binh khí, ngăn cản mưa rắn. Tình cảnh lúc này thật giống với trò chơi chém hoa quả thịnh hành thời gian trước, mỗi lần vung đao lên sẽ có thân rắn đứt lìa làm hai làm ba, liên tục mãi không sao dừng lại được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.