[Dịch] Thi Vương Trỗi Dậy, Bắt Đầu Thu Thập Huyết Nhục
Chương 91: Thoát Khỏi Nguy Hiểm
Nhất thiên nhị lưỡng tửu
21/12/2024
Thi thể rắn rất nhanh chất đống, máu tươi vung vẩy trong không khí tựa như một vũ khúc cuồng nhiệt. Đám rắn kia giống như vô cùng vô tận, không ngừng rơi xuống.
Mọi người bị tiêu hao nhanh về thể chất, nhất là thanh niên vừa bị cắn, gã tên là Tôn Vũ Hàng, sắc mặt đã càng thêm tái nhợt, hô hấp dồn dập, nếu không hút độc rắn ra ngoài, nhất định sẽ táng thân trong mưa rắn.
"Nên làm gì bây giờ?"
Những người khác cũng không dễ chịu, bọn họ có thể chém giết hơn trăm con rắn, nhưng chỉ cần sai lầm một lần, sẽ lâm vào đường chết.
“Nơi này thật sự quá nguy hiểm, không phải là nơi người đến.”
Ngay lúc mấy người tuyệt vọng thì dị biến xảy ra, những con rắn bị đông cứng giống như bị ai khống chế, sau đó liên tiếp nổ tung. Máu thịt văng lên tung toé, bay tán loạn trở thành cảnh tượng như địa ngục.
"Chuyện gì đang xảy ra vậy?” Đám người Trần Minh lộ vẻ kinh ngạc, dừng tay lại, vẻ mặt vô cùng hoang mang. Những thứ đang diễn ra trước mắt họ đều đã vượt quá nhận thức của mỗi người.
Đúng lúc này, một thân ảnh chậm rãi ngưng tụ, trong mưa máu rơi xuống, áo sơ mi trắng vẫn sạch sẽ vạn phần.
Hiện giờ thi vực Lâm Đông có phạm vi rất lớn, hầu như có thể bao trùm toàn bộ kho hàng, cho nên có thể áp chế bầy rắn trong nháy mắt.
Tôn Tiểu Cường nhìn thấy bóng dáng kia, trong mắt tràn ngập sự mừng rỡ.
“Lâm Đông, cậu tới giúp bọn tôi.”
"Ừm." Lâm Đông gật đầu.
Mọi người mới phản ứng lại, thì ra là phe mình, quan trọng là còn mạnh mẽ như thế khiến bọn họ thở phào nhẹ nhõm.
Nhất là Tôn Vũ Hàng bị thương, có cảm giác sống sót sau kiếp nạn, trên mặt tràn đầy cảm kích.
"Cám ơn anh, cứu tôi."
"Không cần khách sáo."
Gương mặt điển trai của Lâm Đông mỉm cười, dáng vẻ giống như anh trai hàng xóm, khiến người khoan khoái như gió xuân. Quá nhẹ nhàng, dễ chịu làm người ta mất cảnh giác.
Thế nhưng, Trần Minh nhìn khuôn mặt tươi cười kia, trong lòng lại bất an. Rùng mình một cái, vì gã đã từng gặp qua Lâm Đông khi ra ngoài làm nhiệm vụ với Trình Lạc Y lúc trước. Gã biết hắn chính là thi vương của toà nhà khu vực cao ốc, là một thi vương quỷ dị vô cùng cường đại.
"Hắn lại tới rồi...."
Tuy nhiên Trần Minh biết Lâm Đông không có địch ý, hơn nữa quả thật đã cứu mình. Sợ hãi thì sợ hãi, trong lòng vẫn vô cùng cảm kích.
"Chú Trần, chú giúp con hút một độc đi." Tôn Vũ Hàng bên cạnh bỗng nhiên nói.
"Được, được." Trần Minh phục hồi tinh thần nhìn về phía cổ, máu tươi đen nhánh vẫn chảy xuôi như trước. Nếu không phải người thức tỉnh thể lực cường hãn, đã sớm quy thiên rồi.
Nhưng vết thương kinh người làm cho người ta có ứng cứu được. Nhưng lúc này tính mạng người kia đang gặp nguy hiểm, Trần Minh đành phải nén lòng. Cúi đầu xuống hút máu trên cổ gã, hai người ôm nhau khiến không khí thêm phần ái muội.
Trình Lạc Y mắt to đánh giá Lâm Đông, bỗng nhiên nhớ tới một chuyện: “Danh sách Bọ cạp đen lần trước cậu đưa cho tôi, tìm được ở đâu vậy?”
“Một khu trung tâm mua sắm ngầm.” Lâm Đông trả lời thành thật.
"À." Trình Lạc Y gật gật đầu, nhíu mày.
Lúc đó cô đã nhìn ra Tưởng Văn Thành có mưu đồ bất chính với Lâm Đông, nhưng không biết gã là thành viên của tổ chức Bọ cạp đen.
"Chịu thiệt rồi."
"Đừng tự trách như vậy."
Lâm Đông thuận miệng nói, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào trường đao trong tay Trình Lạc Y, cảm giác vô cùng mạnh mẽ với tạo hình cũng rất sang trọng.
Mọi người nhìn vào những thùng giấy xung quanh, hầu hết đều bị đám rắn ăn sạch, chỉ còn lại vài thùng là có thể dùng được.
Nhận được những vật tư này, mọi người đều vui mừng. Chỉ có Trần Minh và Tôn Vũ Hàng còn ôm nhau hút nọc độc. Trần Minh liên tục phun ra mấy ngụm máu đen, mới hút sạch được. Môi gã sưng vù lên giống như hai cây xúc xích trên giá bếp.
"Tốt quá rồi."
"Cảm ơn chú." Tôn Vũ Hàng nói lời cảm ơn.
Hai người xoay người tựa vào góc tường, ngồi trên mặt đất nghỉ ngơi, vừa rồi tiêu hao sức lực quá lớn. Hơn nữa sắc mặt Tôn Vũ Hàng tái nhợt, cả người run rẩy. May mắn vì được người ta cứu nhưng mạng của gã cũng thật lớn, vẫn chưa chết.
Gã dùng đôi tay run rẩy, lấy điện thoại di động ra, báo bình an cho người yêu.
Trần Minh bên cạnh nghiêng đầu liếc, có chút tò mò hỏi: "Ai vậy?"
"Bạn gái trên mạng của con, tuy rằng còn chưa từng gặp mặt, nhưng đã xem qua ảnh, làn da trắng trẻo xinh đẹp, chân dài..." Tôn Vũ Hàng vẻ mặt hạnh phúc nói.
"À..." Trần Minh lộ ra vẻ mặt đăm chiêu.
"Nhóc Hàng, cháu cẩn thận chút, coi chừng là người của tổ chức Bọ cạp đen giả mạo chuyên lừa gạt cháu đấy.”
"Không đâu."
"Tại sao không? Hiện tại không chỉ có con người, ngay cả quái vật cũng tiến hóa ra thần trí, cũng có thể lừa gạt người khác, ai biết người cùng con nói chuyện qua mạng là người hay quỷ?” Trần Minh nghiêm trang nói.
Tôn Vũ Hàng nghe vậy, lúc này bị dọa không nhẹ, cảm thấy quả thật có chuyện như vậy. Hiện tại yêu ma quỷ quái quá nhiều, vẫn nên cẩn thận một chút là tốt nhất.
"Chú Minh, vậy con nên làm gì bây giờ?"
"Nhóc Hàng nghe chú khuyên một câu, trên mạng đầy rẫy lừa đảo, con không nắm chắc được. Chi bằng đưa điện thoại cho chú, chú trò chuyện thay con.”
Động tĩnh của họ rất lớn làm kinh động đến thi vương Mắt Rắn.
Mọi người bị tiêu hao nhanh về thể chất, nhất là thanh niên vừa bị cắn, gã tên là Tôn Vũ Hàng, sắc mặt đã càng thêm tái nhợt, hô hấp dồn dập, nếu không hút độc rắn ra ngoài, nhất định sẽ táng thân trong mưa rắn.
"Nên làm gì bây giờ?"
Những người khác cũng không dễ chịu, bọn họ có thể chém giết hơn trăm con rắn, nhưng chỉ cần sai lầm một lần, sẽ lâm vào đường chết.
“Nơi này thật sự quá nguy hiểm, không phải là nơi người đến.”
Ngay lúc mấy người tuyệt vọng thì dị biến xảy ra, những con rắn bị đông cứng giống như bị ai khống chế, sau đó liên tiếp nổ tung. Máu thịt văng lên tung toé, bay tán loạn trở thành cảnh tượng như địa ngục.
"Chuyện gì đang xảy ra vậy?” Đám người Trần Minh lộ vẻ kinh ngạc, dừng tay lại, vẻ mặt vô cùng hoang mang. Những thứ đang diễn ra trước mắt họ đều đã vượt quá nhận thức của mỗi người.
Đúng lúc này, một thân ảnh chậm rãi ngưng tụ, trong mưa máu rơi xuống, áo sơ mi trắng vẫn sạch sẽ vạn phần.
Hiện giờ thi vực Lâm Đông có phạm vi rất lớn, hầu như có thể bao trùm toàn bộ kho hàng, cho nên có thể áp chế bầy rắn trong nháy mắt.
Tôn Tiểu Cường nhìn thấy bóng dáng kia, trong mắt tràn ngập sự mừng rỡ.
“Lâm Đông, cậu tới giúp bọn tôi.”
"Ừm." Lâm Đông gật đầu.
Mọi người mới phản ứng lại, thì ra là phe mình, quan trọng là còn mạnh mẽ như thế khiến bọn họ thở phào nhẹ nhõm.
Nhất là Tôn Vũ Hàng bị thương, có cảm giác sống sót sau kiếp nạn, trên mặt tràn đầy cảm kích.
"Cám ơn anh, cứu tôi."
"Không cần khách sáo."
Gương mặt điển trai của Lâm Đông mỉm cười, dáng vẻ giống như anh trai hàng xóm, khiến người khoan khoái như gió xuân. Quá nhẹ nhàng, dễ chịu làm người ta mất cảnh giác.
Thế nhưng, Trần Minh nhìn khuôn mặt tươi cười kia, trong lòng lại bất an. Rùng mình một cái, vì gã đã từng gặp qua Lâm Đông khi ra ngoài làm nhiệm vụ với Trình Lạc Y lúc trước. Gã biết hắn chính là thi vương của toà nhà khu vực cao ốc, là một thi vương quỷ dị vô cùng cường đại.
"Hắn lại tới rồi...."
Tuy nhiên Trần Minh biết Lâm Đông không có địch ý, hơn nữa quả thật đã cứu mình. Sợ hãi thì sợ hãi, trong lòng vẫn vô cùng cảm kích.
"Chú Trần, chú giúp con hút một độc đi." Tôn Vũ Hàng bên cạnh bỗng nhiên nói.
"Được, được." Trần Minh phục hồi tinh thần nhìn về phía cổ, máu tươi đen nhánh vẫn chảy xuôi như trước. Nếu không phải người thức tỉnh thể lực cường hãn, đã sớm quy thiên rồi.
Nhưng vết thương kinh người làm cho người ta có ứng cứu được. Nhưng lúc này tính mạng người kia đang gặp nguy hiểm, Trần Minh đành phải nén lòng. Cúi đầu xuống hút máu trên cổ gã, hai người ôm nhau khiến không khí thêm phần ái muội.
Trình Lạc Y mắt to đánh giá Lâm Đông, bỗng nhiên nhớ tới một chuyện: “Danh sách Bọ cạp đen lần trước cậu đưa cho tôi, tìm được ở đâu vậy?”
“Một khu trung tâm mua sắm ngầm.” Lâm Đông trả lời thành thật.
"À." Trình Lạc Y gật gật đầu, nhíu mày.
Lúc đó cô đã nhìn ra Tưởng Văn Thành có mưu đồ bất chính với Lâm Đông, nhưng không biết gã là thành viên của tổ chức Bọ cạp đen.
"Chịu thiệt rồi."
"Đừng tự trách như vậy."
Lâm Đông thuận miệng nói, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào trường đao trong tay Trình Lạc Y, cảm giác vô cùng mạnh mẽ với tạo hình cũng rất sang trọng.
Mọi người nhìn vào những thùng giấy xung quanh, hầu hết đều bị đám rắn ăn sạch, chỉ còn lại vài thùng là có thể dùng được.
Nhận được những vật tư này, mọi người đều vui mừng. Chỉ có Trần Minh và Tôn Vũ Hàng còn ôm nhau hút nọc độc. Trần Minh liên tục phun ra mấy ngụm máu đen, mới hút sạch được. Môi gã sưng vù lên giống như hai cây xúc xích trên giá bếp.
"Tốt quá rồi."
"Cảm ơn chú." Tôn Vũ Hàng nói lời cảm ơn.
Hai người xoay người tựa vào góc tường, ngồi trên mặt đất nghỉ ngơi, vừa rồi tiêu hao sức lực quá lớn. Hơn nữa sắc mặt Tôn Vũ Hàng tái nhợt, cả người run rẩy. May mắn vì được người ta cứu nhưng mạng của gã cũng thật lớn, vẫn chưa chết.
Gã dùng đôi tay run rẩy, lấy điện thoại di động ra, báo bình an cho người yêu.
Trần Minh bên cạnh nghiêng đầu liếc, có chút tò mò hỏi: "Ai vậy?"
"Bạn gái trên mạng của con, tuy rằng còn chưa từng gặp mặt, nhưng đã xem qua ảnh, làn da trắng trẻo xinh đẹp, chân dài..." Tôn Vũ Hàng vẻ mặt hạnh phúc nói.
"À..." Trần Minh lộ ra vẻ mặt đăm chiêu.
"Nhóc Hàng, cháu cẩn thận chút, coi chừng là người của tổ chức Bọ cạp đen giả mạo chuyên lừa gạt cháu đấy.”
"Không đâu."
"Tại sao không? Hiện tại không chỉ có con người, ngay cả quái vật cũng tiến hóa ra thần trí, cũng có thể lừa gạt người khác, ai biết người cùng con nói chuyện qua mạng là người hay quỷ?” Trần Minh nghiêm trang nói.
Tôn Vũ Hàng nghe vậy, lúc này bị dọa không nhẹ, cảm thấy quả thật có chuyện như vậy. Hiện tại yêu ma quỷ quái quá nhiều, vẫn nên cẩn thận một chút là tốt nhất.
"Chú Minh, vậy con nên làm gì bây giờ?"
"Nhóc Hàng nghe chú khuyên một câu, trên mạng đầy rẫy lừa đảo, con không nắm chắc được. Chi bằng đưa điện thoại cho chú, chú trò chuyện thay con.”
Động tĩnh của họ rất lớn làm kinh động đến thi vương Mắt Rắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.