[Dịch] Thi Vương Trỗi Dậy, Bắt Đầu Thu Thập Huyết Nhục
Chương 95: Cơn Đói Cơn Nghèo
Nhất thiên nhị lưỡng tửu
21/12/2024
"Người của Tek đến!"
Mắt Rắn liếc mắt nhìn chằm chằm, suy nghĩ vừa chuyển động. Trong bóng tối phía sau đã tuôn ra vô số mãng xà.
Những con rắn kia kêu lên, nhào thẳng về phía Lâm Đông, nhưng còn chưa kịp đến gần đã nổ tung. Thịt vụn cùng máu tươi bay tán loạn, che khuất tầm mắt. Mắt Rắn nhân cơ hội này, xoay người nhanh chóng chạy trốn, chạy thẳng tới công ty Tek, tốc độ cực nhanh trong lòng nghĩ dẫu sao cũng được cứu rồi.
Dương Hạo đang quan sát chiến trường, thấy một thân ảnh cao lớn chạy về phía mình, vẻ mặt kinh hoảng thất thố, vô cùng chật vật.
“Bị đánh thật thảm." Gã đánh giá Mắt Rắn, thất khuôn mặt xám xịt, xương cốt trước ngực bị lõm vào, chắc đã gặp phải trọng kích.
Vậy cũng tốt, để gã dễ tiêu diệt luôn một thể.
Dương Hạo thấy thế rất hài lòng, nghĩ Mắt Rắn thân là thi vương cấp A còn bị đánh thảm như vậy, phỏng chừng Lâm Đông kia cũng không khá hơn. Chờ bọn họ lưỡng bại câu thương sau đó nấu chung một nồi.
Dương Hạo suy nghĩ như thế nhưng không biểu hiện ra ngoài, hơn nữa làm bộ thân thiết nói: “Anh Rắn, sao bị thương thế? Lâm Đông sao rồi?”
“Thực lực của chúng rất mạnh, chúng ta không phải đối thủ của bọn họ, may mà chú em tới kịp thời, mau ra tay đi.”
Nghe Mắt Rắn nói như thế, Dương Hạo mơ hồ cảm thấy không thích hợp, cẩn thận quan sát chiến trường lo lắng hỏi.
"Những người đang bị đánh không phải đều là bộ hạ của anh đấy chứ?”
“Không phải tất cả, nhưng cũng khác gì nhiều lắm."
Dương Hạo nghe vậy suýt chút nữa nôn ra máu.
"Còn Lâm Đông thì sao?"
"Ở đó!" Mắt Rắn liếc mắt nhìn lại.
Chỉ thấy một thân ảnh cao gầy, đang tản bộ trên chiến trường, áo sơ mi trắng tinh vô cùng sạch sẽ, ngay cả chút thương thế cũng không có.
Dương Hạo thầm mắng, Mắt Rắn quá kém. Người ta thì không sao, bản thân thì bị đánh đến dạng này. Xem ra không trở thành ngư ông đắc lợi được rồi.
Lâm Đông thấy Mắt Rắn chạy trốn đến trận doanh công ty Tek, trong đó có hơn hai mươi người thức tỉnh, cho nên không vội vàng đuổi theo, mà đi từng bước tới.
"Hắn đến tìm anh kìa!" Mọi người vẻ mặt khẩn trương hẳn lên.
Hơn nữa theo bước chân của Lâm Đông, có không ít tang thi tinh nhuệ, điên cuồng chạy về phía trận doanh nhân loại, khí thế hung tàn.
“Mau ra tay!” Lúc này Dương Hạo ra lệnh một tiếng.
Những người thức tỉnh phía sau đều hội tụ năng lượng, có vài người thức tỉnh hệ nguyên tố, tường đất, tường băng, băng trùy, hỏa cầu, liên tiếp bắt đầu xuất hiện. Một số người chịu trách nhiệm phòng thủ, một số chủ yếu tấn công, phối hợp vô cùng ăn ý.
Thực lực của hơn hai mươi người thức tỉnh này quả thực không thể khinh thường. Trong đó có một cô gái, mặc bộ đồ tác chiến bó sát nano màu đen. Để lộ ra vóc người đầy đặn lồi lõm, cột tóc đuôi ngựa vô cùng mạnh mẽ.
Cô ta tên là Tiết Đình, là một người thức tỉnh hệ thủy. Một trong những đội trưởng tiểu đội Săn Vương, thực lực không thua kém bất cứ ai. Chỉ cần phất tay một cái năng lượng màu lam nhạt đã hội tụ, một con thuỷ long gào thét bay ra đánh bay một đám zombie, khiến chúng đứt lìa tứ chi.
"Nhân loại vẫn có chút thực lực...."
Mắt Rắn trong lòng thầm nghĩ, đối phó với zombie tinh nhuệ kia nên để người thức tỉnh ra tay. Con zombie bình thường sẽ do kẻ săn đuổi giải quyết, mọi chuyện đều vô cùng hoàn hảo.
Cây súng trên tay không ngừng càn quét, quấy nát đám zombie bên dưới. Nếu có zombie đến gần thì kẻ săn đuổi lập tức rút búa sắt sau lưng ra đập nát bét đối phương thành thịt nhão.
"Có kịch hay để xem rồi!" Trong lòng Mắt Rắn mừng thầm, tựa như nhìn thấy tia hy vọng chiến thắng.
Nhưng đúng lúc này, bỗng nhiên một bóng đen, giống như u linh, lặng lẽ lẻn vào chiến trường, hơn nữa vòng ra phía sau trận doanh công ty Tek, hoà với cái bóng của những người thức tỉnh trên mặt đất.
Bóng Đen không màu không tiếng, quả thực chính là sát thủ trời sinh. Thân thể Tiểu Hắc ảnh hóa, phảng phất như lửa, chậm rãi từ trong bóng dáng người thức tỉnh đứng lên.
Có một người thức tỉnh hệ tinh thần, cảm nhận được điều gì đó khác lạ. Quay đầu lại theo bản năng rồi lập tức kinh hãi.
"Chị Linh! Đằng sau lưng chị…”
“Cái gì?" Người thức tỉnh kia vẻ mặt kinh ngạc, nhưng trong nháy mắt vừa định quay đầu, thân thể liền truyền đến cảm giác đau đớn kịch liệt bị xuyên thấu.
"Phốc phốc!" Móng vuốt của Tiểu Hắn đã đâm xuyên qua lưng.
Thân thể cô ta run rẩy kịch liệt, máu tươi điên cuồng trào ra. Đôi mắt mở to sau đó liền tắt thở tử vong, thân thể mềm nhũn té trên mặt đất.
"Ha ha ha ha!" Tiểu Hắc cười kinh dị, liếm máu tươi trên móng tay. Đối với kẻ nghèo như hắn thì đây chính là mỹ vị nhân gian, vẻ mặt thỏa mãn.
Mọi người hít sâu một hơi, hình ảnh trước mắt, quả thực có chút khủng bố, thật sự quá quỷ dị. Tại sao lại xuất hiện một thi vương ở phía sau bọn họ thế này? Nó từ đâu chui ra thế? Chẳng lẽ hàng phòng ngự phía sau bị thủng rồi?
"Nhanh lên! Tấn công hắn!” Mọi người hét lên lo lắng, vội vàng thi triển năng lực thức tỉnh, tấn công vào chỗ Tiểu Hắc.
Nhưng Bóng Đen căn bản không thích giao chiến, sau khi đánh lén thành công, cấp tốc lui về phía sau, hơn nữa ở góc đường sau lưng, lại lao ra một biển zombie. Đây chính là thủ hạ của Bóng Đen, tổng cộng năm nghìn còn zombie và một ngàn lính tinh nhuệ.
Bọn họ vừa nghèo vừa đói, nên vô cùng hung ác. Lúc trước chưa từng nhìn thấy nhiều nhân loại như vậy, tựa như sói đói dũng mãnh không sợ chết lao đến.
Mắt Rắn liếc mắt nhìn chằm chằm, suy nghĩ vừa chuyển động. Trong bóng tối phía sau đã tuôn ra vô số mãng xà.
Những con rắn kia kêu lên, nhào thẳng về phía Lâm Đông, nhưng còn chưa kịp đến gần đã nổ tung. Thịt vụn cùng máu tươi bay tán loạn, che khuất tầm mắt. Mắt Rắn nhân cơ hội này, xoay người nhanh chóng chạy trốn, chạy thẳng tới công ty Tek, tốc độ cực nhanh trong lòng nghĩ dẫu sao cũng được cứu rồi.
Dương Hạo đang quan sát chiến trường, thấy một thân ảnh cao lớn chạy về phía mình, vẻ mặt kinh hoảng thất thố, vô cùng chật vật.
“Bị đánh thật thảm." Gã đánh giá Mắt Rắn, thất khuôn mặt xám xịt, xương cốt trước ngực bị lõm vào, chắc đã gặp phải trọng kích.
Vậy cũng tốt, để gã dễ tiêu diệt luôn một thể.
Dương Hạo thấy thế rất hài lòng, nghĩ Mắt Rắn thân là thi vương cấp A còn bị đánh thảm như vậy, phỏng chừng Lâm Đông kia cũng không khá hơn. Chờ bọn họ lưỡng bại câu thương sau đó nấu chung một nồi.
Dương Hạo suy nghĩ như thế nhưng không biểu hiện ra ngoài, hơn nữa làm bộ thân thiết nói: “Anh Rắn, sao bị thương thế? Lâm Đông sao rồi?”
“Thực lực của chúng rất mạnh, chúng ta không phải đối thủ của bọn họ, may mà chú em tới kịp thời, mau ra tay đi.”
Nghe Mắt Rắn nói như thế, Dương Hạo mơ hồ cảm thấy không thích hợp, cẩn thận quan sát chiến trường lo lắng hỏi.
"Những người đang bị đánh không phải đều là bộ hạ của anh đấy chứ?”
“Không phải tất cả, nhưng cũng khác gì nhiều lắm."
Dương Hạo nghe vậy suýt chút nữa nôn ra máu.
"Còn Lâm Đông thì sao?"
"Ở đó!" Mắt Rắn liếc mắt nhìn lại.
Chỉ thấy một thân ảnh cao gầy, đang tản bộ trên chiến trường, áo sơ mi trắng tinh vô cùng sạch sẽ, ngay cả chút thương thế cũng không có.
Dương Hạo thầm mắng, Mắt Rắn quá kém. Người ta thì không sao, bản thân thì bị đánh đến dạng này. Xem ra không trở thành ngư ông đắc lợi được rồi.
Lâm Đông thấy Mắt Rắn chạy trốn đến trận doanh công ty Tek, trong đó có hơn hai mươi người thức tỉnh, cho nên không vội vàng đuổi theo, mà đi từng bước tới.
"Hắn đến tìm anh kìa!" Mọi người vẻ mặt khẩn trương hẳn lên.
Hơn nữa theo bước chân của Lâm Đông, có không ít tang thi tinh nhuệ, điên cuồng chạy về phía trận doanh nhân loại, khí thế hung tàn.
“Mau ra tay!” Lúc này Dương Hạo ra lệnh một tiếng.
Những người thức tỉnh phía sau đều hội tụ năng lượng, có vài người thức tỉnh hệ nguyên tố, tường đất, tường băng, băng trùy, hỏa cầu, liên tiếp bắt đầu xuất hiện. Một số người chịu trách nhiệm phòng thủ, một số chủ yếu tấn công, phối hợp vô cùng ăn ý.
Thực lực của hơn hai mươi người thức tỉnh này quả thực không thể khinh thường. Trong đó có một cô gái, mặc bộ đồ tác chiến bó sát nano màu đen. Để lộ ra vóc người đầy đặn lồi lõm, cột tóc đuôi ngựa vô cùng mạnh mẽ.
Cô ta tên là Tiết Đình, là một người thức tỉnh hệ thủy. Một trong những đội trưởng tiểu đội Săn Vương, thực lực không thua kém bất cứ ai. Chỉ cần phất tay một cái năng lượng màu lam nhạt đã hội tụ, một con thuỷ long gào thét bay ra đánh bay một đám zombie, khiến chúng đứt lìa tứ chi.
"Nhân loại vẫn có chút thực lực...."
Mắt Rắn trong lòng thầm nghĩ, đối phó với zombie tinh nhuệ kia nên để người thức tỉnh ra tay. Con zombie bình thường sẽ do kẻ săn đuổi giải quyết, mọi chuyện đều vô cùng hoàn hảo.
Cây súng trên tay không ngừng càn quét, quấy nát đám zombie bên dưới. Nếu có zombie đến gần thì kẻ săn đuổi lập tức rút búa sắt sau lưng ra đập nát bét đối phương thành thịt nhão.
"Có kịch hay để xem rồi!" Trong lòng Mắt Rắn mừng thầm, tựa như nhìn thấy tia hy vọng chiến thắng.
Nhưng đúng lúc này, bỗng nhiên một bóng đen, giống như u linh, lặng lẽ lẻn vào chiến trường, hơn nữa vòng ra phía sau trận doanh công ty Tek, hoà với cái bóng của những người thức tỉnh trên mặt đất.
Bóng Đen không màu không tiếng, quả thực chính là sát thủ trời sinh. Thân thể Tiểu Hắc ảnh hóa, phảng phất như lửa, chậm rãi từ trong bóng dáng người thức tỉnh đứng lên.
Có một người thức tỉnh hệ tinh thần, cảm nhận được điều gì đó khác lạ. Quay đầu lại theo bản năng rồi lập tức kinh hãi.
"Chị Linh! Đằng sau lưng chị…”
“Cái gì?" Người thức tỉnh kia vẻ mặt kinh ngạc, nhưng trong nháy mắt vừa định quay đầu, thân thể liền truyền đến cảm giác đau đớn kịch liệt bị xuyên thấu.
"Phốc phốc!" Móng vuốt của Tiểu Hắn đã đâm xuyên qua lưng.
Thân thể cô ta run rẩy kịch liệt, máu tươi điên cuồng trào ra. Đôi mắt mở to sau đó liền tắt thở tử vong, thân thể mềm nhũn té trên mặt đất.
"Ha ha ha ha!" Tiểu Hắc cười kinh dị, liếm máu tươi trên móng tay. Đối với kẻ nghèo như hắn thì đây chính là mỹ vị nhân gian, vẻ mặt thỏa mãn.
Mọi người hít sâu một hơi, hình ảnh trước mắt, quả thực có chút khủng bố, thật sự quá quỷ dị. Tại sao lại xuất hiện một thi vương ở phía sau bọn họ thế này? Nó từ đâu chui ra thế? Chẳng lẽ hàng phòng ngự phía sau bị thủng rồi?
"Nhanh lên! Tấn công hắn!” Mọi người hét lên lo lắng, vội vàng thi triển năng lực thức tỉnh, tấn công vào chỗ Tiểu Hắc.
Nhưng Bóng Đen căn bản không thích giao chiến, sau khi đánh lén thành công, cấp tốc lui về phía sau, hơn nữa ở góc đường sau lưng, lại lao ra một biển zombie. Đây chính là thủ hạ của Bóng Đen, tổng cộng năm nghìn còn zombie và một ngàn lính tinh nhuệ.
Bọn họ vừa nghèo vừa đói, nên vô cùng hung ác. Lúc trước chưa từng nhìn thấy nhiều nhân loại như vậy, tựa như sói đói dũng mãnh không sợ chết lao đến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.