[Dịch] Thi Vương Trỗi Dậy, Bắt Đầu Thu Thập Huyết Nhục
Chương 94: Loài Người Thong Thả Đến Muộn
Nhất thiên nhị lưỡng tửu
21/12/2024
Mắt Rắn lại không nói nên lời, bị sặc thập phần khó chịu, trong lòng thẹn quá hóa giận.
“Mi chết đi.” Gã là thi vương cấp A, thân thể cường hãn, mặc dù bị thi vực bao phủ, nhưng vẫn chưa mất đi năng lực hành động.
Khí thế quanh thân tàn nhẫn, giơ quyền đánh về phía Lâm Đông.
Lâm Đông đã cảm nhận được, bất kể là nhân loại hay zombie thì Mắt Rắn chính là đối thủ mạnh nhất hiện nay. Nhưng hắn cũng không né tránh, vung quyền cứng rắn đối chọi với gã.
“Bang!” Hai đại thi vương tranh phong, giống như ngọn núi nhỏ va chạm, sóng khí mãnh liệt bao trùm tất cả khiến các zombie xung quanh bị chấn động.
Mắt Rắn chỉ cảm thấy cánh tay đau nhức, không nhịn được lui về phía sau vài bước. Dưới sự áp chế của thi vực, hắn cũng không phải là đối thủ của Lâm Đông.
"Đã tiến hóa đến trình độ này sao?" Mắt Rắn kinh hãi phát hiện, gã cách biệt rất lớn với đối phương.
Lâm Đông bình tĩnh nói: "Cũng không tệ lắm, mi là đối thủ đầu tiên có thể tiếp một quyền của ta."
"Mi nói gì?"
Mắt Rắn muốn nứt ra, cảm giác hắn quá kiêu ngạo, đồng thời cũng là một loại miệt thị đối với mình trong lòng nổi giận.
Nhưng lúc này, Lâm Đông lại tiếp cận, áp lực thi vực cuồn cuộn, năm ngón tay hướng vào đầu gã.
Mắt Rắn nhe răng, đồng tử màu vàng co rụt lại, tinh thần lực kịch liệt phát tán, đã dùng năng lực thức tỉnh [Ảo Tưởng Không Gian].
Lâm Đông nhướng mày, phát hiện xung quanh trở nên yên tĩnh. Tiếng zombie gầm gừ đền biến mất, hắn thấy mình đứng trong không gian tối đen, bầu trời mênh mông tĩnh lặng.
Từ trong bóng tối, tựa hồ có thân ảnh đen kịt đang nhúc nhích, sau đó một con rắn vô cùng lớn xuất hiện. Thân hình chừng trăm vạn trượng, đầu rắn ngẩng lên, đôi mắt rắn nhìn chằm chằm Lâm Đông.
Tiếp theo, những con rắn lớn cùng kích cỡ liên tiếp xuất hiện, ngẩng đầu lên vây Lâm Đông ở giữa. Cự xà giống như thiên thần, nhìn xuống chúng sinh, tràn ngập áp bức.
Lâm Đông cảm giác bị mấy ngọn núi lớn chặn lại, cảm nhận bản thân cứ như sông hồ bị vây khốn. Đối mặt với cảnh tượng khủng bố như vậy, người thường nhất định sẽ sợ hãi, nhưng vẻ mặt của Lâm Đông vẫn lạnh nhạt như trước. Thậm chí nhịn không được muốn chửi bới một câu.
"Ảo giác này của mi thật giả trân."
Bởi vì lúc trước, Tiểu Hắc đã năng lực của Mắt Rắn là ảo giác không gian, cho nên sớm đã có chuẩn bị.
Đối mặt với những cự xà khủng bố kia, trong lòng hắn không có bất kỳ cảm giác khẩn trương nào. Ngược lại yên lặng nhắm mắt, dù sao cũng là giả, dứt khoát không nhìn là được rồi.
Tinh thần lực của Lâm Đông, toàn bộ đặt ở cảm giác. Một lát sau, hắn liền bắt được khí tức Mắt Rắn.
“Ở phía sau!”
Lâm Đông đánh ra một quyền tựa như đánh vào hư không nhưng lại truyền đến tiếng trầm đục cùng âm thanh xương cốt gãy vụn.
"Phốc!" Thân ảnh con rắn bay lên cùng lúc đó, tất cả ảo ảnh vỡ vụn như gương, Lâm Đông một lần nữa trở về chiến trường.
Chỉ thấy Mắt Rắn bay xa trăm thước, thân thể đụng nát mấy vách tường mới dừng lại được.
“Chuyện này không có khả năng!” Trong lòng hắn vô cùng kinh hãi, vừa rồi Lâm Đông rõ ràng rơi vào ảo giác, nhưng vẫn có thể đánh trúng mình.
Ảo giác không gian Mắt Rắn quả thật rất mạnh, cho dù người thức tỉnh hạng B rơi vào trong đó, cũng sẽ bị dọa xụi lơ trên mặt đất, chẳng qua gặp Lâm Đông liền trở thành trò ruồi muỗi.
Mắt Rắn vừa mới bò từ trong đống đổ nát, đảo mắt nhìn phát hiện bóng dáng Lâm Đông, lại đi về phía mình. Quanh thân có biển máu cuồn cuộn, tràn ngập áp lực mênh mông, sắp sửa bao phủ Mắt Rắn.
Hắn cảm nhận được nguy cơ trí mạng, giống như nhìn thấy tử thần đang hướng tới mình.
Nhưng đúng lúc này, xa xa trên đường phố, bỗng nhiên có tiếng súng vang lên. Hai kẻ săn săn cao lớn cầm gatlin trong tay bắn xối xả, vỏ đạn bay tán loạn, đang mở đường phía trước. Phía sau là hai hàng xe bọc thép đang chậm rãi tiến lên yểm hộ.
Ở giữa xe bọc thép, xuất hiện một đám người thức tỉnh nhân loại, cầm đầu chính là Dương Hạo, dẫn đầu tiểu đội người thức tỉnh.
Bọn họ mặc chiến y nano màu đen, ngược lại cũng khí thế mười phần, phi thường cool ngầu.
"Để tôi xem chiến đấu thế nào đây?"
Dương Hạo khuôn mặt đắc ý, kỳ thật, gã cố ý đến trễ, không hề thật lòng hợp tác với Mắt Rắn. Gã muốn Lâm Đông liều mạng khiến cả hai phe đều bị thương, sau đó hắn sẽ thừa lúc ngư ông đắc lợi.
Giống như lần trước Lâm Đông đối phó với đội săn vua. Đợi đến khi đại chiến kết thúc, tốt nhất có thể tiêu diệt cùng với Mắt Rắn luôn một thể.
"Hừ! Đám zombie này còn muốn đấu với tao sao? Không biết nhân loại giỏi nhất là tính kế à?”
Dương Hạo không hề chần chừ, ấn mở bật lửa châm một điếu thuốc. Vui vẻ hít sâu một hơi, hoàn toàn quên mất lúc đó đã bị Mắt Rắn dọa sợ thế nào.
Chiến trường vô cùng hỗn loạn, chém giết khắp nơi không ngừng. Đương nhiên, gã cũng chẳng phân biệt được zombie nào là của bên nào, dù gì cũng phải tiêu diệt hết.
“Ủa đâu rồi? Rắn nhỏ đâu rồi?”
“Mi chết đi.” Gã là thi vương cấp A, thân thể cường hãn, mặc dù bị thi vực bao phủ, nhưng vẫn chưa mất đi năng lực hành động.
Khí thế quanh thân tàn nhẫn, giơ quyền đánh về phía Lâm Đông.
Lâm Đông đã cảm nhận được, bất kể là nhân loại hay zombie thì Mắt Rắn chính là đối thủ mạnh nhất hiện nay. Nhưng hắn cũng không né tránh, vung quyền cứng rắn đối chọi với gã.
“Bang!” Hai đại thi vương tranh phong, giống như ngọn núi nhỏ va chạm, sóng khí mãnh liệt bao trùm tất cả khiến các zombie xung quanh bị chấn động.
Mắt Rắn chỉ cảm thấy cánh tay đau nhức, không nhịn được lui về phía sau vài bước. Dưới sự áp chế của thi vực, hắn cũng không phải là đối thủ của Lâm Đông.
"Đã tiến hóa đến trình độ này sao?" Mắt Rắn kinh hãi phát hiện, gã cách biệt rất lớn với đối phương.
Lâm Đông bình tĩnh nói: "Cũng không tệ lắm, mi là đối thủ đầu tiên có thể tiếp một quyền của ta."
"Mi nói gì?"
Mắt Rắn muốn nứt ra, cảm giác hắn quá kiêu ngạo, đồng thời cũng là một loại miệt thị đối với mình trong lòng nổi giận.
Nhưng lúc này, Lâm Đông lại tiếp cận, áp lực thi vực cuồn cuộn, năm ngón tay hướng vào đầu gã.
Mắt Rắn nhe răng, đồng tử màu vàng co rụt lại, tinh thần lực kịch liệt phát tán, đã dùng năng lực thức tỉnh [Ảo Tưởng Không Gian].
Lâm Đông nhướng mày, phát hiện xung quanh trở nên yên tĩnh. Tiếng zombie gầm gừ đền biến mất, hắn thấy mình đứng trong không gian tối đen, bầu trời mênh mông tĩnh lặng.
Từ trong bóng tối, tựa hồ có thân ảnh đen kịt đang nhúc nhích, sau đó một con rắn vô cùng lớn xuất hiện. Thân hình chừng trăm vạn trượng, đầu rắn ngẩng lên, đôi mắt rắn nhìn chằm chằm Lâm Đông.
Tiếp theo, những con rắn lớn cùng kích cỡ liên tiếp xuất hiện, ngẩng đầu lên vây Lâm Đông ở giữa. Cự xà giống như thiên thần, nhìn xuống chúng sinh, tràn ngập áp bức.
Lâm Đông cảm giác bị mấy ngọn núi lớn chặn lại, cảm nhận bản thân cứ như sông hồ bị vây khốn. Đối mặt với cảnh tượng khủng bố như vậy, người thường nhất định sẽ sợ hãi, nhưng vẻ mặt của Lâm Đông vẫn lạnh nhạt như trước. Thậm chí nhịn không được muốn chửi bới một câu.
"Ảo giác này của mi thật giả trân."
Bởi vì lúc trước, Tiểu Hắc đã năng lực của Mắt Rắn là ảo giác không gian, cho nên sớm đã có chuẩn bị.
Đối mặt với những cự xà khủng bố kia, trong lòng hắn không có bất kỳ cảm giác khẩn trương nào. Ngược lại yên lặng nhắm mắt, dù sao cũng là giả, dứt khoát không nhìn là được rồi.
Tinh thần lực của Lâm Đông, toàn bộ đặt ở cảm giác. Một lát sau, hắn liền bắt được khí tức Mắt Rắn.
“Ở phía sau!”
Lâm Đông đánh ra một quyền tựa như đánh vào hư không nhưng lại truyền đến tiếng trầm đục cùng âm thanh xương cốt gãy vụn.
"Phốc!" Thân ảnh con rắn bay lên cùng lúc đó, tất cả ảo ảnh vỡ vụn như gương, Lâm Đông một lần nữa trở về chiến trường.
Chỉ thấy Mắt Rắn bay xa trăm thước, thân thể đụng nát mấy vách tường mới dừng lại được.
“Chuyện này không có khả năng!” Trong lòng hắn vô cùng kinh hãi, vừa rồi Lâm Đông rõ ràng rơi vào ảo giác, nhưng vẫn có thể đánh trúng mình.
Ảo giác không gian Mắt Rắn quả thật rất mạnh, cho dù người thức tỉnh hạng B rơi vào trong đó, cũng sẽ bị dọa xụi lơ trên mặt đất, chẳng qua gặp Lâm Đông liền trở thành trò ruồi muỗi.
Mắt Rắn vừa mới bò từ trong đống đổ nát, đảo mắt nhìn phát hiện bóng dáng Lâm Đông, lại đi về phía mình. Quanh thân có biển máu cuồn cuộn, tràn ngập áp lực mênh mông, sắp sửa bao phủ Mắt Rắn.
Hắn cảm nhận được nguy cơ trí mạng, giống như nhìn thấy tử thần đang hướng tới mình.
Nhưng đúng lúc này, xa xa trên đường phố, bỗng nhiên có tiếng súng vang lên. Hai kẻ săn săn cao lớn cầm gatlin trong tay bắn xối xả, vỏ đạn bay tán loạn, đang mở đường phía trước. Phía sau là hai hàng xe bọc thép đang chậm rãi tiến lên yểm hộ.
Ở giữa xe bọc thép, xuất hiện một đám người thức tỉnh nhân loại, cầm đầu chính là Dương Hạo, dẫn đầu tiểu đội người thức tỉnh.
Bọn họ mặc chiến y nano màu đen, ngược lại cũng khí thế mười phần, phi thường cool ngầu.
"Để tôi xem chiến đấu thế nào đây?"
Dương Hạo khuôn mặt đắc ý, kỳ thật, gã cố ý đến trễ, không hề thật lòng hợp tác với Mắt Rắn. Gã muốn Lâm Đông liều mạng khiến cả hai phe đều bị thương, sau đó hắn sẽ thừa lúc ngư ông đắc lợi.
Giống như lần trước Lâm Đông đối phó với đội săn vua. Đợi đến khi đại chiến kết thúc, tốt nhất có thể tiêu diệt cùng với Mắt Rắn luôn một thể.
"Hừ! Đám zombie này còn muốn đấu với tao sao? Không biết nhân loại giỏi nhất là tính kế à?”
Dương Hạo không hề chần chừ, ấn mở bật lửa châm một điếu thuốc. Vui vẻ hít sâu một hơi, hoàn toàn quên mất lúc đó đã bị Mắt Rắn dọa sợ thế nào.
Chiến trường vô cùng hỗn loạn, chém giết khắp nơi không ngừng. Đương nhiên, gã cũng chẳng phân biệt được zombie nào là của bên nào, dù gì cũng phải tiêu diệt hết.
“Ủa đâu rồi? Rắn nhỏ đâu rồi?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.