[Dịch] Thi Vương Trỗi Dậy, Bắt Đầu Thu Thập Huyết Nhục
Chương 62: Giả Ngu
Nhất thiên nhị lưỡng tửu
21/12/2024
Đúng lúc đó một bóng người cao gầy xuất hiện đầu đường, khuôn mặt anh tuấn, ánh mắt đánh giá mọi người.
Lâm Đông nhìn chăm chú vào Trình Lạc Y, dung mạo của người trước mắt, dần dần trùng khớp với trí nhớ. Hình ảnh thời thơ ấu lần lượt hiện lên trong đầu, hắn không khỏi nhớ lại tuổi thơ đã qua.
“Đã lâu không gặp!”
"Ừ, lâu rồi."
Ánh mắt Trình Lạc Y ngây dại, ở trong bệnh viện tâm thần mười năm, trái tim cô sớm đã lạnh như băng. Nhưng nhìn bóng dáng kia, tốc độ tim đập đột nhiên tăng tốc vài phần.
Khuôn mặt này, gợi lại rất nhiều hồi ức. Đó là một trong số ít những hình ảnh ấm áp trong cuộc sống của cô.
Tôn Tiểu Cường cũng đặc biệt kích động, hắn có ấn tượng sâu sắc đối với Lâm Đông, trong đôi mắt độc đáo, đã có nước mắt. Trong ngày tận thế ảm đạm này, lại có thể gặp được bạn chơi thời thơ ấu.
Vì vậy, trực tiếp nhảy xuống từ mái nhà và đi đến chỗ Lâm Đông.
"Lâm Đông, thật sự là cậu! Thật không ngờ, chúng ta lại gặp nhau ở đây.”
Nhưng mấy người Trần Minh, càng nghĩ càng không đúng, liên tưởng đến chuyện vừa rồi, cộng thêm ảnh chụp trên mạng. Mặc dù bức ảnh rất mờ, nhưng sự tương đồng với bóng dáng trước mắt là rất cao.
"Tiểu Cường! Cậu cẩn thận một chút, hắn có thể là zombie!”
“Anh đừng nói bậy.” Tôn Tiểu Cường liếc mắt một cái, bạn bè mười năm mới gặp bị người ta nói là zombie, trong lòng rất tức giận.
"Lâm Đông không thể là zombie! Mắt tôi là thước đo đấy!”
"Thước đo?" Đám người Trần Minh nhìn đôi mắt lé của hắn, cảm giác thước đo này hình như hơi lệch.
"Quả thật đã lâu không gặp." Trình Lạc Y từ trên nóc nhà nhảy xuống,
Trong mắt lóe lên sự cảm thán, không ngờ ở tận thế tàn khốc này có thể trùng hợp gặp được Lâm Đông.
"Cậu làm gì ở đây?"
"Tôi đi ngang qua." Lâm Đông thuận miệng nói.
Tôn Tiểu Cường rất kích động, cười ha hả nói: “Nơi này chính là sào huyệt zombie năm sao, vừa rồi xuất hiện rất nhiều zombie, vô cùng nguy hiểm, cậu có thể sống sót đúng là không dễ dàng.”
Lâm Đông nhìn Tôn Tiểu Cường với đôi mắt lé kia, phát hiện nhiều năm trôi qua như vậy, hắn lại chẳng thay đổi chút nào.
"Các cậu tới đây làm gì?"
“Có người cướp vật tư của chúng ta đang trốn ở khu vực này, chúng ta tới tìm bọn họ!” Tôn Tiểu Cường giải thích.
"Ồ?" Lâm Đông nhướng mày, chuyện vật tư nơi trú ẩn bị cướp, hắn đã biết, không ngờ tên cướp lại lẻn vào lãnh địa của mình.
Chuyện này xảy ra khi nào? Sao hắn lại không biết?
"Khu vực này tôi rất quen thuộc, có lẽ có thể giúp các cậu tìm kiếm."
"Thật sao? Điều đó thật tuyệt!”
Tôn Tiểu Cường vốn không để ý chuyện khác, chỉ cảm thấy gặp được bạn cũ. Lại gia nhập đội ngũ của mình đây chính là chuyện tốt.
Nhưng đám người Trần Minh phía sau lại hít một hơi khí lạnh. Trong lòng bọn họ phán đoán, Lâm Đông hơn phân nửa chính là thi vương quỷ dị kia. Cũng là nguồn gốc của tất cả nguy hiểm, mà Tôn Tiểu Cường lại để cho hắn gia nhập đội ngũ của bọn họ.
Thế giới này thật điên rồ, bọn họ chẳng khác nào miếng thịt ngon trong chảo, chờ Lâm Đông đến ăn cả.
Trình Lạc cũng gật đầu đồng ý, tiếp tục nói: "Ừm, chờ tìm được vật tư, chúng tôi có thể đưa cậu đến nơi trú ẩn, nơi đó rất an toàn."
Đám người Trần Minh suýt chút nữa là hộc máu.
Cảm thấy Tôn Tiểu Cường đã đủ rồi, nhưng Trình Lạc Y lại càng khủng khiếp hơn. Còn muốn đưa hắn ta đến nơi trú ẩn, bọn họ cảm thấy an toàn của nơi trú ẩn có được đảm bảo hay không còn phải phụ thuộc rất lớn vào quyết định của những người này nữa.
Lâm Động suy nghĩ một chút, cũng không trực tiếp cự tuyệt: "Đến lúc đó nói sau đi."
"Ừm." Trình Lạc Y đáp ứng, quay đầu nói với bốn người phía sau.
"Mọi người đều tới đây đi, còn trốn ở trên nóc nhà làm gì?"
"Vâng. Được rồi.” Mấy người Trần Minh chần chờ, vẻ mặt lo lắng, nhưng vẫn nhảy ra đường, cẩn thận đi tới.
Càng ngày càng gần Lâm Đông, cũng không biết là tác dụng tâm lý hay là như thế nào, luôn có một loại cảm giác bất an khó hiểu. Hơn nữa bọn họ phát hiện trong ánh mắt Lâm Đông tràn đầy hờ hững, không mang theo bất kỳ tình cảm gì, lúc nhìn mình, giống như nhìn 'trâu dê'.
Chỉ có khi hắn nói chuyện với Trình Lạc Y, Tôn Tiểu Cường, trong con ngươi mới hiện lên thần thái linh động trong nháy mắt.
"Giới thiệu cho cậu một chút, bốn vị này đều là người thức tỉnh của nơi trú ẩn, Trần Minh, Từ Thiên Hạo..." Trình Lạc Y lần lượt giới thiệu.
"Ừm." Lâm Đông chỉ đáp một tiếng, căn bản không nhìn bốn người kia một cái, thái độ lúc này, giống như hoàn toàn không để ý đến bọn họ.
Trần Minh cố gắng mạnh mẽ nặn ra nụ cười.
"Ha ha... Xin chào!”
Trong lòng bốn người rất khẩn trương, nhưng trước mắt xem ra, đối phương hình như không có ý muốn giết mình. Nếu không, đám zombie vừa rồi, cũng đủ khiến họ mất mạng rồi.
Vì vậy bốn người tiếp tục giả vờ, ngốc nghếch xem Lâm Đông là con người bình thường.
Lâm Đông nhìn chăm chú vào Trình Lạc Y, dung mạo của người trước mắt, dần dần trùng khớp với trí nhớ. Hình ảnh thời thơ ấu lần lượt hiện lên trong đầu, hắn không khỏi nhớ lại tuổi thơ đã qua.
“Đã lâu không gặp!”
"Ừ, lâu rồi."
Ánh mắt Trình Lạc Y ngây dại, ở trong bệnh viện tâm thần mười năm, trái tim cô sớm đã lạnh như băng. Nhưng nhìn bóng dáng kia, tốc độ tim đập đột nhiên tăng tốc vài phần.
Khuôn mặt này, gợi lại rất nhiều hồi ức. Đó là một trong số ít những hình ảnh ấm áp trong cuộc sống của cô.
Tôn Tiểu Cường cũng đặc biệt kích động, hắn có ấn tượng sâu sắc đối với Lâm Đông, trong đôi mắt độc đáo, đã có nước mắt. Trong ngày tận thế ảm đạm này, lại có thể gặp được bạn chơi thời thơ ấu.
Vì vậy, trực tiếp nhảy xuống từ mái nhà và đi đến chỗ Lâm Đông.
"Lâm Đông, thật sự là cậu! Thật không ngờ, chúng ta lại gặp nhau ở đây.”
Nhưng mấy người Trần Minh, càng nghĩ càng không đúng, liên tưởng đến chuyện vừa rồi, cộng thêm ảnh chụp trên mạng. Mặc dù bức ảnh rất mờ, nhưng sự tương đồng với bóng dáng trước mắt là rất cao.
"Tiểu Cường! Cậu cẩn thận một chút, hắn có thể là zombie!”
“Anh đừng nói bậy.” Tôn Tiểu Cường liếc mắt một cái, bạn bè mười năm mới gặp bị người ta nói là zombie, trong lòng rất tức giận.
"Lâm Đông không thể là zombie! Mắt tôi là thước đo đấy!”
"Thước đo?" Đám người Trần Minh nhìn đôi mắt lé của hắn, cảm giác thước đo này hình như hơi lệch.
"Quả thật đã lâu không gặp." Trình Lạc Y từ trên nóc nhà nhảy xuống,
Trong mắt lóe lên sự cảm thán, không ngờ ở tận thế tàn khốc này có thể trùng hợp gặp được Lâm Đông.
"Cậu làm gì ở đây?"
"Tôi đi ngang qua." Lâm Đông thuận miệng nói.
Tôn Tiểu Cường rất kích động, cười ha hả nói: “Nơi này chính là sào huyệt zombie năm sao, vừa rồi xuất hiện rất nhiều zombie, vô cùng nguy hiểm, cậu có thể sống sót đúng là không dễ dàng.”
Lâm Đông nhìn Tôn Tiểu Cường với đôi mắt lé kia, phát hiện nhiều năm trôi qua như vậy, hắn lại chẳng thay đổi chút nào.
"Các cậu tới đây làm gì?"
“Có người cướp vật tư của chúng ta đang trốn ở khu vực này, chúng ta tới tìm bọn họ!” Tôn Tiểu Cường giải thích.
"Ồ?" Lâm Đông nhướng mày, chuyện vật tư nơi trú ẩn bị cướp, hắn đã biết, không ngờ tên cướp lại lẻn vào lãnh địa của mình.
Chuyện này xảy ra khi nào? Sao hắn lại không biết?
"Khu vực này tôi rất quen thuộc, có lẽ có thể giúp các cậu tìm kiếm."
"Thật sao? Điều đó thật tuyệt!”
Tôn Tiểu Cường vốn không để ý chuyện khác, chỉ cảm thấy gặp được bạn cũ. Lại gia nhập đội ngũ của mình đây chính là chuyện tốt.
Nhưng đám người Trần Minh phía sau lại hít một hơi khí lạnh. Trong lòng bọn họ phán đoán, Lâm Đông hơn phân nửa chính là thi vương quỷ dị kia. Cũng là nguồn gốc của tất cả nguy hiểm, mà Tôn Tiểu Cường lại để cho hắn gia nhập đội ngũ của bọn họ.
Thế giới này thật điên rồ, bọn họ chẳng khác nào miếng thịt ngon trong chảo, chờ Lâm Đông đến ăn cả.
Trình Lạc cũng gật đầu đồng ý, tiếp tục nói: "Ừm, chờ tìm được vật tư, chúng tôi có thể đưa cậu đến nơi trú ẩn, nơi đó rất an toàn."
Đám người Trần Minh suýt chút nữa là hộc máu.
Cảm thấy Tôn Tiểu Cường đã đủ rồi, nhưng Trình Lạc Y lại càng khủng khiếp hơn. Còn muốn đưa hắn ta đến nơi trú ẩn, bọn họ cảm thấy an toàn của nơi trú ẩn có được đảm bảo hay không còn phải phụ thuộc rất lớn vào quyết định của những người này nữa.
Lâm Động suy nghĩ một chút, cũng không trực tiếp cự tuyệt: "Đến lúc đó nói sau đi."
"Ừm." Trình Lạc Y đáp ứng, quay đầu nói với bốn người phía sau.
"Mọi người đều tới đây đi, còn trốn ở trên nóc nhà làm gì?"
"Vâng. Được rồi.” Mấy người Trần Minh chần chờ, vẻ mặt lo lắng, nhưng vẫn nhảy ra đường, cẩn thận đi tới.
Càng ngày càng gần Lâm Đông, cũng không biết là tác dụng tâm lý hay là như thế nào, luôn có một loại cảm giác bất an khó hiểu. Hơn nữa bọn họ phát hiện trong ánh mắt Lâm Đông tràn đầy hờ hững, không mang theo bất kỳ tình cảm gì, lúc nhìn mình, giống như nhìn 'trâu dê'.
Chỉ có khi hắn nói chuyện với Trình Lạc Y, Tôn Tiểu Cường, trong con ngươi mới hiện lên thần thái linh động trong nháy mắt.
"Giới thiệu cho cậu một chút, bốn vị này đều là người thức tỉnh của nơi trú ẩn, Trần Minh, Từ Thiên Hạo..." Trình Lạc Y lần lượt giới thiệu.
"Ừm." Lâm Đông chỉ đáp một tiếng, căn bản không nhìn bốn người kia một cái, thái độ lúc này, giống như hoàn toàn không để ý đến bọn họ.
Trần Minh cố gắng mạnh mẽ nặn ra nụ cười.
"Ha ha... Xin chào!”
Trong lòng bốn người rất khẩn trương, nhưng trước mắt xem ra, đối phương hình như không có ý muốn giết mình. Nếu không, đám zombie vừa rồi, cũng đủ khiến họ mất mạng rồi.
Vì vậy bốn người tiếp tục giả vờ, ngốc nghếch xem Lâm Đông là con người bình thường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.