[Dịch] Thi Vương Trỗi Dậy, Bắt Đầu Thu Thập Huyết Nhục
Chương 75: Mưu Tính Trong Lòng
Nhất thiên nhị lưỡng tửu
21/12/2024
Hơn nữa Lâm Đông còn nhớ báo cáo thí nghiệm nói, phải mất 24 giờ virus Z mới có thể hòa nhập triệt để với zombie, phỏng chừng đến lúc đó hiệu quả mới rõ ràng hơn.
Những zombie tinh nhuệ dưới tay Lâm Đông, tư chất cũng không kém, tuy không đến trình độ thức tỉnh, nhưng cơ thể phát sinh tiến hóa, ví dụ như: móng tay sắc bén, xương cốt cứng rắn, khứu giác nhạy bén.
Hiện giờ lại tiêm virus Z, thực lực tăng lên rất nhiều, mỗi một con đều có thể chống lại người thức tỉnh nhân loại cấp B. Năm trăm con zombie này đã là tinh anh trong đám tinh nhuệ, có thể nói là quân đoàn zombie át chủ bài, một vũ khí hạng nặng trong tay Lâm Đông.
Hôm nay Lâm Đông thống lĩnh đàn zombie, đi đến lãnh địa của thi vương khác giết đàn em của nó. Còn tàn sát toàn bộ zombie có trong khu vực ấy, chắc chắn đối phương sẽ không bỏ qua.
Tính cách zombie vốn hung bạo thích giết chóc, đã làm thi vương một phương sẽ không phải loại hiền hoà gì. Lâm Đông đoán nó sẽ tìm đến hắn trả thù, nên hắn cũng phải chuẩn bị trước một chút.
.......
Tại thời điểm này, bầu không khí của Tek hết sức ảm đạm vì nhận được tin xấu. Virus Z lấy được từ trụ sở chính đã bị mất, người phụ trách Diệp Giản ngồi trong văn phòng, sắc mặt vô cùng âm trầm.
"Nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Virus Z bị mất ở đâu?"
“Diệp tổng, căn cứ vào định vị vệ tinh, máy bay rơi xuống một lãnh địa zombie." Trợ lý trả lời.
"Khốn nạn!" Diệp Giản nhịn không được chửi tục, thuốc tiến hoá rơi xuống lãnh địa zombie, đây chẳng phải là miếng bánh trời cho sao?
Vốn còn tưởng có thể tìm về được, bây giờ thì hoàn toàn vô phương cứu chữa.
"Tôn Đại Bưu có động tĩnh gì không?"
"Không... Không thấy liên lạc gì chắc là lành ít dữ nhiều rồi.” Giọng điệu trợ lý có chút chột dạ.
Diệp Giản cân nhắc, chắc là chết cả rồi. Rơi xuống lãnh địa zombie còn sống được sao? Điều quan trọng chính là zombie không có virus Z để gia tăng hoạt động tế bào thì không thể tiếp tục tiến hành bồi dưỡng zombie được.
Bọn họ vốn có một phương án bồi dưỡng zombie hoàn chỉnh, hiện tại toàn bộ kế hoạch đều bị xáo lộn.
"Khu vực máy bay rơi xuống, là lãnh địa của thi vương nào?” Diệp Giản hỏi.
"Căn cứ vào tình báo thu thập được, thi vương nơi đó có năng lực vô cùng cường đại, thống lĩnh khoảng ba chục ngàn con. Thực lực có thể ngang bằng với thi vương ở khu vực cao ốc, đánh giá năm sao.”
“Mẹ kiếp!”
Nhắc tới thi vương khu vực tòa nhà, Diệp Giản liền tức giận. Bởi vì đội hành động Săn Vương bị diệt, khiến cho công ty mất mặt.
Sớm muộn gì cũng phải tiêu diệt hắn, lấy lại thể diện cho công ty. Bây giờ không thể bồi dưỡng thi vương, có lẽ nên tiến hành tìm một thi vương khác thử hợp tác xem sao. Thi vương ở khu vực máy bay rơi, hình như là lựa chọn rất tốt.
Thực lực nó cường đại, địa bàn lại cách cao ốc không xa. Trong ngày tận thế không hợp thì giết, kẻ nào cũng muốn khuếch trương lãnh địa. Có một kẻ thù chung, có thể thành bạn tạm thời.
"Tôi cảm thấy... Tôi nên đi tìm thi vương khu vực rơi máy bay để nói chuyện.” Diệp Giản lộ vẻ suy tư.
Trợ lý vội vàng khuyên nhủ: "Diệp tổng, zombie khát máu, một lời không hợp liền giết người, ngài muốn đi nói chuyện với nó quá nguy hiểm.”
“Đúng thế thật.” Diệp Giản gật đầu.
Ai mà biết thi vương kia nghĩ cái gì chứ? Nó có thích giao tiếp với con người hay không? Đi tìm nó đàm phán chẳng khác nào đưa đầu vào miệng cọp, vô cùng nguy hiểm.
Vì vậy gã sẽ phái người đi để thăm dò thái độ của nó, Diệp Giản ngẩng đầu nhìn về phía trợ lý.
"Vậy cậu đi đi.”
“Hả?” Trợ lý nhất thời hoang mang không lối thoát.
......
Khi màn đêm buông xuống, bóng tối bao phủ trái đất.
Trong thành phố đen tuyền, bàn tay năm ngón cũng chả thể nhìn thấy. Gió đêm thổi qua xen lẫn mùi máu tanh hôi.
Zombie gầm lên, vang vọng khắp chốn. Chúng chém giết lẫn nhau, hoặc đang săn mồi, giết chóc khắp nơi đầy rẫy nguy hiểm.
Lâm Đông ở nhà, một tay cầm ly đế cáo, thỉnh thoảng nhấp một ngụm chất lỏng đỏ tươi, tay kia cầm điện thoại di động, đang trả lời tin nhắn.
Trên màn hình phản chiếu khuôn mặt đẹp trai của hắn. Tin tức trên là Trình Lạc Y gửi tới, chỉ có hai chữ ngắn gọn.
"Giao dịch."
"Muốn bao nhiêu hàng?" Lâm Đông hỏi.
Trình Lạc Y gõ chữ rất chậm, bởi vì cô ở viện tâm thần mười năm. Chưa từng đi học là một con chim nhỏ chưa trải sự đời.
"Hai trăm cân mì trắng, có không?"
"Có." Không gian trữ vật Lâm Đông có rất nhiều vật tư, chỉ hai trăm cân mì trắng quả thực không tính là gì.
Một lát sau, Trình Lạc Y trả lời: "Được, đổi bằng bốn viên tinh hạch."
"Không thành vấn đề." Lần trước Lâm Đông nói khi cần thức ăn, có thể dùng tinh hạch trao đổi, cho nên mới xuất hiện đối thoại trên.
Hai người ấn định thời gian vào sáng mai, địa điểm gặp mặt là một quảng trường cách lãnh địa Lâm Đông không xa.
Ngày hôm sau, trong nơi trú ẩn Trình Lạc Y dậy rất sớm. Nơi cô ở là một cái lều lớn màu xanh lá cây quân đội, thân là người thức tỉnh số 1 mới có loại đãi ngộ này. Những người sống sót khác thậm chí còn thảm hại hơn, một số chỉ sống trong lều nhỏ, hoặc trực tiếp trải một vài tờ báo, ngủ ở bãi đất trống bên ngoài.
Trình Lạc Y đi ra cửa, ánh mặt trời rực rỡ chiếu lên khuôn mặt trắng nõn của cô tạo nên vẻ xinh đẹp rạng ngời.
Bên ngoài một đám người thức tỉnh bận rộn, có người xây nhà cửa, có người đào đường hầm, nhưng nhìn thấy Trình Lạc Y đều chào hỏi cô.
"Lạc Y, tối hôm qua cậu nói tinh thể có thể đổi lấy thức ăn, là thật sao?" Một thanh niên thấp bé mắt tròn hỏi.
Trình Lạc Y liếc mắt đánh giá gã: “Phải, hiện tại tôi ra ngoài tìm người trao đổi.”
Thanh niên lùn rất tò mò, tinh hạch trân quý nhưng không có thức ăn sẽ chết đói, đối phương rốt cuộc là người như thế nào mới đổi thức ăn lấy tinh hạch?
Có lẽ hắn ta có rất nhiều thức ăn, nghĩ đến đây ánh mắt thanh niên chuyển hướng: “Vừa khéo tôi có một viên tinh hạch, đi cùng cô được không?”
“Được.” Trình Lạc Y trầm ngâm một lát.
Khóe miệng thanh niên, bỗng nhiên nhếch lên nụ cười ẩm hiểm: "Cảm ơn cô rất nhiều."
Chàng thanh niên lùn này tên là Tưởng Văn Thành, cũng là người thức tỉnh. Mang số thứ tự 023 trong nơi trú ẩn, thực lực cũng coi như mạnh mẽ.
Nhưng thân phận thật sự của gã, lại là thành viên của tổ chức Bọ cạp đen, ẩn núp trong nơi trú ẩn, thu thập tình báo làm gián điệp.
Lúc trước vật tư bị cướp, nhân viên bắt cóc, đều không thể thiếu công lao của gã. Hiện giờ nghe nói Trình Lạc Y muốn đi ra ngoài trao đổi vật tư liền nổi lên ác tâm. Đương nhiên đối với Trình Lạc Y, gã không dám cướp nhưng đối phương thì chưa chắc.
Tưởng Văn Thành phân tích, cảm thấy đối phương rất có thể là một băng nhóm nhỏ, hoặc là một tổ chức nhỏ.
Trình Lạc Y còn gọi tôn Tiểu Cường.
Vừa nghe nói muốn gặp Lâm Đông, Tôn Tiểu Cường vẫn rất vui vẻ, cố ý chải mượt mái tóc dầu mỡ của mình, tự cảm thấy bản thân vô cùng anh tuấn. Ba người họ cùng nhau rời khỏi nơi trú ẩn, chạy đến quảng trường đã hẹn trước.
Trong lúc đó Tưởng Văn Thành cố ý đi ở phía sau, lấy điện thoại di động ra lặng lẽ nhắn tin cho tổ chức.
“Các anh em, có con mồi lớn này mau trả lời.”
“Ồ, cá lớn thế nào?”
“Sao vậy, nơi trú ẩn lại ra ngoài tìm vật tư à?”
“Ha ha ha, con mồi lớn là mỹ nữ sao?”
Bọn họ liên tục nghị luận.
Tưởng Văn Thành tiếp tục: "Là nơi trú ẩn đi ra ngoài giao dịch với người khác, đối phương có rất nhiều thức ăn, không rõ lai lịch."
"Có loại chuyện này? Hắn có rất nhiều thức ăn, chắc thực lực cũng không kém.”
“Ừm, tôi cũng cảm thấy như vậy."
"Tuy nhiên, chúng ta có thể đến xem tình hình, đến lúc đó cân nhắc có nên ra tay không?”
“Tôi cảm thấy được đó, đi thôi.”
Đám bọ cạp đen bàn bạc.
Tưởng Văn Thành cũng thông báo địa điểm giao dịch cho bọn họ.
Những zombie tinh nhuệ dưới tay Lâm Đông, tư chất cũng không kém, tuy không đến trình độ thức tỉnh, nhưng cơ thể phát sinh tiến hóa, ví dụ như: móng tay sắc bén, xương cốt cứng rắn, khứu giác nhạy bén.
Hiện giờ lại tiêm virus Z, thực lực tăng lên rất nhiều, mỗi một con đều có thể chống lại người thức tỉnh nhân loại cấp B. Năm trăm con zombie này đã là tinh anh trong đám tinh nhuệ, có thể nói là quân đoàn zombie át chủ bài, một vũ khí hạng nặng trong tay Lâm Đông.
Hôm nay Lâm Đông thống lĩnh đàn zombie, đi đến lãnh địa của thi vương khác giết đàn em của nó. Còn tàn sát toàn bộ zombie có trong khu vực ấy, chắc chắn đối phương sẽ không bỏ qua.
Tính cách zombie vốn hung bạo thích giết chóc, đã làm thi vương một phương sẽ không phải loại hiền hoà gì. Lâm Đông đoán nó sẽ tìm đến hắn trả thù, nên hắn cũng phải chuẩn bị trước một chút.
.......
Tại thời điểm này, bầu không khí của Tek hết sức ảm đạm vì nhận được tin xấu. Virus Z lấy được từ trụ sở chính đã bị mất, người phụ trách Diệp Giản ngồi trong văn phòng, sắc mặt vô cùng âm trầm.
"Nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Virus Z bị mất ở đâu?"
“Diệp tổng, căn cứ vào định vị vệ tinh, máy bay rơi xuống một lãnh địa zombie." Trợ lý trả lời.
"Khốn nạn!" Diệp Giản nhịn không được chửi tục, thuốc tiến hoá rơi xuống lãnh địa zombie, đây chẳng phải là miếng bánh trời cho sao?
Vốn còn tưởng có thể tìm về được, bây giờ thì hoàn toàn vô phương cứu chữa.
"Tôn Đại Bưu có động tĩnh gì không?"
"Không... Không thấy liên lạc gì chắc là lành ít dữ nhiều rồi.” Giọng điệu trợ lý có chút chột dạ.
Diệp Giản cân nhắc, chắc là chết cả rồi. Rơi xuống lãnh địa zombie còn sống được sao? Điều quan trọng chính là zombie không có virus Z để gia tăng hoạt động tế bào thì không thể tiếp tục tiến hành bồi dưỡng zombie được.
Bọn họ vốn có một phương án bồi dưỡng zombie hoàn chỉnh, hiện tại toàn bộ kế hoạch đều bị xáo lộn.
"Khu vực máy bay rơi xuống, là lãnh địa của thi vương nào?” Diệp Giản hỏi.
"Căn cứ vào tình báo thu thập được, thi vương nơi đó có năng lực vô cùng cường đại, thống lĩnh khoảng ba chục ngàn con. Thực lực có thể ngang bằng với thi vương ở khu vực cao ốc, đánh giá năm sao.”
“Mẹ kiếp!”
Nhắc tới thi vương khu vực tòa nhà, Diệp Giản liền tức giận. Bởi vì đội hành động Săn Vương bị diệt, khiến cho công ty mất mặt.
Sớm muộn gì cũng phải tiêu diệt hắn, lấy lại thể diện cho công ty. Bây giờ không thể bồi dưỡng thi vương, có lẽ nên tiến hành tìm một thi vương khác thử hợp tác xem sao. Thi vương ở khu vực máy bay rơi, hình như là lựa chọn rất tốt.
Thực lực nó cường đại, địa bàn lại cách cao ốc không xa. Trong ngày tận thế không hợp thì giết, kẻ nào cũng muốn khuếch trương lãnh địa. Có một kẻ thù chung, có thể thành bạn tạm thời.
"Tôi cảm thấy... Tôi nên đi tìm thi vương khu vực rơi máy bay để nói chuyện.” Diệp Giản lộ vẻ suy tư.
Trợ lý vội vàng khuyên nhủ: "Diệp tổng, zombie khát máu, một lời không hợp liền giết người, ngài muốn đi nói chuyện với nó quá nguy hiểm.”
“Đúng thế thật.” Diệp Giản gật đầu.
Ai mà biết thi vương kia nghĩ cái gì chứ? Nó có thích giao tiếp với con người hay không? Đi tìm nó đàm phán chẳng khác nào đưa đầu vào miệng cọp, vô cùng nguy hiểm.
Vì vậy gã sẽ phái người đi để thăm dò thái độ của nó, Diệp Giản ngẩng đầu nhìn về phía trợ lý.
"Vậy cậu đi đi.”
“Hả?” Trợ lý nhất thời hoang mang không lối thoát.
......
Khi màn đêm buông xuống, bóng tối bao phủ trái đất.
Trong thành phố đen tuyền, bàn tay năm ngón cũng chả thể nhìn thấy. Gió đêm thổi qua xen lẫn mùi máu tanh hôi.
Zombie gầm lên, vang vọng khắp chốn. Chúng chém giết lẫn nhau, hoặc đang săn mồi, giết chóc khắp nơi đầy rẫy nguy hiểm.
Lâm Đông ở nhà, một tay cầm ly đế cáo, thỉnh thoảng nhấp một ngụm chất lỏng đỏ tươi, tay kia cầm điện thoại di động, đang trả lời tin nhắn.
Trên màn hình phản chiếu khuôn mặt đẹp trai của hắn. Tin tức trên là Trình Lạc Y gửi tới, chỉ có hai chữ ngắn gọn.
"Giao dịch."
"Muốn bao nhiêu hàng?" Lâm Đông hỏi.
Trình Lạc Y gõ chữ rất chậm, bởi vì cô ở viện tâm thần mười năm. Chưa từng đi học là một con chim nhỏ chưa trải sự đời.
"Hai trăm cân mì trắng, có không?"
"Có." Không gian trữ vật Lâm Đông có rất nhiều vật tư, chỉ hai trăm cân mì trắng quả thực không tính là gì.
Một lát sau, Trình Lạc Y trả lời: "Được, đổi bằng bốn viên tinh hạch."
"Không thành vấn đề." Lần trước Lâm Đông nói khi cần thức ăn, có thể dùng tinh hạch trao đổi, cho nên mới xuất hiện đối thoại trên.
Hai người ấn định thời gian vào sáng mai, địa điểm gặp mặt là một quảng trường cách lãnh địa Lâm Đông không xa.
Ngày hôm sau, trong nơi trú ẩn Trình Lạc Y dậy rất sớm. Nơi cô ở là một cái lều lớn màu xanh lá cây quân đội, thân là người thức tỉnh số 1 mới có loại đãi ngộ này. Những người sống sót khác thậm chí còn thảm hại hơn, một số chỉ sống trong lều nhỏ, hoặc trực tiếp trải một vài tờ báo, ngủ ở bãi đất trống bên ngoài.
Trình Lạc Y đi ra cửa, ánh mặt trời rực rỡ chiếu lên khuôn mặt trắng nõn của cô tạo nên vẻ xinh đẹp rạng ngời.
Bên ngoài một đám người thức tỉnh bận rộn, có người xây nhà cửa, có người đào đường hầm, nhưng nhìn thấy Trình Lạc Y đều chào hỏi cô.
"Lạc Y, tối hôm qua cậu nói tinh thể có thể đổi lấy thức ăn, là thật sao?" Một thanh niên thấp bé mắt tròn hỏi.
Trình Lạc Y liếc mắt đánh giá gã: “Phải, hiện tại tôi ra ngoài tìm người trao đổi.”
Thanh niên lùn rất tò mò, tinh hạch trân quý nhưng không có thức ăn sẽ chết đói, đối phương rốt cuộc là người như thế nào mới đổi thức ăn lấy tinh hạch?
Có lẽ hắn ta có rất nhiều thức ăn, nghĩ đến đây ánh mắt thanh niên chuyển hướng: “Vừa khéo tôi có một viên tinh hạch, đi cùng cô được không?”
“Được.” Trình Lạc Y trầm ngâm một lát.
Khóe miệng thanh niên, bỗng nhiên nhếch lên nụ cười ẩm hiểm: "Cảm ơn cô rất nhiều."
Chàng thanh niên lùn này tên là Tưởng Văn Thành, cũng là người thức tỉnh. Mang số thứ tự 023 trong nơi trú ẩn, thực lực cũng coi như mạnh mẽ.
Nhưng thân phận thật sự của gã, lại là thành viên của tổ chức Bọ cạp đen, ẩn núp trong nơi trú ẩn, thu thập tình báo làm gián điệp.
Lúc trước vật tư bị cướp, nhân viên bắt cóc, đều không thể thiếu công lao của gã. Hiện giờ nghe nói Trình Lạc Y muốn đi ra ngoài trao đổi vật tư liền nổi lên ác tâm. Đương nhiên đối với Trình Lạc Y, gã không dám cướp nhưng đối phương thì chưa chắc.
Tưởng Văn Thành phân tích, cảm thấy đối phương rất có thể là một băng nhóm nhỏ, hoặc là một tổ chức nhỏ.
Trình Lạc Y còn gọi tôn Tiểu Cường.
Vừa nghe nói muốn gặp Lâm Đông, Tôn Tiểu Cường vẫn rất vui vẻ, cố ý chải mượt mái tóc dầu mỡ của mình, tự cảm thấy bản thân vô cùng anh tuấn. Ba người họ cùng nhau rời khỏi nơi trú ẩn, chạy đến quảng trường đã hẹn trước.
Trong lúc đó Tưởng Văn Thành cố ý đi ở phía sau, lấy điện thoại di động ra lặng lẽ nhắn tin cho tổ chức.
“Các anh em, có con mồi lớn này mau trả lời.”
“Ồ, cá lớn thế nào?”
“Sao vậy, nơi trú ẩn lại ra ngoài tìm vật tư à?”
“Ha ha ha, con mồi lớn là mỹ nữ sao?”
Bọn họ liên tục nghị luận.
Tưởng Văn Thành tiếp tục: "Là nơi trú ẩn đi ra ngoài giao dịch với người khác, đối phương có rất nhiều thức ăn, không rõ lai lịch."
"Có loại chuyện này? Hắn có rất nhiều thức ăn, chắc thực lực cũng không kém.”
“Ừm, tôi cũng cảm thấy như vậy."
"Tuy nhiên, chúng ta có thể đến xem tình hình, đến lúc đó cân nhắc có nên ra tay không?”
“Tôi cảm thấy được đó, đi thôi.”
Đám bọ cạp đen bàn bạc.
Tưởng Văn Thành cũng thông báo địa điểm giao dịch cho bọn họ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.