[Dịch] Thi Vương Trỗi Dậy, Bắt Đầu Thu Thập Huyết Nhục
Chương 76: Quà Khuyến Mãi
Nhất thiên nhị lưỡng tửu
21/12/2024
Trình Lạc Y chọn địa điểm giao dịch ở quảng trường, đương nhiên không có nhiều zombie. Đài phun nước ở giữa sớm đã khô cạn, bên trong hồ nước tràn ngập vết máu đen nhánh, cùng với mấy bộ xương khô đã hoàn toàn thối rữa.
Hàng rào xung quanh hồ phun nước cũng đã sụp đổ, khắp nơi đều hoang toàn đổ nát.
Bóng dáng Lâm Đông mặc áo sơ mi trắng, đứng ở mép đài phun nước. Ánh mắt nhìn vào bên trong, giống như đài phun nước vẫn còn hoạt động, là cảnh đẹp vui mắt cho hắn ngắm nhìn vậy.
Quảng trường này cách nhà Lâm Đông không xa.
Trước ngày tận thế, hắn thường xuyên đến đây dạo chơi vào ban đêm. Đương nhiên lúc đó quảng trường rất náo nhiệt, có người bán bóng bay, bán đồ chơi trẻ em, khắp nơi đều là tiếng cười nói vui vẻ của trẻ con.
Kết quả bây giờ, yên tĩnh đến đáng sợ.
Lâm Đông quay lại nhìn xung quanh, các toà nhà đều trở nên đổ nát. Thỉnh thoảng có tiếng zombie gầm lên, từ bên trong những khối kiến trúc truyền đến.
Giữa hai tòa cao ốc có ba bóng người đi tới nơi này, chính là Trình Lạc Y, Tôn Tiểu Cường, Tưởng Văn Thành.
Tưởng Văn Thành vươn cổ quan sát, phát hiện phía trên quảng trường quả nhiên có người.
"Không phải chứ! Chỉ một mình à?” Hiện giờ đã là tận thế, chưa nói đến việc trật tự đảo lộn, một mình ra ngoài giao dịch đã không thể tránh khỏi việc bị người ta giết để cướp hàng.
Chẳng lẽ... Đồng bọn của hắn ẩn nấp xung quanh đây?
Tưởng Văn Thành nhìn trái nhìn trái phải, nhưng cũng không tìm được dấu vết của người khác.
"Tới rồi?" Thấy Trình Lạc Y đến gần, Lâm Đông chào hỏi trước.
"Chào." Trình Lạc Y gật đầu: "Hàng hóa có mang đến không?"
"Mang theo." Lâm Đông phất tay, từ hư không lấy ra bốn túi mì trắng, mỗi túi năm mươi cân, tổng cộng hai trăm cân.
Trình Lạc Y đi lên phía trước, mở túi ra bốc lấy một nắm rồi ngửi thử.
"Không tệ, rất thuần khiết."
"..." Tôn Tiểu Cường bên cạnh cảm thán: "Hai người đang đóng phim mafia sao?”
Còn Tưởng Văn Thành thì quan sát kỹ hành động của Lâm Đông. Cảnh tượng lấy đồ từ hư không vừa rồi khiến gã hoảng sợ.
“Chẳng lẽ hắn là người thức tỉnh hệ không gian?” Gã nhận xét.
Năng lực hệ không gian, thường rất mạnh mẽ nhưng không phải bất khả chiến bại. Tưởng Văn Thành hơi nghiêng đầu, nhìn về phía toà nhà xa xa có mấy người đang âm thầm quan sát bên này.
Các thành viên của tổ chức Bọ cạp đen đã vào vị trí.
“Ha ha ha, người anh em, chú em đến đây giao dịch một mình à?” Để xác định một chút, Tưởng Văn Thành cố ý hỏi.
Ánh mắt Lâm Đông nhìn về phía hắn: "Ừm, chỉ có tôi thôi."
"Được." Không hiểu vì sao từ khi bị hắn nhìn thì trái tim Tưởng Văn Thanh lại co giật, cảm thấy cực kỳ bất an lùi lại phía sau nửa bước.
Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?
Tưởng Văn Thành nghĩ không ra, nhưng gã vẫn cố nén.
"Chú em còn thức ăn không? Tôi muốn trao đổi với chú em.”
“Không còn nữa." Lâm Đông thản nhiên nói.
"Hả? Không còn nữa.” Tưởng Văn Thành trong lòng kinh ngạc, nhưng gã cảm thấy mình bị lừa rồi. Bốn túi mì trắng được lấy ra nhẹ nhàng như vậy, không thể hết thức ăn nhanh như thế.
Đối phương đang cẩn thận, đề phòng gã. Nhưng nếu đã thế cũng do thực lực đối phương không đủ, mới phải cẩn thận mọi bề.
Người có thể làm gián điệp cũng không tầm thường, Tưởng Văn Thành rất thông minh, thông qua những lời thăm dò mà phân tích được tình hình.
Gã hiện đang nghĩ rằng có thể ra tay được. Trên thực tế dựa vào khứu giác nhạy bén của Lâm Đông đã sớm ngửi thấy, xung quanh có hơi thở của con người, đang ẩn nấp trong một tòa nhà. Hơn nữa nhân loại trước mắt này không hề có ý tốt với hắn.
Tôn Tiểu Cường: “Lâm Đông, lâu rồi không gặp, cậu sống thế nào?”
"Không tốt lắm, rất khô khan tẻ nhạt." Lâm Đông thuận miệng nói.
"Thế à?" Dù Tôn Tiểu Cường có ngốc đến đâu thì cũng không tin. Có nhiều đồ ăn ngon như vậy, vì sao phải thấy buồn tẻ chứ.
Trình Lạc Y đi lên trước, giao bốn viên tinh hạch cho hắn: “Nếu có thời gian, có thể cùng nhau săn giết zombie thu tinh thạch, chắc cậu có mục tiêu rồi chứ?"
"Tạm thời chưa có nhưng chắc là sắp có rồi.” Lâm Đông nói.
Trình Lạc Y gật đầu: "Được, đến lúc đó gọi tôi."
"Được, nếu có mục tiêu thích hợp thì cũng có thể gọi tôi.”
"Không thành vấn đề."
"...."
Mấy người nói ngắn gọn vài câu.
Tuy rằng phụ cận quảng trường không có zombie, nhưng dù sao cũng là ngày tận thế, không chừng sẽ có nguy hiểm nên không thể ở lại lâu, gặp nhau một lúc rồi tản đi,
Trên đường trở về, Trình Lạc Y và Tôn Tiểu Cường mỗi người mang theo hai túi mì trắng, tuy rằng cộng lại có một trăm cân, nhưng cũng nhẹ như lông ngỗng.
"Ha ha, lần này có thể trở về hấp bánh bao trắng ăn." Tôn Tiểu Cường rất đắc ý.
Tưởng Văn Thành càng thêm trầm mặc, đi được một đoạn thì dừng bước.
"Tôi không đổi được thức ăn, muốn xem xét xung quanh đôi chút. Xem có thể thu được vật tư không, các cậu trở về trước đi.”
“Đi đi.” Trình Lạc Y gật đầu.
"Ừm, không cần lo lắng, tôi sẽ nhanh chóng trở về nơi trú ẩn." Tưởng Văn Thành mỉm cười, xoay người rời đi, không bao lâu, liền biến mất sau bóng của toà nhà đổ nát.
Tôn Tiểu Cường còn đang ảo tưởng ăn bánh bao trắng, nước miếng chảy ròng ròng. Bỗng nhiên nghĩ lại trong nơi trú ẩn, một viên tinh hạch trị giá một hộp mì ăn liền, nhưng với Lâm Đông lại tương đương với năm mươi cân mì trắng.
"Hình như Lâm Đông trao đổi với chúng ta như vậy, thiệt thòi cho cậu ấy quá không?”
“Yên tâm đi, cậu ấy không chịu thiệt đâu, tôi còn tặng một món quà khuyến mãi cho cậu ta mà.”
Trình Lạc Y hơi nghiêng đầu, đôi mắt sáng ngời trên gương mặt xinh đẹp nhìn về phía Tưởng Văn Thành biến mất.
Lâm Đông đang đi về phía tòa nhà.
Hắn đã cảm giác được, phía sau có bốn khí tức nhân loại đang tới gần. Bọn họ nhảy lên nóc nhà hai bên theo dõi chính mình.
“Đứng lại!”
Bỗng nhiên một người xuất hiện sau lưng Lâm Đông. Hai tay chống nạnh, vẻ mặt hung dữ. Lâm Đông dừng bước, xoay người nhìn lại.
Hàng rào xung quanh hồ phun nước cũng đã sụp đổ, khắp nơi đều hoang toàn đổ nát.
Bóng dáng Lâm Đông mặc áo sơ mi trắng, đứng ở mép đài phun nước. Ánh mắt nhìn vào bên trong, giống như đài phun nước vẫn còn hoạt động, là cảnh đẹp vui mắt cho hắn ngắm nhìn vậy.
Quảng trường này cách nhà Lâm Đông không xa.
Trước ngày tận thế, hắn thường xuyên đến đây dạo chơi vào ban đêm. Đương nhiên lúc đó quảng trường rất náo nhiệt, có người bán bóng bay, bán đồ chơi trẻ em, khắp nơi đều là tiếng cười nói vui vẻ của trẻ con.
Kết quả bây giờ, yên tĩnh đến đáng sợ.
Lâm Đông quay lại nhìn xung quanh, các toà nhà đều trở nên đổ nát. Thỉnh thoảng có tiếng zombie gầm lên, từ bên trong những khối kiến trúc truyền đến.
Giữa hai tòa cao ốc có ba bóng người đi tới nơi này, chính là Trình Lạc Y, Tôn Tiểu Cường, Tưởng Văn Thành.
Tưởng Văn Thành vươn cổ quan sát, phát hiện phía trên quảng trường quả nhiên có người.
"Không phải chứ! Chỉ một mình à?” Hiện giờ đã là tận thế, chưa nói đến việc trật tự đảo lộn, một mình ra ngoài giao dịch đã không thể tránh khỏi việc bị người ta giết để cướp hàng.
Chẳng lẽ... Đồng bọn của hắn ẩn nấp xung quanh đây?
Tưởng Văn Thành nhìn trái nhìn trái phải, nhưng cũng không tìm được dấu vết của người khác.
"Tới rồi?" Thấy Trình Lạc Y đến gần, Lâm Đông chào hỏi trước.
"Chào." Trình Lạc Y gật đầu: "Hàng hóa có mang đến không?"
"Mang theo." Lâm Đông phất tay, từ hư không lấy ra bốn túi mì trắng, mỗi túi năm mươi cân, tổng cộng hai trăm cân.
Trình Lạc Y đi lên phía trước, mở túi ra bốc lấy một nắm rồi ngửi thử.
"Không tệ, rất thuần khiết."
"..." Tôn Tiểu Cường bên cạnh cảm thán: "Hai người đang đóng phim mafia sao?”
Còn Tưởng Văn Thành thì quan sát kỹ hành động của Lâm Đông. Cảnh tượng lấy đồ từ hư không vừa rồi khiến gã hoảng sợ.
“Chẳng lẽ hắn là người thức tỉnh hệ không gian?” Gã nhận xét.
Năng lực hệ không gian, thường rất mạnh mẽ nhưng không phải bất khả chiến bại. Tưởng Văn Thành hơi nghiêng đầu, nhìn về phía toà nhà xa xa có mấy người đang âm thầm quan sát bên này.
Các thành viên của tổ chức Bọ cạp đen đã vào vị trí.
“Ha ha ha, người anh em, chú em đến đây giao dịch một mình à?” Để xác định một chút, Tưởng Văn Thành cố ý hỏi.
Ánh mắt Lâm Đông nhìn về phía hắn: "Ừm, chỉ có tôi thôi."
"Được." Không hiểu vì sao từ khi bị hắn nhìn thì trái tim Tưởng Văn Thanh lại co giật, cảm thấy cực kỳ bất an lùi lại phía sau nửa bước.
Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?
Tưởng Văn Thành nghĩ không ra, nhưng gã vẫn cố nén.
"Chú em còn thức ăn không? Tôi muốn trao đổi với chú em.”
“Không còn nữa." Lâm Đông thản nhiên nói.
"Hả? Không còn nữa.” Tưởng Văn Thành trong lòng kinh ngạc, nhưng gã cảm thấy mình bị lừa rồi. Bốn túi mì trắng được lấy ra nhẹ nhàng như vậy, không thể hết thức ăn nhanh như thế.
Đối phương đang cẩn thận, đề phòng gã. Nhưng nếu đã thế cũng do thực lực đối phương không đủ, mới phải cẩn thận mọi bề.
Người có thể làm gián điệp cũng không tầm thường, Tưởng Văn Thành rất thông minh, thông qua những lời thăm dò mà phân tích được tình hình.
Gã hiện đang nghĩ rằng có thể ra tay được. Trên thực tế dựa vào khứu giác nhạy bén của Lâm Đông đã sớm ngửi thấy, xung quanh có hơi thở của con người, đang ẩn nấp trong một tòa nhà. Hơn nữa nhân loại trước mắt này không hề có ý tốt với hắn.
Tôn Tiểu Cường: “Lâm Đông, lâu rồi không gặp, cậu sống thế nào?”
"Không tốt lắm, rất khô khan tẻ nhạt." Lâm Đông thuận miệng nói.
"Thế à?" Dù Tôn Tiểu Cường có ngốc đến đâu thì cũng không tin. Có nhiều đồ ăn ngon như vậy, vì sao phải thấy buồn tẻ chứ.
Trình Lạc Y đi lên trước, giao bốn viên tinh hạch cho hắn: “Nếu có thời gian, có thể cùng nhau săn giết zombie thu tinh thạch, chắc cậu có mục tiêu rồi chứ?"
"Tạm thời chưa có nhưng chắc là sắp có rồi.” Lâm Đông nói.
Trình Lạc Y gật đầu: "Được, đến lúc đó gọi tôi."
"Được, nếu có mục tiêu thích hợp thì cũng có thể gọi tôi.”
"Không thành vấn đề."
"...."
Mấy người nói ngắn gọn vài câu.
Tuy rằng phụ cận quảng trường không có zombie, nhưng dù sao cũng là ngày tận thế, không chừng sẽ có nguy hiểm nên không thể ở lại lâu, gặp nhau một lúc rồi tản đi,
Trên đường trở về, Trình Lạc Y và Tôn Tiểu Cường mỗi người mang theo hai túi mì trắng, tuy rằng cộng lại có một trăm cân, nhưng cũng nhẹ như lông ngỗng.
"Ha ha, lần này có thể trở về hấp bánh bao trắng ăn." Tôn Tiểu Cường rất đắc ý.
Tưởng Văn Thành càng thêm trầm mặc, đi được một đoạn thì dừng bước.
"Tôi không đổi được thức ăn, muốn xem xét xung quanh đôi chút. Xem có thể thu được vật tư không, các cậu trở về trước đi.”
“Đi đi.” Trình Lạc Y gật đầu.
"Ừm, không cần lo lắng, tôi sẽ nhanh chóng trở về nơi trú ẩn." Tưởng Văn Thành mỉm cười, xoay người rời đi, không bao lâu, liền biến mất sau bóng của toà nhà đổ nát.
Tôn Tiểu Cường còn đang ảo tưởng ăn bánh bao trắng, nước miếng chảy ròng ròng. Bỗng nhiên nghĩ lại trong nơi trú ẩn, một viên tinh hạch trị giá một hộp mì ăn liền, nhưng với Lâm Đông lại tương đương với năm mươi cân mì trắng.
"Hình như Lâm Đông trao đổi với chúng ta như vậy, thiệt thòi cho cậu ấy quá không?”
“Yên tâm đi, cậu ấy không chịu thiệt đâu, tôi còn tặng một món quà khuyến mãi cho cậu ta mà.”
Trình Lạc Y hơi nghiêng đầu, đôi mắt sáng ngời trên gương mặt xinh đẹp nhìn về phía Tưởng Văn Thành biến mất.
Lâm Đông đang đi về phía tòa nhà.
Hắn đã cảm giác được, phía sau có bốn khí tức nhân loại đang tới gần. Bọn họ nhảy lên nóc nhà hai bên theo dõi chính mình.
“Đứng lại!”
Bỗng nhiên một người xuất hiện sau lưng Lâm Đông. Hai tay chống nạnh, vẻ mặt hung dữ. Lâm Đông dừng bước, xoay người nhìn lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.