[Dịch] Thi Vương Trỗi Dậy, Bắt Đầu Thu Thập Huyết Nhục
Chương 64: Người Đẹp Dịu Dàng
Nhất thiên nhị lưỡng tửu
21/12/2024
Lúc này, Lâm Đông đã đi tới vùng ven lãnh địa, từ sau khi địa bàn mở rộng, đây là lần đầu tiên hắn tuần tra đến nơi này.
Xa xa, liền ngửi được một cỗ máu tươi, quả thật có khí tức nhân loại.
Đường phố phía trước, vốn hai bên đều là quán karaoke. Từng là nơi phồn hoa nhất, đêm đêm ca hát đèn đuốc sáng trưng.
Hiện giờ lại rách nát không chịu nổi, kiến trúc nứt nẻ, tấm biển rơi xuống, kính vỡ đầy đất, tùy ý có thể thấy được vết máu, cùng thi thể rải rác khắp nơi.
Trong đó có một tòa nhà, cửa kính tầng một vỡ vụn, trên bậc thềm cửa cỏ dại mọc um tùm. Bên trong im ắng, tựa hồ không có gì khác biệt với những thứ khác.
Tuy nhiên, trên tầng 2 cửa sổ đã bị chặn. Rõ ràng là có dấu vết của việc cải tạo.
"Tìm được." Trình Lạc Y mắt sáng nhìn, hiển nhiên cũng cảm giác được cái gì đó.
Trần Minh ở phía sau nhíu mày, tổ chức bò cạp đen chắc chắn ở trong đó. Tàn độc cực độ, thật sự khó dùng một câu nói hết.
"Căn cứ theo tình báo, có hơn mười người thức tỉnh cướp bóc vật tư, cũng khống chế ba người làm con tin, mệnh lệnh là vừa tìm lại vật tư vừa đồng thời cứu người ra."
"Con tin?" Lâm Đông thờ ơ hỏi lại.
“Phải.” Trần Minh ngẩn ra, cũng không dám lên tiếng.
Tôn Tiểu Cường nhìn về phía Lâm Đông: "Tôi nghe nói tổ chức của bò cạp đen rất t tàn nhẫn. Nếu được cậu đừng đi, đứng đây chờ chúng tôi.”
"Tàn nhẫn?" Lâm Đông rất quen thuộc với từ này.
"Không sao, tôi đi cùng các cậu.”
"Ừm, vậy cũng được, đến lúc đó theo sát tôi." Tôn Tiểu Cường gật đầu, đối với thực lực của mình rất có lòng tin.
Sau khi tất cả, hắn ta là người thức tỉnh số hai của căn cứ trú ẩn. Ngay lập tức, họ đi thẳng đến quán karaok phía trước.
Trong đó có mười ba tên thuộc bọ cạp đen, sáu người đã ngưng tụ tinh hạch, khả năng thức tỉnh, thực lực rất mạnh mẽ.
Trong sáu người này, có một nữ nhân tóc ngắn, trên mặt bên phải có xăm hình bọ cạp màu đen nhìn rất biến thái. Ả là người thức tỉnh hệ tinh thần, cảm giác cường đại.
Bỗng dưng người phụ nữ đứng dậy khỏi ghế sofa: “Anh Dương, có người tới gần chúng ta.”
"Ồ?" Gã cầm đầu híp mắt, sự tàn ác lộ ra bên trong.
Nơi mình trốn đã bị tìm thấy rồi sao?
“Có mấy người tới?”
"Sáu người, chỉ có hai gã thức tỉnh tinh thạch." Người phụ nữ trả lời.
Với năng lực của ả, vẫn chưa cảm giác được sự tồn tại của Lâm Đông.
Gã hừ lạnh một tiếng: “Mới có hai kẻ thức tỉnh tinh thạch, cũng dám tới tìm chúng ta? Quá tự tin. Đi, đi gặp chúng.”
"Ừm, ha ha ha." Gã cười gian, căn bản cũng không coi trọng.
Bọn họ chỉ để lại ba người trông coi con tin, mười người còn lại toàn bộ đi ra ngoài.
Lúc này, một đám người Lâm Đông, giẫm lên tấm kính vỡ trên mặt đất, đi vào trong đại sảnh tầng một.
Không bao lâu, liền nghe thấy trên lầu truyền đến tiếng bước chân ầm ầm.
"Bọn họ đi xuống." Trình Lạc Y lạnh nhạt, một mình đi lên trước.
Sức chiến đấu của đám người Trần Minh quá yếu, cô không thể trông cậy được. Chẳng bằng tự mình giải quyết, tốc chiến tốc thắng. Trên cầu thang lầu hai, xuất hiện một đám người.
Cầm đầu chính là gã đầu trọc, mắt tam giác, vẻ mặt hung tợn, hắn là thủ lĩnh của Bọ cạp đen, Tống Dương.
Ở phía sau hắn, có mấy người khác nhau. Người thì xăm mặt, người thì xỏ khuyên mũi, khuyên môi. Ăn mặt kỳ lạ ánh mắt không tốt đánh giá Trình Lạc Y.
"Ha ha ha, đúng là cô ta đến rồi." Trong đám người, một thanh niên áo khoác da ánh mắt lóe lên, mặt lộ ra vẻ kinh hỉ.
Người bên cạnh tò mò hỏi: "Thế nào? Anh có biết ả à?"
“Ừm, tôi đã đọc tư liệu của cô ta trên trang web chính thức của nơi trú ẩn."
Áo khoác da tỏ ra hèn mọn, lúc ấy hắn nhìn thấy ảnh Trình Lạc Y, lần đầu tiên cảm thấy choáng ngợp, thật sự là quá đẹp. Trong lòng liền bắt đầu ảo tưởng, nếu như có thể gặp được cô thì tốt rồi.
Không nghĩ rằng, hôm nay trúng thưởng, thật đúng là nàng tới tìm mình. Hơn nữa, gã áo khoác da nhớ bên dưới bức ảnh của Trình Lạc Y, có một câu giới thiệu rất ấn tượng.
“Tôi, cô gái dịu dàng, sợ đau đớn.”
“Tôi thích phụ nữ dịu dàng, anh Dương, để cô ta cho tôi đi.” Gã áo khoác da chủ động nói.
"Nhóc này cũng biết chọn đó, thích thì nhích.” Tống Dương mỉm cười tà mị, không coi trọng nữa.
Không phải chúng khinh địch hay IQ thấp, vì ở trạng thái bình thường Trình Lạc Y không tỏ ra khí tức mãnh liệt, chỉ là một người thức tỉnh cấp B bình thường. Người bình thường căn bản không cảm giác được.
Áo khoác da lập tức phấn khích. Cúi người rút từ trong ống quần ra một thanh dao găm hợp kim, thân đao loé lên ánh sáng sắc bén.
“Mỹ nữ, tôi đến chơi với em.”
Thân hình áo khoác da di chuyển, cầm hung khí trong tay đánh tới phía trước. Tốc độ cũng cực nhanh, gã là người thức tỉnh cường hóa tốc độ.
Còn Trình Lạc Y đứng tại chỗ, ngay cả nhúc nhích cũng không nhúc nhích. Đôi mắt to liền kinh ngạc nhìn chằm chằm hắn, không có ý né tránh.
Một tia sáng bạc lan rộng trong đồng tử của cô, khi thấy thanh đao kia áp sát thì Trình Lạc Y giơ tay lên, nắm chắc lấy lưỡi đao.
Xa xa, liền ngửi được một cỗ máu tươi, quả thật có khí tức nhân loại.
Đường phố phía trước, vốn hai bên đều là quán karaoke. Từng là nơi phồn hoa nhất, đêm đêm ca hát đèn đuốc sáng trưng.
Hiện giờ lại rách nát không chịu nổi, kiến trúc nứt nẻ, tấm biển rơi xuống, kính vỡ đầy đất, tùy ý có thể thấy được vết máu, cùng thi thể rải rác khắp nơi.
Trong đó có một tòa nhà, cửa kính tầng một vỡ vụn, trên bậc thềm cửa cỏ dại mọc um tùm. Bên trong im ắng, tựa hồ không có gì khác biệt với những thứ khác.
Tuy nhiên, trên tầng 2 cửa sổ đã bị chặn. Rõ ràng là có dấu vết của việc cải tạo.
"Tìm được." Trình Lạc Y mắt sáng nhìn, hiển nhiên cũng cảm giác được cái gì đó.
Trần Minh ở phía sau nhíu mày, tổ chức bò cạp đen chắc chắn ở trong đó. Tàn độc cực độ, thật sự khó dùng một câu nói hết.
"Căn cứ theo tình báo, có hơn mười người thức tỉnh cướp bóc vật tư, cũng khống chế ba người làm con tin, mệnh lệnh là vừa tìm lại vật tư vừa đồng thời cứu người ra."
"Con tin?" Lâm Đông thờ ơ hỏi lại.
“Phải.” Trần Minh ngẩn ra, cũng không dám lên tiếng.
Tôn Tiểu Cường nhìn về phía Lâm Đông: "Tôi nghe nói tổ chức của bò cạp đen rất t tàn nhẫn. Nếu được cậu đừng đi, đứng đây chờ chúng tôi.”
"Tàn nhẫn?" Lâm Đông rất quen thuộc với từ này.
"Không sao, tôi đi cùng các cậu.”
"Ừm, vậy cũng được, đến lúc đó theo sát tôi." Tôn Tiểu Cường gật đầu, đối với thực lực của mình rất có lòng tin.
Sau khi tất cả, hắn ta là người thức tỉnh số hai của căn cứ trú ẩn. Ngay lập tức, họ đi thẳng đến quán karaok phía trước.
Trong đó có mười ba tên thuộc bọ cạp đen, sáu người đã ngưng tụ tinh hạch, khả năng thức tỉnh, thực lực rất mạnh mẽ.
Trong sáu người này, có một nữ nhân tóc ngắn, trên mặt bên phải có xăm hình bọ cạp màu đen nhìn rất biến thái. Ả là người thức tỉnh hệ tinh thần, cảm giác cường đại.
Bỗng dưng người phụ nữ đứng dậy khỏi ghế sofa: “Anh Dương, có người tới gần chúng ta.”
"Ồ?" Gã cầm đầu híp mắt, sự tàn ác lộ ra bên trong.
Nơi mình trốn đã bị tìm thấy rồi sao?
“Có mấy người tới?”
"Sáu người, chỉ có hai gã thức tỉnh tinh thạch." Người phụ nữ trả lời.
Với năng lực của ả, vẫn chưa cảm giác được sự tồn tại của Lâm Đông.
Gã hừ lạnh một tiếng: “Mới có hai kẻ thức tỉnh tinh thạch, cũng dám tới tìm chúng ta? Quá tự tin. Đi, đi gặp chúng.”
"Ừm, ha ha ha." Gã cười gian, căn bản cũng không coi trọng.
Bọn họ chỉ để lại ba người trông coi con tin, mười người còn lại toàn bộ đi ra ngoài.
Lúc này, một đám người Lâm Đông, giẫm lên tấm kính vỡ trên mặt đất, đi vào trong đại sảnh tầng một.
Không bao lâu, liền nghe thấy trên lầu truyền đến tiếng bước chân ầm ầm.
"Bọn họ đi xuống." Trình Lạc Y lạnh nhạt, một mình đi lên trước.
Sức chiến đấu của đám người Trần Minh quá yếu, cô không thể trông cậy được. Chẳng bằng tự mình giải quyết, tốc chiến tốc thắng. Trên cầu thang lầu hai, xuất hiện một đám người.
Cầm đầu chính là gã đầu trọc, mắt tam giác, vẻ mặt hung tợn, hắn là thủ lĩnh của Bọ cạp đen, Tống Dương.
Ở phía sau hắn, có mấy người khác nhau. Người thì xăm mặt, người thì xỏ khuyên mũi, khuyên môi. Ăn mặt kỳ lạ ánh mắt không tốt đánh giá Trình Lạc Y.
"Ha ha ha, đúng là cô ta đến rồi." Trong đám người, một thanh niên áo khoác da ánh mắt lóe lên, mặt lộ ra vẻ kinh hỉ.
Người bên cạnh tò mò hỏi: "Thế nào? Anh có biết ả à?"
“Ừm, tôi đã đọc tư liệu của cô ta trên trang web chính thức của nơi trú ẩn."
Áo khoác da tỏ ra hèn mọn, lúc ấy hắn nhìn thấy ảnh Trình Lạc Y, lần đầu tiên cảm thấy choáng ngợp, thật sự là quá đẹp. Trong lòng liền bắt đầu ảo tưởng, nếu như có thể gặp được cô thì tốt rồi.
Không nghĩ rằng, hôm nay trúng thưởng, thật đúng là nàng tới tìm mình. Hơn nữa, gã áo khoác da nhớ bên dưới bức ảnh của Trình Lạc Y, có một câu giới thiệu rất ấn tượng.
“Tôi, cô gái dịu dàng, sợ đau đớn.”
“Tôi thích phụ nữ dịu dàng, anh Dương, để cô ta cho tôi đi.” Gã áo khoác da chủ động nói.
"Nhóc này cũng biết chọn đó, thích thì nhích.” Tống Dương mỉm cười tà mị, không coi trọng nữa.
Không phải chúng khinh địch hay IQ thấp, vì ở trạng thái bình thường Trình Lạc Y không tỏ ra khí tức mãnh liệt, chỉ là một người thức tỉnh cấp B bình thường. Người bình thường căn bản không cảm giác được.
Áo khoác da lập tức phấn khích. Cúi người rút từ trong ống quần ra một thanh dao găm hợp kim, thân đao loé lên ánh sáng sắc bén.
“Mỹ nữ, tôi đến chơi với em.”
Thân hình áo khoác da di chuyển, cầm hung khí trong tay đánh tới phía trước. Tốc độ cũng cực nhanh, gã là người thức tỉnh cường hóa tốc độ.
Còn Trình Lạc Y đứng tại chỗ, ngay cả nhúc nhích cũng không nhúc nhích. Đôi mắt to liền kinh ngạc nhìn chằm chằm hắn, không có ý né tránh.
Một tia sáng bạc lan rộng trong đồng tử của cô, khi thấy thanh đao kia áp sát thì Trình Lạc Y giơ tay lên, nắm chắc lấy lưỡi đao.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.