[Dịch] Thi Vương Trỗi Dậy, Bắt Đầu Thu Thập Huyết Nhục
Chương 80: Quỷ Dị Gì Đây?
Nhất thiên nhị lưỡng tửu
21/12/2024
Lâm Đông nhìn bọn họ nói chuyện phiếm, khóe miệng hơi nhếch lên.
"Đám nhóc con này, thật đáng yêu."
Thông qua lịch sử trò chuyện, Lâm Đông biết được cách đó không xa, có một cứ điểm nhỏ của tổ chức Bọ cạp đen. Đó là một trung tâm mua sắm ngầm, hiện nay vật tư vô cùng dồi dào.
Nơi đó có hơn hai mươi thành viên Bọ cạp đen, nuôi nhốt hơn một trăm người sống sót, trải qua cuộc sống như đế vương, vô cùng thống khoái thoải mái.
“Dựa vào các ngươi mà cũng sống tốt thế sao?”
Lâm Đông miệng lẩm bẩm, hắn chẳng phải người tốt gì cho cam, định dẫn theo đàn em xông vào nơi đó. Nhưng đúng lúc này, bỗng nhiên có một người gửi tin nhắn riêng cho Tưởng Văn Thành, hơn nữa còn là tín hiệu cầu cứu.
"Anh ơi! Em gặp một con zombie ở gần bảo tàng. Tình thế rất nguy hiểm, anh mau đưa người đến cứu em đi. Người của nơi trú ẩn là được, cứ nói em là người sống sót bình thường.”
Lâm Đông nhìn thấy tên người gửi, tên là Tưởng Văn Bân, quan hệ với Tưởng Văn Thành chắc là anh em.
Lâm Đông suy tư một chút, vị trí bảo tàng không nằm trong lãnh địa của mình, nhưng khoảng cách cũng không xa. Xung quanh lãnh địa của mình, làm sao có thể gặp zombie quỷ dị được.
"Em thấy thứ gì?" Lâm Đông hỏi lại.
"Em cũng không biết.... Thứ kia xuất quỷ nhập thần, không hình không bóng thoắt ẩn thoắt hiện đã giết chết bốn người bọn em.”
Biết tàng hình? Xuất quỷ xuất thần?
Lâm Đông suy nghĩ một chút, hắn chưa từng trông thấy thứ này xung quanh lãnh địa, chẳng lẽ chạy thoát từ nơi khác sao?
Nên đi xem tránh tai hoạ về sau.
"Anh ơi! Anh đến đây! Em cảm thấy nó đang đến gần hơn, em không biết khi nào mình sẽ chết.”
Tưởng Văn Bân tiếp tục cầu cứu, hiện tại gã vô cùng khẩn trương. Trạng thái sợ hãi cực độ, gần như sụp đổ đến nơi rồi. Có thể thấy chắc đã gặp phải thứ gì đó rất đáng sợ.
"Được rồi! Em cứ chờ ở đó.”
Lâm Đông động viên, nhưng nội tâm muốn biểu đạt chính là đừng chết trước khi hắn đến.
“Bây giờ anh đi cứu em.”
Ngay sau đó, Lâm Đông quay đầu dặn dò đám Tanker.
"Tôi đi ra ngoài một chuyến, các cậu trông nhà cẩn thận, gần đây không yên ổn đâu.”
"Yên tâm đi, lão đại." Tanker nở nụ cười đáng tin cậy.
Ngay sau đó, Lâm Đông càng đi càng xa, nhanh chóng biến mất ở góc đường xa xa.
Tanker nhìn phương hướng hắn rời đi, không khỏi có chút cảm thán. Lão đại vừa mang về một đống thức ăn, hiện tại lại đi ra ngoài săn bắn, trong lòng tràn đầy cảm động.
Sếp lớn thường làm việc thật chăm chỉ.
......
Sau khi rời khỏi lãnh thổ, Lâm Đông tiến vào trạng thái ẩn nấp, lặng yên không một tiếng động, tựa như một con ma. Xuyên qua con đường hỗn độn, không kinh động đến một bông hoa một cọng cỏ.
Một lát sau, hắn đến khu vực bảo tàng, thực sự cảm thấy có gì đó không ổn thật. Một trận gió lạnh thổi qua, xen lẫn mùi máu tươi, phía trên viện bảo tàng bao phủ một mảnh mây đen kịt như mực.
Những đám mây gần như sắp đè lên mái nhà, làm cho mọi người cảm thấy áp lực. Nững tiếng sét đánh xuyên qua tầng mây, cuồn cuộn điên cuồng.
Lúc này gió rất lớn kêu gào khắp phố phường cuốn bụi đất bay mịt mù. Đôi mắt sáng của Lâm Đông nhìn về phía trước.
Bảo tàng khổng lồ, tựa như con thú khổng lồ ngủ đông. Xung quanh loang lổ vết máu, rải rác thi thể zombie. Hết thảy yên lặng làm cho người ta có loại cảm giác tĩnh mịch.
Tuy nhiên, Lâm Đông có thể cảm nhận được, bên trong có ba con người còn sống, họ đang ẩn náu, cả người đều tản ra mùi vị hoảng loạn. Và một cái gì đó đe dọa ba người, Lâm Đông nhất thời cũng không cảm giác được.
"Rất kỳ quái, rốt cuộc là cái gì?"
Hắn nhấc bước đi lên phía trước, trực tiếp lợi dụng năng lực thi vực, xuyên tường mà vào.
Do thời tiết sương mù, ánh sáng trong bảo tàng rất mờ ảo, trên bầu trời thỉnh thoảng lướt qua tia chớp sáng chói. Ánh mắt Lâm Đông nhìn lướt qua, chung quanh rất hỗn độn.
Đây là dấu vết khi ngày tận thế vừa mới giáng xuống, hôm đó bảo tàng có không ít người, xem như bị thiệt hại nặng nề. Lâm Đông tiếp tục tiến về phía trước, đến chỗ ba người còn sống.
Không lâu sau, trong một hành lang tối tăm, xuất hiện ba người thở hồng hộc chạy trốn.
"Đi thôi! Tôi cảm thấy thứ đó đang đuổi theo! "
“Anh Bân, tôi cảm thấy nó muốn vờn chết chúng ta.” Người bên cạnh chau mày.
Tưởng Văn Bân an ủi: "Không sao đâu! Anh trai tôi nói, chúng ta cứ cố gắng trốn kỹ, anh ấy sẽ đến cứu chúng ta ngay lập tức.”
“Khi nào anh Thành đến?”
“Chắc sắp rồi.” Tưởng Văn Bân có thể kiên trì đến bây giờ, hoàn toàn là dựa vào một tia hy vọng trong lòng.
Nhưng gã không biết rằng Tưởng Văn Thành sớm đã chết, trở thành thức ăn trong miệng zombie. Ba người nhanh chóng chạy đến cuối hành lang, phía trước có một căn phòng. Họ không có lựa chọn, trực tiếp đẩy cửa vào.
Diện tích phòng rất lớn, chừng hai trăm mét vuông, rất trống trải, trên vách tường treo rất nhiều tranh, có một ít rơi trên mặt đất, khung tranh thủy tinh vỡ vụn, văng tung tóe khắp nơi.
“Không còn đường nữa!” Một thanh niên ngăm đen nói.
"Suỵt." Tưởng Văn Bân làm thủ thế im lặng: "Đừng lên tiếng, chúng ta trốn đi."
“Được." Hai người kia đáp ứng, lui vào một góc, dựa lưng vào vách tường mang đến cảm giác an toàn cho bọn họ.
Lúc này Lâm Đông đang ẩn nấp trong tường phía sau bọn họ, cúi đầu nhìn chăm chú vào ba người.
Nhưng hắn cũng không có ý định trực tiếp ra tay. Bởi vì giết ba người họ dễ dàng như trở bàn tay, quan trong nhất là tìm được thứ trốn trong viện bảo tàng.
Hắn đã cảm thấy nó, từ khi ba người trốn vào đây thì có một cỗ khí tức đang tới gần, vô cùng nhợt nhạt như không có thực thể.
"Thật sự là quỷ sao?"
Trong ngày tận thế, quả thật có rất nhiều sự kiện quỷ dị không giải thích được. Nhưng linh thể quỷ chân chính, thật đúng là chưa từng thấy qua. Lúc này, vừa khéo có một tia sét đánh ngang bầu trời, chiếu sáng căn phòng.
"Đám nhóc con này, thật đáng yêu."
Thông qua lịch sử trò chuyện, Lâm Đông biết được cách đó không xa, có một cứ điểm nhỏ của tổ chức Bọ cạp đen. Đó là một trung tâm mua sắm ngầm, hiện nay vật tư vô cùng dồi dào.
Nơi đó có hơn hai mươi thành viên Bọ cạp đen, nuôi nhốt hơn một trăm người sống sót, trải qua cuộc sống như đế vương, vô cùng thống khoái thoải mái.
“Dựa vào các ngươi mà cũng sống tốt thế sao?”
Lâm Đông miệng lẩm bẩm, hắn chẳng phải người tốt gì cho cam, định dẫn theo đàn em xông vào nơi đó. Nhưng đúng lúc này, bỗng nhiên có một người gửi tin nhắn riêng cho Tưởng Văn Thành, hơn nữa còn là tín hiệu cầu cứu.
"Anh ơi! Em gặp một con zombie ở gần bảo tàng. Tình thế rất nguy hiểm, anh mau đưa người đến cứu em đi. Người của nơi trú ẩn là được, cứ nói em là người sống sót bình thường.”
Lâm Đông nhìn thấy tên người gửi, tên là Tưởng Văn Bân, quan hệ với Tưởng Văn Thành chắc là anh em.
Lâm Đông suy tư một chút, vị trí bảo tàng không nằm trong lãnh địa của mình, nhưng khoảng cách cũng không xa. Xung quanh lãnh địa của mình, làm sao có thể gặp zombie quỷ dị được.
"Em thấy thứ gì?" Lâm Đông hỏi lại.
"Em cũng không biết.... Thứ kia xuất quỷ nhập thần, không hình không bóng thoắt ẩn thoắt hiện đã giết chết bốn người bọn em.”
Biết tàng hình? Xuất quỷ xuất thần?
Lâm Đông suy nghĩ một chút, hắn chưa từng trông thấy thứ này xung quanh lãnh địa, chẳng lẽ chạy thoát từ nơi khác sao?
Nên đi xem tránh tai hoạ về sau.
"Anh ơi! Anh đến đây! Em cảm thấy nó đang đến gần hơn, em không biết khi nào mình sẽ chết.”
Tưởng Văn Bân tiếp tục cầu cứu, hiện tại gã vô cùng khẩn trương. Trạng thái sợ hãi cực độ, gần như sụp đổ đến nơi rồi. Có thể thấy chắc đã gặp phải thứ gì đó rất đáng sợ.
"Được rồi! Em cứ chờ ở đó.”
Lâm Đông động viên, nhưng nội tâm muốn biểu đạt chính là đừng chết trước khi hắn đến.
“Bây giờ anh đi cứu em.”
Ngay sau đó, Lâm Đông quay đầu dặn dò đám Tanker.
"Tôi đi ra ngoài một chuyến, các cậu trông nhà cẩn thận, gần đây không yên ổn đâu.”
"Yên tâm đi, lão đại." Tanker nở nụ cười đáng tin cậy.
Ngay sau đó, Lâm Đông càng đi càng xa, nhanh chóng biến mất ở góc đường xa xa.
Tanker nhìn phương hướng hắn rời đi, không khỏi có chút cảm thán. Lão đại vừa mang về một đống thức ăn, hiện tại lại đi ra ngoài săn bắn, trong lòng tràn đầy cảm động.
Sếp lớn thường làm việc thật chăm chỉ.
......
Sau khi rời khỏi lãnh thổ, Lâm Đông tiến vào trạng thái ẩn nấp, lặng yên không một tiếng động, tựa như một con ma. Xuyên qua con đường hỗn độn, không kinh động đến một bông hoa một cọng cỏ.
Một lát sau, hắn đến khu vực bảo tàng, thực sự cảm thấy có gì đó không ổn thật. Một trận gió lạnh thổi qua, xen lẫn mùi máu tươi, phía trên viện bảo tàng bao phủ một mảnh mây đen kịt như mực.
Những đám mây gần như sắp đè lên mái nhà, làm cho mọi người cảm thấy áp lực. Nững tiếng sét đánh xuyên qua tầng mây, cuồn cuộn điên cuồng.
Lúc này gió rất lớn kêu gào khắp phố phường cuốn bụi đất bay mịt mù. Đôi mắt sáng của Lâm Đông nhìn về phía trước.
Bảo tàng khổng lồ, tựa như con thú khổng lồ ngủ đông. Xung quanh loang lổ vết máu, rải rác thi thể zombie. Hết thảy yên lặng làm cho người ta có loại cảm giác tĩnh mịch.
Tuy nhiên, Lâm Đông có thể cảm nhận được, bên trong có ba con người còn sống, họ đang ẩn náu, cả người đều tản ra mùi vị hoảng loạn. Và một cái gì đó đe dọa ba người, Lâm Đông nhất thời cũng không cảm giác được.
"Rất kỳ quái, rốt cuộc là cái gì?"
Hắn nhấc bước đi lên phía trước, trực tiếp lợi dụng năng lực thi vực, xuyên tường mà vào.
Do thời tiết sương mù, ánh sáng trong bảo tàng rất mờ ảo, trên bầu trời thỉnh thoảng lướt qua tia chớp sáng chói. Ánh mắt Lâm Đông nhìn lướt qua, chung quanh rất hỗn độn.
Đây là dấu vết khi ngày tận thế vừa mới giáng xuống, hôm đó bảo tàng có không ít người, xem như bị thiệt hại nặng nề. Lâm Đông tiếp tục tiến về phía trước, đến chỗ ba người còn sống.
Không lâu sau, trong một hành lang tối tăm, xuất hiện ba người thở hồng hộc chạy trốn.
"Đi thôi! Tôi cảm thấy thứ đó đang đuổi theo! "
“Anh Bân, tôi cảm thấy nó muốn vờn chết chúng ta.” Người bên cạnh chau mày.
Tưởng Văn Bân an ủi: "Không sao đâu! Anh trai tôi nói, chúng ta cứ cố gắng trốn kỹ, anh ấy sẽ đến cứu chúng ta ngay lập tức.”
“Khi nào anh Thành đến?”
“Chắc sắp rồi.” Tưởng Văn Bân có thể kiên trì đến bây giờ, hoàn toàn là dựa vào một tia hy vọng trong lòng.
Nhưng gã không biết rằng Tưởng Văn Thành sớm đã chết, trở thành thức ăn trong miệng zombie. Ba người nhanh chóng chạy đến cuối hành lang, phía trước có một căn phòng. Họ không có lựa chọn, trực tiếp đẩy cửa vào.
Diện tích phòng rất lớn, chừng hai trăm mét vuông, rất trống trải, trên vách tường treo rất nhiều tranh, có một ít rơi trên mặt đất, khung tranh thủy tinh vỡ vụn, văng tung tóe khắp nơi.
“Không còn đường nữa!” Một thanh niên ngăm đen nói.
"Suỵt." Tưởng Văn Bân làm thủ thế im lặng: "Đừng lên tiếng, chúng ta trốn đi."
“Được." Hai người kia đáp ứng, lui vào một góc, dựa lưng vào vách tường mang đến cảm giác an toàn cho bọn họ.
Lúc này Lâm Đông đang ẩn nấp trong tường phía sau bọn họ, cúi đầu nhìn chăm chú vào ba người.
Nhưng hắn cũng không có ý định trực tiếp ra tay. Bởi vì giết ba người họ dễ dàng như trở bàn tay, quan trong nhất là tìm được thứ trốn trong viện bảo tàng.
Hắn đã cảm thấy nó, từ khi ba người trốn vào đây thì có một cỗ khí tức đang tới gần, vô cùng nhợt nhạt như không có thực thể.
"Thật sự là quỷ sao?"
Trong ngày tận thế, quả thật có rất nhiều sự kiện quỷ dị không giải thích được. Nhưng linh thể quỷ chân chính, thật đúng là chưa từng thấy qua. Lúc này, vừa khéo có một tia sét đánh ngang bầu trời, chiếu sáng căn phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.