[Dịch] Thi Vương Trỗi Dậy, Bắt Đầu Thu Thập Huyết Nhục
Chương 81: Bóng Đen Cứng Đầu
Nhất thiên nhị lưỡng tửu
21/12/2024
Tưởng Văn Bân trong lòng lại càng thêm bất an, trực giác nói cho gã biết, tử vong cách mình càng ngày càng gần. Vì vậy, lấy điện thoại di động ra và gửi tin nhắn một lần nữa.
"Anh ơi! Anh đã ở đâu? Em rơi vào đường cùng rồi."
Nhưng một lúc lâu sau, cũng không nhận được bất kỳ phản hồi nào.
"Mẹ nó!"
Tưởng Văn Bân thầm mắng một câu, nhưng trong lòng vô cùng tin tưởng anh trai. Từ nhỏ hai người đã sống nương tựa vào nhau, gã nhất định sẽ đến cứu em trai.
Bỗng nhiên, một cảm giác quái dị trỗi lên trong lòng.
Tưởng Văn Bân đưa mắt nhìn lên, quan sát một bức tranh treo trên vách tường. Ban đầu không thấy gì nhưng lại phát hiện điều cổ quái.
Đó là chân dung người da đen, mặt đen kịt như than đá, hoàn toàn không thấy rõ ngũ quan. Trên miệng có răng nanh, trong đôi mắt lại là vẻ hung ác, tựa như ác ma đến từ địa ngục.
"Này, hai người mau xem, chân dung người da đen kia có phải hơi không đúng không?" Tưởng Văn Bân vội vàng vỗ vỗ đồng bọn bên cạnh.
Vẻ mặt hai người kinh ngạc, ánh mắt cũng nhìn lại.
“Anh Bân, anh nói người nào?”
“Bức ở giữa!”
"Làm gì có? Tôi không thấy nó.”
Cả hai đều cảm thấy khó hiểu.
Tưởng Văn Bân t nóng lòng, nhịn không được mắng: "Ngu ngốc, sao lại không thấy được…”
Nhưng gã nói đến một nửa, thì quay đã ngẩn người vì bức chân dung da đen đã biến mất.
Lúc này, một kẻ yếu đuối nói: “Anh Bân, lúc nãy anh nói ở giữa là một cái cửa sổ.”
Một tia sét lại rạch ngang khiến căn phòng trống trải được chiếu sáng. Tưởng Văn Bân lần này thấy rõ, nơi vốn treo chân dung đúng là một cửa sổ. Đó không phải là một bức tranh, nhưng thực sự đã có thứ gì đó nhìn chằm chằm vào gã.
"Mẹ kiếp!"
Trong nháy mắt này, cả người gã nổi da gà, sự lạnh lẽo truyền từ lòng bàn chân đến da đầu. Cảm giác sợ hãi mãnh liệt, sắp làm cho gã hít thở không thông.
"Tôi thấy nó... Tôi vừa thấy nó! Chạy đi!” Tưởng Văn Bân giống như điên khùng, cắm đầu chạy về phía hành lang.
"Hả? Hắn đã thấy gì?”
Hai tên đi cùng cũng không biết chuyện gì xảy ra. Nhưng thấy gã đã chạy, cũng chỉ có thể chạy trốn theo gã.
Tuy nhiên một cái bóng đen đã chui ra từ khe cửa sổ, dung hoà vào bóng đêm tựa như bóng ma đến từ địa ngục. Nó đuổi theo ba người nọ, tốc độ rất nhanh, trong nháy mắt đuổi theo người cuối cùng.
"Phốc phốc!"
Móng vuốt của nó tựa như có bùng lên một ngọn lửa đen kịt. Lập tức xuyên qua lưng, máu tươi bắn ra xung quanh, dính cả lên gáy Tưởng Văn Bân và một người khác chạy phía trước.
Hai người đang trên đà chạy lại theo bản năng quay đầu nhìn lại phía sau. Nhìn thấy một bóng đen cao lớn, móng vuốt đâm vào lưng người nọ, nhấc người nọ lên không trung.
Người nọ còn chưa chết hẳn, hai chân vô lực vùng vẫy loạn xạ. Tơ máu trong mắt phồng lên, há miệng phun ra từng dòng máu tươi.
"Cứu... Cứu tôi..."
"Quái vật này là gì thế?” Tưởng Văn Thành trong lòng kinh hãi không thôi.
Bóng đen ném thi thể xuống, vươn đầu lưỡi dài màu tím sậm, liếm máu đỏ tươi trên móng vuốt, có thể thấy nó rất khát máu.
Nó là một thi vương cấp B+, năng lực thức tỉnh [Tiềm Ảnh], có thể ẩn nấp trong bóng tối, hơn nữa còn đi qua khe hở nhỏ, ví dụ như khe cửa sổ, khe cửa, khe tường.
Nó ở trạng thái tiềm ảnh, còn có thể tránh né cảm giác của người khác, năng lực cũng coi như quỷ dị.
"Không tệ đâu."
Lâm Đồng yên lặng cảm thán, cảm thấy nếu giết nó lấy tinh hạch, không khỏi có chút đáng tiếc, không bằng thu làm tiểu đệ, hiện tại chính là thời điểm nhân thủ khan hiếm.
Vì thế hắn từ vách tường đi ra, thân hình chậm rãi ngưng tụ.
Lâm Đồng hiện thân thì bóng đen lập tức cảm giác được hơi thở của hắn, vội vàng quay đầu nhìn lại, đôi mắt đáng sợ tập trung trên người hắn.
Tuy rằng bóng đen mặt than nhưng giờ phút này có thể cảm nhận rằng nó rất kinh ngạc.
Đôi mắt Tưởng Văn Bân lại trừng mắt lên.
Bởi vì bọn họ tận mắt nhìn thấy, bóng dáng Lâm Đồng đột nhiên xuất hiện, trong lòng cảm thấy quái dị.
"Hôm nay là ngày gì thế? Chuyện lạ gì cũng gặp hết rồi là sao?”
Bóng đen kia trở nên rất cảnh giác, trực tiếp không để ý đến hai người Tưởng Văn Bân, đặt toàn bộ lực chú ý lên người Lâm Đồng. Trong lòng nó cảm thấy nguy hiểm, trực giác nói cho nó biết, tên trước mắt này không dễ chọc.
"Mi là ai?"
“Ta là thi vương khu vực tòa nhà, mày có thể lựa chọn thần phục ta." Lâm Đông nói thẳng.
Nhưng bóng đen lắc đầu: “Ta biết mi rất mạnh, nhưng ta sẽ không thần phục bất kỳ sinh vật nào!”
"Ồ?" Lâm Đồng phát hiện bóng đen rất có lý tưởng là một khúc xương khó gặm.
Kỳ thật bóng đen cũng là một thi vương, lãnh địa vốn ở chỗ thi vương mắt rắn. Thủ hạ có hơn chục ngàn con, nhưng sau khi đánh vài trận với Mắt Rắn thì giờ chỉ còn năm ngàn.
Bởi vì, Mắt Rắn cũng tính toán thu phục nó, nhưng bóng đen thề chết không theo, khiến tranh chấp nổ ra. Bóng Đen không phải là đối thủ của Mắt Rắn, nhiều lần bại trận. Thậm chí có một lần, còn bị đuổi ra khỏi lãnh địa. Sau đó dựa vào cách đánh du kích, dẫn dắt năm ngàn tiểu đệ cướp lại nửa lãnh địa.
Khả năng bảo vệ tính mạng của nó rất mạnh, Mắt Rắn rất khó giết chết nó, cuối cùng dứt khoát mặc kệ.
"Anh ơi! Anh đã ở đâu? Em rơi vào đường cùng rồi."
Nhưng một lúc lâu sau, cũng không nhận được bất kỳ phản hồi nào.
"Mẹ nó!"
Tưởng Văn Bân thầm mắng một câu, nhưng trong lòng vô cùng tin tưởng anh trai. Từ nhỏ hai người đã sống nương tựa vào nhau, gã nhất định sẽ đến cứu em trai.
Bỗng nhiên, một cảm giác quái dị trỗi lên trong lòng.
Tưởng Văn Bân đưa mắt nhìn lên, quan sát một bức tranh treo trên vách tường. Ban đầu không thấy gì nhưng lại phát hiện điều cổ quái.
Đó là chân dung người da đen, mặt đen kịt như than đá, hoàn toàn không thấy rõ ngũ quan. Trên miệng có răng nanh, trong đôi mắt lại là vẻ hung ác, tựa như ác ma đến từ địa ngục.
"Này, hai người mau xem, chân dung người da đen kia có phải hơi không đúng không?" Tưởng Văn Bân vội vàng vỗ vỗ đồng bọn bên cạnh.
Vẻ mặt hai người kinh ngạc, ánh mắt cũng nhìn lại.
“Anh Bân, anh nói người nào?”
“Bức ở giữa!”
"Làm gì có? Tôi không thấy nó.”
Cả hai đều cảm thấy khó hiểu.
Tưởng Văn Bân t nóng lòng, nhịn không được mắng: "Ngu ngốc, sao lại không thấy được…”
Nhưng gã nói đến một nửa, thì quay đã ngẩn người vì bức chân dung da đen đã biến mất.
Lúc này, một kẻ yếu đuối nói: “Anh Bân, lúc nãy anh nói ở giữa là một cái cửa sổ.”
Một tia sét lại rạch ngang khiến căn phòng trống trải được chiếu sáng. Tưởng Văn Bân lần này thấy rõ, nơi vốn treo chân dung đúng là một cửa sổ. Đó không phải là một bức tranh, nhưng thực sự đã có thứ gì đó nhìn chằm chằm vào gã.
"Mẹ kiếp!"
Trong nháy mắt này, cả người gã nổi da gà, sự lạnh lẽo truyền từ lòng bàn chân đến da đầu. Cảm giác sợ hãi mãnh liệt, sắp làm cho gã hít thở không thông.
"Tôi thấy nó... Tôi vừa thấy nó! Chạy đi!” Tưởng Văn Bân giống như điên khùng, cắm đầu chạy về phía hành lang.
"Hả? Hắn đã thấy gì?”
Hai tên đi cùng cũng không biết chuyện gì xảy ra. Nhưng thấy gã đã chạy, cũng chỉ có thể chạy trốn theo gã.
Tuy nhiên một cái bóng đen đã chui ra từ khe cửa sổ, dung hoà vào bóng đêm tựa như bóng ma đến từ địa ngục. Nó đuổi theo ba người nọ, tốc độ rất nhanh, trong nháy mắt đuổi theo người cuối cùng.
"Phốc phốc!"
Móng vuốt của nó tựa như có bùng lên một ngọn lửa đen kịt. Lập tức xuyên qua lưng, máu tươi bắn ra xung quanh, dính cả lên gáy Tưởng Văn Bân và một người khác chạy phía trước.
Hai người đang trên đà chạy lại theo bản năng quay đầu nhìn lại phía sau. Nhìn thấy một bóng đen cao lớn, móng vuốt đâm vào lưng người nọ, nhấc người nọ lên không trung.
Người nọ còn chưa chết hẳn, hai chân vô lực vùng vẫy loạn xạ. Tơ máu trong mắt phồng lên, há miệng phun ra từng dòng máu tươi.
"Cứu... Cứu tôi..."
"Quái vật này là gì thế?” Tưởng Văn Thành trong lòng kinh hãi không thôi.
Bóng đen ném thi thể xuống, vươn đầu lưỡi dài màu tím sậm, liếm máu đỏ tươi trên móng vuốt, có thể thấy nó rất khát máu.
Nó là một thi vương cấp B+, năng lực thức tỉnh [Tiềm Ảnh], có thể ẩn nấp trong bóng tối, hơn nữa còn đi qua khe hở nhỏ, ví dụ như khe cửa sổ, khe cửa, khe tường.
Nó ở trạng thái tiềm ảnh, còn có thể tránh né cảm giác của người khác, năng lực cũng coi như quỷ dị.
"Không tệ đâu."
Lâm Đồng yên lặng cảm thán, cảm thấy nếu giết nó lấy tinh hạch, không khỏi có chút đáng tiếc, không bằng thu làm tiểu đệ, hiện tại chính là thời điểm nhân thủ khan hiếm.
Vì thế hắn từ vách tường đi ra, thân hình chậm rãi ngưng tụ.
Lâm Đồng hiện thân thì bóng đen lập tức cảm giác được hơi thở của hắn, vội vàng quay đầu nhìn lại, đôi mắt đáng sợ tập trung trên người hắn.
Tuy rằng bóng đen mặt than nhưng giờ phút này có thể cảm nhận rằng nó rất kinh ngạc.
Đôi mắt Tưởng Văn Bân lại trừng mắt lên.
Bởi vì bọn họ tận mắt nhìn thấy, bóng dáng Lâm Đồng đột nhiên xuất hiện, trong lòng cảm thấy quái dị.
"Hôm nay là ngày gì thế? Chuyện lạ gì cũng gặp hết rồi là sao?”
Bóng đen kia trở nên rất cảnh giác, trực tiếp không để ý đến hai người Tưởng Văn Bân, đặt toàn bộ lực chú ý lên người Lâm Đồng. Trong lòng nó cảm thấy nguy hiểm, trực giác nói cho nó biết, tên trước mắt này không dễ chọc.
"Mi là ai?"
“Ta là thi vương khu vực tòa nhà, mày có thể lựa chọn thần phục ta." Lâm Đông nói thẳng.
Nhưng bóng đen lắc đầu: “Ta biết mi rất mạnh, nhưng ta sẽ không thần phục bất kỳ sinh vật nào!”
"Ồ?" Lâm Đồng phát hiện bóng đen rất có lý tưởng là một khúc xương khó gặm.
Kỳ thật bóng đen cũng là một thi vương, lãnh địa vốn ở chỗ thi vương mắt rắn. Thủ hạ có hơn chục ngàn con, nhưng sau khi đánh vài trận với Mắt Rắn thì giờ chỉ còn năm ngàn.
Bởi vì, Mắt Rắn cũng tính toán thu phục nó, nhưng bóng đen thề chết không theo, khiến tranh chấp nổ ra. Bóng Đen không phải là đối thủ của Mắt Rắn, nhiều lần bại trận. Thậm chí có một lần, còn bị đuổi ra khỏi lãnh địa. Sau đó dựa vào cách đánh du kích, dẫn dắt năm ngàn tiểu đệ cướp lại nửa lãnh địa.
Khả năng bảo vệ tính mạng của nó rất mạnh, Mắt Rắn rất khó giết chết nó, cuối cùng dứt khoát mặc kệ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.