[Dịch] Thi Vương Trỗi Dậy, Bắt Đầu Thu Thập Huyết Nhục
Chương 69: Tanker Buồn Bã
Nhất thiên nhị lưỡng tửu
21/12/2024
Đám người Trình Lạc Y đi rất xa, cũng không gặp zombie. Mãi cho đến khi ra khỏi lãnh địa của Lâm Đông thì những con zombie mới xuất hiện trở lại.
Nhưng chỉ là zombie cấp thấp, người bình thường đều có thể giết chết, đối với người thức tỉnh không phải là uy hiếp đáng nói.
"Lạc Y, cô không phát hiện ra sao?" Trần Minh bỗng nhiên hỏi.
"Cái gì?" Trình Lạc Y quay đầu nhìn về phía gã.
Trần Minh giải thích: “Chúng ta rời khỏi sào huyệt năm sao, mới gặp được zombie. Dựa vào điều này có thể xác định bạn của các cô chính là vua của sào huyệt năm sao này.”
“Ồ." Trình Lạc Y gật đầu, không có cảm xúc khác.
“Chẳng lẽ cô…” Trần Minh ngẩn người, cảm giác không giống như mình suy nghĩ, chẳng lẽ cô không kinh ngạc sao.
Tôn Tiểu Cường bên cạnh gãi đầu, tuy rằng đầu óc hắn rất đơn giản. Nhưng sau những gì đã xảy ra trước đó, loáng thoáng nghĩ đến điều gì đó.
"Chị Trình, chị nói.... Lâm Đông có thực sự là zombie không?”
“Nhân loại hay là zombie, có quan trọng không?” Trình Lạc Y dừng lại, tiếp tục nói: "Chỉ cần biết hắn là Lâm Đông là đủ rồi.”
........
Gần tòa nhà, trong ánh tà dương đỏ như máu, bầu trời bị che lấp bởi đàn quạ đen kịt kêu cạc cạc. Dưới ánh mặt trời thê lương, mấy con zombie đang gặm nhấm huyết nhục.
“Ha ha ha, lão đại thật tốt, tự mình đi ra ngoài săn thú, mang về cho chúng ta ăn!” Cằm Tiểu Bát dính đầy vết máu.
Lũ zombie bên cạnh liên tục gật đầu, tỏ vẻ rất đồng ý.
Những sào huyệt khác đều là đàn em săn bắn, sau đó dâng lên thi vương. Còn Lâm Đông lại hoàn toàn ngược lại, điều này làm cho đám zombie Tiểu Bát rất cảm động.
Đám zombie ăn uống vô cùng vui vẻ, chỉ có Tanker là ngồi xổm bên cạnh ngẩn người, tựa hồ có chút áy náy.
Bởi vì thật sự có nhân loại ẩn nấp ở lãnh địa mình tuần tra, chính mình lại không phát hiện, cảm giác có chút thất trách. Hơn nữa Lâm Đông chẳng những không trách tội hắn, ngược lại mang về thức ăn, điều này làm cho nội tâm Tanker càng không dễ chịu.
Tiểu Bát ngẩng đầu nhìn về phía hắn: "Anh không ăn sao?"
"Không có khẩu vị." Tanker ôm lấy bả vai, rất ngạo kiều quay đầu, yên lặng tự hỏi, mình có nên đi săn giết vài tên nhân loại, hiếu kính lão đại lấy công bù tội không nhỉ?
Tiểu Bát đã có trí tuệ nhưng còn lâu mới đoán được nội tâm của hắn. Tất nhiên là không biết hắn đang nghĩ gì.
"Nếu anh không ăn lát nữa bị ăn sạch thì đừng có than đó.”
Tanker liếc mắt nhìn mấy cái xác, trong lòng khó tránh khỏi có chút dao động, bất giác liếm khóe miệng.
"Để cho tôi hai người là được.”
Mấy ngày tiếp theo, lãnh địa trở về bình yên vốn có như chẳng xảy ra chuyện gì. Lâm Đông ở nhà vô cùng nhàn nhã, mỗi ngày thu thập tình báo, hấp thu năng lượng, ngoài ra thỉnh thoảng trò chuyện cùng với Trình Lạc Y.
Bên ngoài đói khát, giết chóc, hung hiểm, đều không liên quan đến hắn. Khu vực tòa nhà này đã trở thành thế ngoại đào nguyên của hắn.
Kỳ thật Lâm Đông cũng nghĩ tới, Trình Lạc Y và Tôn Tiểu Cường đều có thực lực không kém, thức ăn của mình lại dư dả, hoàn toàn có thể để cho hai người ở lại bên người.
Chờ khi gặp phải phiền toái, coi như là hai đại trợ lực.
Nhưng Trình Lạc Y và Tôn Tiểu Cường là những người thức tỉnh số 001,002. Bản thân là nhân vật có số có má, rất được nơi trú ẩn coi trọng. Để cho hai người bọn họ ở lại, khẳng định sẽ không an bình.
Vì vậy, Lâm Đông tạm thời từ bỏ ý tưởng này. Cảm thấy bọn họ ở nơi trú ẩn cũng rất tốt, dù sao cũng có thể trở thành quan hệ hợp tác.
Ở tầng dưới, Tiểu Bát và một đám zombie nhàm chán, mỗi ngày lang thang trên đường phố tuần tra lãnh địa, đáng tiếc không có bất kỳ thu hoạch nào.
Người buồn bã nhất chính là Tanker, với IQ hiện giờ của hắn đã bằng với đứa trẻ bảy tuổi. Luôn canh cánh trong lòng chuyện ‘thất trách' lúc trước.
Lúc này, thân hình cao to của hắn ngồi ở bên đường, bóng lưng nhìn qua có chút cô đơn.
"Đi đâu giết người chứ? Mình phải lấy công bù tội, nhất định phải bắt được con mồi hiếu kính lão đại, nếu không sẽ luôn cảm thấy trong lòng áy náy..."
Thế nhưng xung quanh đây đều là thiên hạ của zombie, một nhân loại còn khó kiếm, nhiều nhất là có thể bắt được mấy con chuột lớn trong cống rãnh ra. Nhưng Tanker cảm thấy, nếu mình bắt hai con chuột lớn để hiếu kính lão đại, hắn sẽ giết chết mình ngay tại chỗ.
"Làm sao bây giờ?"
Ngay lúc Tanker hết đường xoay xở, bên tai bỗng nhiên truyền đến âm thanh cánh đập. Một con quạ đen mắt đỏ, đậu trên cột đèn bên cạnh.
Dưới bầu trời đỏ sậm, quạ đen mắt đỏ mỏ đầy máu, miệng nó còn ngậm tròng mắt con người.
"Có người?” Tanker mặc kệ, híp đôi mắt nhỏ như thể vừa phát hiện ra đại lục mới.
Dường như cảm nhận được ánh mắt của hắn, con quạ ngẩng cổ lên, vội vàng nuốt con ngươi xuống, ném ánh mắt ghét bỏ về phía Tanker.
"Thật ngu ngốc..."
"...." Tanker không nói gì, có chút tức giận, nhưng trước mắt có việc cần cầu xin quạ, cho nên không so đo nhiều.
"Quạ đen nhỏ, chú có biết ở đâu có con mồi không?”
"Biết, đương nhiên biết." Con quạ mắt đỏ chớp mắt.
Tanker nghe vậy kích động: “Ở đâu có, nói đi.”
“Tôi không nói cho cậu biết." Con quạ mắt đỏ nói.
"..." Tanker gãi đầu, cảm thấy chú quạ này thù quá dai, chẳng phải hắn chỉ mới rình bắt con chim có một lần thôi sao?
Kết quả vẫn chưa bắt được mà
"Rốt cuộc ở đâu? Chú mau nói cho tôi biết đi, tôi phải đi săn đồ hiếu kính lão đại.”
"Quá nguy hiểm. Nếu anh đi thì không quay lại được.”
“Dừng, đừng nói nữa.”
Trong lòng Tanker tất nhiên không tin, hơn nữa hắn mạnh như vậy sao không thể trở về được?
"Chú mau nói cho tôi biết, đến lúc đó bắt được con mồi, sẽ cho chú một phần."
Con quạ không trả lời, đôi mắt đảo quanh như suy nghĩ, sau đó vỗ cánh bay lên: "Đi với tôi... Đi theo tôi..."
"Ha ha ha ha." Thấy quạ đồng ý, Tanker cười rộ lên, vui vẻ giống như một đứa trẻ hai trăm cân, thân hình cao lớn đứng dậy.
Con quạ mắt đỏ bay dọc theo đường phố, miệng vẫn không ngừng lẩm bẩm: "Có bảo bối... Có bảo bối..."
"Ồ?" Miệng Tanker há to thành hình chữ O, xem ra không chỉ có con mồi, còn có bảo bối.
Trong lòng khó tránh khỏi tò mò.
“Cái gì thế nhỉ?”
Nhưng chỉ là zombie cấp thấp, người bình thường đều có thể giết chết, đối với người thức tỉnh không phải là uy hiếp đáng nói.
"Lạc Y, cô không phát hiện ra sao?" Trần Minh bỗng nhiên hỏi.
"Cái gì?" Trình Lạc Y quay đầu nhìn về phía gã.
Trần Minh giải thích: “Chúng ta rời khỏi sào huyệt năm sao, mới gặp được zombie. Dựa vào điều này có thể xác định bạn của các cô chính là vua của sào huyệt năm sao này.”
“Ồ." Trình Lạc Y gật đầu, không có cảm xúc khác.
“Chẳng lẽ cô…” Trần Minh ngẩn người, cảm giác không giống như mình suy nghĩ, chẳng lẽ cô không kinh ngạc sao.
Tôn Tiểu Cường bên cạnh gãi đầu, tuy rằng đầu óc hắn rất đơn giản. Nhưng sau những gì đã xảy ra trước đó, loáng thoáng nghĩ đến điều gì đó.
"Chị Trình, chị nói.... Lâm Đông có thực sự là zombie không?”
“Nhân loại hay là zombie, có quan trọng không?” Trình Lạc Y dừng lại, tiếp tục nói: "Chỉ cần biết hắn là Lâm Đông là đủ rồi.”
........
Gần tòa nhà, trong ánh tà dương đỏ như máu, bầu trời bị che lấp bởi đàn quạ đen kịt kêu cạc cạc. Dưới ánh mặt trời thê lương, mấy con zombie đang gặm nhấm huyết nhục.
“Ha ha ha, lão đại thật tốt, tự mình đi ra ngoài săn thú, mang về cho chúng ta ăn!” Cằm Tiểu Bát dính đầy vết máu.
Lũ zombie bên cạnh liên tục gật đầu, tỏ vẻ rất đồng ý.
Những sào huyệt khác đều là đàn em săn bắn, sau đó dâng lên thi vương. Còn Lâm Đông lại hoàn toàn ngược lại, điều này làm cho đám zombie Tiểu Bát rất cảm động.
Đám zombie ăn uống vô cùng vui vẻ, chỉ có Tanker là ngồi xổm bên cạnh ngẩn người, tựa hồ có chút áy náy.
Bởi vì thật sự có nhân loại ẩn nấp ở lãnh địa mình tuần tra, chính mình lại không phát hiện, cảm giác có chút thất trách. Hơn nữa Lâm Đông chẳng những không trách tội hắn, ngược lại mang về thức ăn, điều này làm cho nội tâm Tanker càng không dễ chịu.
Tiểu Bát ngẩng đầu nhìn về phía hắn: "Anh không ăn sao?"
"Không có khẩu vị." Tanker ôm lấy bả vai, rất ngạo kiều quay đầu, yên lặng tự hỏi, mình có nên đi săn giết vài tên nhân loại, hiếu kính lão đại lấy công bù tội không nhỉ?
Tiểu Bát đã có trí tuệ nhưng còn lâu mới đoán được nội tâm của hắn. Tất nhiên là không biết hắn đang nghĩ gì.
"Nếu anh không ăn lát nữa bị ăn sạch thì đừng có than đó.”
Tanker liếc mắt nhìn mấy cái xác, trong lòng khó tránh khỏi có chút dao động, bất giác liếm khóe miệng.
"Để cho tôi hai người là được.”
Mấy ngày tiếp theo, lãnh địa trở về bình yên vốn có như chẳng xảy ra chuyện gì. Lâm Đông ở nhà vô cùng nhàn nhã, mỗi ngày thu thập tình báo, hấp thu năng lượng, ngoài ra thỉnh thoảng trò chuyện cùng với Trình Lạc Y.
Bên ngoài đói khát, giết chóc, hung hiểm, đều không liên quan đến hắn. Khu vực tòa nhà này đã trở thành thế ngoại đào nguyên của hắn.
Kỳ thật Lâm Đông cũng nghĩ tới, Trình Lạc Y và Tôn Tiểu Cường đều có thực lực không kém, thức ăn của mình lại dư dả, hoàn toàn có thể để cho hai người ở lại bên người.
Chờ khi gặp phải phiền toái, coi như là hai đại trợ lực.
Nhưng Trình Lạc Y và Tôn Tiểu Cường là những người thức tỉnh số 001,002. Bản thân là nhân vật có số có má, rất được nơi trú ẩn coi trọng. Để cho hai người bọn họ ở lại, khẳng định sẽ không an bình.
Vì vậy, Lâm Đông tạm thời từ bỏ ý tưởng này. Cảm thấy bọn họ ở nơi trú ẩn cũng rất tốt, dù sao cũng có thể trở thành quan hệ hợp tác.
Ở tầng dưới, Tiểu Bát và một đám zombie nhàm chán, mỗi ngày lang thang trên đường phố tuần tra lãnh địa, đáng tiếc không có bất kỳ thu hoạch nào.
Người buồn bã nhất chính là Tanker, với IQ hiện giờ của hắn đã bằng với đứa trẻ bảy tuổi. Luôn canh cánh trong lòng chuyện ‘thất trách' lúc trước.
Lúc này, thân hình cao to của hắn ngồi ở bên đường, bóng lưng nhìn qua có chút cô đơn.
"Đi đâu giết người chứ? Mình phải lấy công bù tội, nhất định phải bắt được con mồi hiếu kính lão đại, nếu không sẽ luôn cảm thấy trong lòng áy náy..."
Thế nhưng xung quanh đây đều là thiên hạ của zombie, một nhân loại còn khó kiếm, nhiều nhất là có thể bắt được mấy con chuột lớn trong cống rãnh ra. Nhưng Tanker cảm thấy, nếu mình bắt hai con chuột lớn để hiếu kính lão đại, hắn sẽ giết chết mình ngay tại chỗ.
"Làm sao bây giờ?"
Ngay lúc Tanker hết đường xoay xở, bên tai bỗng nhiên truyền đến âm thanh cánh đập. Một con quạ đen mắt đỏ, đậu trên cột đèn bên cạnh.
Dưới bầu trời đỏ sậm, quạ đen mắt đỏ mỏ đầy máu, miệng nó còn ngậm tròng mắt con người.
"Có người?” Tanker mặc kệ, híp đôi mắt nhỏ như thể vừa phát hiện ra đại lục mới.
Dường như cảm nhận được ánh mắt của hắn, con quạ ngẩng cổ lên, vội vàng nuốt con ngươi xuống, ném ánh mắt ghét bỏ về phía Tanker.
"Thật ngu ngốc..."
"...." Tanker không nói gì, có chút tức giận, nhưng trước mắt có việc cần cầu xin quạ, cho nên không so đo nhiều.
"Quạ đen nhỏ, chú có biết ở đâu có con mồi không?”
"Biết, đương nhiên biết." Con quạ mắt đỏ chớp mắt.
Tanker nghe vậy kích động: “Ở đâu có, nói đi.”
“Tôi không nói cho cậu biết." Con quạ mắt đỏ nói.
"..." Tanker gãi đầu, cảm thấy chú quạ này thù quá dai, chẳng phải hắn chỉ mới rình bắt con chim có một lần thôi sao?
Kết quả vẫn chưa bắt được mà
"Rốt cuộc ở đâu? Chú mau nói cho tôi biết đi, tôi phải đi săn đồ hiếu kính lão đại.”
"Quá nguy hiểm. Nếu anh đi thì không quay lại được.”
“Dừng, đừng nói nữa.”
Trong lòng Tanker tất nhiên không tin, hơn nữa hắn mạnh như vậy sao không thể trở về được?
"Chú mau nói cho tôi biết, đến lúc đó bắt được con mồi, sẽ cho chú một phần."
Con quạ không trả lời, đôi mắt đảo quanh như suy nghĩ, sau đó vỗ cánh bay lên: "Đi với tôi... Đi theo tôi..."
"Ha ha ha ha." Thấy quạ đồng ý, Tanker cười rộ lên, vui vẻ giống như một đứa trẻ hai trăm cân, thân hình cao lớn đứng dậy.
Con quạ mắt đỏ bay dọc theo đường phố, miệng vẫn không ngừng lẩm bẩm: "Có bảo bối... Có bảo bối..."
"Ồ?" Miệng Tanker há to thành hình chữ O, xem ra không chỉ có con mồi, còn có bảo bối.
Trong lòng khó tránh khỏi tò mò.
“Cái gì thế nhỉ?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.