[Dịch] Thi Vương Trỗi Dậy, Bắt Đầu Thu Thập Huyết Nhục
Chương 68: Gói Đem Về
Nhất thiên nhị lưỡng tửu
21/12/2024
Đám người Trần Minh đều nhìn đến mức choáng váng, lần đầu tiên thấy loại thủ pháp giết người này. Tống Dương bề ngoài không sao nhưng tinh hạch lại bị lấy mất.
Cảm giác sợ hãi tự nhiên sinh ra, lông tơ dựng thẳng lên, trong lòng càng thêm xác định, Lâm Đông chính là thi vương quỷ dị kia, có thể giết người vô hình.
Ba thủ hạ của Tống Dương lúc này cũng trợn mắt há hốc mồm. Lão đại chết một cách không rõ ràng như vậy? Chuyện quái gì đang diễn ra thế này.
Thừa dịp bọn họ ngây ra, Tôn Tiểu Cường nâng quyền đánh vào ngực. Đánh nát toàn bộ xương cốt của người ta, gã kêu thảm thiết một tiếng rồi không động đậy gì nữa.
“Bà mẹ nó.” Hai người còn lại, nhìn ra đại cục đã định, mặc cho mình phản kháng như thế nào, đều là vô ích.
Bọn họ không hề có chiến ý, phòng tuyến tâm lý sụp đổ, rất nhanh liền bại trận, bị Tôn Tiểu Cường giải quyết xong.
Tại thời điểm này, toàn bộ trận chiến đã kết thúc.
Xung quanh một lần nữa khôi phục yên tĩnh, trong quán karaoke đầy hỗn độn. Thi thể nằm ngổn ngang trên mặt đất, bao gồm ba con tin, mười ba thành viên bò cạp đen, toàn bộ đều chết ở đây.
“Lâm Đông, cậu thật mạnh, dễ dàng tiêu diệt được đám người kia!” Tôn Tiểu Cường trừng mắt sợ hãi than thở.
"Cậu cũng rất lợi hại." Lâm Đông quả thật không ngờ, với chỉ số IQ của hắn lại có thể thức tỉnh ra năng lực như vậy.
Tôn Tiểu Cường cười rộ lên: “Ha ha ha, đều bị cậu phát hiện rồi!”
Mấy người còn lại, đang quét dọn chiến trường. Trình Lạc Y đi tới trước thi thể ba con tin, cúi đầu nhìn chằm chằm bọn họ.
Tựa hồ cảm thấy thật đáng tiếc, không thể cứu ba người. Sau đó, cô ngồi xổm xuống, ngón tay của cô cắm vào đầu họ và lần lượt lấy não đan của ba người ra.
"Tinh thạch của địch nhân phải quý trọng, não đan của người mình cũng đừng lãng phí." Trình Lạc Y lẩm bẩm trong miệng, đại khái sống khổ quen rồi, cho nên tương đối tiết kiệm, là một cô gái tốt cần kiệm.
Mà đám người Trần Minh cầm máy liên lạc, báo cáo tình huống với tổng bộ nơi trú ẩn.
"Vâng. Thành viên tổ chức Bọ cạp đen đã giải quyết xong, tổng số tên côn đồ là mười ba người, thực tế đánh chết.... Mười sáu người.”
...
Lúc này, Lâm Đông cũng "tiết kiệm" đi một vòng từ trên xuống dưới thu thập các thi thể vào không gian chứa đồ.
Tôn Tiểu Cường bối rối, vội vàng mở miệng hỏi: "Thi thể đâu?"
“Cậu cất đi rồi à?”
“Ừm, đóng gói mang về làm thức ăn cho chó." Lâm Đông thuận miệng ứng phó.
“Cậu đúng là tốt mà.” Tôn Tiểu Cường gãi đầu.
Cảm giác vô cùng kỳ quái, hắn đặt bữa tiệc hay sao? Còn đóng gói mang về?
Đám người Trình Lạc Y cũng tìm được vật tư bị cướp, kỳ thật tổng cộng cũng không có bao nhiêu. Lâm Đông nhìn một chút, có năm thùng mì ăn liền, mấy túi bột trắng, còn có hai túi gạo.
Trái cây đóng hộp, sô cô la và đồ ăn nhẹ khác cũng có một ít, nhưng hầu hết đã hết hạn, cũng bị đám người Tống Dương ăn bớt một phần. Vật tư của khu trú ẩn bị thiếu hụt rất nhiều.
Chỉ vì chút đồ này đã phải Trình Lạc Y và Tôn Tiểu Cường đến, thì có thể nhận thấy mức độ được coi trọng.
"Được rồi, chúng ta trở về đi." Trình Lạc Y nói.
Tôn Tiểu Cường lộ vẻ hưng phấn: “Ha ha ha, lần này chúng ta sẽ có đồ ăn!”
Bốn người Trần Minh phía sau làm bốc vác, khiêng mì gạo, khiêng rương, có vẻ chật vật. Hơn nữa bốn người bọn họ, vô cùng e ngại Lâm Đông, căn bản không dám tới gần luôn luôn đi theo phía sau.
"Lâm Đông, cậu theo chúng tôi về nơi trú ẩn đi." Tôn Tiểu Cường nói.
"Không được." Lâm Đông lắc đầu từ chối.
Vẻ mặt Tôn Tiểu Cường khó hiểu: "Tại sao?"
"Tôi không cần tị nạn." Lâm Đông nói.
"À..." Tôn Tiểu Cường chẳng hiểu gì cũng gật đầu.
Lúc này, đã đi đến con phố bọn họ gặp nhau, đã đến thời khắc chia tay.
Trình Lạc Y nhìn về phía Lâm Đông: "Lần sau khi nào thì gặp lại?"
"Nếu như nơi trú ẩn thiếu thức ăn, cô có thể dùng tinh thạch đổi với tôi."
Lâm Đông suy nghĩ một chút: "Được."
Trình Lạc Y đáp ứng rất dứt khoát, đây xem như là quan hệ hợp tác giao dịch.
Để thuận tiện cho việc liên lạc, hai người thêm bạn trên mạng, bình thường có thể trò chuyện trực tuyến.
Sau khi xử lý xong, Lâm Đông nói lời tạm biệt với họ: "Cứ đến đây đi, lần sau gặp."
"Ừm, tạm biệt." Trình Lạc Y nói xong, cũng không quay đầu lại đi về phía trước.
Mấy người Trần Minh vác theo bọc lớn, bao nhỏ đi vòng qua Lâm Đông, vội vàng chạy theo bước chân Trình Lạc Y.
"Tạm biệt Lâm Đông, khi nào về thì nói chuyện sau." Tôn Tiểu Cường cũng xoay người vẫy tay tạm biệt.
Lúc này hoàng hôn buông xuống, ánh mặt trời mờ nhạt, kéo bóng dáng của bọn họ dài, đám người Trình Lạc Y dần dần xa.
Lâm Đông nhìn theo họ cho đến khi biến mất ở cuối phố.
Sau đó từng con zombie hung cuồng, bắt đầu từ khắp nơi đi ra. Bao gồm Tanker, Tiểu Bát, tiến sĩ, ngoan ngoãn hội tụ phía sau Lâm Đông.
“Lão đại, đó là bạn bè của ngài sao?”
"Phải." Lâm Đông lên tiếng, xoay người đi về phía tòa nhà.
Tiểu Bát nghiêng đầu, tựa hồ cảm giác rất khó hiểu, lão đại lại có bằng hữu ư? Nhưng rất nhanh, một cỗ hương thơm 'thức ăn' nhào tới trước mặt.
Lúc Lâm Đông đi, đã phất tay ném ra một đống thi thể, có người còn nóng hổi.
"Ha ha ha." Tiểu Bát nhếch miệng cười, cũng không nghĩ nhiều nữa.
Cảm giác sợ hãi tự nhiên sinh ra, lông tơ dựng thẳng lên, trong lòng càng thêm xác định, Lâm Đông chính là thi vương quỷ dị kia, có thể giết người vô hình.
Ba thủ hạ của Tống Dương lúc này cũng trợn mắt há hốc mồm. Lão đại chết một cách không rõ ràng như vậy? Chuyện quái gì đang diễn ra thế này.
Thừa dịp bọn họ ngây ra, Tôn Tiểu Cường nâng quyền đánh vào ngực. Đánh nát toàn bộ xương cốt của người ta, gã kêu thảm thiết một tiếng rồi không động đậy gì nữa.
“Bà mẹ nó.” Hai người còn lại, nhìn ra đại cục đã định, mặc cho mình phản kháng như thế nào, đều là vô ích.
Bọn họ không hề có chiến ý, phòng tuyến tâm lý sụp đổ, rất nhanh liền bại trận, bị Tôn Tiểu Cường giải quyết xong.
Tại thời điểm này, toàn bộ trận chiến đã kết thúc.
Xung quanh một lần nữa khôi phục yên tĩnh, trong quán karaoke đầy hỗn độn. Thi thể nằm ngổn ngang trên mặt đất, bao gồm ba con tin, mười ba thành viên bò cạp đen, toàn bộ đều chết ở đây.
“Lâm Đông, cậu thật mạnh, dễ dàng tiêu diệt được đám người kia!” Tôn Tiểu Cường trừng mắt sợ hãi than thở.
"Cậu cũng rất lợi hại." Lâm Đông quả thật không ngờ, với chỉ số IQ của hắn lại có thể thức tỉnh ra năng lực như vậy.
Tôn Tiểu Cường cười rộ lên: “Ha ha ha, đều bị cậu phát hiện rồi!”
Mấy người còn lại, đang quét dọn chiến trường. Trình Lạc Y đi tới trước thi thể ba con tin, cúi đầu nhìn chằm chằm bọn họ.
Tựa hồ cảm thấy thật đáng tiếc, không thể cứu ba người. Sau đó, cô ngồi xổm xuống, ngón tay của cô cắm vào đầu họ và lần lượt lấy não đan của ba người ra.
"Tinh thạch của địch nhân phải quý trọng, não đan của người mình cũng đừng lãng phí." Trình Lạc Y lẩm bẩm trong miệng, đại khái sống khổ quen rồi, cho nên tương đối tiết kiệm, là một cô gái tốt cần kiệm.
Mà đám người Trần Minh cầm máy liên lạc, báo cáo tình huống với tổng bộ nơi trú ẩn.
"Vâng. Thành viên tổ chức Bọ cạp đen đã giải quyết xong, tổng số tên côn đồ là mười ba người, thực tế đánh chết.... Mười sáu người.”
...
Lúc này, Lâm Đông cũng "tiết kiệm" đi một vòng từ trên xuống dưới thu thập các thi thể vào không gian chứa đồ.
Tôn Tiểu Cường bối rối, vội vàng mở miệng hỏi: "Thi thể đâu?"
“Cậu cất đi rồi à?”
“Ừm, đóng gói mang về làm thức ăn cho chó." Lâm Đông thuận miệng ứng phó.
“Cậu đúng là tốt mà.” Tôn Tiểu Cường gãi đầu.
Cảm giác vô cùng kỳ quái, hắn đặt bữa tiệc hay sao? Còn đóng gói mang về?
Đám người Trình Lạc Y cũng tìm được vật tư bị cướp, kỳ thật tổng cộng cũng không có bao nhiêu. Lâm Đông nhìn một chút, có năm thùng mì ăn liền, mấy túi bột trắng, còn có hai túi gạo.
Trái cây đóng hộp, sô cô la và đồ ăn nhẹ khác cũng có một ít, nhưng hầu hết đã hết hạn, cũng bị đám người Tống Dương ăn bớt một phần. Vật tư của khu trú ẩn bị thiếu hụt rất nhiều.
Chỉ vì chút đồ này đã phải Trình Lạc Y và Tôn Tiểu Cường đến, thì có thể nhận thấy mức độ được coi trọng.
"Được rồi, chúng ta trở về đi." Trình Lạc Y nói.
Tôn Tiểu Cường lộ vẻ hưng phấn: “Ha ha ha, lần này chúng ta sẽ có đồ ăn!”
Bốn người Trần Minh phía sau làm bốc vác, khiêng mì gạo, khiêng rương, có vẻ chật vật. Hơn nữa bốn người bọn họ, vô cùng e ngại Lâm Đông, căn bản không dám tới gần luôn luôn đi theo phía sau.
"Lâm Đông, cậu theo chúng tôi về nơi trú ẩn đi." Tôn Tiểu Cường nói.
"Không được." Lâm Đông lắc đầu từ chối.
Vẻ mặt Tôn Tiểu Cường khó hiểu: "Tại sao?"
"Tôi không cần tị nạn." Lâm Đông nói.
"À..." Tôn Tiểu Cường chẳng hiểu gì cũng gật đầu.
Lúc này, đã đi đến con phố bọn họ gặp nhau, đã đến thời khắc chia tay.
Trình Lạc Y nhìn về phía Lâm Đông: "Lần sau khi nào thì gặp lại?"
"Nếu như nơi trú ẩn thiếu thức ăn, cô có thể dùng tinh thạch đổi với tôi."
Lâm Đông suy nghĩ một chút: "Được."
Trình Lạc Y đáp ứng rất dứt khoát, đây xem như là quan hệ hợp tác giao dịch.
Để thuận tiện cho việc liên lạc, hai người thêm bạn trên mạng, bình thường có thể trò chuyện trực tuyến.
Sau khi xử lý xong, Lâm Đông nói lời tạm biệt với họ: "Cứ đến đây đi, lần sau gặp."
"Ừm, tạm biệt." Trình Lạc Y nói xong, cũng không quay đầu lại đi về phía trước.
Mấy người Trần Minh vác theo bọc lớn, bao nhỏ đi vòng qua Lâm Đông, vội vàng chạy theo bước chân Trình Lạc Y.
"Tạm biệt Lâm Đông, khi nào về thì nói chuyện sau." Tôn Tiểu Cường cũng xoay người vẫy tay tạm biệt.
Lúc này hoàng hôn buông xuống, ánh mặt trời mờ nhạt, kéo bóng dáng của bọn họ dài, đám người Trình Lạc Y dần dần xa.
Lâm Đông nhìn theo họ cho đến khi biến mất ở cuối phố.
Sau đó từng con zombie hung cuồng, bắt đầu từ khắp nơi đi ra. Bao gồm Tanker, Tiểu Bát, tiến sĩ, ngoan ngoãn hội tụ phía sau Lâm Đông.
“Lão đại, đó là bạn bè của ngài sao?”
"Phải." Lâm Đông lên tiếng, xoay người đi về phía tòa nhà.
Tiểu Bát nghiêng đầu, tựa hồ cảm giác rất khó hiểu, lão đại lại có bằng hữu ư? Nhưng rất nhanh, một cỗ hương thơm 'thức ăn' nhào tới trước mặt.
Lúc Lâm Đông đi, đã phất tay ném ra một đống thi thể, có người còn nóng hổi.
"Ha ha ha." Tiểu Bát nhếch miệng cười, cũng không nghĩ nhiều nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.