[Dịch] Thi Vương Trỗi Dậy, Bắt Đầu Thu Thập Huyết Nhục

Chương 97: Tuyệt Vọng Giữa Chiến Trường

Nhất thiên nhị lưỡng tửu

21/12/2024

Trên chiến trường, giống như địa ngục Tu La, máu tươi ngập tràn xung quanh, tứ chi la liệt khắp nơi. Xác chất thành ngọn núi nhỏ, từng dòng máu tươi chảy xuôi xuống dưới.

Với tốc độ giết chóc như thế khiến số lượng thủ hạ của Mắt Rắn giảm mạnh. Gần như cục diện đã được định sẵn không thể thay đổi được, kể cả công ty Tek cũng bị quân đoàn zombie của Lâm Đông vây công.

Hiện giờ đám người Dương Hạo đã bị đàn zombie vây quanh, zombie điên cuồng tấn công bọn họ.

"Mẹ kiếp! Có gì đó không ổn!” Dương Hạo vẻ mặt đau khổ, ban đầu nói rằng sẽ ngư ông đắc lợi, nhưng diễn biến hiện tại đã hiểu bản thân rơi vào hiểm cảnh rồi.

Những người thức tỉnh xung quanh đều đang rơi rụng dần vì cuộc chiến. Đạn trên người kẻ săn mồi sắp hết sạch rồi, tình thế vô cùng nguy cấp.

“Ha ha ha ha.” Bỗng nhiên, một tiếng cười quỷ dị vang lên. Người thức tỉnh não đan quay đầu nhìn lại, phát hiện mặt quỷ của Tiểu Bát gần trong gang tấc.

Lập tức bụng gã đau nhức, bị Tiểu Bát mổ rách bụng. Máu tươi tuôn trào, thi thể ngã xuống đất.

Thân ảnh Tiểu Bát di chuyển rồi biến mất trong chớp mắt, khi xuất hiện lần nữa đã đến trước mục tiêu kế tiếp, tiếp tục công kích điểm yếu của đối phương. Nếu chỉ dựa vào số lượng thì Tiểu Bát sẽ là người giết được địch nhiều nhất, xứng đáng nhận danh hiệu MMP của mùa giải.

"Ngăn ả lại!" Dương Hạo cao giọng quát, cảm thấy thật sự quá quỷ dị.

Những người thức tỉnh chung quanh, dựng lên tường đất và tường băng, ngăn cản bước chân Tiểu Bát tiến công. Phía trước có Tiểu Bát, phía sau còn có Bóng Đen. Đối với nhân loại mà nói, đều là mục tiêu khó giải quyết, nhưng thứ giết người vô hình đều được gọi là quỷ thi.

"Các ngươi quên ta rồi sao?" Đột nhiên, một giọng nói trầm thấp vang lên giữa đám đông.

Dương Hạo quay đầu nhìn lại, đôi mắt mở to như muốn trào ra ngoài. Lâm Đông vừa biến mất không biết từ lúc nào đã xuất hiện bên người. Ngay sau đó, Lâm Đông triển khai thi vực, áp lực bao phủ mọi người bên trong.



Lâm Đông tùy ý giơ tay lên, liền xuyên vào đầu người thức tỉnh, dễ dàng lấy hồn tinh của gã ra. Dương Hạo nhìn thấy mà rùng mình, đây mới là BOSS cuối cùng. Lâm Đông vừa đi qua, đã thu hoạch được bốn tinh thạch của người thức tỉnh, giống như đi dạo trong vườn cây ăn trái vậy.

Đội trưởng Tiết Đình cắn chặt răng, chống lại áp lực thật lớn, sử dụng năng lực thức tỉnh: “Thủy lao!”

Năng lượng màu lam nhạt bắt đầu ngưng tụ, trong không khí xuất hiện từng cột nước chống lại thi vực khủng bố, bao vây lấy Lâm Đông ở giữa. Màn nước này được tạo thành từ năng lượng tinh thuần, thi vực của Lâm Đông chỉ có thể xuyên qua vật thể, cho nên không thể bước ra khỏi màn nước.

Nhưng quân đoàn thân của hắn đã thừa dịp chạy ra, nhào tới mấy người thức tỉnh. Ấn họ xuống mặt đất rồi cắn xé, máu tươi văng ra khắp nơi. Thất zombie càng ngày càng áp sát, Mắt Rắn cắn chặt răng, với tình trạng thế này không thể không phối hợp với nhân loại.

Vừa rồi nghỉ ngơi một hồi, tinh thần lực của gã đã khôi phục không ít. Lúc này như thủy triều trào ra, vây quanh những tang thi át chủ bài kia.

Đám zombie ngẩn người rồi không thể chống lại, trực tiếp quỳ xuống đất, cả người run rẩy. Chỉ cần đụng phải tinh thần lực, sẽ rơi vào ảo giác không gian, bị quấy nhiễu thần trí.

Mắt Rắn có được cơ hội lùi lại phía sau, đưa mắt quan sát chiến trường, cảm thấy lợi thế đã mất rồi.

"Hay là mình trốn đi cho rồi?” Giữ được mạng thì còn lo không có cơ hội báo thù sao?

Gã là thi vương cấp A, tuy đánh không lại nhưng năng lực tự vệ vẫn có. Mắt Rắn suy nghĩ như thế nên thân hình chậm rãi lùi về phía sau, tính toán lặng yên rút lui.

Nhưng đúng lúc này, bỗng nhiên một bóng người vọt tới, tốc độ cực nhanh tựa như một con bò mộng, nâng quyền đánh vào trước ngực Mắt Rắn. Lực lượng khổng lồ, làm cho gã bay ngược ra hơn mười mét, là Tôn Tiểu Cường chạy tới hỗ trợ.

Dương Hạo bị tiếng động thu hút, vội vàng quay đầu nhìn lại, lúc này mới phát hiện, trong trận doanh Lâm Đông còn có nhân loại. Trong lòng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Hơn nữa, tướng mạo nhân loại trước mắt này rất quen, gã đã từng xem qua tư liệu trên trang web chính thức của nơi trú ẩn, rất nhanh liền nhận ra.



"Anh.... Anh là Tôn Tiểu Cường à?"

“Hả? Anh đã nghe câu chuyện của tôi chưa?” Đôi mắt lé của Tôn Tiểu Cường đánh giá hắn.

Nhưng lúc này Mắt Rắn nổi giận, vội vàng khống chế tinh thần lực, rồi cuồng dũng phóng về phía Tôn Tiểu Cường. Thế nhưng, Tôn Tiểu Cường căn bản không hề động đậy.

"Chỉ cần tôi buông xuôi tâm trí, sẽ không bị quấy nhiễu." Dứt lời, xương cốt quanh người hắn nổi phồng lên, trong nháy mắt tiến vào trạng thái [Không Sợ Cuồng Hóa] !

Tôn Tiểu Cường như mãnh hổ, bay lên phía trước, một quyền lại đánh vào ngực Mắt Rắn. Tiếng ầm ầm vang lên, thân thể Mắt Rắn bay ngược ra xa hơn mười thước.

"Mẹ kiếp! Cái thứ thiểu năng này.” Mắt Rắn cắn răng nói thầm, vì năng lực của Tôn Tiểu Cường có khả năng khắc chế gã.

Dương Hạo thấy thế cũng rất hoảng hốt, đối phương không chỉ có Tiểu Bát, Bóng Đen và các thi vương khó giải quyết khác, còn có nhân vật số 002 nơi trú ẩn, Tôn Tiểu Cường.

Đảo mắt nhìn lại phát hiện Lâm Đông đã chấn nát thủy lao, những cột nước màu xanh lam đã phiêu tán. Hắn tiếp tục tới gần, theo bước chân của hắn chính là áp lực khủng bố đang lan tràn.

Hơn nữa cách đó không xa, còn có bóng dáng cô gái gầy gò, bả vai vác đại đao, không nhanh không chậm đi về phía này.

“Mẹ nó.” Dương Hạo thầm mắng một câu, đội hình đối diện quá khủng bố.

Vốn muốn để cả hai triệt tiêu nhau, để bản thân được hưởng lợi, không ngờ đối diện là một con cá mập lớn muốn nuốt người ta cũng không được.

"Xong rồi... Tất cả đã kết thúc!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện [Dịch] Thi Vương Trỗi Dậy, Bắt Đầu Thu Thập Huyết Nhục

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook