Quyển 2 - Chương 260: Dược phố (Vườn dược thảo).
Thập Niên Tàn Mộng
16/04/2013
Hiện tại năng lượng đã vượt quá 15 vạn cho nên Lưu Dương trực tiếp hạ mình, rơi từ độ cao mấy trăm thước xuống, cảm giác thật là tuyệt. Có đôi khi Lưu Dương từng nghĩ, nếu chân chính đạt tới cảnh giới của Lý Long Cảnh có thể bay thẳng lên trời xanh thì là cảm giác thế nào.
Xoay người quay vào động phủ, thời điểm Lưu Dương rời đi đã khai mở toàn bộ cấm chế của động phủ, mặc dù hắn cực kỳ quen thuộc với mấy cái trận pháp này, nhưng lần này đi vào vẫn mất một chút thời gian. Hắn cũng biết những trận pháp này không bằng được những trận pháp phải dựa vào thiên thời mới đi qua được, nhưng dù không cần đến thiên thời mà nói thì công lực ít nhất cũng phải gấp mấy lần Lý Long Cảnh mới có thể mạnh mẽ phá đi.
Sau 2 giờ Lưu Dương mới vào được trong động phủ. So với mà lần trước Lý Long Cảnh dẫn hắn vào chỉ mất có chút thời gian, lần này là Lưu Dương tự mình đi vào cho nên cảm thấy chút mới lạ.
Trong động phủ vẫn giống y nguyên lần trước đến, duy nhất không giống là trận pháp trên diễn võ trường, sương khói tại khoảng không bên trên Âm dương Cửu cung Bát quái trận càng thêm nồng đậm. Hơn nữa, hiên nhiên nó được chia làm hai bộ phận, âm dương rõ ràng, loáng thoáng hình thành một cái đồ án Thái Cực chậm rãi lưu chuyển. Hiện tại vẫn là dương chiếm thượng phong, nhưng âm khí đã bắt đầu chậm rãi hiện ra, hiển nhiên là tu luyện đã có chút kết quả.
Lần trước khi rời đi Lưu Dương còn có chút lo lắng, Lý Long Cảnh có thực sự sinh tồn trong trận pháp này không, bất quá nhìn tình huống hiện tại khiến hắn yên tâm hơn nhiều. Chỉ là bản thân trận pháp chủ động đi lên được, cần người chủ động. Hắn đi lên trước vài bước, cúi người quỳ xuống nói:
- Sư phụ, người khỏe không, đồ đệ đến thăm người.
Đối với Lý Long Cảnh, Lưu Dương cực kỳ cảm kích. Càng hiểu biết thật sâu với võ học và giới võ lâm, hắn lại càng biết ơn. Chính là Lý Long Cảnh đã cải biến cuộc đời hắn bằng kỳ ngộ, khiến cho hắn học được võ công thần kỳ, dạy cho rất nhiều thứ thất truyền, đó đều là tài phú quý giá. Trong đó có dược liệu, có đan đạo thần kỳ, có tuyệt kỹ kim châm… đủ loại việc như thế khiến hắn trở thành một cường giả chân chính.
Lưu Dương quỳ xuống, cung kính dập đầu lạy ba cái, đợi Lý Long Cảnh hồi phục. Sương khói trên mặt trận pháp bắt đầu hội tụ, càng ngày càng đậm, tiếng nói của Lý Long Cảnh quanh quẩn trong động phủ, có chút trống trải:
- Đồ đệ, không phải con đã hạ sơn rồi sao, sao mới có mấy tháng đã quay lại đây?
- Sư phó…
Lưu Dương vừa muốn nói gì, lúc này Lý Long Cảnh ngắt lời hắn, nói:
- Để ta xem con tu luyện võ công thế nào rồi?
Sau đó Lưu Dương cảm thấy có một dòng nước ấm chảy qua thân thể mình, tuy rằng hiện tại hắn đã đặtói giai đoạn thứ năm, nhưng so với Lý Long Cảnh vẫn có khác biệt cực kỳ rõ rằng. Dòng nước ấm tuy rằng nhỏ, nhưng lại không thể ngăn cản. Hắn biết đây là Lý Long Cảnh đang tra xét mình, bèn thả lỏng thân thể, tùy ý để ông tra xét.
Lý Long Cảnh tra xét rất nhanh, một lúc sau thì thu công, dòng nước ấm trong cơ thể Lưu Dương nhanh chóng thu hồi. Lý Long Cảnh tra xét Lưu Dương xong, sương khói trên trận pháp bắt đầu ngưng tụ, hơn nữa tụ thành hình dáng Lý Long Cảnh.
- Sư phụ, đây là…
Lại một lần nữa nhìn thấy Lý Long Cảnh, điều này khiến cho Lưu Dương rất cao hứng. Trước kia luôn gặp mặt trong ý thức hải, mà nay tuy không phải thực thể, cũng đã hơn nhiều so với trước.
Sương khói hình dạng Lý Long Cảnh gật gật đầu, xem chừng rất vừa lòng nói:
- Không có gì, chẳng qua là ta tìm ra chút bí quyết nhỏ thôi, đồ đệ, tiến bộ của con rất nhanh, nhưng không thể đắc ý vênh váo, còn phải tăng cường tôi luyện.
Ngắn ngủi ba tháng đã đột phá giai đoạn thứ năm, tuyệt đối là kỳ tài võ học. Có thể là do Lưu Dương tìm hiểu được dị năng, nhưng cũng không thể bỏ qua cố gắng của Lưu Dương. Không có sự kiên trì hắn không thể đột phá cảnh giới. Không quản nói thế nào, Lý Long Cảnh đều phi thường vừa long với đồ đệ.
Lưu Dương được Lý Long Cảnh khích lệ, không dám kể công đáp:
- Sư phụ, con luyện mau như vậy là nhờ sư phụ dạy đan đạo cho con, bằng không phải mấy tháng nữa con mới đột phá được.
- Đan đạo, chẳng lẽ con đã có thể luyện ra Bồi dương đan, là dựa theo phỏng đoán của ta mà luyện chế sao?
Lý Long Cảnh rất kinh hỉ hỏi. Trình độ đan đạo của ông đúng là rất cao, mà Bồi dương đan là do ông căn cứ một vài phỏng đoán mà ra. ông không có Âm Dương hỏa diễm nên không thể luyện được. Ai biết đồ đệ mình lại chứng minh được phỏng đoán đó, nếu không thì ông sẽ thực sự mất hứng.
- Đúng vậy, sư phụ. Con dựa theo phỏng đoán của người, chẳng những luyện được Bồi dương đan, mà còn luyện được cả Khôn nguyên đan nữa, cho nên trình độ của con đột nhiên tăng mạnh.
- Khôn nguyên đan, khó trách, hiện tại năng lượng của con đã hơn 15 vạn rồi, có thể luyện chế thứ này. Nhưng dù vậy cố gắng của con vẫn rất quan trọng, đan dược chẳng qua là phụ trợ thôi. Bình thường nếu không tu luyện để tăng mạnh cường độ kinh mạch thì dùng đan dược chính là chết.
Lý Long Cảnh nói.
Đương nhiên Lưu Dương hiểu điều này, cũng nói:
- Đúng vậy, sư phụ. Hiện tại Khôn nguyên đan 10 năm con mới có thể dùng một lần, nhưng mà hiệu quả quả thực là tốt.
- Đúng rồi đồ đệ, con còn chưa cho ta biết, lần này con đột nhiên về đây là làm gì.
- Sư phụ, người xem đây là cái gì?
Lưu Dương vội vàng lấy Thanh linh thảo từ trong lồng ngực ra, đặt trước trận pháp. Lý Long Cảnh năm đó mạnh đến mức nào, chỉ đảo mắt qua một cái đã nhận ra. Hình người tạo thành từ sương khói có chút run rẩy, hiển nhiên là cực kỳ kích động, hơi mất khống chế bản thân, nói:
- Thanh linh thảo, hơn nữa lại còn là Thanh linh thảo sắp chín, tìm được ở đâu vậy?
- Con cũng là ngoài ý muốn tìm được. Con tham gia một đại hội đấu giá, ở đó bọn họ nhận định Thanh linh thảo thành Thanh vụ thảo, con quyết đoán ra tay chiếm được nó. Bất quá vì họ nhìn nhầm thành Thanh vụ thảo cho nên lúc nuôi dưỡng có chút vấn đề, con nghĩ chỉ có đưa về động phủ dùng thạch tủy mới có thể khiến nó khôi phục lại. Hơn nữa, linh khí trong động phủ cũng cực kỳ thích hợp cho Thanh linh thảo sinh trưởng.
- Có vấn đề gì?
Lý Long Cảnh nghi hoặc hỏi, sau đó lại tra xét một lần nữa, gật gật đầu nói:
- Đồ đệ con làm rất đúng, Thanh linh thảo quả thực có chút vấn đề, không thanh và thạch tủy trong động phủ có rất nhiều, con lấy ra mà dùng, đúng rồi, mở một cái dược phố đi, đối với năng lực hiện giờ của con, mở dược phố không khó.
Lưu Dương có chút nghi hoặc hỏi:
- Mở dược phố sao?
- Đúng vậy, chính là mở dược phố. Con phải biết rằng, động phủ này đều là do ta khai phá ra mà thành , hiện tại ở trong này không có dư dược phố cho Thanh linh thảo này, đương nhiên cần mở dược phố.
- Bằng năng lực của con có thể mở dược phố sao?
Lưu Dương khó xử nói, tuy rằng năng lực hắn so với người bình thường rất có ưu thế, nhưng hắn lại biết, bằng vào công lực của mình mà đi mở huyệt động thì hết sức khó. Nơi này là linh mạch của cả Hoàng Vân Sơn, đất đá chỗ này cực kỳ cứng rắn, hơn nữa đã trải qua ngàn năm linh khí tẩm bổ, mà sau khi Âm dương Bát quái trận hình thành, linh khí trong động phủ lại tăng lên vài lần, cho nên vách đá trong động cứng như sắt vậy. Người bình thường có cầm dao sắc chém vô cũng không nhất định có thể lưu lại dấu vết. Tuy rằng công lực của hắn cao, nhưng bên ngoài có thể khai sơn phá đá, còn trong này đục một cái lỗ nhỏ cũng khó. Muốn làm một cái dược phố ít nhất cũng phải mất mấy tháng, hắn cũng không có nhiều thời gian nán lại đây.
Lý Long Cảnh hiển nhiên nhìn ra Lưu Dương vì sao lại phiền não, ông ha ha cười, sau đó mới nói:
- Đồ đệ à, sư phụ thực không phải làm khó con, cho con mở dược phố không phải cho con dùng công lực trực tiếp mở ra, làm vậy đừng nói là năm ba tháng, năm ba năm cũng không nhất định đã mở được. Động phủ này năm đó ta đã kiến thiết hết ước chừng một giáp (60 năm), lúc đó công lực ta chưa đại thành, thời điểm mở động phải mượn dùng mấy thứ công cụ, con đi lấy ra đây thì có thể làm ít hưởng nhiều.
Nghe nói chỉ cần dùng công cụ là mở được dược phố mà không phải lao động tay chân, Lưu Dương thở dài nhẹ nhõm. Có công cụ và không có công cụ thì hiệu suất không chỉ khác nửa điêm. Nhưu người thường đào hầm, đào trực tiếp bằng tay và đào bằng một cái xẻng thì hiệu quả cách biệt một trời một vực. Hắn hưng phấn hỏi:
- Sư phụ, công cụ ở nơi nào?
- Nói là công cụ cũng không hẳn, chẳng qua là năm đó công lực không đủ đành sử dụng mấy thứ binh khí mà thôi, con đi lấy mấy thứ mà dùng.
- Binh khí, tốt.
Tâm tình Lưu Dương càng thêm cao hứng, vũ khí mà Lý Long Cảnh cất giữ khẳng định là cấp bậc nhất lưu. Công lực hắn ngày càng tăng lên khiến công khí bình phàm nhân gian đã ngày càng không đủ cho hắn, tuy rằng miễn cưỡng có thể dùng, nhưng rất dễ tổn hao. Hắn rất chờ mong, vũ khí mà võ lâm ngàn năm trước đã sử dụng là cái gì.
Lý Long Cảnh chỉ vào gian phòng luyện võ đối diện, nói:
- Đồ đệ, binh khí đó để trong phòng luyện võ, thực ra con cũng đã thấy qua rồi, con nghĩ lại xem cuối cùng là cái gì?
- Sư phụ, chẳng lẽ… chẳng lẽ bức tranh đó là binh khí?
Lý Long Cảnh nhắc tới Lưu Dương mới nhớ, động phủ trong phòng luyện võ quả thực là lớn, nhưng không có thứ gì khác, chỉ là trên tường có vài bức tranh vũ khí. Những bức tranh đó phân biệt là một cây đao, một cây đoản kiếm, một cây trường thương. Nhìn thì tưởng chỉ là hình ảnh cũng không để ý, không ngờ lại là vũ khí thật, hơn nữa là vũ khí mà năm đó Lý Long Cảnh từng đeo bên người. Hắn lập tức chuyển ánh mắt về phía mấy bức tranh. Những bức tranh vẫn nằm trên trường, nhưng thấy thế nào cũng không thấy giống binh khí, rõ ràng là tranh mà.
Xoay người quay vào động phủ, thời điểm Lưu Dương rời đi đã khai mở toàn bộ cấm chế của động phủ, mặc dù hắn cực kỳ quen thuộc với mấy cái trận pháp này, nhưng lần này đi vào vẫn mất một chút thời gian. Hắn cũng biết những trận pháp này không bằng được những trận pháp phải dựa vào thiên thời mới đi qua được, nhưng dù không cần đến thiên thời mà nói thì công lực ít nhất cũng phải gấp mấy lần Lý Long Cảnh mới có thể mạnh mẽ phá đi.
Sau 2 giờ Lưu Dương mới vào được trong động phủ. So với mà lần trước Lý Long Cảnh dẫn hắn vào chỉ mất có chút thời gian, lần này là Lưu Dương tự mình đi vào cho nên cảm thấy chút mới lạ.
Trong động phủ vẫn giống y nguyên lần trước đến, duy nhất không giống là trận pháp trên diễn võ trường, sương khói tại khoảng không bên trên Âm dương Cửu cung Bát quái trận càng thêm nồng đậm. Hơn nữa, hiên nhiên nó được chia làm hai bộ phận, âm dương rõ ràng, loáng thoáng hình thành một cái đồ án Thái Cực chậm rãi lưu chuyển. Hiện tại vẫn là dương chiếm thượng phong, nhưng âm khí đã bắt đầu chậm rãi hiện ra, hiển nhiên là tu luyện đã có chút kết quả.
Lần trước khi rời đi Lưu Dương còn có chút lo lắng, Lý Long Cảnh có thực sự sinh tồn trong trận pháp này không, bất quá nhìn tình huống hiện tại khiến hắn yên tâm hơn nhiều. Chỉ là bản thân trận pháp chủ động đi lên được, cần người chủ động. Hắn đi lên trước vài bước, cúi người quỳ xuống nói:
- Sư phụ, người khỏe không, đồ đệ đến thăm người.
Đối với Lý Long Cảnh, Lưu Dương cực kỳ cảm kích. Càng hiểu biết thật sâu với võ học và giới võ lâm, hắn lại càng biết ơn. Chính là Lý Long Cảnh đã cải biến cuộc đời hắn bằng kỳ ngộ, khiến cho hắn học được võ công thần kỳ, dạy cho rất nhiều thứ thất truyền, đó đều là tài phú quý giá. Trong đó có dược liệu, có đan đạo thần kỳ, có tuyệt kỹ kim châm… đủ loại việc như thế khiến hắn trở thành một cường giả chân chính.
Lưu Dương quỳ xuống, cung kính dập đầu lạy ba cái, đợi Lý Long Cảnh hồi phục. Sương khói trên mặt trận pháp bắt đầu hội tụ, càng ngày càng đậm, tiếng nói của Lý Long Cảnh quanh quẩn trong động phủ, có chút trống trải:
- Đồ đệ, không phải con đã hạ sơn rồi sao, sao mới có mấy tháng đã quay lại đây?
- Sư phó…
Lưu Dương vừa muốn nói gì, lúc này Lý Long Cảnh ngắt lời hắn, nói:
- Để ta xem con tu luyện võ công thế nào rồi?
Sau đó Lưu Dương cảm thấy có một dòng nước ấm chảy qua thân thể mình, tuy rằng hiện tại hắn đã đặtói giai đoạn thứ năm, nhưng so với Lý Long Cảnh vẫn có khác biệt cực kỳ rõ rằng. Dòng nước ấm tuy rằng nhỏ, nhưng lại không thể ngăn cản. Hắn biết đây là Lý Long Cảnh đang tra xét mình, bèn thả lỏng thân thể, tùy ý để ông tra xét.
Lý Long Cảnh tra xét rất nhanh, một lúc sau thì thu công, dòng nước ấm trong cơ thể Lưu Dương nhanh chóng thu hồi. Lý Long Cảnh tra xét Lưu Dương xong, sương khói trên trận pháp bắt đầu ngưng tụ, hơn nữa tụ thành hình dáng Lý Long Cảnh.
- Sư phụ, đây là…
Lại một lần nữa nhìn thấy Lý Long Cảnh, điều này khiến cho Lưu Dương rất cao hứng. Trước kia luôn gặp mặt trong ý thức hải, mà nay tuy không phải thực thể, cũng đã hơn nhiều so với trước.
Sương khói hình dạng Lý Long Cảnh gật gật đầu, xem chừng rất vừa lòng nói:
- Không có gì, chẳng qua là ta tìm ra chút bí quyết nhỏ thôi, đồ đệ, tiến bộ của con rất nhanh, nhưng không thể đắc ý vênh váo, còn phải tăng cường tôi luyện.
Ngắn ngủi ba tháng đã đột phá giai đoạn thứ năm, tuyệt đối là kỳ tài võ học. Có thể là do Lưu Dương tìm hiểu được dị năng, nhưng cũng không thể bỏ qua cố gắng của Lưu Dương. Không có sự kiên trì hắn không thể đột phá cảnh giới. Không quản nói thế nào, Lý Long Cảnh đều phi thường vừa long với đồ đệ.
Lưu Dương được Lý Long Cảnh khích lệ, không dám kể công đáp:
- Sư phụ, con luyện mau như vậy là nhờ sư phụ dạy đan đạo cho con, bằng không phải mấy tháng nữa con mới đột phá được.
- Đan đạo, chẳng lẽ con đã có thể luyện ra Bồi dương đan, là dựa theo phỏng đoán của ta mà luyện chế sao?
Lý Long Cảnh rất kinh hỉ hỏi. Trình độ đan đạo của ông đúng là rất cao, mà Bồi dương đan là do ông căn cứ một vài phỏng đoán mà ra. ông không có Âm Dương hỏa diễm nên không thể luyện được. Ai biết đồ đệ mình lại chứng minh được phỏng đoán đó, nếu không thì ông sẽ thực sự mất hứng.
- Đúng vậy, sư phụ. Con dựa theo phỏng đoán của người, chẳng những luyện được Bồi dương đan, mà còn luyện được cả Khôn nguyên đan nữa, cho nên trình độ của con đột nhiên tăng mạnh.
- Khôn nguyên đan, khó trách, hiện tại năng lượng của con đã hơn 15 vạn rồi, có thể luyện chế thứ này. Nhưng dù vậy cố gắng của con vẫn rất quan trọng, đan dược chẳng qua là phụ trợ thôi. Bình thường nếu không tu luyện để tăng mạnh cường độ kinh mạch thì dùng đan dược chính là chết.
Lý Long Cảnh nói.
Đương nhiên Lưu Dương hiểu điều này, cũng nói:
- Đúng vậy, sư phụ. Hiện tại Khôn nguyên đan 10 năm con mới có thể dùng một lần, nhưng mà hiệu quả quả thực là tốt.
- Đúng rồi đồ đệ, con còn chưa cho ta biết, lần này con đột nhiên về đây là làm gì.
- Sư phụ, người xem đây là cái gì?
Lưu Dương vội vàng lấy Thanh linh thảo từ trong lồng ngực ra, đặt trước trận pháp. Lý Long Cảnh năm đó mạnh đến mức nào, chỉ đảo mắt qua một cái đã nhận ra. Hình người tạo thành từ sương khói có chút run rẩy, hiển nhiên là cực kỳ kích động, hơi mất khống chế bản thân, nói:
- Thanh linh thảo, hơn nữa lại còn là Thanh linh thảo sắp chín, tìm được ở đâu vậy?
- Con cũng là ngoài ý muốn tìm được. Con tham gia một đại hội đấu giá, ở đó bọn họ nhận định Thanh linh thảo thành Thanh vụ thảo, con quyết đoán ra tay chiếm được nó. Bất quá vì họ nhìn nhầm thành Thanh vụ thảo cho nên lúc nuôi dưỡng có chút vấn đề, con nghĩ chỉ có đưa về động phủ dùng thạch tủy mới có thể khiến nó khôi phục lại. Hơn nữa, linh khí trong động phủ cũng cực kỳ thích hợp cho Thanh linh thảo sinh trưởng.
- Có vấn đề gì?
Lý Long Cảnh nghi hoặc hỏi, sau đó lại tra xét một lần nữa, gật gật đầu nói:
- Đồ đệ con làm rất đúng, Thanh linh thảo quả thực có chút vấn đề, không thanh và thạch tủy trong động phủ có rất nhiều, con lấy ra mà dùng, đúng rồi, mở một cái dược phố đi, đối với năng lực hiện giờ của con, mở dược phố không khó.
Lưu Dương có chút nghi hoặc hỏi:
- Mở dược phố sao?
- Đúng vậy, chính là mở dược phố. Con phải biết rằng, động phủ này đều là do ta khai phá ra mà thành , hiện tại ở trong này không có dư dược phố cho Thanh linh thảo này, đương nhiên cần mở dược phố.
- Bằng năng lực của con có thể mở dược phố sao?
Lưu Dương khó xử nói, tuy rằng năng lực hắn so với người bình thường rất có ưu thế, nhưng hắn lại biết, bằng vào công lực của mình mà đi mở huyệt động thì hết sức khó. Nơi này là linh mạch của cả Hoàng Vân Sơn, đất đá chỗ này cực kỳ cứng rắn, hơn nữa đã trải qua ngàn năm linh khí tẩm bổ, mà sau khi Âm dương Bát quái trận hình thành, linh khí trong động phủ lại tăng lên vài lần, cho nên vách đá trong động cứng như sắt vậy. Người bình thường có cầm dao sắc chém vô cũng không nhất định có thể lưu lại dấu vết. Tuy rằng công lực của hắn cao, nhưng bên ngoài có thể khai sơn phá đá, còn trong này đục một cái lỗ nhỏ cũng khó. Muốn làm một cái dược phố ít nhất cũng phải mất mấy tháng, hắn cũng không có nhiều thời gian nán lại đây.
Lý Long Cảnh hiển nhiên nhìn ra Lưu Dương vì sao lại phiền não, ông ha ha cười, sau đó mới nói:
- Đồ đệ à, sư phụ thực không phải làm khó con, cho con mở dược phố không phải cho con dùng công lực trực tiếp mở ra, làm vậy đừng nói là năm ba tháng, năm ba năm cũng không nhất định đã mở được. Động phủ này năm đó ta đã kiến thiết hết ước chừng một giáp (60 năm), lúc đó công lực ta chưa đại thành, thời điểm mở động phải mượn dùng mấy thứ công cụ, con đi lấy ra đây thì có thể làm ít hưởng nhiều.
Nghe nói chỉ cần dùng công cụ là mở được dược phố mà không phải lao động tay chân, Lưu Dương thở dài nhẹ nhõm. Có công cụ và không có công cụ thì hiệu suất không chỉ khác nửa điêm. Nhưu người thường đào hầm, đào trực tiếp bằng tay và đào bằng một cái xẻng thì hiệu quả cách biệt một trời một vực. Hắn hưng phấn hỏi:
- Sư phụ, công cụ ở nơi nào?
- Nói là công cụ cũng không hẳn, chẳng qua là năm đó công lực không đủ đành sử dụng mấy thứ binh khí mà thôi, con đi lấy mấy thứ mà dùng.
- Binh khí, tốt.
Tâm tình Lưu Dương càng thêm cao hứng, vũ khí mà Lý Long Cảnh cất giữ khẳng định là cấp bậc nhất lưu. Công lực hắn ngày càng tăng lên khiến công khí bình phàm nhân gian đã ngày càng không đủ cho hắn, tuy rằng miễn cưỡng có thể dùng, nhưng rất dễ tổn hao. Hắn rất chờ mong, vũ khí mà võ lâm ngàn năm trước đã sử dụng là cái gì.
Lý Long Cảnh chỉ vào gian phòng luyện võ đối diện, nói:
- Đồ đệ, binh khí đó để trong phòng luyện võ, thực ra con cũng đã thấy qua rồi, con nghĩ lại xem cuối cùng là cái gì?
- Sư phụ, chẳng lẽ… chẳng lẽ bức tranh đó là binh khí?
Lý Long Cảnh nhắc tới Lưu Dương mới nhớ, động phủ trong phòng luyện võ quả thực là lớn, nhưng không có thứ gì khác, chỉ là trên tường có vài bức tranh vũ khí. Những bức tranh đó phân biệt là một cây đao, một cây đoản kiếm, một cây trường thương. Nhìn thì tưởng chỉ là hình ảnh cũng không để ý, không ngờ lại là vũ khí thật, hơn nữa là vũ khí mà năm đó Lý Long Cảnh từng đeo bên người. Hắn lập tức chuyển ánh mắt về phía mấy bức tranh. Những bức tranh vẫn nằm trên trường, nhưng thấy thế nào cũng không thấy giống binh khí, rõ ràng là tranh mà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.