Diễm Phúc

Quyển 2 - Chương 259: Quay lại Hoàng Vân Sơn.

Thập Niên Tàn Mộng

16/04/2013

Trinh Quốc Vận liền nhận ra nghi hoặc của Lưu Dương, vội vã chỉ vào tiểu Niếp để giải thích:

-Nhận ra cậu không phải là anh, mà chính là tiếu Niếp, lúc nãy anh mang tiểu Niếp ra ngoài đi chơi, hôm nay là ngày cuối cùng của vạn bảo đại hội, vì có Trúc Cơ đan nên sư môn phái vài trưởng lão tới quan sát, còn anh không tham gia vạn bảo đại hội năm nay. Đương nhiên cậu cũng biết vật phẩm hôm này đều là tinh phẩm, hơn nữa tình huống gần đây của Hoa Sơn cũng không tốt, nên đám người kia cũng chỉ tới để nhìn mà thôi.

-Tiểu Niếp nhận ra? làm sao cô bé có thể nhận ra được?

Lưu Dương có chút nghi nghi hoặc hoặc nhìn Tiểu Niếp, thuật dịch dung của bản thân hắn không có gì sơ hở, chỉ cần không phải ngườicó công lực vượt xa hắn, tuyệt đối sẽ không thể nhìn ra khuôn mặt của hắn đã dùng chân khí để thay đổi, còn đang nghi hoặc, đột nhiên hắn nhớ lại dị năng của Tiểu Niếp, chẳng lẽ là nhờ vào dị năng đặc biệt kia, cô bé mới có thể nhìn ra bản thân hắn.

-Tiểu Dương, cậu còn nhớ chuyện lần trước ở nhà anh, chuyện của Tiểu Niếp đấy?

Trịnh Quốc Vận nhìn Tiểu Niếp, trong mắt tràn ngập tình yêu thương.

Trong lòng Lưu Dương khẻ động, dị năng đó quả thật rất ngưu, bất quá lấy tinh thần lực hiện nay của Tiểu Niếp thì làm sao cảm ứng được xa thế chứ, phải biết trước khi tiến vào toilet thay đồ, Lưu Dương đã phóng cảm ứng ra bán kính 50m, không thấy gì bất thường a, nếu như Trinh QUốc Vận và Tiểu Niếp tới gần, hắn tuyệt đối có thể cảm giác được. Nghĩ tới đây, hắn không khỏi nghi ngờ hỏi:

-Em biết dị năng của Tiểu Niếp, nhưng mà. . .

Trịnh Quốc Vận tiếp tục nói:

-Không sai, khi Tiểu Niếp thấy cậu liền chỉ vào cậu và nó đó là anh Dương, nhưng khi anh nhìn thấy thì chỉ nhận ra đó là người thần bí trong vạn bảo đạ hội, anh rất hoài nghi, liền mang Tiểu Niếp đứng đây chờ, tiểu Niếp nói cậu đang làm gì đó thì anh đoán chắc đang thay đồ, nên anh đứng đây chờ.

Lưu Dương thật không ngờ, dị năng của Tiểu Niếp lại lợi hại như vậy, lại có thể quan sát nhất cử nhất động của mình, thậm chí ngay bản thân cũng không biết là cô bé đang nhìn mình, hiện tại công lực của hắn đã đạt đến Nhân cấp trung kỳ, đã cực kỳ lợi hại, hắn nghĩ không ai có thể né tránh linh giác của mình, nhưng mà linh giác của cô bé Tiểu Niếp này quả thật quá là lợi hại, đồng thời hắn biết linh giác này không giống dị năng của mình, cảm ức của Lưu Dương nếu người theo dõi dịch dung thì rất khó nhận ra, thế nhưng linh giác của Tiểu Niếp lại nhận được dấu ấn tinh thần, như vậy mặc kệ bản thân hắn biến hoá thế nào cũng không thể chạy trốn được, phải biết rằng đây là lần đầu tiên Tiểu Niếp nhìn thấy hình dáng Ngô Từ Nhân của Lưu Dương.

Biết được lý do hắn cũng vô pháp cãi lại, hơn nữa cũng không phải là bị lộ hoàn toàn, bị Trịnh Quốc Vận biết so với những khác biết còn dễ chịu hơn một chút, bất quá điều này cũng dóng lên cho hắn một hồi chuông cảnh báo cho hắn biết không được coi thường người trong thiên hạ, sau khi tiếp xúc với giới cổ võ, tiếp theo là ẩn môn, hắn biết đối thủ của mình ngày càng cường đại, cho nên các hành động tiếp theo phải cực kỳ cẩn thận.



-Trịnh đại ca, không sai, đống Trúc Cơ đan kia chính là của em.

Lưu Dương không thể làm gì khác hơn là thừa nhận. Trịnh Quốc Vận nghe được lời của Lưu Dương liền thở dài một hơi, khiến Lưu Dương cảm thấy rất kỳ quái chính là không ngờ Trịnh Quốc Vận lại không hỏi thêm bất cứ lời nào, hắn nhìn thoáng qua, tò mò hỏi:

-Trịnh đại ca, chẳng lẻ anh không hỏi thêm gì nữa sao?

-Hỏi cậu cái gì? Kỳ thực cũng không có gì thú vị, lầ đầu tiên thấy cậu, anh đã biết cậu không phải là một người bình thường, quả nhiên, công lực cao tuyệt, anh cảm thấy thực lực của cậu không chỉ là một cao thủ tuyệt đỉnh, chắc còn cao hơn cảm giới đó nữa phải không.

-Đúng vậy, nếu như dựa theo sự đánh giá của mọi người, em hẳn cao hơn cao thủ siêu cấp một tầng, cách phân loại của em chính là cao thủ phổ thông, phổ thông đỉnh cấp cũng chính là cao thủ thiên bảng trong sự đánh giá của anh, sau đó sẽ là nhập phẩm, còn em là nhập phẩm trung cấp.

-Quả nhiên là lợi hại, cách phân loại của cậu hình như anh có nghe sự phụ nhắc qua, đó là từ mấy trăm năm trước, từ khi võ lâm biến mất, phương pháp này cũng không còn được lưu truyền, nhập phẩm đã là đỉnh núi không thể vượt qua, anh chắc không còn cơ hội rồi.

Giọng nói của Trịnh QUốc Vận đầy vẻ chán nản.

-Yên tâm đi, Trịnh đại ca, anh chắc chắn có cơ hội, bất quá Trịnh đại ca, chắc anh cũng biết cả nhà chú Hoàng Căn Vĩ đều là người thường, sư phụ của em là một cao nhân thế ngoại, em cũng vì nhân duyên xảo hợp mới nhận được truyền thừa, nếu thân phận của em bị tiết lộ chắc chắn sẽ ảnh hưởng không nhỏ đến họ, em hy vọng. . . .

Lưu Dương còn chưa nói xong, Trịnh Quốc Vận đã chủ động nói:

-Yên tâm đi, anh sẽ đem chuyện này nén chặt trong lòng, ngay cả sư phụ lẫn Uông Minh Tú anh cũng sẽ không tiết lộ nữa lời.

Lời hứa của Trịnh Quốc Vận khiến Lưu Dương thở phào một hơi, hắn rất rõ nhân phẩm của Trịnh Quốc Vận. Hàn huyên một chút liền cáo biệt Trịnh Quốc Vận đi thẳng về nhà, tuy rằng hắn đang rất vội đi đến Hoàng Vân Sơn, nhưng chuyến bay ngay trong đêm nay đã hết vé.

Lưu Dương trở về nhà đem đồ đạc và dược thảo ra xắp xếp lại một chút, tuy trong động phủ Lý Long Cảnh có khá nhiều dược phẩm cấp 1, nhưng hắn cũng không muốn bỏ qua đống thảo dược cấp 2 này.

Hắn đánh tiếng với Hoàng Căn Vĩ một chút liền đạt được phê chuẩn, hắn đã nói cho ông chú về thành tích của mình để nhận được sự chấp nhận. Hơn nữa Hoàng Căn Vĩ cũng thấy Lưu Dương đã trưởng thành lên không ít, thành tích học tập cũng khá nên cực kỳ an tâm, cho nên không muốn ước thúc hắn quá nhiều.



Để nhanh chóng đến Hoàng Vân Sơn, Lưu Dương chọn đi bằng máy bay, lên cao trung tuổi của hắn đã đạt đến 16, sớm có thẻ căn cước.

Nguyên lai Lưu Dương chỉ xin phép Khương Tú Chi 3 ngày nghỉ, 2 ngày sau khi vạn bảo đại hội kết thúc là hai ngày cuối tuần, để an toàn hắn gọi điện xin thêm một ngày nữa, Khương Tú Chi cũng chấp nhận cho hắn, không cần hỏi lý do.

Hắn gọi điện lên hãng đặt vé máy bay, vé may bay ngày mai khi tới sân bay lấy rồi trả tiền luôn.

Cả nhà Hoàng Căn Vĩ cũng biết Lưu Dương đã trưởng thành nên cũng chả có ai tiễn hắn ra sân bay, chỉ dặn dò hắn vài câu chú ý an toàn, xong việc sớm về sớm là được rồi.

Tranh thủ khoảng thời gian ngồi trên máy bay, Lưu Dương đả toạ tĩnh thần, ngẫm lại việc đi xe lửa đã khiến Lý Long Cảnh cực kỳ dật mình, thực sự nếu không biết cho lão đi bằng may bay thì lão phải ca thán như thế nào, đáng tiếc lần trước hắn không đủ 16 tuổi, nên không có cách nào cho sư phụ của mình đi máy bay.

Tốc độ máy bay nhanh hơn xe lửa rất nhiều, chỉ hơn 1 giờ là tới nơi, may bay hạ cánh tới cũng chỉ là 2h chiều, hắn lập tức bắt xe đi đến chân núi Hoàng Vân Sơn, bây giờ là ban ngày, hắn hận không thể dùng khinh công để bay a.

May mắn là hắn gặp trúng người tài xế cũng khá bà tám, nên đoạn đường đi đến Hoàng Vân Sơn cũng không quá tẻ nhạt, người tài xế nhìn Lưu Dương cũng có vẻ kỳ lạ, hắn đã gặp vô số người nhưng người đóng bọc ngồi máy bay đến Hoàng Vân Sơn như thế này là lân đầu tiên.

Từ sân bay đến chân núi cũng hơn 1 tiếng, khi xuống xe đã gần 4h chiều, thời gian vẫn còn rất nhiều, khoảng cách 300km đối với người đã bước qua nhập phẩm như Lưu Dương chỉ cần 3 tiếng đồng hồ mà thôi, tốc độ hiện tại của Lưu Dương nhanh hơn trước đây 4 5 lần, hắn tính toán chắc trước trời tối là có thể đến.

Hiện tại phạm vi nhận biết của hắn đã lên đến 7000m, cho nên hắn cũng không sợ người khác phát hiện, hơn nữa với tốc độ của hắn thì dù có thấy cũng chỉ là một bóng người loé qua, chưa chắc bị chú ý. Lưu Dương lập tức tiến vào trong rừng, vừa khuất qua bụi cây hắn bắt đầu dốc toàn lực bay vút đi.

Từ lần đầu xuất sơn cho đến nay đã là hơn 3 tháng, trong 3 tháng này Lưu Dương không chỉ đột phá tần thứ 5 mà hắn còn củng cố thực lực của mình một cách vững chắc, vì vậy hắn không thèm chọn đi đường vòng nữa mà xông thẳng, vì nếu đi đường vòng sẽ mất thêm 200km.

Trên đường bay thẳng đến Hoàng Vân Sơn, 3 hiểm địa không vây được hắn, bất quá khi đến Hắc Phong Nhai hắn lại gặp chút rắc rối, lồng chân khi thiếu chút nữa là chịu không nổi nhiệt của các cơn lốc, may là trước khi tiến vào Hắc Phong Nhai hắn đã thủ sẵn một đống tụ khí đan, thấy không ổn liền nuốt vào. Khi vừa vượt qua, Lưu Dương nhìn lại những cơn gió hung hãn sau lưng, thầm phát thệ: Lần tiếp theo tới đây, bố nhất định vượt qua chúng mày bằng chính thực lực của mình.

Cứ bay vút toàn lực như vậy, đồng thời không bị ngoại giới quấy nhiễu, đại khái khoảng 7 giờ chiều Lưu Dương đã đến động phủ trong Tử Dương phong, lúc này trời cũng đã tối, dù sao đã cuối tháng 11, cuối thu nên trời tối rất nhanh.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Diễm Phúc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook