Quyển 2 - Chương 252: Thanh Linh thảo thành Thanh Vụ thảo
Thập Niên Tàn Mộng
16/04/2013
Lưu Dương đã được nghe Trịnh Quốc Vận nói qua về thập đại cao thủ võ lâm, ông già của sư phụ Trịnh Quốc Vận cũng là 1 trong mười người đó, cũng không biết hai người bọn họ ai xếp trước ai, thông qua Uông Minh Tú hắn đã hiểu rõ thực lực cao thủ hạng nhất bây giờ, mà bây giờ chính là cơ hội kiểm nghiệm thực lực của cao thủ trên Thiên Bảng.
Lưu Dương phỏng đoán cảnh giới của mình chắc hẳn sẽ cao hơn Đông Phương Vị Thâm, vì vậy thông qua cảm ứng hắn liền nhận ra được tu vi nông sâu của ông lão coi nhưkhông tệ, lượng chân khi đạt được 9999, là một cao thủ phổ thông thời xưa, đang bị vây ở ranh giới nhập phẩm.
Tuy chân khí không tệ, nhưng Lưu Dương cảm ứng được trên người Đông Phương Vị Thâm thiếu hụt một thứ, đó chính là chân khí tựa hồ chỉ vận hành trong kỳ kinh bát mạch, còn 12 chi kinh mạch kia lại chưa được đả thông cái nào, điều này khiến Lưu dương sợ hãi than không ngớt, có thể bằng vào kỳ kinh bát mạch đạt được đến cao thủ phổ thông thì phải nổ lực đến nhường nào, chắc chắn phải ăn không ít cay đắng, nếu như từ giờ đến hết đời không gặp được kỳ ngộ thì cũng chỉ dừng chân ở cảnh giới này mà thôi.
Lưu Dương thở dài một hơi, xem ra võ lâm đúng là xuống dốc rồi, ngàn năm trước, chỉ cần một người tu luyện trong một môn phái bình thường 4 5 năm ji đó là đạt đến đẳng cấp này, mà một đại phái chỉ cần 3 năm là bước chân vào nhập phẩm, thế nhưng hiện tại, cao thủ số một của một đệ nhất thế gia, một trong thập đại cao thủ giới cổ võ, cư nhiên chỉ là một cao thủ phổ thông, sự khác biệt này quả thật thái quá mà.
Trở lại buổi đấu giá, lúc này Lưu Dương không quá quan tâm đến quy định mà Đông Phương Vị Thâm nói. Thứ làm hắn quan tâm hơn chính là mục lục danh sách những vật phẩm được đem đi đấu giá, trên đó giới thiệu xuất xứ, thông tin lời bình luận của những giám định sư kiểm định về nó, đương nhiên một số hình ảnh kèm theo là không thể thiếu.
Lưu Dương chỉ chú ý đến các bức hình, còn về phần nhận xét của các giám định sư hắn không để vào mắt. Trình độ võ học của giới võ lâm đã rơi đến nước này thì khả năng của các giám định sư được đến đâu!? nói không chừng còn bị nhầm lẫn một ít đồ vật, đương nhiên hắn rất mong có một ít thực vật thảo dược quý hiếm lẫn vào, hơn vạn loại dược liệu biết đâu hắn may mắn kiếm được vài loại còn thiếu.
Lưu Dương mở tập mục lục ra, mới biết ngày hôm nay đại hội vạn bảo bán ra 275 kiện đồ vật, là ngày bán nhiều nhất trong ba ngày, bất quá đẳng cấp cũng là thấp nhất.
Do đó Lưu Dương cũng chỉ xem lướt qua đám bảo vật này, ngày hôm nay bán đấu giá đa số đều là bảo vật dưới cấp B. Xem ra cao trào ngày hôm nay chính là 4 món bảo vật cấp B này. Cuộc đấu giá diễn ra thế này quả thật sẽ khiến một số người có tầm mắt cao một chút hơi bị buồn ngủ.
Đối với bảo vật cấp thấp, những giám định sư nơi này rất ít khi nhìn nhầm, Lưu Dương xem lần lượt từng vật từng vật một, nhưng cũng chủ yếu chú trọng đến thực vật. Ở trong Hoàng Vân Sơn, sư phụ Lý Long Cảnh đã ép hắn học một đống lớn nguyên liệu, cho nên hắn tin chắc với những hình ảnh được chụp rất chi tiết, công thêm tri thức của bản thân thì chắc chắn không bao giờ bỏ xót được món dược liệu quý hiếm nào.
Càng xem càng nhanh, rất nhanh Lưu Dương xem xong hơn 200 món, những thứ này chả có món đồ nào hấp dẫn ánh mắt hắn, thế nhưng khi thấy vật mang số 237, một miếng ngọc bội liền thu hút sự chú ý của hắn, tỉ mỉ đánh giá thì miếng ngọc bội này cấp E, cổ ngọc thời kì mạt Đông Hán, chất ngọc không có gì đặc biệt, chỉ có tay nghề của người thợ khá khéo tay.
Lưu dương nhìn thấy nhìn quen mắt là bởi vì miếng ngọc bội này có chút giống khối ngọc hắn mua được khi trước, cũng chính là miếng ngọc bội chứa linh hồn Lý Long Cảnh, bề ngoài khá giống, độ tổn hại cũng như thế, chất ngọc cũng không khác, chỉ có bề ngoài điêu khắc là có sự khác biệt, cái lúc trước của hắn có hình rồng, mà cái này là hình hổ, không biết cặp long hổ này có khác biệt gì không? Lẽ nào cũng là một ngọc bội ẩn chứa linh hồn, Lưu Dương thầm nghĩ. Thầm ghi nhớ bảo vật cấp E này, chỉ sợ sẽ không có bao nhiêu người cạnh tranh, cho nên hắn đoán mình mua khối ngọc này sẽ không tốn bai nhiêu tiền
Có thể là thứ tốt đều ở phía sau, ngoại trừ miếng ngọc Lưu Dương còn tìm thấy một thứ không tệ đó là: Thanh linh thảo, không ngờ giống nhị phẩm linh thảo này mang số 213, được gán tên là Thanh Vụ thảo, tuy rằng chỉ khác mỗi một chữ, nhưng là một là nhị phẩm linh dược, một thứ chỉ là thảo dược bình thường, giá trị khác nhau đâu cần nghỉ cũng hiểu.
Điều làm Lưu Dương động lòng hơn nữa chính là thảo dược này không chỉ một gốc mà là một đám, đại khái mấy trăm gốc, đồng thời theo ảnh chụp thì chúng nó vẫn còn tốt, vẫn là còn sống trong đất, vì bị giám định nhầm thành Thanh Vụ thảo nên nó được xếp thứ 213, được đánh giá là bảo vật cấp D.
E rằng cũng là bởi vì xuất hiện một lúc quá nhiều, Thanh linh thảo mới bị giám hiệu thành Thanh Vụ thảo, bởi vì Thanh Linh thảo còn hiếm hơn cả Càn Khôn thảo một chút, cho dù là động phủ của Lý Long Cảnh cũng không có, là một trong những cực phẩm linh dược trong hệ mộc, có thể luyện chế cực phẩm Thanh Linh đan thuộc hệ mộc.
Hình dạng của Thanh Linh thảo và Thanh vụ thảo khá giống nhau, mà thanh linh thảo tương đối đích rất thưa thớt, rất ít khi nghe thấy mọc thành đám lớn như thế này, cho nên e rằng vì lý do này mới bị hạ giá trị thấp như thế.
Chuyến đi này thật là không tệ a, niên kỷ đống thanh linh thào này khoảng 700 năm a, thêm chút thời gian nữa là chúng thành thục rồi, đến lúc đó đang lúc không chỉ có thể sinh ra rất nhiều đích mầm móng, dược hiệu cũng là tốt nhất, vô luận là luyện chế trúc cơ đan hệ mộc, hay các đan dược hệ mộc khác cũng là vật liệu cực phẩm a.
Lưu dương ngầm tính toán, nếu đã bị giám định là Thanh Vụ thảo thì việc bảo quản chắc chắn có sai lầm, trong thời gian ngắn không xảy ra chuyện gì thế nhưng nó cũng đã gây ảnh hưởng nhất định đến Thanh Linh thảo, hắn quyết định sau khi có được bảo vật vào tay, sẽ nhất định dùng Linh thuỷ tẩy rửa, hồi phục lại linh khí vốn có cho Thanh Linh thảo.
Ngoại trừ thanh linh thảo, tiếp đó Lưu Dương còn phát hiện được một gốc Hoả hồ thảo, bất quá gốc Hoả hồ thảo này không hề quý hiếm như gốc Thanh Linh thảo
Độ trân quý chỉ được giám định ở cấp E, nhưng giá trị thật lại ở cấp C, đồng thời bị giám định trở thành Hoả Nhung hoa, dùng giá tiền cấp E mà mua được bảo vật cấp C thì quả là chủ ý không tệ.
Có thể kiếm được nhiều thứ tốt như thế trong ngày đầu tiên làm Lưu Dương cực kỳ cao hứng, chưa kể những ngày tiếp theo hắn cũng đã cảm thấy chuyến đi này không tệ chút nào, cũng không biết trong mấy ngày kế tiếp có thể nhận được niềm vui bất ngờ nào nữa không, quả thật đám giám định sư kia đúng là đồ bỏ, bất quả như thế lại tiện nghi cho bản thân hắn.
Đông Phương Vị Thâm giới thiệu đại hội sai biệt khoảng nữa tiếng đồng hồ, có người nghe có người không nghe, Lưu Dương cũng không quá chú ý, dù sao hắn thuộc thành phần không nghe. 10h30, đại hội chính thức bắt đầu, lưu dương đã sớm chờ đến sốt ruột, mặc kệ là bất cứ ai, võ công hay địa vị cao như thế nào, khi chờ đợi thứ mình cần cũng luôn rất sốt ruột.
Thời gian ngày đầu tiên rất cấp bách, tuy số người cạnh tranh 275 món đồ không nhiều lắm, thế nhưng buổi đấu giá cũng phải đẩy nhanh tốc độ bán, Nếu không mà nói, tuy buổi đấu giá không quy định thời gian kết thúc, nhưng cũng không thể để mọi người ngồi đến đêm khuya được a.
200 món đầu Llưu dương không quan tâm một chút nào, cũng có vài loại thảo dược có giá trị, mặc dùng chúng cũng có chút thú vị nhưng hắn lại không cần, tuy ở ngoài nay chúng rất hiếm, nhưng trong Hoàng Vân Sơn lại cực nhiều. Quả thật vài loại thảo dược này được không ít người cạnh tranh, thảo dược cấp D được mua khoảng trên dưới 50v, mà cấp E cũng tốn từ 8-10 vạn, kết quả như thế là Lưu Dương có chút dở khóc dở cười, mặc dù những loại dược thảo này có giá trị thế nhưng không phải thành phần chủ yếu trong cái loại đan dược, có rất nhiều loại có thể thay thế nhau, do đó với số tiền 50v là đủ để mua nhiều loại thế phẩm của loại đan dược này
Buổi trưa được kéo dài một chút, thế nhưng cuối cùng cũng đạt được mục đích, hơn tiếng rưỡi đồng hồ bán được 90 món, tới cuối có đấu giá một vật phẩm cấp B đó là Kim Lũ Y thuộc thời Tây Hán, được khai quật trong mộ Tương Vương thời Tây Hán. Lưu Dương cảm thấy quả thật hết chỗ nói ở thời đại này, một ngôi mộ danh giá như thế lại không được nhà nước bảo hộ là di tích mà lại để cho bọn trộm mộ tới khai quật dùm.
Kim Lũ y được đem ra bán đấu giá khiến đại hội diễn ra khá sôi nổi. Giá cả tăng lên vùn vụt, không lâu đã đạt tới 3000v. Mà những người có thực lực yếu cũng dừng lại, hiện tại kiên trì tăn giá cũng chỉ vào biên độ 10v mỗi lần, bất quá chỉ sau một lúc nó cũng đã tăng không ít, được một khác nhân hiệu số 2899 mua lại với giá khá cao, suýt nữa là đột phá qua mốc 5000v.
Đại hội buổi sang kết thúc lúc 12h10, để nghĩ ngơi ăn trưa. Địa vị bất đồng đương nhiên được đối xử khác nhau, với vị trí của mình Lưu Dương được đối xử khá chu đáo, nhân viên phục vụ mang lên cho hắn cả đống đồ ăn, mùi vị thức ăn không hề kém hơn nhà hang Bắc Tinh lúc trước, Lưu Dương vừa ăn vừa nghĩ không biết mấy người ở đây có phải là mời đầu bếp của nhà hang Bắc Tinh tới hay không, càng nghĩ càng thấy có khả năng, nhà hàng Bắc Tinh tuy rất nổi tiếng, thế những chỉ cỡ người như Trịnh Quốc Vận đã là khách VIP, huống chi những cao thủ phổ thông này, người nào chả mạnh hơn Trịnh Quốc Vận, mời đầu bếp của nhà hàng đó quả là không chút vấn đề nào.
Những người ngồi dưới tuy không lợi hại như đám người ngồi tại vị trí ghế lô, thế nhưng cũng đều là đại gia bạc triệu, tập đoàn Võ Hầu cũng không bạc đãi họ chút nào, chu cấp cơm nước rất tươm tất.
Buổi trưa hơi nghỉ ngơi một chút sau đó đại hội lại được bắt đầu, đồ vật lúc sau có vẻ tốt hơn lúc trước một chút, vì vậy tốc độ bán đấu giá hơi chậm, tới 5h chiều món đồ số 213 Lưu Dương mong đợi mới được mang ra, nhị phẩm dược thảo Thanh linh thảo bị biến thành bảo vật cấp 5 đem đi đấu giá, chuyện tốt như vậy tìm ở đâu ra, tổng cộng còn có mấy trăm khỏa, Lưu Dương đã sớm chuẩn bị tốt, ngồi trong ghế lên tinh thần sẵn sang nhấn chuông tranh đoạt.
Tuy rằng bị biến thành Thanh Vụ thảo, thế nhưng tổng cộng cũng có mấy trăm khỏa, Thanh Vụ thảo cũng là bảo vật cấp E cho nên số người cạnh tranh không ít, giá được tăng lên vùn vụt, thoáng cái đã tăng lên 50v, quả là một cái giá khó có được trong hàng bả vật cấp E. Bất quá Lưu Dương không chút nào để ý, nhiều Thanh Linh thảo thế này đừng nói là 50v, ngay cả là 5000v hắn cũng sẳn sang bỏ tiền ra mua
Thanh Linh thảo mấy trăm năm, chỉ cần chờ nó thành thục, dùng 1 gốc có thể luyện chế ra một loại đa dược có giá trị gấp mấy lần 7 viên Trúc Cơ đan hắn đem đến cho tập đoàn Võ Hầu, vả lại giá trị nó hiện tại cũng đã là ngang ngữa với Càn Khôn thảo, cho nên chút tiền này không tính là gì.
Để khiến đám người kia bỏ ý định, Lưu Dương đem giá nâng lên như chớp, khi ghế lô 31 báo giá 100v, lập tức có 3 người cạnh tranh trong đó rút lui, cuối cùng còn đám người còn lại sau khi hắn nâng giá đến 150v…..200v đã đánh bại được toàn bộ.
Ngoại trừ cái giá của bản thân hắn đưa ra thì số ghế hắn đang ngồi cũng là nguyên nhân khiến đám người kia bỏ cuộc. Ai tham gia đại hội lần này đều biết nhóm hơn ngàn người ngồi trước đều rất bình thường, chỉ có đám người ngồi trong ghế lô mới là đại trâu bò, nhưng là bọn họ cũng rất ngạc nhiên, người ngồi trong ghế lô thì chỉ có bảo vật trên cấp B mới đáng lọt vào tầm mắt của bọn họ thôi chứ!? Cớ gì lại bỏ cả đống tiền mua đống thảo dược cấp D, chẳng lẻ là sở thích đặc biệt thôi sao?
200v, đối với người bình thường có lẽ sẽ là một con số trên trời, thế nhưng đối với những người tham gia đại hội này thì nó không đáng gì, đương nhiên theo họ 200v để mua bảo vật cấp D cũng có chút lãng phí, phải biết rằng, lúc trước cấp D này bán cao nhất cũng chỉ là 50v mà thôi, mà món đồ này chỉ có số lượng nhiều hơn một chút, thế nhưng theo họ giá trị không phải cứ dùng số lượng mà tính được, do đó tổng hợp mọi khía cạnh nên Thanh Linh thảo trở thành một món hời cực lớn của Lưu Dương.
Lưu Dương phỏng đoán cảnh giới của mình chắc hẳn sẽ cao hơn Đông Phương Vị Thâm, vì vậy thông qua cảm ứng hắn liền nhận ra được tu vi nông sâu của ông lão coi nhưkhông tệ, lượng chân khi đạt được 9999, là một cao thủ phổ thông thời xưa, đang bị vây ở ranh giới nhập phẩm.
Tuy chân khí không tệ, nhưng Lưu Dương cảm ứng được trên người Đông Phương Vị Thâm thiếu hụt một thứ, đó chính là chân khí tựa hồ chỉ vận hành trong kỳ kinh bát mạch, còn 12 chi kinh mạch kia lại chưa được đả thông cái nào, điều này khiến Lưu dương sợ hãi than không ngớt, có thể bằng vào kỳ kinh bát mạch đạt được đến cao thủ phổ thông thì phải nổ lực đến nhường nào, chắc chắn phải ăn không ít cay đắng, nếu như từ giờ đến hết đời không gặp được kỳ ngộ thì cũng chỉ dừng chân ở cảnh giới này mà thôi.
Lưu Dương thở dài một hơi, xem ra võ lâm đúng là xuống dốc rồi, ngàn năm trước, chỉ cần một người tu luyện trong một môn phái bình thường 4 5 năm ji đó là đạt đến đẳng cấp này, mà một đại phái chỉ cần 3 năm là bước chân vào nhập phẩm, thế nhưng hiện tại, cao thủ số một của một đệ nhất thế gia, một trong thập đại cao thủ giới cổ võ, cư nhiên chỉ là một cao thủ phổ thông, sự khác biệt này quả thật thái quá mà.
Trở lại buổi đấu giá, lúc này Lưu Dương không quá quan tâm đến quy định mà Đông Phương Vị Thâm nói. Thứ làm hắn quan tâm hơn chính là mục lục danh sách những vật phẩm được đem đi đấu giá, trên đó giới thiệu xuất xứ, thông tin lời bình luận của những giám định sư kiểm định về nó, đương nhiên một số hình ảnh kèm theo là không thể thiếu.
Lưu Dương chỉ chú ý đến các bức hình, còn về phần nhận xét của các giám định sư hắn không để vào mắt. Trình độ võ học của giới võ lâm đã rơi đến nước này thì khả năng của các giám định sư được đến đâu!? nói không chừng còn bị nhầm lẫn một ít đồ vật, đương nhiên hắn rất mong có một ít thực vật thảo dược quý hiếm lẫn vào, hơn vạn loại dược liệu biết đâu hắn may mắn kiếm được vài loại còn thiếu.
Lưu Dương mở tập mục lục ra, mới biết ngày hôm nay đại hội vạn bảo bán ra 275 kiện đồ vật, là ngày bán nhiều nhất trong ba ngày, bất quá đẳng cấp cũng là thấp nhất.
Do đó Lưu Dương cũng chỉ xem lướt qua đám bảo vật này, ngày hôm nay bán đấu giá đa số đều là bảo vật dưới cấp B. Xem ra cao trào ngày hôm nay chính là 4 món bảo vật cấp B này. Cuộc đấu giá diễn ra thế này quả thật sẽ khiến một số người có tầm mắt cao một chút hơi bị buồn ngủ.
Đối với bảo vật cấp thấp, những giám định sư nơi này rất ít khi nhìn nhầm, Lưu Dương xem lần lượt từng vật từng vật một, nhưng cũng chủ yếu chú trọng đến thực vật. Ở trong Hoàng Vân Sơn, sư phụ Lý Long Cảnh đã ép hắn học một đống lớn nguyên liệu, cho nên hắn tin chắc với những hình ảnh được chụp rất chi tiết, công thêm tri thức của bản thân thì chắc chắn không bao giờ bỏ xót được món dược liệu quý hiếm nào.
Càng xem càng nhanh, rất nhanh Lưu Dương xem xong hơn 200 món, những thứ này chả có món đồ nào hấp dẫn ánh mắt hắn, thế nhưng khi thấy vật mang số 237, một miếng ngọc bội liền thu hút sự chú ý của hắn, tỉ mỉ đánh giá thì miếng ngọc bội này cấp E, cổ ngọc thời kì mạt Đông Hán, chất ngọc không có gì đặc biệt, chỉ có tay nghề của người thợ khá khéo tay.
Lưu dương nhìn thấy nhìn quen mắt là bởi vì miếng ngọc bội này có chút giống khối ngọc hắn mua được khi trước, cũng chính là miếng ngọc bội chứa linh hồn Lý Long Cảnh, bề ngoài khá giống, độ tổn hại cũng như thế, chất ngọc cũng không khác, chỉ có bề ngoài điêu khắc là có sự khác biệt, cái lúc trước của hắn có hình rồng, mà cái này là hình hổ, không biết cặp long hổ này có khác biệt gì không? Lẽ nào cũng là một ngọc bội ẩn chứa linh hồn, Lưu Dương thầm nghĩ. Thầm ghi nhớ bảo vật cấp E này, chỉ sợ sẽ không có bao nhiêu người cạnh tranh, cho nên hắn đoán mình mua khối ngọc này sẽ không tốn bai nhiêu tiền
Có thể là thứ tốt đều ở phía sau, ngoại trừ miếng ngọc Lưu Dương còn tìm thấy một thứ không tệ đó là: Thanh linh thảo, không ngờ giống nhị phẩm linh thảo này mang số 213, được gán tên là Thanh Vụ thảo, tuy rằng chỉ khác mỗi một chữ, nhưng là một là nhị phẩm linh dược, một thứ chỉ là thảo dược bình thường, giá trị khác nhau đâu cần nghỉ cũng hiểu.
Điều làm Lưu Dương động lòng hơn nữa chính là thảo dược này không chỉ một gốc mà là một đám, đại khái mấy trăm gốc, đồng thời theo ảnh chụp thì chúng nó vẫn còn tốt, vẫn là còn sống trong đất, vì bị giám định nhầm thành Thanh Vụ thảo nên nó được xếp thứ 213, được đánh giá là bảo vật cấp D.
E rằng cũng là bởi vì xuất hiện một lúc quá nhiều, Thanh linh thảo mới bị giám hiệu thành Thanh Vụ thảo, bởi vì Thanh Linh thảo còn hiếm hơn cả Càn Khôn thảo một chút, cho dù là động phủ của Lý Long Cảnh cũng không có, là một trong những cực phẩm linh dược trong hệ mộc, có thể luyện chế cực phẩm Thanh Linh đan thuộc hệ mộc.
Hình dạng của Thanh Linh thảo và Thanh vụ thảo khá giống nhau, mà thanh linh thảo tương đối đích rất thưa thớt, rất ít khi nghe thấy mọc thành đám lớn như thế này, cho nên e rằng vì lý do này mới bị hạ giá trị thấp như thế.
Chuyến đi này thật là không tệ a, niên kỷ đống thanh linh thào này khoảng 700 năm a, thêm chút thời gian nữa là chúng thành thục rồi, đến lúc đó đang lúc không chỉ có thể sinh ra rất nhiều đích mầm móng, dược hiệu cũng là tốt nhất, vô luận là luyện chế trúc cơ đan hệ mộc, hay các đan dược hệ mộc khác cũng là vật liệu cực phẩm a.
Lưu dương ngầm tính toán, nếu đã bị giám định là Thanh Vụ thảo thì việc bảo quản chắc chắn có sai lầm, trong thời gian ngắn không xảy ra chuyện gì thế nhưng nó cũng đã gây ảnh hưởng nhất định đến Thanh Linh thảo, hắn quyết định sau khi có được bảo vật vào tay, sẽ nhất định dùng Linh thuỷ tẩy rửa, hồi phục lại linh khí vốn có cho Thanh Linh thảo.
Ngoại trừ thanh linh thảo, tiếp đó Lưu Dương còn phát hiện được một gốc Hoả hồ thảo, bất quá gốc Hoả hồ thảo này không hề quý hiếm như gốc Thanh Linh thảo
Độ trân quý chỉ được giám định ở cấp E, nhưng giá trị thật lại ở cấp C, đồng thời bị giám định trở thành Hoả Nhung hoa, dùng giá tiền cấp E mà mua được bảo vật cấp C thì quả là chủ ý không tệ.
Có thể kiếm được nhiều thứ tốt như thế trong ngày đầu tiên làm Lưu Dương cực kỳ cao hứng, chưa kể những ngày tiếp theo hắn cũng đã cảm thấy chuyến đi này không tệ chút nào, cũng không biết trong mấy ngày kế tiếp có thể nhận được niềm vui bất ngờ nào nữa không, quả thật đám giám định sư kia đúng là đồ bỏ, bất quả như thế lại tiện nghi cho bản thân hắn.
Đông Phương Vị Thâm giới thiệu đại hội sai biệt khoảng nữa tiếng đồng hồ, có người nghe có người không nghe, Lưu Dương cũng không quá chú ý, dù sao hắn thuộc thành phần không nghe. 10h30, đại hội chính thức bắt đầu, lưu dương đã sớm chờ đến sốt ruột, mặc kệ là bất cứ ai, võ công hay địa vị cao như thế nào, khi chờ đợi thứ mình cần cũng luôn rất sốt ruột.
Thời gian ngày đầu tiên rất cấp bách, tuy số người cạnh tranh 275 món đồ không nhiều lắm, thế nhưng buổi đấu giá cũng phải đẩy nhanh tốc độ bán, Nếu không mà nói, tuy buổi đấu giá không quy định thời gian kết thúc, nhưng cũng không thể để mọi người ngồi đến đêm khuya được a.
200 món đầu Llưu dương không quan tâm một chút nào, cũng có vài loại thảo dược có giá trị, mặc dùng chúng cũng có chút thú vị nhưng hắn lại không cần, tuy ở ngoài nay chúng rất hiếm, nhưng trong Hoàng Vân Sơn lại cực nhiều. Quả thật vài loại thảo dược này được không ít người cạnh tranh, thảo dược cấp D được mua khoảng trên dưới 50v, mà cấp E cũng tốn từ 8-10 vạn, kết quả như thế là Lưu Dương có chút dở khóc dở cười, mặc dù những loại dược thảo này có giá trị thế nhưng không phải thành phần chủ yếu trong cái loại đan dược, có rất nhiều loại có thể thay thế nhau, do đó với số tiền 50v là đủ để mua nhiều loại thế phẩm của loại đan dược này
Buổi trưa được kéo dài một chút, thế nhưng cuối cùng cũng đạt được mục đích, hơn tiếng rưỡi đồng hồ bán được 90 món, tới cuối có đấu giá một vật phẩm cấp B đó là Kim Lũ Y thuộc thời Tây Hán, được khai quật trong mộ Tương Vương thời Tây Hán. Lưu Dương cảm thấy quả thật hết chỗ nói ở thời đại này, một ngôi mộ danh giá như thế lại không được nhà nước bảo hộ là di tích mà lại để cho bọn trộm mộ tới khai quật dùm.
Kim Lũ y được đem ra bán đấu giá khiến đại hội diễn ra khá sôi nổi. Giá cả tăng lên vùn vụt, không lâu đã đạt tới 3000v. Mà những người có thực lực yếu cũng dừng lại, hiện tại kiên trì tăn giá cũng chỉ vào biên độ 10v mỗi lần, bất quá chỉ sau một lúc nó cũng đã tăng không ít, được một khác nhân hiệu số 2899 mua lại với giá khá cao, suýt nữa là đột phá qua mốc 5000v.
Đại hội buổi sang kết thúc lúc 12h10, để nghĩ ngơi ăn trưa. Địa vị bất đồng đương nhiên được đối xử khác nhau, với vị trí của mình Lưu Dương được đối xử khá chu đáo, nhân viên phục vụ mang lên cho hắn cả đống đồ ăn, mùi vị thức ăn không hề kém hơn nhà hang Bắc Tinh lúc trước, Lưu Dương vừa ăn vừa nghĩ không biết mấy người ở đây có phải là mời đầu bếp của nhà hang Bắc Tinh tới hay không, càng nghĩ càng thấy có khả năng, nhà hàng Bắc Tinh tuy rất nổi tiếng, thế những chỉ cỡ người như Trịnh Quốc Vận đã là khách VIP, huống chi những cao thủ phổ thông này, người nào chả mạnh hơn Trịnh Quốc Vận, mời đầu bếp của nhà hàng đó quả là không chút vấn đề nào.
Những người ngồi dưới tuy không lợi hại như đám người ngồi tại vị trí ghế lô, thế nhưng cũng đều là đại gia bạc triệu, tập đoàn Võ Hầu cũng không bạc đãi họ chút nào, chu cấp cơm nước rất tươm tất.
Buổi trưa hơi nghỉ ngơi một chút sau đó đại hội lại được bắt đầu, đồ vật lúc sau có vẻ tốt hơn lúc trước một chút, vì vậy tốc độ bán đấu giá hơi chậm, tới 5h chiều món đồ số 213 Lưu Dương mong đợi mới được mang ra, nhị phẩm dược thảo Thanh linh thảo bị biến thành bảo vật cấp 5 đem đi đấu giá, chuyện tốt như vậy tìm ở đâu ra, tổng cộng còn có mấy trăm khỏa, Lưu Dương đã sớm chuẩn bị tốt, ngồi trong ghế lên tinh thần sẵn sang nhấn chuông tranh đoạt.
Tuy rằng bị biến thành Thanh Vụ thảo, thế nhưng tổng cộng cũng có mấy trăm khỏa, Thanh Vụ thảo cũng là bảo vật cấp E cho nên số người cạnh tranh không ít, giá được tăng lên vùn vụt, thoáng cái đã tăng lên 50v, quả là một cái giá khó có được trong hàng bả vật cấp E. Bất quá Lưu Dương không chút nào để ý, nhiều Thanh Linh thảo thế này đừng nói là 50v, ngay cả là 5000v hắn cũng sẳn sang bỏ tiền ra mua
Thanh Linh thảo mấy trăm năm, chỉ cần chờ nó thành thục, dùng 1 gốc có thể luyện chế ra một loại đa dược có giá trị gấp mấy lần 7 viên Trúc Cơ đan hắn đem đến cho tập đoàn Võ Hầu, vả lại giá trị nó hiện tại cũng đã là ngang ngữa với Càn Khôn thảo, cho nên chút tiền này không tính là gì.
Để khiến đám người kia bỏ ý định, Lưu Dương đem giá nâng lên như chớp, khi ghế lô 31 báo giá 100v, lập tức có 3 người cạnh tranh trong đó rút lui, cuối cùng còn đám người còn lại sau khi hắn nâng giá đến 150v…..200v đã đánh bại được toàn bộ.
Ngoại trừ cái giá của bản thân hắn đưa ra thì số ghế hắn đang ngồi cũng là nguyên nhân khiến đám người kia bỏ cuộc. Ai tham gia đại hội lần này đều biết nhóm hơn ngàn người ngồi trước đều rất bình thường, chỉ có đám người ngồi trong ghế lô mới là đại trâu bò, nhưng là bọn họ cũng rất ngạc nhiên, người ngồi trong ghế lô thì chỉ có bảo vật trên cấp B mới đáng lọt vào tầm mắt của bọn họ thôi chứ!? Cớ gì lại bỏ cả đống tiền mua đống thảo dược cấp D, chẳng lẻ là sở thích đặc biệt thôi sao?
200v, đối với người bình thường có lẽ sẽ là một con số trên trời, thế nhưng đối với những người tham gia đại hội này thì nó không đáng gì, đương nhiên theo họ 200v để mua bảo vật cấp D cũng có chút lãng phí, phải biết rằng, lúc trước cấp D này bán cao nhất cũng chỉ là 50v mà thôi, mà món đồ này chỉ có số lượng nhiều hơn một chút, thế nhưng theo họ giá trị không phải cứ dùng số lượng mà tính được, do đó tổng hợp mọi khía cạnh nên Thanh Linh thảo trở thành một món hời cực lớn của Lưu Dương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.