Quyển 2 - Chương 251: "Vạn Bảo Đại Hội" khai mạc.
Thập Niên Tàn Mộng
16/04/2013
Vạn bảo đại hội vốn đã được quyết định khai mạc vào ngày 6 tháng 11, bất quá Cao Minh Lỗi báo cho Lưu Dương biết để gia tăng sự thu hút nên nó đã được dời lại vào ngày 9 tháng 11, nhưng Lưu Dương cũng chả quan tâm đến vấn đề này, 6 hay 9 cũng chỉ là một chút thời gian mà thôi.
11-9, Vạn bảo đại hội chính thức bắt đầu, Lưu Dương đã chuẩn bị xong hết mọi thứ, Vạn bảo đại hội lần này kéo dài trong vòng 3 ngày, Lưu Dương quyết định tham gia tất cả các tiết mục tổ chức không bỏ xót màn nào, biết đâu vớ được món nào đó “thơm” thì sao!? Đại hội lần này chính là vài chục năm đã không tổ chức, nói không chừng một số người qua trộm mộ hay có lẽ tìm kiếm vài động phủ, cộng thêm vận *** cho tìm ra được vài món bảo vật mà nhóm giám định sư không nhận ra được thì lúc đó quả thật là vớ bở.Để tham gia vào đại hội lần này, Lưu Dương đã đặc biệt xin ba ngày nghỉ phép. Vốn vừa qua đại hổi thể thao, không có học sinh nào được nghỉ, thế nhưng thành tích xuất sắc của hắn đã khiến chủ nhiệm Khương Tú Chi rất yên tâm, lập tức phê chuẩn cho hắn mà không gây chút trở ngại nào.
Lấy được sự cho phép của chủ nhiệm, Lưu Dương coi như sẳn sàng cho đại hội, bất quá khi Vương Manh Manh và Cố Phán Nhi biết được vẫn chủ động đến gặp hắn hỏi lý do, nhưng mà Lưu Dương làm sao nói tin tức về đại hội cho hai cô nàng được, nên đành lấy lý do ghi trong giấy phép đối phó qua loa cho xong chuyện.
Trước khi ra cửa hắn không quên dịch dung lại hình dạng khi đem Trúc Cơ đan đi bán, đồng thời cũng chuẩn bị đủ một số chi phiếu cần thiết. Để bảo đảm cho bí mật của mình, hắn cũng đã làm thêm một thẻ căn cước, đương nhiên dùng thân phận khách lữ hành, tốn 30 vạn thông qua các mối quan hệ trong nghành cảnh sát kiếm được một thẻ căn cước hàng thật giá thật, hoàn toàn hợp pháp, do đó hắn có thể dùng than phận này để mở them một tài khoản ngân hàng.
Tuy rằng lần bán đấu giá này sẽ mang đến cho hắn một số tiền khổng lồ đủ để hắn mua tài liệu trong một thời gian dài, nhưng bỏ tiền trong tài khoản hiện tại rất dễ bị lộ, do đó thân phận này rất cần thiết với Lưu Dương.
Lưu Dương tới tương đối sớm, đại khái khoảng 8h sáng, lúc này vẫn còn cách thời gian khai mạc đại hội vài tiếng đồng hồ, bất quá số người tới đây đã không ít rồi. Công việc bảo an ngoài cửa rất chu đáo, việc kiểm ra cực kỳ nghiêm ngặt. Đồng thời Lưu Dương phát hiện ra, những bảo vệ này không phải người bình thường. Thông qua cảm ứng hắn biết được đám người này đã đạt tới cảnh giới chân khí ngoại phóng, độ năng lượng khoảng 2500-4000, cũng thuộc lực lượng trung tâm của các môn phái thời này. Trừ nhóm người này ra, còn có một nhóm khác, Lưu Dương cũng không cảm ứng tra xét bọn họ làm chi, nhưng nhìn vẻ bề ngoài thì cũng đủ biết không giống người bình thường chút nào.
Ngoại trừ những bảo an này, Lưu dương phát hiện ra số người cầm thiệp tới tham dự cũng có rất nhiều cao thủ, đặc biệt trong đó có mấy người, mặc dù vẫn chưa bước chân vào nhập phẩm cấp, nhưng cũng đã đạt đến cao thủ phổ thông đỉnh, năng lượng cũng trên 9000, hắn âm thầm thở dài một hơi, cảm thấy may mắn khi bản thân đã đột phá đến nhân cấp, nếu không cũng không thể che giấu bản thân 1 cách dễ dàng như thế này.
Lưu Dương đi tới cửa, còn chưa đưa ra thiệp mời, lại đụng phải ngay Gia Cát Chí Húc, hắn vừa thấy Lưu Dương liền vồm vã chảo hỏi:
-Ngô tiên sinh, hoan nghênh anh đến, vì anh không để lại cách liên lạc nên chúng tôi không có cách nào báo cho anh biết đại hội bị hoãn lại vài ngày thật xin lỗi.
Lần trước Lưu Dương báo tên là Ngô Từ Nhân( Từ Nhân: Nhân Ái), vì vậy Gia Cát Chí Húc gọi hắn là Ngô tiên sinh. Cái tên này cũng vì Lưu Dương nổi tánh con nít tạo nên để trêu đám người Gia Cát mà thôi, chứ hắn cũng không quan tâm lắm. Lưu Dương chào lại, sau đó nhìn vào trong hỏi:
-Không có gì, tôi có thể vào bên trong rồi chứ?
-Đương nhiên.
Gia Cát Chí Húc vội vả nhường đường, tự mình dẫn Lưu Dương vào trong. Đám người đứng hai bên hành lang lập tức tò mò không hiểu Lưu Dương có than phận gì lại được một chủ sự của Gia Cát gia tộc tự mình ra đón tiếp, liền hướng đến những người quen xung quanh thăm dò, tiếng sì sầm vang lên khắp hành lang.
Gia Cát Chí Húc và Lưu Dương tiến vào bên trong, toà nhà sau khi được cải tạo đã mang một dáng vẻ mới, rất khác trước đây, tại vị trí trung tâm có một khoảng không lớn như sân đánh bóng bàn, hai bên còn lại là mấy nghìn cái chỗ ngồi, mà phía xa xa chính là mấy trăm cái ghế lô được xây kín, chia làm nhiều hình dạng khác nhau.
Xem ra quy mô đại hội lần này lớn hơn hắn nghĩ rất nhiều, chủ đầu tư quả là đổ rất nhiều tiền vào đây, hơn nữa sau khi tổ chức cũng không biết bao giờ được dùng lại.
-Lần này Trúc Cơ Đan Ngô tiên sinh mang đến khiến đại hội diễn ra rất thành công, các đại môn phái và thế gia trong nước hầu như đều tập trung đầy đủ, hơn nữa một ít cao thủ độc hành và thêm một số nhà thương gia lớn cũng đến góp vui.
Họ Vẻ mặt Gia Cát Chí Húc cực kỳ cảm kích, hiện tại rất nhiều tổ chức tập đoàn đang tập trung ở đây, khả năng chiếm Trúc Cơ đan làm của riêng đã là vô cũng nhỏ, nhưng mà chỉ cần tiền lợi nhuận và cho thuê chỗ trong cuộc bán đấu giá đã là món lợi kết xù, nếu không họ cũng không ngu gì mà tranh tổ chức đại hội.
-Thế à, các anh lấp đặt đống thiết bị này chắc không ít tiền nhỉ?
Lưu dương nhìn chung quanh một chút, ngoại trừ không gian ở ngoài, số thiết bị ở đây quả thật là xa hoa, quả nhiên là đại thủ bút.
-Để đảm bảo đại hội vận hành thành công, chúng tôi đã thuê một lướng lớn kỹ sư tiến hành công việc một cách cấp tốc, số tiền bỏ ra khoảng 3700 vạn, nhưng chúng tôi tự tin sẽ kiếm được số tiền này khi đại hội kết thúc.
Gia Cát Chí Húc có chút kích động, tốc độ và khối lượng công việc của công trình này khi hoàn thành cũng đáng ghi vào bảo kỷ lục.
Lưu dương ngẫm lại cũng phải, số bảo vật hắn đem đến đều là cấp S, giá trị vượt hẳn các bảo vật cấp S khác, mỗi lần bán đấu giá, người tổ chức sẽ thu 1. 5% tiền thuê, chỉ cần nghĩ như thế cũng đủ tính được số lợi tức thu được, phải biết rằng bảo vật cấp S có thể bán được cả tỷ, thậm chí mấy tỷ.
Đã tới đây 1 lần, nhưng lần này Lưu Dương đã có chút nhận không ra nơi này, hắn được dẫn tới hàng ghế lô phía trên, nhưng hàng trăm ghế lại không có đánh tên. Nên đành phải mở miệng hỏi:
- Gia Cát gia chủ,chỗ ngồi của tôi ở đâu?
-Ngô tiên sinh, để cảm ơn anh vì đã mang đến trúc cơ đan, nên chúng tôi đã an bài anh ở hang ghế lô số 31, từ thấp đến cao chỉ có hai hang ghế 31 và 21 là có vị trí tốt nhất, có thể quan sát tất cả sự việc xảy ra trong phòng đấu giá.
Lưu Dương vốn tùy tiện tìm một vị trí nào đó ngồi đại, không nghĩ tới lại được Gia Cát Chí Húc chiếu cố như thế, an bài một gian phòng tốt như vậy, thật đúng là có chút “thụ sủng nhược kinh”, xem ra từng số x1 đều là vị trí tốt nhất, được họ chia ra trong 10 tầng, những vị trí này đúng là được cạnh tranh dữ dội nhất.
Lưu Dương theo Gia Cát Chí Húc tiền vào hang ghế của mình, gian phòng cũng không nhỏ, ít nhất có thể chứa được 10 người, xem ra là chuẩn bị cho các tập đoàn lớn. Vì để tiếp kiệm không gian nên thiết kế không được cao, nếu không với 10 tầng thì quả thật rất khó để tất cả các vị trí nhìn rõ phiá dưới.
Một mình lại chiếm ngụ một nơi lớn như vậy khiến Lưu Dương cực kỳ xấu hổ:
- Gia Cát tiên sinh, anh xem tôi chỉ có một mình, không cần nơi lớn vậy đâu, anh dành cho người khác đi, tôi xuống phía dưới ngồi chỗ nào cũng được.
-Không sao đâu, mọi vị trí đều được an bài cả rồi, anh có ơn lớn với đại hội của chúng tôi chúng tôi sắp xếp thế này cũng hợp lẽ, trong tủ lạnh nước trái cây, trên quầy rượu có đủ mọi chủng loại, nếu cần thức ăn thì cứ bảo phục vụ, Ngô tiên sinh còn yêu cầu gì nữa không?
-Không cần, không còn gì nữa, hơn nữa anh cũng bận mà, hôm nay là ngày khai mạc nên nhiều địa phương sẽ cần sự có mặt của anh đấy.
Lưu Dương thấy Gia Cát Chí Húc có vẻ muốn cáo từ, liền đưa ra cho hắn một lối thoát.
x-Không sao đâu, mọi chuyện đều đâu vào đó cả rồi, hôm nay cũng không còn chuyện gì nhiều.
Gia Cát Chí Húc chỉ hỏi một chút mà thôi, không ngờ Lưu Dương hạ lệnh tiễn khách, hắn cũng tuân lệnh các bậc trưởng lão trong gia tộc tiếp đãi Lưu DƯơng cho tốt, coi như là lôi kéo quan hệ với gia tộc, có thể tìm được đan dược tuyệt đối điều không phải là người bình thường, tìm được động phủ cổ không chỉ yêu cầu có may mắn mà cần có thực lực nhất định.
Thấy Gia Cát Chí Húc nguyện ý ở lại, Lưu Dương cũng nhân cơ hội hỏi một số chuyện tình trong đại hội. Hắn hỏi:
-Số người tham gia đại hội chắc đã đến hết rồi chứ?
-Các vị khách quan trong cơ bản đã đến từ hôm qua, bất quá những nhân vật độc hành lại rất nhiều. Đặc biệt đại bộ phận trong đó lại không có thiệp mời, khiến công việc kiểm tra của chúng tôi cực kỳ vất vả.
"Kiểm tra, không phải chỉ cần có giấy mời là đi vào được?" Lưu Dương kỳ quái hỏi.
-Trước đây tất nhiên là thế, thế nhưng hiện tại vì số Trúc Cơ đan anh đưa, ngoại trừ các môn phái cổ võ và các thế gia, còn có các công ty vừa và nhỏ cũng muốn tới tham gia.
Giờ thì Lưu Dương mới hiểu tại sao quy mô lại được mở rộng. Đương nhiên muốn tăng người tham dự rồi, như vậy tiếng tăm của đại hội sẽ lớn hơn, số tiền đấu giá sẽ được nâng cao hơn rất nhiều, bất quá điểm ấy cùng liên quan gì đến hắn:
-Như vậy tiêu chuẩn xét duyệt là gì?
-Trên nguyên tắc vẫn là xem tài lực, không thể cung cấp bảo vật tương ứng thì phải có tài khoảng 5000 vạn để bảo đảm, đều quy ra giá trị, nếu không đủ thì không được tham gia.
Xem ra tất cả tất cả là vì tiền, bất quá tham dự càng nhiều người, giá Trúc Cơ đan của hắn càng bán được giá, nước lên thì thuyền lên, đương nhiên việc mua đồ của hắn sẽ gặp khó hơn một chút, vì số người cạnh tranh cũng tăng lên, Lưu dương gật đầu, hỏi:
-"Như vậy Trúc Cơ Đan chắc là được đấu giá cuối cùng phải không?
Gia Cát Chí Húc trả lời :
-Đúng vậy, chúng là bảo vật áp trục, được bán chung ngày với Cửu u thảo và Càn Không thảo.
Việc cần cũng đã hỏi xon, Lưu Dương liên phân phó:
-Được rồi, anh có chuyện thì cứ đi đi.
"Tốt, vậy thì tôi cáo lui trước."
Gia Cát Chí Húc thấy Lưu Dương cũng đã khá thoả mãn, liền xoay người rời đi, nhẹ nhàng ra khỏi phòng đóng của lại.
Ngồi trong ghê lô quan sát phía dưới quả thật rất rõ ràng, phía dưới ngồi không sai biệt lắm cũng đầy hơn nữa, bất quá phi thường hỗn loạn. Dù sao nhiều người như vậy, hơn nữa không ít người bản than có võ công, quản lý đương nhiên cũng có chút khó khăn, hơn nữa vạn bảo đại hội vẫn chưa bắt đầu, cho nên ban tổ chức cũng mặc kệ, tới đâu tới
Mở tủ lạnh bên cạnh lấy một ít hoa quả, Lưu Dương ăn thử một miếng, thầm khen quả là ghế lô xa hoa, trái cây lại đa dạng như vậy, loại nào cũng có, trên thị trường không hề bán, hơn nữa hương vị cũng rất ngon.
Kỳ thực Lưu Dương cũng không them lắm, buồn chán lấy ít hoa quả ăn mà thôi, hắn nghĩ thầm nếu là có hạt dưa hay thứ gì tương tự thì hay biết mấy, có thể dùng để giết thời gian. Đột nhiên hắn cảm thấy không ổn, tâm tình tại sao không ổn định như vậy, liền vận khí dưỡng thần.
Vạn bảo đại hội 10h mới bắt đầu, Lưu Dương ngồi nhìn đoàn người hỗn loạn phía dưới cho nên thời gian cũng trôi qua khá nhanh, hắn đã bước chân qua nhập phẩm cấp, cho nên dám người phía dưới không có ai đáng lọt vào mắt hắn.
Rốt cục, hắn cũng đã đới đến thời gian buổi tiệc bắt đầu, 10h sang, một lão nhân tinh thần quắc thước bước lên bục, Lưu Dương không biết người này, nhưng những người ở đây hình như nhận ra người này, do đó tiếng ồn trong đại hội cũng dần nhỏ đi.
Đại hội vạn bảo hấp dẫn nhiều nhân sĩ võ lâm như thế, hơn nữa mỗi một kiện đều là bảo vật, Lưu dương phỏng chừng, ông lão tóc bạc này có thể là một cao thủ nổi danh một thời. Ông lão tóc bạc chưa nói gì, người dẫn chương trình đứng cạnh đã vội giới thiệu ông lão là gia chủ Đông Phương thế gia gọi là Đông Phương Vị Thâm, là một trong thập đại cao thủ của giới cổ võ.
Chú thích: để cho đỡ bối rối với con số mà tác giả đã ghi nên mình quy luôn:
10k vạn= 1 ức.
10 ức = 1 tỷ
Theo như trong các chương sau để mọi người tiện theo dõi
11-9, Vạn bảo đại hội chính thức bắt đầu, Lưu Dương đã chuẩn bị xong hết mọi thứ, Vạn bảo đại hội lần này kéo dài trong vòng 3 ngày, Lưu Dương quyết định tham gia tất cả các tiết mục tổ chức không bỏ xót màn nào, biết đâu vớ được món nào đó “thơm” thì sao!? Đại hội lần này chính là vài chục năm đã không tổ chức, nói không chừng một số người qua trộm mộ hay có lẽ tìm kiếm vài động phủ, cộng thêm vận *** cho tìm ra được vài món bảo vật mà nhóm giám định sư không nhận ra được thì lúc đó quả thật là vớ bở.Để tham gia vào đại hội lần này, Lưu Dương đã đặc biệt xin ba ngày nghỉ phép. Vốn vừa qua đại hổi thể thao, không có học sinh nào được nghỉ, thế nhưng thành tích xuất sắc của hắn đã khiến chủ nhiệm Khương Tú Chi rất yên tâm, lập tức phê chuẩn cho hắn mà không gây chút trở ngại nào.
Lấy được sự cho phép của chủ nhiệm, Lưu Dương coi như sẳn sàng cho đại hội, bất quá khi Vương Manh Manh và Cố Phán Nhi biết được vẫn chủ động đến gặp hắn hỏi lý do, nhưng mà Lưu Dương làm sao nói tin tức về đại hội cho hai cô nàng được, nên đành lấy lý do ghi trong giấy phép đối phó qua loa cho xong chuyện.
Trước khi ra cửa hắn không quên dịch dung lại hình dạng khi đem Trúc Cơ đan đi bán, đồng thời cũng chuẩn bị đủ một số chi phiếu cần thiết. Để bảo đảm cho bí mật của mình, hắn cũng đã làm thêm một thẻ căn cước, đương nhiên dùng thân phận khách lữ hành, tốn 30 vạn thông qua các mối quan hệ trong nghành cảnh sát kiếm được một thẻ căn cước hàng thật giá thật, hoàn toàn hợp pháp, do đó hắn có thể dùng than phận này để mở them một tài khoản ngân hàng.
Tuy rằng lần bán đấu giá này sẽ mang đến cho hắn một số tiền khổng lồ đủ để hắn mua tài liệu trong một thời gian dài, nhưng bỏ tiền trong tài khoản hiện tại rất dễ bị lộ, do đó thân phận này rất cần thiết với Lưu Dương.
Lưu Dương tới tương đối sớm, đại khái khoảng 8h sáng, lúc này vẫn còn cách thời gian khai mạc đại hội vài tiếng đồng hồ, bất quá số người tới đây đã không ít rồi. Công việc bảo an ngoài cửa rất chu đáo, việc kiểm ra cực kỳ nghiêm ngặt. Đồng thời Lưu Dương phát hiện ra, những bảo vệ này không phải người bình thường. Thông qua cảm ứng hắn biết được đám người này đã đạt tới cảnh giới chân khí ngoại phóng, độ năng lượng khoảng 2500-4000, cũng thuộc lực lượng trung tâm của các môn phái thời này. Trừ nhóm người này ra, còn có một nhóm khác, Lưu Dương cũng không cảm ứng tra xét bọn họ làm chi, nhưng nhìn vẻ bề ngoài thì cũng đủ biết không giống người bình thường chút nào.
Ngoại trừ những bảo an này, Lưu dương phát hiện ra số người cầm thiệp tới tham dự cũng có rất nhiều cao thủ, đặc biệt trong đó có mấy người, mặc dù vẫn chưa bước chân vào nhập phẩm cấp, nhưng cũng đã đạt đến cao thủ phổ thông đỉnh, năng lượng cũng trên 9000, hắn âm thầm thở dài một hơi, cảm thấy may mắn khi bản thân đã đột phá đến nhân cấp, nếu không cũng không thể che giấu bản thân 1 cách dễ dàng như thế này.
Lưu Dương đi tới cửa, còn chưa đưa ra thiệp mời, lại đụng phải ngay Gia Cát Chí Húc, hắn vừa thấy Lưu Dương liền vồm vã chảo hỏi:
-Ngô tiên sinh, hoan nghênh anh đến, vì anh không để lại cách liên lạc nên chúng tôi không có cách nào báo cho anh biết đại hội bị hoãn lại vài ngày thật xin lỗi.
Lần trước Lưu Dương báo tên là Ngô Từ Nhân( Từ Nhân: Nhân Ái), vì vậy Gia Cát Chí Húc gọi hắn là Ngô tiên sinh. Cái tên này cũng vì Lưu Dương nổi tánh con nít tạo nên để trêu đám người Gia Cát mà thôi, chứ hắn cũng không quan tâm lắm. Lưu Dương chào lại, sau đó nhìn vào trong hỏi:
-Không có gì, tôi có thể vào bên trong rồi chứ?
-Đương nhiên.
Gia Cát Chí Húc vội vả nhường đường, tự mình dẫn Lưu Dương vào trong. Đám người đứng hai bên hành lang lập tức tò mò không hiểu Lưu Dương có than phận gì lại được một chủ sự của Gia Cát gia tộc tự mình ra đón tiếp, liền hướng đến những người quen xung quanh thăm dò, tiếng sì sầm vang lên khắp hành lang.
Gia Cát Chí Húc và Lưu Dương tiến vào bên trong, toà nhà sau khi được cải tạo đã mang một dáng vẻ mới, rất khác trước đây, tại vị trí trung tâm có một khoảng không lớn như sân đánh bóng bàn, hai bên còn lại là mấy nghìn cái chỗ ngồi, mà phía xa xa chính là mấy trăm cái ghế lô được xây kín, chia làm nhiều hình dạng khác nhau.
Xem ra quy mô đại hội lần này lớn hơn hắn nghĩ rất nhiều, chủ đầu tư quả là đổ rất nhiều tiền vào đây, hơn nữa sau khi tổ chức cũng không biết bao giờ được dùng lại.
-Lần này Trúc Cơ Đan Ngô tiên sinh mang đến khiến đại hội diễn ra rất thành công, các đại môn phái và thế gia trong nước hầu như đều tập trung đầy đủ, hơn nữa một ít cao thủ độc hành và thêm một số nhà thương gia lớn cũng đến góp vui.
Họ Vẻ mặt Gia Cát Chí Húc cực kỳ cảm kích, hiện tại rất nhiều tổ chức tập đoàn đang tập trung ở đây, khả năng chiếm Trúc Cơ đan làm của riêng đã là vô cũng nhỏ, nhưng mà chỉ cần tiền lợi nhuận và cho thuê chỗ trong cuộc bán đấu giá đã là món lợi kết xù, nếu không họ cũng không ngu gì mà tranh tổ chức đại hội.
-Thế à, các anh lấp đặt đống thiết bị này chắc không ít tiền nhỉ?
Lưu dương nhìn chung quanh một chút, ngoại trừ không gian ở ngoài, số thiết bị ở đây quả thật là xa hoa, quả nhiên là đại thủ bút.
-Để đảm bảo đại hội vận hành thành công, chúng tôi đã thuê một lướng lớn kỹ sư tiến hành công việc một cách cấp tốc, số tiền bỏ ra khoảng 3700 vạn, nhưng chúng tôi tự tin sẽ kiếm được số tiền này khi đại hội kết thúc.
Gia Cát Chí Húc có chút kích động, tốc độ và khối lượng công việc của công trình này khi hoàn thành cũng đáng ghi vào bảo kỷ lục.
Lưu dương ngẫm lại cũng phải, số bảo vật hắn đem đến đều là cấp S, giá trị vượt hẳn các bảo vật cấp S khác, mỗi lần bán đấu giá, người tổ chức sẽ thu 1. 5% tiền thuê, chỉ cần nghĩ như thế cũng đủ tính được số lợi tức thu được, phải biết rằng bảo vật cấp S có thể bán được cả tỷ, thậm chí mấy tỷ.
Đã tới đây 1 lần, nhưng lần này Lưu Dương đã có chút nhận không ra nơi này, hắn được dẫn tới hàng ghế lô phía trên, nhưng hàng trăm ghế lại không có đánh tên. Nên đành phải mở miệng hỏi:
- Gia Cát gia chủ,chỗ ngồi của tôi ở đâu?
-Ngô tiên sinh, để cảm ơn anh vì đã mang đến trúc cơ đan, nên chúng tôi đã an bài anh ở hang ghế lô số 31, từ thấp đến cao chỉ có hai hang ghế 31 và 21 là có vị trí tốt nhất, có thể quan sát tất cả sự việc xảy ra trong phòng đấu giá.
Lưu Dương vốn tùy tiện tìm một vị trí nào đó ngồi đại, không nghĩ tới lại được Gia Cát Chí Húc chiếu cố như thế, an bài một gian phòng tốt như vậy, thật đúng là có chút “thụ sủng nhược kinh”, xem ra từng số x1 đều là vị trí tốt nhất, được họ chia ra trong 10 tầng, những vị trí này đúng là được cạnh tranh dữ dội nhất.
Lưu Dương theo Gia Cát Chí Húc tiền vào hang ghế của mình, gian phòng cũng không nhỏ, ít nhất có thể chứa được 10 người, xem ra là chuẩn bị cho các tập đoàn lớn. Vì để tiếp kiệm không gian nên thiết kế không được cao, nếu không với 10 tầng thì quả thật rất khó để tất cả các vị trí nhìn rõ phiá dưới.
Một mình lại chiếm ngụ một nơi lớn như vậy khiến Lưu Dương cực kỳ xấu hổ:
- Gia Cát tiên sinh, anh xem tôi chỉ có một mình, không cần nơi lớn vậy đâu, anh dành cho người khác đi, tôi xuống phía dưới ngồi chỗ nào cũng được.
-Không sao đâu, mọi vị trí đều được an bài cả rồi, anh có ơn lớn với đại hội của chúng tôi chúng tôi sắp xếp thế này cũng hợp lẽ, trong tủ lạnh nước trái cây, trên quầy rượu có đủ mọi chủng loại, nếu cần thức ăn thì cứ bảo phục vụ, Ngô tiên sinh còn yêu cầu gì nữa không?
-Không cần, không còn gì nữa, hơn nữa anh cũng bận mà, hôm nay là ngày khai mạc nên nhiều địa phương sẽ cần sự có mặt của anh đấy.
Lưu Dương thấy Gia Cát Chí Húc có vẻ muốn cáo từ, liền đưa ra cho hắn một lối thoát.
x-Không sao đâu, mọi chuyện đều đâu vào đó cả rồi, hôm nay cũng không còn chuyện gì nhiều.
Gia Cát Chí Húc chỉ hỏi một chút mà thôi, không ngờ Lưu Dương hạ lệnh tiễn khách, hắn cũng tuân lệnh các bậc trưởng lão trong gia tộc tiếp đãi Lưu DƯơng cho tốt, coi như là lôi kéo quan hệ với gia tộc, có thể tìm được đan dược tuyệt đối điều không phải là người bình thường, tìm được động phủ cổ không chỉ yêu cầu có may mắn mà cần có thực lực nhất định.
Thấy Gia Cát Chí Húc nguyện ý ở lại, Lưu Dương cũng nhân cơ hội hỏi một số chuyện tình trong đại hội. Hắn hỏi:
-Số người tham gia đại hội chắc đã đến hết rồi chứ?
-Các vị khách quan trong cơ bản đã đến từ hôm qua, bất quá những nhân vật độc hành lại rất nhiều. Đặc biệt đại bộ phận trong đó lại không có thiệp mời, khiến công việc kiểm tra của chúng tôi cực kỳ vất vả.
"Kiểm tra, không phải chỉ cần có giấy mời là đi vào được?" Lưu Dương kỳ quái hỏi.
-Trước đây tất nhiên là thế, thế nhưng hiện tại vì số Trúc Cơ đan anh đưa, ngoại trừ các môn phái cổ võ và các thế gia, còn có các công ty vừa và nhỏ cũng muốn tới tham gia.
Giờ thì Lưu Dương mới hiểu tại sao quy mô lại được mở rộng. Đương nhiên muốn tăng người tham dự rồi, như vậy tiếng tăm của đại hội sẽ lớn hơn, số tiền đấu giá sẽ được nâng cao hơn rất nhiều, bất quá điểm ấy cùng liên quan gì đến hắn:
-Như vậy tiêu chuẩn xét duyệt là gì?
-Trên nguyên tắc vẫn là xem tài lực, không thể cung cấp bảo vật tương ứng thì phải có tài khoảng 5000 vạn để bảo đảm, đều quy ra giá trị, nếu không đủ thì không được tham gia.
Xem ra tất cả tất cả là vì tiền, bất quá tham dự càng nhiều người, giá Trúc Cơ đan của hắn càng bán được giá, nước lên thì thuyền lên, đương nhiên việc mua đồ của hắn sẽ gặp khó hơn một chút, vì số người cạnh tranh cũng tăng lên, Lưu dương gật đầu, hỏi:
-"Như vậy Trúc Cơ Đan chắc là được đấu giá cuối cùng phải không?
Gia Cát Chí Húc trả lời :
-Đúng vậy, chúng là bảo vật áp trục, được bán chung ngày với Cửu u thảo và Càn Không thảo.
Việc cần cũng đã hỏi xon, Lưu Dương liên phân phó:
-Được rồi, anh có chuyện thì cứ đi đi.
"Tốt, vậy thì tôi cáo lui trước."
Gia Cát Chí Húc thấy Lưu Dương cũng đã khá thoả mãn, liền xoay người rời đi, nhẹ nhàng ra khỏi phòng đóng của lại.
Ngồi trong ghê lô quan sát phía dưới quả thật rất rõ ràng, phía dưới ngồi không sai biệt lắm cũng đầy hơn nữa, bất quá phi thường hỗn loạn. Dù sao nhiều người như vậy, hơn nữa không ít người bản than có võ công, quản lý đương nhiên cũng có chút khó khăn, hơn nữa vạn bảo đại hội vẫn chưa bắt đầu, cho nên ban tổ chức cũng mặc kệ, tới đâu tới
Mở tủ lạnh bên cạnh lấy một ít hoa quả, Lưu Dương ăn thử một miếng, thầm khen quả là ghế lô xa hoa, trái cây lại đa dạng như vậy, loại nào cũng có, trên thị trường không hề bán, hơn nữa hương vị cũng rất ngon.
Kỳ thực Lưu Dương cũng không them lắm, buồn chán lấy ít hoa quả ăn mà thôi, hắn nghĩ thầm nếu là có hạt dưa hay thứ gì tương tự thì hay biết mấy, có thể dùng để giết thời gian. Đột nhiên hắn cảm thấy không ổn, tâm tình tại sao không ổn định như vậy, liền vận khí dưỡng thần.
Vạn bảo đại hội 10h mới bắt đầu, Lưu Dương ngồi nhìn đoàn người hỗn loạn phía dưới cho nên thời gian cũng trôi qua khá nhanh, hắn đã bước chân qua nhập phẩm cấp, cho nên dám người phía dưới không có ai đáng lọt vào mắt hắn.
Rốt cục, hắn cũng đã đới đến thời gian buổi tiệc bắt đầu, 10h sang, một lão nhân tinh thần quắc thước bước lên bục, Lưu Dương không biết người này, nhưng những người ở đây hình như nhận ra người này, do đó tiếng ồn trong đại hội cũng dần nhỏ đi.
Đại hội vạn bảo hấp dẫn nhiều nhân sĩ võ lâm như thế, hơn nữa mỗi một kiện đều là bảo vật, Lưu dương phỏng chừng, ông lão tóc bạc này có thể là một cao thủ nổi danh một thời. Ông lão tóc bạc chưa nói gì, người dẫn chương trình đứng cạnh đã vội giới thiệu ông lão là gia chủ Đông Phương thế gia gọi là Đông Phương Vị Thâm, là một trong thập đại cao thủ của giới cổ võ.
Chú thích: để cho đỡ bối rối với con số mà tác giả đã ghi nên mình quy luôn:
10k vạn= 1 ức.
10 ức = 1 tỷ
Theo như trong các chương sau để mọi người tiện theo dõi
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.