Chương 22:
Tùy tiện quả là thật sao
14/04/2022
Bùi Cảnh tìm kiếm nơi trường học ít người, cuối cùng xác định phòng dụng cụ thao trường.
Ở đó không có ai, lát nữa dẫn người đến đây rồi từ từ xử.
Hai người phía sau nhướng chân mày khi thấy cậu Bùi, thậm chí còn huýt sáo, không khỏi thấy kỳ lạ.
Hai người chạm đầu ghé tai thì thầm với nhau.
“Cậu Bùi sao thế? Hào hứng như vậy, có chuyện gì hay rồi sao?”
“Suỵt! Chẳng phải là vì Triệu Tiêu Phi sao? Cậu Bùi đã tìm cả buổi chiều, hì hì hì, lý do gì thì cậu hiểu rồi đó.”
Bên ngoài khuôn viên trường có tiếng còi hú từ xa đến gần. Một lúc sau, hai anh cảnh sát trẻ đứng ở cửa lớp mười. Dường như cảnh phục có lực uy hiếp trời sinh, mấy giây trước lớp còn ầm ĩ, chỉ trong phút chốc đã trở nên im lặng.
“Ai là Bùi Cảnh?”
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về chỗ ngồi sát cửa sổ của cậu chủ Bùi.
Hai cảnh sát trẻ đi đến trước mặt Bùi Cảnh, người đứng đầu nói: “Bùi Cảnh đúng không? Đi cùng chúng tôi một chuyến.”
Bùi Cảnh chú ý đến vẻ khinh thường trong ánh mắt cảnh sát, có chút chướng mắt, anh rất bực bội, trong lòng muốn nổi loạn, cảnh sát đến cũng vô dụng.
Bùi Cảnh ngồi rất vững, khoanh chân nhướng mày hỏi: “Tìm tôi có chuyện gì?”
Cảnh sát nhỏ thấy bộ dạng anh cà lơ phất phơ, từ trong túi lấy ra chiếc còng, gằn giọng nói: “Phạm tội gì? Trong lòng cậu không biết rõ hay sao?”
Trong xe cảnh sát, cậu chủ Bùi Cảnh ngồi như ông lớn, giọng nói lanh lảnh: “Các người biết tôi là ai không?”
Nhìn là biết là cậu chủ nhà có tiền ăn sung mặc sướng, là con người nhưng lại hành xử như một con chó.
Đứa trẻ từ nhỏ bị nuông chiều hư hỏng, hoàn toàn không có đạo đức gì cả, làm chuyện phạm pháp thì cho dù có bị đưa vào đồn cảnh sát cũng sẽ không chút hối hận.
Người cảnh sát nghĩ đến cô bé đáng thương, lửa giận bốc lên đỉnh đầu: “Tôi mặc kệ cậu là ai? Nhóc kia! Cậu có biết tội cưỡng dâm ít nhất là ba năm không?”
Sớm đã đoán trúng mấy phần, trong lòng Bùi Cảnh liên tục cười khẩy, không ngờ Triệu Tiêu Phi dám báo cảnh sát, giỏi thật.
Mất công anh nhắc mãi cả buổi chiều.
Bùi Cảnh lạnh lùng bước vào đại sảnh đồn cảnh sát, ngước nhìn xung quanh: “Cô ta đâu?”
Bùi Cảnh lại hỏi một lượt: “Triệu Tiêu Phi đâu?”
Cảnh sát nhỏ nghiêm nghị quát lên: “Ngồi xuống! Đây là đồn cảnh sát, không có chỗ cho cậu giở thói ngang ngược.”
Bùi Cảnh không nhìn thấy người nên sắc mặt rất tệ: “Muốn tôi phối hợp cũng được, đưa Triệu Tiêu Phi ra đây.”
Trong phòng thẩm vấn, cảnh sát hỏi anh đêm qua ở đâu và làm gì.
Bùi Cảnh không ngồi ngay thẳng, còn nở cười xấu xa: “Đêm qua tôi ở nhà, làm tình rồi ngủ với bạn gái.”
Ở đó không có ai, lát nữa dẫn người đến đây rồi từ từ xử.
Hai người phía sau nhướng chân mày khi thấy cậu Bùi, thậm chí còn huýt sáo, không khỏi thấy kỳ lạ.
Hai người chạm đầu ghé tai thì thầm với nhau.
“Cậu Bùi sao thế? Hào hứng như vậy, có chuyện gì hay rồi sao?”
“Suỵt! Chẳng phải là vì Triệu Tiêu Phi sao? Cậu Bùi đã tìm cả buổi chiều, hì hì hì, lý do gì thì cậu hiểu rồi đó.”
Bên ngoài khuôn viên trường có tiếng còi hú từ xa đến gần. Một lúc sau, hai anh cảnh sát trẻ đứng ở cửa lớp mười. Dường như cảnh phục có lực uy hiếp trời sinh, mấy giây trước lớp còn ầm ĩ, chỉ trong phút chốc đã trở nên im lặng.
“Ai là Bùi Cảnh?”
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về chỗ ngồi sát cửa sổ của cậu chủ Bùi.
Hai cảnh sát trẻ đi đến trước mặt Bùi Cảnh, người đứng đầu nói: “Bùi Cảnh đúng không? Đi cùng chúng tôi một chuyến.”
Bùi Cảnh chú ý đến vẻ khinh thường trong ánh mắt cảnh sát, có chút chướng mắt, anh rất bực bội, trong lòng muốn nổi loạn, cảnh sát đến cũng vô dụng.
Bùi Cảnh ngồi rất vững, khoanh chân nhướng mày hỏi: “Tìm tôi có chuyện gì?”
Cảnh sát nhỏ thấy bộ dạng anh cà lơ phất phơ, từ trong túi lấy ra chiếc còng, gằn giọng nói: “Phạm tội gì? Trong lòng cậu không biết rõ hay sao?”
Trong xe cảnh sát, cậu chủ Bùi Cảnh ngồi như ông lớn, giọng nói lanh lảnh: “Các người biết tôi là ai không?”
Nhìn là biết là cậu chủ nhà có tiền ăn sung mặc sướng, là con người nhưng lại hành xử như một con chó.
Đứa trẻ từ nhỏ bị nuông chiều hư hỏng, hoàn toàn không có đạo đức gì cả, làm chuyện phạm pháp thì cho dù có bị đưa vào đồn cảnh sát cũng sẽ không chút hối hận.
Người cảnh sát nghĩ đến cô bé đáng thương, lửa giận bốc lên đỉnh đầu: “Tôi mặc kệ cậu là ai? Nhóc kia! Cậu có biết tội cưỡng dâm ít nhất là ba năm không?”
Sớm đã đoán trúng mấy phần, trong lòng Bùi Cảnh liên tục cười khẩy, không ngờ Triệu Tiêu Phi dám báo cảnh sát, giỏi thật.
Mất công anh nhắc mãi cả buổi chiều.
Bùi Cảnh lạnh lùng bước vào đại sảnh đồn cảnh sát, ngước nhìn xung quanh: “Cô ta đâu?”
Bùi Cảnh lại hỏi một lượt: “Triệu Tiêu Phi đâu?”
Cảnh sát nhỏ nghiêm nghị quát lên: “Ngồi xuống! Đây là đồn cảnh sát, không có chỗ cho cậu giở thói ngang ngược.”
Bùi Cảnh không nhìn thấy người nên sắc mặt rất tệ: “Muốn tôi phối hợp cũng được, đưa Triệu Tiêu Phi ra đây.”
Trong phòng thẩm vấn, cảnh sát hỏi anh đêm qua ở đâu và làm gì.
Bùi Cảnh không ngồi ngay thẳng, còn nở cười xấu xa: “Đêm qua tôi ở nhà, làm tình rồi ngủ với bạn gái.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.