Chương 3:
Kẻ Si Tình Lang Thang
26/11/2023
Sắc mặt Tầm Hà tái nhợt, biểu cảm nhăn nhó và thở hồng hộc, cả người căng cứng sợ hãi. Mỗi tiếng bước chân vang lên đều khiến cậu ta giật thót, thỉnh thoảng lại co giật và ú ớ kêu vì đau đớn. Cale hứng thú nhìn con mồi của mình, gã đột ngột vươn tay đến khiến Tầm Hà kinh hoảng giãy giụa dựa sát lưng vào ván ghế, ưỡn ngực lên và ngửa đầu ra sau. Mỗi khi cậu ta cử động, má.u từ vết thương lại rỉ giọt và nhanh chóng chảy ra thấm lên áo trắng.
Thảm hại và đáng thương.
Chỉ cách đây không lâu, tôi cũng mang bộ dạng như thế này, sợ hãi nằm co rúm trên con hẻm vắng mặc cậu ta chà đạp đánh đập. À, đâu chỉ thế, từng ngày trôi qua tôi đều bị hành hạ, bị đem ra làm trò tiêu khiển cho những tên thú tính độc ác đội lốt học sinh.
Bây giờ, vai trò của cả hai đã thay đổi. Tầm Hà cao ngạo hung hãn ngày nào đã trở thành con chuột nhắc bị đóng đinh trên tấm sắt chờ xử tử. Và quyền quyết định lại nằm trong tay tôi.
Giờ phút này, tôi thấy thật sảng khoái.
Cale giật cái khăn giẻ lau trong miệng Tầm Hà. Cậu ta ho sặc sụa, nước miếng nhễu nhão rớt xuống cổ áo, cơ miệng mỏi nhừ không khép lại được. Ánh mắt cậu ta trợn trừng nhìn về phía tôi, rồi sợ sệt nhìn Cale, vẫn còn lớn giọng:
"Tụi mày chán sống rồi hả!? Chó Thẩm Hạ, mày giỏi lắm, dám thuê người bắt tao đi. Chỉ cần tao thoát khỏi đây thì sẽ không tha cho mày!"
"Ồ, ghê vậy." Cale híp mắt nhìn cậu ta giống như đang nhìn một cái x.ác ch.ết "Quan trọng là mày có thoát được hay không nhỉ? Tao mong chờ ghê, mày định làm gì đây? Hử?"
Đối mặt với gã quái vật kinh khủng trước mặt, khí thế Tầm Hà dần yếu đi, giọng cũng càng ngày càng nhỏ:
"Mày có biết ba mẹ tao là ai không? Nếu mày dám đụng đến sợ tóc của tao thì ông bà ấy sẽ...Aaaa!!!"
Tôi bịt tay lại, tiếng thét của Tầm Hà như muốn xuyên thủng màn nhĩ. Chỉ thấy Cale cầm lấy cái đinh sắt đang cắm xuyên qua bàn tay của cậu ta, thô bạo rút lên. Trên mu bàn tay là một lỗ thủng nhoe nhoét má.u thịt, gân xanh bị đứt, chất lỏng màu đỏ cùng dịch vàng sền sệt tứa ra. Tầm Hà quẫy đạp như cá chết, nước mắt chảy ra tùm lum, dơ bẩn và xấu xí.
"Đã rơi vào tay tao mà còn dám lên giọng. Ba mẹ mày tao cũng dám gi.ết chứ đừng nói thằng oắt con vắt mũi chưa sạch." Cale hừ một tiếng khinh bỉ. Xong, hắn quay đầu nhìn tôi đang lấp ló đứng đằng xa, đôi mắt xanh sâu thẳm phản chiếu bóng hình tôi, thì thầm như ma quỷ "Bé cưng, nói đi nào, em muốn xử thằng này thế nào đây?"
Chưa để tôi kịp nói tiếp gã đã nói tiếp:
"Chậc, quên mất em là thỏ con ngây thơ, làm sao biết tra tấn người khác, nhỉ? Vậy để tôi hướng dẫn em nhé. Nào, em có thấy tên này sỉ nhục em rất nhiều không? Đáng ghét ha, vậy ta có nên nhổ hết hàm răng nó không?
Tầm Hà vừa dần quen được với cơn đau, bàn tay run rẩy không kiềm chế được, mồ hôi túa ra đầy trán. Cậu ta nhận ra không thể nói lí với kẻ điên, cuối cùng chỉ có thể nhìn sang tôi.
Người tự tay ném tôi xuống địa ngục, bây giờ lại cầu xin sự thương hại của tôi.
Tôi cảm thấy mình sắp phát điên luôn rồi, từng tế bào đang không ngừng kêu gào hãy trả thù đi, mỗi hình ảnh hiện ra trong trí óc đều là những lúc Tầm Hà cùng đám bạn gã đánh tôi đến thừa sống thiếu chết, những bi thương của cuộc đời tôi đều do cậu ta gây ra. Vậy làm sao tôi buông tha được đây?
"Nhổ răng." Tôi nghe tiếng bản thân đang nói, mỗi từ nói ra đều khiến tim tôi nảy lên "Rút lưỡi, cắt môi dưới, khâu...khâu lại."
Cale híp mắt nhìn tôi, vô cùng hài lòng.
"Không!!!" Tầm Hà gào lên, gã tuyệt vọng dùng sức mình giãy giụa, gào rát cổ họng "Chúng mày dám gi.ết tao thì sẽ bị bắt vô t.ù, pháp luật sẽ không tha cho chúng mày đâu!"
Cale kéo một cái xe đẩy đựng đầy dụng cụ đến trước mặt cậu ta, cầm một cái kìm lên tâng tâng trên tay, sau khi ngắm nghía một hồi mới chuyển tầm nhìn sang Tầm Hà, túm lấy cổ cậu ta bóp chặt hai bên hàm ép Tầm Hà há miệng, sau đó nhét thẳng gọng kìm vào bên trong, ngạo nghễ nói:
"Trên đời này, thứ tao không sợ nhất là pháp luật!"
Từng tiếng kìm nhổ vang lên. Thoáng chốc, dưới mặt đất vương vãi răng cùng má.u của Tầm Hà.
Cậu ta rít lên như heo bị chọc tiết, cả người giần giật muốn né tránh mà không được. Quai hàm bị bóp cho bạnh ra, má.u tứa ra đầy mồm, bàn chân hết giãy lại căng cứng, chờ đến khi cái lưỡi bị cắt rời khỏi miệng, phát ra tiếng kêu rên đứt quãng từ cổ họng, cuối cùng nằm xụi lơ trên ghế. Sau một hồi, cái môi dưới của Tầm Hà bị cắt gọt, dùng kim chỉ cắm qua da thịt kéo chỉ khâu lại.
Sau đó, Cale dùng dao gọt trái cây rạch một đường trên cổ Tầm Hà. Gã như ác quỷ đang vui đùa với nạn nhân, chậm rãi rạch bụng cậu ta, moi ruột gan phèo phổi từ bên trong ra ngoài. Da ngực Tầm Hà bị lột ra, để lộ mảng cơ đỏ nhầy nhụa. Nhịp thở Tầm Hà chậm dần, cậu ta trợn mắt lên, giãy vài cái rồi tắt thở.
Tầm Hà đã ch.ết.
Cả quá trình quá ghê rợn và kinh dị, tôi chỉ mới nhìn một chút mà đã lạnh sống lưng, đầu lưỡi cứng ngắc không thể thốt ra câu nào, cơ thể căng cứng, dây nơron thần kinh như quấn vào nhau, đầu đau như búa mổ, lảo đảo ngồi nép vào một góc ôm lấy đầu gối và úp mặt xuống, nước mắt đọng trên khoé mi. Sau khoảnh khắc sung sướng vì trả thù là sự hối hận dày vò và nỗi sợ hãi bao trùm tâm trí.
Hiện giờ, tôi đã gián tiếp gi.ết người, khiến cho Tầm Hà đang sống sờ sờ ch.ết đi.
Đôi mắt trợn trừng của cậu ta như ám ảnh tôi. Bên tai như vang mấy lời xì xào thì thầm, dường như có cả ngàn con mắt nhìn chằm chằm tôi vậy. Tôi khủng hoảng nhắm chặt mắt, mặc kệ mùi hôi thối tanh nồng xộc vào lỗ mũi, nghẹn ngào phát ra âm thanh nức nở.
Cale ném con dao qua một bên, gỡ bao tay dính đầy máu và cởi áo ngoài. Gã bước về phía tôi. Không nhìn thấy, nhưng tôi có thể đoán gã đang nhìn tôi và tiến đến ngày càng gần.
Cale dừng lại, cúi người xuống và bế tôi lên.
Tôi nép vào ngực gã, như bấu víu cọng rơm cứu mạng cuối cùng, không nhịn được khóc oà, hít hít mũi, nghèn nghẹt nói:
"Tôi làm sai rồi, tôi phạm pháp rồi."
"Sợ gì chứ?" Gã vùi mặt vào mái tóc rối bù của tôi, hít hà như một thằng nghiện "Pháp luật có bảo vệ em khi em bị bạo lực không? Pháp luật có đòi lại được công bằng cho em không? Không, chẳng là gì cả."
Gã cắn tai tôi.
"Bé con, chỉ có tôi mới bảo vệ em."
"Vì vậy, hãy dựa dẫm vào tôi đi."
Cale đặt tôi lên giường, bàn tay gã vói vào vạt áo tôi, một lần nữa xé đứt dãy cúc áo và mở toạc cái áo học sinh. Gã sờ vào làn da, hơi thở dồn dập phả vào lỗ tai khiến tôi ngứa ngáy. Tay gã vuốt ve đến đâu tôi lại thấy nóng ở đấy. Tôi đánh bạo sờ vào cơ ngực săn chắc và khối bụng cân đối của gã, tự dưng lại thấy mê mẩn, mân mê nhiều hơn. Con quái vật trong quần gã cọ vào bắp đùi tôi, nóng bỏng và ướt át khiến tôi giật mình, và rồi Cale cúi xuống hôn tôi.
Hơi thở chúng tôi hoà vào nhau.
Trên người gã còn nồng mùi tanh của má.u, đâu đó còn trộn lẫn mùi hương nam tính của gã. Tôi thấy váng đầu quá, tầm mắt hoa lên, lại lần nữa bị ác quỷ dẫn dụ ăn trái cấm, bị gã nhấn vào bể tình.
Cale cắn lên xương quai xanh của tôi, hôn lấy cổ tôi và ngậm lấy hạt đậu trước ngực. Lần này gã rất nhẹ nhàng, chậm rãi chứ không thô bạo hung hăng như lần đầu. Mái tóc vàng của gã rối hệt như tóc tôi vậy, đôi mắt xanh chỉ chứa mỗi tôi trong đó. Rồi, như một thói quen, Cale vồ lấy tôi và trao nụ hôn nồng nhiệt.
Đồng hồ điểm mười giờ tối.
Tôi nằm tê liệt trên giường, hai chân bủn rủn, toàn thân nhức mỏi. Phờ phạc ngóc đầu nhìn ra bếp qua cánh cửa phòng mở toang, loáng thoáng nhìn thấy Cale ở trần mặc tạp dề nấu nướng. Thật ra ngoại trừ những lúc lên cơn điên và gi.ết người tàn bạo ra thì gã cũng không hẳn quá tệ, không phải dạng người ưa bạo lực và khát má.u, tuy vậy chỉ cần nghĩ đến thảm cảnh của Tầm Hà dưới tầng hầm tăm tối kia là tôi lại run rẩy.
Tâm lí Cale bất ổn, tôi biết điều đó.
Không chừng có một ngày nào gã lên cơn muốn bóp ch.ết tôi.
Nhưng hiện giờ, người duy nhất mà tôi có thể tin tưởng và dựa vào chỉ có gã thôi.
Tôi uể oải mặc cái áo sơ mi rộng thùng thình, lết từng bước ra phòng bếp. Cale đã thay cái áo phông đen, vải mỏng dán sát vào cơ thể phác hoạ ra từng đường nét cơ bắp cuồn cuộn dữ tợn. Gã không đến mức to con như các tay đấu sĩ tập boxing, nhưng từ người gã luôn toả ra sự khủng bố đe doạ khiến ai cũng không dám nhìn thẳng. Cale đặt đĩa thức ăn lên bàn, mùi thơm nghi ngút bay lên toả ra cái nóng hầm hập. Tuy hiện giờ ruột gan cứ lộn tùng phèo chẳng muốn ăn cái gì, tôi vẫn miễn cưỡng ngồi xuống ăn chút ít.
"Sắp tới là ai?"
Cale kéo ghế ngồi đối diện tôi, thình lình lên tiếng làm tôi giật mình.
"Đâu phải chỉ mình thằng Tầm Hà kia, người bắt nạt em không ít." Cale nói tiếp "Tôi đã bảo rồi, những kẻ gây tổn thương cho em, tôi sẽ không tha đứa nào."
"Hả? À..." Tôi lúng túng nuốt xuống miếng thịt đang nhai trong miệng, trầm ngâm một lúc mới trả lời "Ừm có lẽ mục tiêu sắp tới là...là ba cô gái. Một trong số đó là bạn gái của Tầm Hà, học chung lớp với tôi. Hai người còn lại học lớp bên cạnh."
Giọng tôi nghẹn ắng lại, cổ họng tê cứng, suýt chút nữa là không thể nói thành lời:
"Ba người đó...có người đã đẩy mẹ tôi rơi xuống từ tầng lầu..."
Người đã khiến tôi mất đi người thân duy nhất, lại nhởn nhơ đem nỗi đau của tôi làm trò cười, mặc sức trêu đùa mà không phải chịu bất kì trừng phạt nào. Những người đó dù có cắn rứt lương tâm hay không, thì mẹ tôi mãi mãi chẳng bao giờ mở mắt được nữa.
Tôi thành đứa mồ côi, phải đi đến bước đường cùng.
"Đừng khóc." Cale nghiêng đầu, gã chồm đến đưa tay áp lên má tôi, dùng ngón tay xoa khoé mắt đang dần ẩm ướt "Từng người một, bắt được về tuỳ em hành hạ."
Thảm hại và đáng thương.
Chỉ cách đây không lâu, tôi cũng mang bộ dạng như thế này, sợ hãi nằm co rúm trên con hẻm vắng mặc cậu ta chà đạp đánh đập. À, đâu chỉ thế, từng ngày trôi qua tôi đều bị hành hạ, bị đem ra làm trò tiêu khiển cho những tên thú tính độc ác đội lốt học sinh.
Bây giờ, vai trò của cả hai đã thay đổi. Tầm Hà cao ngạo hung hãn ngày nào đã trở thành con chuột nhắc bị đóng đinh trên tấm sắt chờ xử tử. Và quyền quyết định lại nằm trong tay tôi.
Giờ phút này, tôi thấy thật sảng khoái.
Cale giật cái khăn giẻ lau trong miệng Tầm Hà. Cậu ta ho sặc sụa, nước miếng nhễu nhão rớt xuống cổ áo, cơ miệng mỏi nhừ không khép lại được. Ánh mắt cậu ta trợn trừng nhìn về phía tôi, rồi sợ sệt nhìn Cale, vẫn còn lớn giọng:
"Tụi mày chán sống rồi hả!? Chó Thẩm Hạ, mày giỏi lắm, dám thuê người bắt tao đi. Chỉ cần tao thoát khỏi đây thì sẽ không tha cho mày!"
"Ồ, ghê vậy." Cale híp mắt nhìn cậu ta giống như đang nhìn một cái x.ác ch.ết "Quan trọng là mày có thoát được hay không nhỉ? Tao mong chờ ghê, mày định làm gì đây? Hử?"
Đối mặt với gã quái vật kinh khủng trước mặt, khí thế Tầm Hà dần yếu đi, giọng cũng càng ngày càng nhỏ:
"Mày có biết ba mẹ tao là ai không? Nếu mày dám đụng đến sợ tóc của tao thì ông bà ấy sẽ...Aaaa!!!"
Tôi bịt tay lại, tiếng thét của Tầm Hà như muốn xuyên thủng màn nhĩ. Chỉ thấy Cale cầm lấy cái đinh sắt đang cắm xuyên qua bàn tay của cậu ta, thô bạo rút lên. Trên mu bàn tay là một lỗ thủng nhoe nhoét má.u thịt, gân xanh bị đứt, chất lỏng màu đỏ cùng dịch vàng sền sệt tứa ra. Tầm Hà quẫy đạp như cá chết, nước mắt chảy ra tùm lum, dơ bẩn và xấu xí.
"Đã rơi vào tay tao mà còn dám lên giọng. Ba mẹ mày tao cũng dám gi.ết chứ đừng nói thằng oắt con vắt mũi chưa sạch." Cale hừ một tiếng khinh bỉ. Xong, hắn quay đầu nhìn tôi đang lấp ló đứng đằng xa, đôi mắt xanh sâu thẳm phản chiếu bóng hình tôi, thì thầm như ma quỷ "Bé cưng, nói đi nào, em muốn xử thằng này thế nào đây?"
Chưa để tôi kịp nói tiếp gã đã nói tiếp:
"Chậc, quên mất em là thỏ con ngây thơ, làm sao biết tra tấn người khác, nhỉ? Vậy để tôi hướng dẫn em nhé. Nào, em có thấy tên này sỉ nhục em rất nhiều không? Đáng ghét ha, vậy ta có nên nhổ hết hàm răng nó không?
Tầm Hà vừa dần quen được với cơn đau, bàn tay run rẩy không kiềm chế được, mồ hôi túa ra đầy trán. Cậu ta nhận ra không thể nói lí với kẻ điên, cuối cùng chỉ có thể nhìn sang tôi.
Người tự tay ném tôi xuống địa ngục, bây giờ lại cầu xin sự thương hại của tôi.
Tôi cảm thấy mình sắp phát điên luôn rồi, từng tế bào đang không ngừng kêu gào hãy trả thù đi, mỗi hình ảnh hiện ra trong trí óc đều là những lúc Tầm Hà cùng đám bạn gã đánh tôi đến thừa sống thiếu chết, những bi thương của cuộc đời tôi đều do cậu ta gây ra. Vậy làm sao tôi buông tha được đây?
"Nhổ răng." Tôi nghe tiếng bản thân đang nói, mỗi từ nói ra đều khiến tim tôi nảy lên "Rút lưỡi, cắt môi dưới, khâu...khâu lại."
Cale híp mắt nhìn tôi, vô cùng hài lòng.
"Không!!!" Tầm Hà gào lên, gã tuyệt vọng dùng sức mình giãy giụa, gào rát cổ họng "Chúng mày dám gi.ết tao thì sẽ bị bắt vô t.ù, pháp luật sẽ không tha cho chúng mày đâu!"
Cale kéo một cái xe đẩy đựng đầy dụng cụ đến trước mặt cậu ta, cầm một cái kìm lên tâng tâng trên tay, sau khi ngắm nghía một hồi mới chuyển tầm nhìn sang Tầm Hà, túm lấy cổ cậu ta bóp chặt hai bên hàm ép Tầm Hà há miệng, sau đó nhét thẳng gọng kìm vào bên trong, ngạo nghễ nói:
"Trên đời này, thứ tao không sợ nhất là pháp luật!"
Từng tiếng kìm nhổ vang lên. Thoáng chốc, dưới mặt đất vương vãi răng cùng má.u của Tầm Hà.
Cậu ta rít lên như heo bị chọc tiết, cả người giần giật muốn né tránh mà không được. Quai hàm bị bóp cho bạnh ra, má.u tứa ra đầy mồm, bàn chân hết giãy lại căng cứng, chờ đến khi cái lưỡi bị cắt rời khỏi miệng, phát ra tiếng kêu rên đứt quãng từ cổ họng, cuối cùng nằm xụi lơ trên ghế. Sau một hồi, cái môi dưới của Tầm Hà bị cắt gọt, dùng kim chỉ cắm qua da thịt kéo chỉ khâu lại.
Sau đó, Cale dùng dao gọt trái cây rạch một đường trên cổ Tầm Hà. Gã như ác quỷ đang vui đùa với nạn nhân, chậm rãi rạch bụng cậu ta, moi ruột gan phèo phổi từ bên trong ra ngoài. Da ngực Tầm Hà bị lột ra, để lộ mảng cơ đỏ nhầy nhụa. Nhịp thở Tầm Hà chậm dần, cậu ta trợn mắt lên, giãy vài cái rồi tắt thở.
Tầm Hà đã ch.ết.
Cả quá trình quá ghê rợn và kinh dị, tôi chỉ mới nhìn một chút mà đã lạnh sống lưng, đầu lưỡi cứng ngắc không thể thốt ra câu nào, cơ thể căng cứng, dây nơron thần kinh như quấn vào nhau, đầu đau như búa mổ, lảo đảo ngồi nép vào một góc ôm lấy đầu gối và úp mặt xuống, nước mắt đọng trên khoé mi. Sau khoảnh khắc sung sướng vì trả thù là sự hối hận dày vò và nỗi sợ hãi bao trùm tâm trí.
Hiện giờ, tôi đã gián tiếp gi.ết người, khiến cho Tầm Hà đang sống sờ sờ ch.ết đi.
Đôi mắt trợn trừng của cậu ta như ám ảnh tôi. Bên tai như vang mấy lời xì xào thì thầm, dường như có cả ngàn con mắt nhìn chằm chằm tôi vậy. Tôi khủng hoảng nhắm chặt mắt, mặc kệ mùi hôi thối tanh nồng xộc vào lỗ mũi, nghẹn ngào phát ra âm thanh nức nở.
Cale ném con dao qua một bên, gỡ bao tay dính đầy máu và cởi áo ngoài. Gã bước về phía tôi. Không nhìn thấy, nhưng tôi có thể đoán gã đang nhìn tôi và tiến đến ngày càng gần.
Cale dừng lại, cúi người xuống và bế tôi lên.
Tôi nép vào ngực gã, như bấu víu cọng rơm cứu mạng cuối cùng, không nhịn được khóc oà, hít hít mũi, nghèn nghẹt nói:
"Tôi làm sai rồi, tôi phạm pháp rồi."
"Sợ gì chứ?" Gã vùi mặt vào mái tóc rối bù của tôi, hít hà như một thằng nghiện "Pháp luật có bảo vệ em khi em bị bạo lực không? Pháp luật có đòi lại được công bằng cho em không? Không, chẳng là gì cả."
Gã cắn tai tôi.
"Bé con, chỉ có tôi mới bảo vệ em."
"Vì vậy, hãy dựa dẫm vào tôi đi."
Cale đặt tôi lên giường, bàn tay gã vói vào vạt áo tôi, một lần nữa xé đứt dãy cúc áo và mở toạc cái áo học sinh. Gã sờ vào làn da, hơi thở dồn dập phả vào lỗ tai khiến tôi ngứa ngáy. Tay gã vuốt ve đến đâu tôi lại thấy nóng ở đấy. Tôi đánh bạo sờ vào cơ ngực săn chắc và khối bụng cân đối của gã, tự dưng lại thấy mê mẩn, mân mê nhiều hơn. Con quái vật trong quần gã cọ vào bắp đùi tôi, nóng bỏng và ướt át khiến tôi giật mình, và rồi Cale cúi xuống hôn tôi.
Hơi thở chúng tôi hoà vào nhau.
Trên người gã còn nồng mùi tanh của má.u, đâu đó còn trộn lẫn mùi hương nam tính của gã. Tôi thấy váng đầu quá, tầm mắt hoa lên, lại lần nữa bị ác quỷ dẫn dụ ăn trái cấm, bị gã nhấn vào bể tình.
Cale cắn lên xương quai xanh của tôi, hôn lấy cổ tôi và ngậm lấy hạt đậu trước ngực. Lần này gã rất nhẹ nhàng, chậm rãi chứ không thô bạo hung hăng như lần đầu. Mái tóc vàng của gã rối hệt như tóc tôi vậy, đôi mắt xanh chỉ chứa mỗi tôi trong đó. Rồi, như một thói quen, Cale vồ lấy tôi và trao nụ hôn nồng nhiệt.
Đồng hồ điểm mười giờ tối.
Tôi nằm tê liệt trên giường, hai chân bủn rủn, toàn thân nhức mỏi. Phờ phạc ngóc đầu nhìn ra bếp qua cánh cửa phòng mở toang, loáng thoáng nhìn thấy Cale ở trần mặc tạp dề nấu nướng. Thật ra ngoại trừ những lúc lên cơn điên và gi.ết người tàn bạo ra thì gã cũng không hẳn quá tệ, không phải dạng người ưa bạo lực và khát má.u, tuy vậy chỉ cần nghĩ đến thảm cảnh của Tầm Hà dưới tầng hầm tăm tối kia là tôi lại run rẩy.
Tâm lí Cale bất ổn, tôi biết điều đó.
Không chừng có một ngày nào gã lên cơn muốn bóp ch.ết tôi.
Nhưng hiện giờ, người duy nhất mà tôi có thể tin tưởng và dựa vào chỉ có gã thôi.
Tôi uể oải mặc cái áo sơ mi rộng thùng thình, lết từng bước ra phòng bếp. Cale đã thay cái áo phông đen, vải mỏng dán sát vào cơ thể phác hoạ ra từng đường nét cơ bắp cuồn cuộn dữ tợn. Gã không đến mức to con như các tay đấu sĩ tập boxing, nhưng từ người gã luôn toả ra sự khủng bố đe doạ khiến ai cũng không dám nhìn thẳng. Cale đặt đĩa thức ăn lên bàn, mùi thơm nghi ngút bay lên toả ra cái nóng hầm hập. Tuy hiện giờ ruột gan cứ lộn tùng phèo chẳng muốn ăn cái gì, tôi vẫn miễn cưỡng ngồi xuống ăn chút ít.
"Sắp tới là ai?"
Cale kéo ghế ngồi đối diện tôi, thình lình lên tiếng làm tôi giật mình.
"Đâu phải chỉ mình thằng Tầm Hà kia, người bắt nạt em không ít." Cale nói tiếp "Tôi đã bảo rồi, những kẻ gây tổn thương cho em, tôi sẽ không tha đứa nào."
"Hả? À..." Tôi lúng túng nuốt xuống miếng thịt đang nhai trong miệng, trầm ngâm một lúc mới trả lời "Ừm có lẽ mục tiêu sắp tới là...là ba cô gái. Một trong số đó là bạn gái của Tầm Hà, học chung lớp với tôi. Hai người còn lại học lớp bên cạnh."
Giọng tôi nghẹn ắng lại, cổ họng tê cứng, suýt chút nữa là không thể nói thành lời:
"Ba người đó...có người đã đẩy mẹ tôi rơi xuống từ tầng lầu..."
Người đã khiến tôi mất đi người thân duy nhất, lại nhởn nhơ đem nỗi đau của tôi làm trò cười, mặc sức trêu đùa mà không phải chịu bất kì trừng phạt nào. Những người đó dù có cắn rứt lương tâm hay không, thì mẹ tôi mãi mãi chẳng bao giờ mở mắt được nữa.
Tôi thành đứa mồ côi, phải đi đến bước đường cùng.
"Đừng khóc." Cale nghiêng đầu, gã chồm đến đưa tay áp lên má tôi, dùng ngón tay xoa khoé mắt đang dần ẩm ướt "Từng người một, bắt được về tuỳ em hành hạ."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.