Chương 4:
Kẻ Si Tình Lang Thang
26/11/2023
Tầm Hà ch.ết rồi, cậu ta không thể quay về trường nữa. Nói đúng ra, cậu ta không thể xuất hiện trên cõi đời này. Trong vài ngày tới, không thấy bóng dáng cậu ta ở trong lớp học. Mọi người xung quanh lại không ngạc nhiên lắm, dù sao Tầm Hà cũng là con nhà giàu ăn chơi, thỉnh thoảng cúp học vài ngày. Nên dưới sự vắng mặt bí ẩn ấy, mọi người chỉ đơn giản cho rằng cậu ta lại đi la cà ở mấy quán bar hay khu giải trí nghỉ dưỡng nào đó.
Vài ngày mấy tuần thì không sao, nhưng quá lâu không xuất hiện thì tất cả mới phát hiện ra có vấn đề. Vì vậy phải chớp cơ hội tiến hành càng nhanh càng tốt.
Giờ ra chơi, trước dãy hành lang lớp học lầu 2, một đám học sinh túm tụm lại một chỗ nói chuyện rôm rả.
Ở ngay lan can trước nhà vệ sinh, tại góc khuất vắng vẻ có ba cô nàng điệu đà sang chảnh đang đứng õng ẹo với nhau, trên tay còn kẹp cây thuốc lá điện tử.
Trong ba người có một cô gái ăn mặc sạch sẽ gọn gàng, khác hẳn với hai người bạn thân. Cô ấy xinh đẹp tươi tắn, nhoẻn miệng cười duyên, tóc tết hai bím, đeo mắt kính nhìn thật tri thức, cặp mắt to tròn đong đầy vui vẻ hiền hòa. Nhìn qua ai cũng tưởng cô là học sinh ngoan hòa đồng thân thiện. Nhưng đã chơi chung với hai cô gái cá biệt kia, làm sao có thể là người hiền lành?
Giang Mạn - bạn gái của Tầm Hà, người đã đẩy mẹ tôi rơi xuống mà vẫn giả bộ vô tội đáng thương. Dựa vào vẻ ngoài con ngoan trò giỏi cùng gia thế giàu có mà thành công tránh khỏi nghi vấn, cùng đám bạn của cô ta đổ vấy lên đầu mẹ tôi, bảo bà rơi xuống do bất cẩn trượt chân té.
Người bắt đầu nguồn cơn sóng gió cho chuỗi ngày đi học của tôi. Cũng là người ra tay tàn nhẫn nhất, khiến tôi suýt nữa mắc bệnh trầm cảm mà tự sá.t.
Đè nén sự sợ hãi, tôi bước đến trước mặt ba cô gái ấy. Vũ Hoan - cô nàng cao ngạo với vibe bad girl, miệng phì phèo nhả khói, hất hàm lên tiếng với vẻ khinh thường:
"Mày đến đây làm cái gì?"
Cô ta vừa nói, toàn thân tôi đã run rẩy theo bản năng. Nhìn bộ dạng yếu đuối của tôi, cả ba không hẹn mà cùng cười xùy mỉa mai. Nhận thức được sự khinh bỉ đó, tôi cúi gằm mặt xuống.
"Tầm Hà..." Tôi nói với Giang Mạn "Tầm Hà bảo tôi đến đưa ba người đến gặp cậu ta."
Tầm Hà tuy hung hãn ưa bạo lực, nhưng lại rất hào phóng và chiều chuộng bạn gái. Mỗi lần cậu ta đi đâu chơi cũng sẽ đưa Giang Mạn và hai cô bạn thân đi theo. Vì thế khi nghe tôi nói vậy, Giang Mạn chỉ nghĩ đơn giản bạn trai lại muốn đem mình đến đâu đó quẩy xả stress. Tuy trong lòng đã muốn đi lắm rồi, ngoài mặt Giang Mạn vẫn làm kiêu, vờ nghi ngờ bảo:
"Cậu bảo Tầm Hà gọi tôi đến. Vậy anh ấy đâu? Bình thường anh ấy sẽ chạy siêu xe đến đón tôi cơ mà?"
"Tầm Hà mới tậu xe mới, muốn cất ở chỗ bí mật để làm cậu bất ngờ." Tôi căng thẳng nói, rồi lôi từ trong túi áo ra cái điện thoại cũ mèm nứt màn hình, bấm vào album ảnh và chọn bức ảnh duy nhất trong đó giơ cho ba người xem "Nếu cậu không tin thì có ảnh đây."
Trong ảnh là hình con xe đời mới sơn màu đỏ chói, thân hình Tầm Hà khuất sau xe, chỉ lộ cái đầu với mái tóc nhuộm sặc sỡ ở bên trên. Vì chất lượng ảnh chụp quá tệ, ba cô gái ghét bỏ không thèm nhìn nữa mà hào hứng chỉnh trang lại quần áo tóc tai chuẩn bị cho cuộc vui sắp tới.
"Tầm Hà chịu chơi thật, chỉ vì Giang Mạn nói chán con xe cũ mà lập tức mua siêu xe mới liền." Cô gái tên Hoàng Thư nịnh nọt "Nhất mày nhé, được người yêu chiều quá trời."
Giang Mạn nhếch môi, tia sung sướng hiện lên trong đôi mắt. Dù mũi sắp hếch lên trời mà vẫn vờ khiêm tốn:
"Không có đâu, sở thích của anh ấy là sưu tầm xe hơi, không phải mua cho tao đâu."
"Gớm nữa, đằng nào sau này mấy con xe đó chả thuộc về mày." Vũ Hoan đẩy cô bạn, rồi trừng mắt nhìn tôi "Còn không mau dẫn bọn tao qua đó."
Tôi khúm núm vâng dạ.
Ba cô nàng xum xoe nói xem nên đi chơi ở đâu, không thèm liếc qua ảnh chụp kia thêm cái nào nữa.
Vì vậy họ đã bỏ lỡ điểm kì lạ trong bức ảnh. Nếu nhìn kĩ sẽ phát hiện ra, không phải thân hình của Tầm Hà bị thân xe che khuất, mà là cái đầu của cậu ta bị cắt rời đặt trên đỉnh mái xe, thế nên mới không nhìn thấy thân thể.
"Khiếp! Đi tận đéo đâu mà xa thế?"
Ba cô gái đi theo tôi đến một nơi hoang vắng xa lạ, mỏi cả giò vẫn chưa thấy bóng dáng siêu xe nào cả. Đường đi cách khu dân cư và trường học càng xa, dần tách khỏi lối mòn mà đi vào mấy bụi cỏ rậm rạp. Giang Mạn nhạy bén phát hiện có điểm không ổn nên đứng lại, kéo tôi xoay về phía cô ta rồi thẳng tay tát mạnh một cái, hung dữ la lớn:
"Mẹ, thằng ch.ó đẻ, mày bày trò lừa tao đúng không? Tầm Hà đâu?"
Rời xa chốn đông người, Giang Mạn không giả vờ nổi nữa.
Tôi bị tát một cái đau điếng, mặt lệch qua một bên, má phải sưng vù in hằn bàn tay đỏ rát, cả người loạng choạng muốn ngã xuống. Vũ Hoan đạp mạnh vào bụng tôi một cái, hả hê nhìn tôi té xuống đất bùn dơ bẩn, ả còn nhấc chân dí gót giày vào bàn tay tôi, môi son đỏ chót cay nghiệt nói:
"Thằng chuột nhắt dơ bẩn, mày có biết chọc phải tụi tao là chịu hình phạt gì rồi mà đúng không? Có tin tao đập mày một trận ngay tại đây không hả?"
Hoàng Thư cũng không vừa, túm tóc tôi giật mạnh ra đằng sau ép tôi phải ưỡn ngực lên. Tôi ôm lấy bụng, phải nhịn cảm giác muốn nôn mửa tại chỗ và sự co thắt từ ngực, nhăn nhó thều thào:
"Tôi...tôi không có lừa. Tầm Hà muốn tạo bất ngờ cho Giang Mạn thật mà. Nếu không ta đứng chờ ở đây chút, nếu cậu ta không đến thì...thì..."
"Thì tao đập mày." Giang Mạn vỗ vào gò má của tôi, ra hiệu cho Vũ Hoan thả tay ra.
Tôi nằm co rúm tại chỗ, vì quá đau mà tạm thời chưa thể đứng dậy. Ba cô nàng đó mặc kệ tôi mà tìm một chỗ ngồi tạm, bắt đầu lôi son phấn ra điểm trang lại nhan sắc. Chờ đến khi cơn đau qua đi, tôi bò dậy với quần áo dính đầy vệt nâu đất, lủi thủi ngồi cách đó không xa. Được chốc lát, Hoàng Thư liếc nhìn cảnh vật xung quanh, ả đứng dậy, hắng giọng nói vọng ra chỗ tôi:
"Gần đây có chỗ nào đi vệ sinh được không?"
Tôi giơ tay chỉ về cái nhà vệ sinh công cộng lụp xụp hoang tàn ở bãi đất trống phía trước.
Hoàng Thư nhăn nhó đầy vẻ chê bai, nhưng chắc ả mắc lắm rồi, giờ quay về cũng không kịp nên đành hậm hực đi đến phía đó. Tiếng gót giày cạ loạt xoạt trên nền đất xa dần, Hoàng Thư đứng trước cửa nhà vệ sinh công cộng, khẽ đẩy cửa ra, tiếng cọt kẹt vang vọng giữa nơi hiu quạnh. Mặt cô ả tái mét, có hơi sợ hãi, tuy vậy cuối cùng vẫn liều đi vào trong.
Năm phút, rồi mười phút trôi qua, Hoàng Thư vẫn chưa trở lại.
Vũ Hoan sốt ruột bấm bấm điện thoại, lại phát hiện máy của ả hết pin, mới lướt vài phút đã sập nguồn. Ả khó chịu lắm rồi, đứng bật dậy hùng hổ muốn xông đến chỗ tôi, vào đúng lúc này thì cửa nhà vệ sinh công cộng bật ra, bản lề cửa bị dộng đùng đùng yếu ớt văng ốc vít qua một bên, cánh cửa cũng sập xuống vang lên âm thanh rõ to. Bước ra ngoài không phải Hoàng Thư mà là một gã đàn ông cao to vạm vỡ, trên bắp tay có hình xăm dữ tợn, mái tóc vàng rối bù và đôi mắt xanh sâu hoắm, trên tay gã lăm lăm một cây gậy bóng chày, đỉnh gậy còn dính ít thứ màu đo đỏ.
Tên sát nhân xuất hiện rồi.
Cale nhìn qua tôi, thấy tôi thê thảm ngồi nép ở một góc, lửa giận bùng lên, hùng hổ xông đến chỗ hai ả kia. Giang Mạn hét lên một tiếng, biết rõ người này là kẻ xấu, vội vã muốn nhấc chân bỏ chạy. Nhưng con người đứng trước nguy hiểm phản ứng thường chậm chạp và rối loạn, chân ả bủn rủn không nhấc lên nổi, cuối cùng bị vướng giày cao gót mà vấp té.
Cale không chút thương xót, vung cậu đập mạnh vào đầu ả.
Giang Mạn không kịp kêu rên đã khuỵu xuống ngất đi.
Vũ Hoan đứng chết trân tại chỗ, nhưng dù sao cô ả cũng có chút bản lĩnh, phản ứng kịp xoay người bỏ chạy. Nếu để cô ta thành công chạy thoát thì hậu quả rất khôn lường, cơ mà, tôi cũng không định để ả ta chạy được.
Tôi nhổm dậy lao người đến ôm lấy chân ả ta. Vũ Hoan rất hoảng loạn, mặt mũi trắng bệch cùng tròng mắt trợn trừng, tôi ôm chặt đến mức ả giãy ra không được, thế là ả đá liên tiếp vào người tôi, còn dùng tay túm đầu tôi giật lia lịa, vừa dùng bạo lực muốn thoát khỏi tôi vừa gào lên chói tai:
"Con m.ẹ mày, cút ra! Mày muốn gi.ết tao, muốn hại ch.ết tao phải không!? Đồ khốn nạn, mau tránh ra!"
"Vũ Hoan." Tôi bị đánh đến tối tăm mặt mũi, dù thế vẫn kiên quyết túm lấy ả, giọng đều đều bình tĩnh đến lạ "Cậu đã từng nói với tôi rằng tôi không bao giờ có thể thoát khỏi địa ngục. Nếu tôi đã không thoát được, vậy làm sao bây giờ tôi có thể thả cậu chạy chứ?"
"Thằng ch.ó ch.ết!"
Vũ Hoan cuồng loạn, ả thấy Cale đang tiến lại gần đây, rốt cuộc cũng phát điên, rút từ trong túi quần ra một con dao rạch giấy, hét lên với tôi:
"Mày không tránh ra thì đừng trách tao."
Tôi ngẩng khuôn mặt bị đánh cho bầm dập lên nhìn ả, khoé môi đang rỉ m.áu khẽ nhếch lên, đôi mắt luôn u sầu lúc này sáng trưng, thì thào với chất giọng khản đặc:
"Tuyệt vọng không? Sợ hãi không? Cảm giác này của cậu chính là cảm giác của mẹ tôi vào ngày hôm đó."
Con dao rạch giấy cắm vào bả vai tôi. Dao mỏng mà sắc, xuyên qua lớp áo mỏng đâm vào da thịt bên trong. Ả ta ra tay rất mạnh, tôi đau đớn mức tưởng chừng bản thân có thể ch.ết đi, nhưng tôi vẫn níu lấy ả ta.
"Vũ Hoan, đáng lẽ cậu không nên xúi giục Giang Mạn đẩy mẹ tôi xuống."
"Bởi vì, con chuột nhắt mà cậu luôn khinh thường, bị dồn ép vào chân tường cũng có thể nhảy đến cắn ch.ết cậu!"\
Cây gậy vụt xuống, âm thanh cứng ngắc vang lên, sức nặng đè trên người biến mất. Tôi buông tay ra, nằm xuống thở dốc, đau đến mức phải hít sâu vài hơi.
Chỉ giằng co trong giây lát mà tưởng chừng đã rất dài.
Vũ Hoan ngã gục xuống bên cạnh tôi, bàn tay ả buông thõng ra, chất lỏng màu đỏ từ sau gáy chảy ra, có thể thấy Cale dùng nhiều lực, rất tàn độc.
Gió hiu hắt thổi qua, thoang thoảng mùi m.áu tanh.
Làm tôi nhớ ra trong kí ức xưa, Vũ Hoan cũng từng đánh đập tôi dã man như vậy, đánh đến mức nhập viện.
Có điều, giờ ả cũng không sống nổi nữa.
Bả vai tôi cũng thấm đẫm m.áu tươi, con dao vẫn cắm nguyên vẹn bên trên. Mặc dù chỉ thuộc loại dao rạch giấy, không ngờ Vũ Hoan lại dùng đồ tốt như vậy, tuy không cắm sâu xuống nhưng cũng đủ gây ra vết thương dữ tợn trên vai tôi. Tôi cảm giác máu toàn thân như rút đi, cả người tê liệt ngã xuống, toàn thân không chỗ nào lành lặn.
Cale quỳ một chân xuống cạnh tôi, rút dao rạch giấy ra, dù gã đã nhẹ tay vẫn khiến tôi đau nhói đến rít lên. Cale khéo léo dùng dao rạch vài đường cắt đứt chỉ trên cái áo học sinh của tôi, đâm xoẹt vài cái khiến nó tả tơi thành mớ vải bùi nhùi rồi quấn quanh vai đến ngực tôi để cầm m.áu. Xong, gã bế tôi lên, dịu dàng hôn lên đôi môi tím tái của tôi.
Tôi nép vào ngực gã, thút thít khóc:
"Đau...em đau quá..."
Cale luống cuống tay chân, cơ thể gã cứng còng căng thẳng, chưa bao giờ thấy tên này có bộ dạng như vậy. Gã luôn tàn bạo, điên khùng và tệ hại, vậy mà giờ lại bối rối chẳng biết làm sao khi tôi than đau. Qua một hồi, gã nhẹ giọng dỗ dành:
"Không đau, tôi...tôi thổi cho em, thổi sẽ không đau nữa."
Tôi phì cười.
Nhớ lúc còn nhỏ, tôi nghịch ngợm chạy nhảy rồi không cẩn thận vấp ngã đến trầy xước đầu gối, khóc bù lu bù loa. Cũng là Cale cõng tôi về, bắt chước mẹ tôi thổi phù phù lên vết thương, giống như làm vậy sẽ không còn đau nữa.
Tên sát nhân tàn bạo này ác với tất cả mọi người, nhưng sự dịu dàng cuối cùng của hắn lại đều dành hết cho tôi.
Chẳng biết từ bao giờ tôi ỷ lại vào tên quái vật này như thế.
Trước khi ngất đi vì mệt mỏi, tôi cố mở to mắt níu lấy cổ áo Cale, dùng hết sức thì thầm vào tai gã:
"Nhốt ba người kia lại. Chờ em tỉnh dậy, hẵng...hẵng..."
Chưa nói xong tôi đã gục xuống thiếp đi.
Trước khi mất đi ý thức rơi vào giấc ngủ sâu, tôi thoáng cảm nhận được Cale hôn lên trán mình, đáp lại:
"Được, tôi chờ em."
Vài ngày mấy tuần thì không sao, nhưng quá lâu không xuất hiện thì tất cả mới phát hiện ra có vấn đề. Vì vậy phải chớp cơ hội tiến hành càng nhanh càng tốt.
Giờ ra chơi, trước dãy hành lang lớp học lầu 2, một đám học sinh túm tụm lại một chỗ nói chuyện rôm rả.
Ở ngay lan can trước nhà vệ sinh, tại góc khuất vắng vẻ có ba cô nàng điệu đà sang chảnh đang đứng õng ẹo với nhau, trên tay còn kẹp cây thuốc lá điện tử.
Trong ba người có một cô gái ăn mặc sạch sẽ gọn gàng, khác hẳn với hai người bạn thân. Cô ấy xinh đẹp tươi tắn, nhoẻn miệng cười duyên, tóc tết hai bím, đeo mắt kính nhìn thật tri thức, cặp mắt to tròn đong đầy vui vẻ hiền hòa. Nhìn qua ai cũng tưởng cô là học sinh ngoan hòa đồng thân thiện. Nhưng đã chơi chung với hai cô gái cá biệt kia, làm sao có thể là người hiền lành?
Giang Mạn - bạn gái của Tầm Hà, người đã đẩy mẹ tôi rơi xuống mà vẫn giả bộ vô tội đáng thương. Dựa vào vẻ ngoài con ngoan trò giỏi cùng gia thế giàu có mà thành công tránh khỏi nghi vấn, cùng đám bạn của cô ta đổ vấy lên đầu mẹ tôi, bảo bà rơi xuống do bất cẩn trượt chân té.
Người bắt đầu nguồn cơn sóng gió cho chuỗi ngày đi học của tôi. Cũng là người ra tay tàn nhẫn nhất, khiến tôi suýt nữa mắc bệnh trầm cảm mà tự sá.t.
Đè nén sự sợ hãi, tôi bước đến trước mặt ba cô gái ấy. Vũ Hoan - cô nàng cao ngạo với vibe bad girl, miệng phì phèo nhả khói, hất hàm lên tiếng với vẻ khinh thường:
"Mày đến đây làm cái gì?"
Cô ta vừa nói, toàn thân tôi đã run rẩy theo bản năng. Nhìn bộ dạng yếu đuối của tôi, cả ba không hẹn mà cùng cười xùy mỉa mai. Nhận thức được sự khinh bỉ đó, tôi cúi gằm mặt xuống.
"Tầm Hà..." Tôi nói với Giang Mạn "Tầm Hà bảo tôi đến đưa ba người đến gặp cậu ta."
Tầm Hà tuy hung hãn ưa bạo lực, nhưng lại rất hào phóng và chiều chuộng bạn gái. Mỗi lần cậu ta đi đâu chơi cũng sẽ đưa Giang Mạn và hai cô bạn thân đi theo. Vì thế khi nghe tôi nói vậy, Giang Mạn chỉ nghĩ đơn giản bạn trai lại muốn đem mình đến đâu đó quẩy xả stress. Tuy trong lòng đã muốn đi lắm rồi, ngoài mặt Giang Mạn vẫn làm kiêu, vờ nghi ngờ bảo:
"Cậu bảo Tầm Hà gọi tôi đến. Vậy anh ấy đâu? Bình thường anh ấy sẽ chạy siêu xe đến đón tôi cơ mà?"
"Tầm Hà mới tậu xe mới, muốn cất ở chỗ bí mật để làm cậu bất ngờ." Tôi căng thẳng nói, rồi lôi từ trong túi áo ra cái điện thoại cũ mèm nứt màn hình, bấm vào album ảnh và chọn bức ảnh duy nhất trong đó giơ cho ba người xem "Nếu cậu không tin thì có ảnh đây."
Trong ảnh là hình con xe đời mới sơn màu đỏ chói, thân hình Tầm Hà khuất sau xe, chỉ lộ cái đầu với mái tóc nhuộm sặc sỡ ở bên trên. Vì chất lượng ảnh chụp quá tệ, ba cô gái ghét bỏ không thèm nhìn nữa mà hào hứng chỉnh trang lại quần áo tóc tai chuẩn bị cho cuộc vui sắp tới.
"Tầm Hà chịu chơi thật, chỉ vì Giang Mạn nói chán con xe cũ mà lập tức mua siêu xe mới liền." Cô gái tên Hoàng Thư nịnh nọt "Nhất mày nhé, được người yêu chiều quá trời."
Giang Mạn nhếch môi, tia sung sướng hiện lên trong đôi mắt. Dù mũi sắp hếch lên trời mà vẫn vờ khiêm tốn:
"Không có đâu, sở thích của anh ấy là sưu tầm xe hơi, không phải mua cho tao đâu."
"Gớm nữa, đằng nào sau này mấy con xe đó chả thuộc về mày." Vũ Hoan đẩy cô bạn, rồi trừng mắt nhìn tôi "Còn không mau dẫn bọn tao qua đó."
Tôi khúm núm vâng dạ.
Ba cô nàng xum xoe nói xem nên đi chơi ở đâu, không thèm liếc qua ảnh chụp kia thêm cái nào nữa.
Vì vậy họ đã bỏ lỡ điểm kì lạ trong bức ảnh. Nếu nhìn kĩ sẽ phát hiện ra, không phải thân hình của Tầm Hà bị thân xe che khuất, mà là cái đầu của cậu ta bị cắt rời đặt trên đỉnh mái xe, thế nên mới không nhìn thấy thân thể.
"Khiếp! Đi tận đéo đâu mà xa thế?"
Ba cô gái đi theo tôi đến một nơi hoang vắng xa lạ, mỏi cả giò vẫn chưa thấy bóng dáng siêu xe nào cả. Đường đi cách khu dân cư và trường học càng xa, dần tách khỏi lối mòn mà đi vào mấy bụi cỏ rậm rạp. Giang Mạn nhạy bén phát hiện có điểm không ổn nên đứng lại, kéo tôi xoay về phía cô ta rồi thẳng tay tát mạnh một cái, hung dữ la lớn:
"Mẹ, thằng ch.ó đẻ, mày bày trò lừa tao đúng không? Tầm Hà đâu?"
Rời xa chốn đông người, Giang Mạn không giả vờ nổi nữa.
Tôi bị tát một cái đau điếng, mặt lệch qua một bên, má phải sưng vù in hằn bàn tay đỏ rát, cả người loạng choạng muốn ngã xuống. Vũ Hoan đạp mạnh vào bụng tôi một cái, hả hê nhìn tôi té xuống đất bùn dơ bẩn, ả còn nhấc chân dí gót giày vào bàn tay tôi, môi son đỏ chót cay nghiệt nói:
"Thằng chuột nhắt dơ bẩn, mày có biết chọc phải tụi tao là chịu hình phạt gì rồi mà đúng không? Có tin tao đập mày một trận ngay tại đây không hả?"
Hoàng Thư cũng không vừa, túm tóc tôi giật mạnh ra đằng sau ép tôi phải ưỡn ngực lên. Tôi ôm lấy bụng, phải nhịn cảm giác muốn nôn mửa tại chỗ và sự co thắt từ ngực, nhăn nhó thều thào:
"Tôi...tôi không có lừa. Tầm Hà muốn tạo bất ngờ cho Giang Mạn thật mà. Nếu không ta đứng chờ ở đây chút, nếu cậu ta không đến thì...thì..."
"Thì tao đập mày." Giang Mạn vỗ vào gò má của tôi, ra hiệu cho Vũ Hoan thả tay ra.
Tôi nằm co rúm tại chỗ, vì quá đau mà tạm thời chưa thể đứng dậy. Ba cô nàng đó mặc kệ tôi mà tìm một chỗ ngồi tạm, bắt đầu lôi son phấn ra điểm trang lại nhan sắc. Chờ đến khi cơn đau qua đi, tôi bò dậy với quần áo dính đầy vệt nâu đất, lủi thủi ngồi cách đó không xa. Được chốc lát, Hoàng Thư liếc nhìn cảnh vật xung quanh, ả đứng dậy, hắng giọng nói vọng ra chỗ tôi:
"Gần đây có chỗ nào đi vệ sinh được không?"
Tôi giơ tay chỉ về cái nhà vệ sinh công cộng lụp xụp hoang tàn ở bãi đất trống phía trước.
Hoàng Thư nhăn nhó đầy vẻ chê bai, nhưng chắc ả mắc lắm rồi, giờ quay về cũng không kịp nên đành hậm hực đi đến phía đó. Tiếng gót giày cạ loạt xoạt trên nền đất xa dần, Hoàng Thư đứng trước cửa nhà vệ sinh công cộng, khẽ đẩy cửa ra, tiếng cọt kẹt vang vọng giữa nơi hiu quạnh. Mặt cô ả tái mét, có hơi sợ hãi, tuy vậy cuối cùng vẫn liều đi vào trong.
Năm phút, rồi mười phút trôi qua, Hoàng Thư vẫn chưa trở lại.
Vũ Hoan sốt ruột bấm bấm điện thoại, lại phát hiện máy của ả hết pin, mới lướt vài phút đã sập nguồn. Ả khó chịu lắm rồi, đứng bật dậy hùng hổ muốn xông đến chỗ tôi, vào đúng lúc này thì cửa nhà vệ sinh công cộng bật ra, bản lề cửa bị dộng đùng đùng yếu ớt văng ốc vít qua một bên, cánh cửa cũng sập xuống vang lên âm thanh rõ to. Bước ra ngoài không phải Hoàng Thư mà là một gã đàn ông cao to vạm vỡ, trên bắp tay có hình xăm dữ tợn, mái tóc vàng rối bù và đôi mắt xanh sâu hoắm, trên tay gã lăm lăm một cây gậy bóng chày, đỉnh gậy còn dính ít thứ màu đo đỏ.
Tên sát nhân xuất hiện rồi.
Cale nhìn qua tôi, thấy tôi thê thảm ngồi nép ở một góc, lửa giận bùng lên, hùng hổ xông đến chỗ hai ả kia. Giang Mạn hét lên một tiếng, biết rõ người này là kẻ xấu, vội vã muốn nhấc chân bỏ chạy. Nhưng con người đứng trước nguy hiểm phản ứng thường chậm chạp và rối loạn, chân ả bủn rủn không nhấc lên nổi, cuối cùng bị vướng giày cao gót mà vấp té.
Cale không chút thương xót, vung cậu đập mạnh vào đầu ả.
Giang Mạn không kịp kêu rên đã khuỵu xuống ngất đi.
Vũ Hoan đứng chết trân tại chỗ, nhưng dù sao cô ả cũng có chút bản lĩnh, phản ứng kịp xoay người bỏ chạy. Nếu để cô ta thành công chạy thoát thì hậu quả rất khôn lường, cơ mà, tôi cũng không định để ả ta chạy được.
Tôi nhổm dậy lao người đến ôm lấy chân ả ta. Vũ Hoan rất hoảng loạn, mặt mũi trắng bệch cùng tròng mắt trợn trừng, tôi ôm chặt đến mức ả giãy ra không được, thế là ả đá liên tiếp vào người tôi, còn dùng tay túm đầu tôi giật lia lịa, vừa dùng bạo lực muốn thoát khỏi tôi vừa gào lên chói tai:
"Con m.ẹ mày, cút ra! Mày muốn gi.ết tao, muốn hại ch.ết tao phải không!? Đồ khốn nạn, mau tránh ra!"
"Vũ Hoan." Tôi bị đánh đến tối tăm mặt mũi, dù thế vẫn kiên quyết túm lấy ả, giọng đều đều bình tĩnh đến lạ "Cậu đã từng nói với tôi rằng tôi không bao giờ có thể thoát khỏi địa ngục. Nếu tôi đã không thoát được, vậy làm sao bây giờ tôi có thể thả cậu chạy chứ?"
"Thằng ch.ó ch.ết!"
Vũ Hoan cuồng loạn, ả thấy Cale đang tiến lại gần đây, rốt cuộc cũng phát điên, rút từ trong túi quần ra một con dao rạch giấy, hét lên với tôi:
"Mày không tránh ra thì đừng trách tao."
Tôi ngẩng khuôn mặt bị đánh cho bầm dập lên nhìn ả, khoé môi đang rỉ m.áu khẽ nhếch lên, đôi mắt luôn u sầu lúc này sáng trưng, thì thào với chất giọng khản đặc:
"Tuyệt vọng không? Sợ hãi không? Cảm giác này của cậu chính là cảm giác của mẹ tôi vào ngày hôm đó."
Con dao rạch giấy cắm vào bả vai tôi. Dao mỏng mà sắc, xuyên qua lớp áo mỏng đâm vào da thịt bên trong. Ả ta ra tay rất mạnh, tôi đau đớn mức tưởng chừng bản thân có thể ch.ết đi, nhưng tôi vẫn níu lấy ả ta.
"Vũ Hoan, đáng lẽ cậu không nên xúi giục Giang Mạn đẩy mẹ tôi xuống."
"Bởi vì, con chuột nhắt mà cậu luôn khinh thường, bị dồn ép vào chân tường cũng có thể nhảy đến cắn ch.ết cậu!"\
Cây gậy vụt xuống, âm thanh cứng ngắc vang lên, sức nặng đè trên người biến mất. Tôi buông tay ra, nằm xuống thở dốc, đau đến mức phải hít sâu vài hơi.
Chỉ giằng co trong giây lát mà tưởng chừng đã rất dài.
Vũ Hoan ngã gục xuống bên cạnh tôi, bàn tay ả buông thõng ra, chất lỏng màu đỏ từ sau gáy chảy ra, có thể thấy Cale dùng nhiều lực, rất tàn độc.
Gió hiu hắt thổi qua, thoang thoảng mùi m.áu tanh.
Làm tôi nhớ ra trong kí ức xưa, Vũ Hoan cũng từng đánh đập tôi dã man như vậy, đánh đến mức nhập viện.
Có điều, giờ ả cũng không sống nổi nữa.
Bả vai tôi cũng thấm đẫm m.áu tươi, con dao vẫn cắm nguyên vẹn bên trên. Mặc dù chỉ thuộc loại dao rạch giấy, không ngờ Vũ Hoan lại dùng đồ tốt như vậy, tuy không cắm sâu xuống nhưng cũng đủ gây ra vết thương dữ tợn trên vai tôi. Tôi cảm giác máu toàn thân như rút đi, cả người tê liệt ngã xuống, toàn thân không chỗ nào lành lặn.
Cale quỳ một chân xuống cạnh tôi, rút dao rạch giấy ra, dù gã đã nhẹ tay vẫn khiến tôi đau nhói đến rít lên. Cale khéo léo dùng dao rạch vài đường cắt đứt chỉ trên cái áo học sinh của tôi, đâm xoẹt vài cái khiến nó tả tơi thành mớ vải bùi nhùi rồi quấn quanh vai đến ngực tôi để cầm m.áu. Xong, gã bế tôi lên, dịu dàng hôn lên đôi môi tím tái của tôi.
Tôi nép vào ngực gã, thút thít khóc:
"Đau...em đau quá..."
Cale luống cuống tay chân, cơ thể gã cứng còng căng thẳng, chưa bao giờ thấy tên này có bộ dạng như vậy. Gã luôn tàn bạo, điên khùng và tệ hại, vậy mà giờ lại bối rối chẳng biết làm sao khi tôi than đau. Qua một hồi, gã nhẹ giọng dỗ dành:
"Không đau, tôi...tôi thổi cho em, thổi sẽ không đau nữa."
Tôi phì cười.
Nhớ lúc còn nhỏ, tôi nghịch ngợm chạy nhảy rồi không cẩn thận vấp ngã đến trầy xước đầu gối, khóc bù lu bù loa. Cũng là Cale cõng tôi về, bắt chước mẹ tôi thổi phù phù lên vết thương, giống như làm vậy sẽ không còn đau nữa.
Tên sát nhân tàn bạo này ác với tất cả mọi người, nhưng sự dịu dàng cuối cùng của hắn lại đều dành hết cho tôi.
Chẳng biết từ bao giờ tôi ỷ lại vào tên quái vật này như thế.
Trước khi ngất đi vì mệt mỏi, tôi cố mở to mắt níu lấy cổ áo Cale, dùng hết sức thì thầm vào tai gã:
"Nhốt ba người kia lại. Chờ em tỉnh dậy, hẵng...hẵng..."
Chưa nói xong tôi đã gục xuống thiếp đi.
Trước khi mất đi ý thức rơi vào giấc ngủ sâu, tôi thoáng cảm nhận được Cale hôn lên trán mình, đáp lại:
"Được, tôi chờ em."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.