Chương 7:
Kẻ Si Tình Lang Thang
10/12/2023
Cale đứng yên tại chỗ đối diện với lão cảnh sát, bàn tay đặt trên tay nắm cửa hơi siết chặt, hoàn toàn không muốn cho lão vào nhà. Lão cảnh sát nhìn chằm chằm khuôn mặt gã, ánh nhìn soi mói đến từng thớ thịt. Lão hục hặc ho, lặp lại lời nói vừa nãy với vẻ mất kiên nhẫn:
"Tôi có chuyện muốn hỏi anh. Và trước tiên, tôi có thể vào nhà chứ?"
"Được chứ, thưa ông." Cale mỉm cười, một nụ cười lịch sự không có gì vui vẻ, mái tóc xoăn của gã đã che hết đôi mắt xanh nên ông cảnh sát không thể thấy được thứ cảm xúc bên trong. Gã mở rộng cửa rồi đứng nghiêng qua một bên, giơ tay làm động tác mời "Xin mời, nhà tôi có hơi bừa bộn, mong ông không để ý."
Tôi đang ngồi trên sofa, hướng tầm mắt ra ngoài có thể thấy tình huống bên ngoài, vội vã nhảy tót lên giường và dùng chăn phủ kín từ chân đến ngực, nhất là những dấu hôn quanh cổ.
Cảnh sát ư? Ông ta đến đây làm gì?
Chẳng lẽ đã phát hiện ra gì đó sao...
Nghĩ đến đây, lòng tôi giật thót, ruột gan quặn lên. Tôi cố an ủi bản thân, Cale rất giỏi trong việc xử lí dấu vết, hẳn là sẽ chẳng có gì sai sót, cảnh sát đến đây vì vài lí do lặt vặt thôi. Dù đã thôi miên bản thân như thế, tôi lại không tự chủ được nghĩ đến việc nếu cảnh sát biết được việc chúng tôi làm thì sao? Chuyện gì sẽ xảy ra? Chốc, cả người tôi lạnh đi, sắc mặt dần tái mét và sự bất an dâng trào.
Có người lạ bước vào nhà, không, là hai người. Một người đàn ông trung niên già dặn với cái bụng phệ, bộ đồng phục có vẻ chật chội với lão, hàng cúc áo ở phần bụng căng chặt và khốn khổ chịu đựng cái bụng đầy mỡ ấy, có lẽ nó sẽ đứt thật.
Mặt lão núc ních mập mạp, dưới cằm là nọng thịt trề ra dù lão đã thả lỏng cơ mặt hết mức, đôi mắt chim ưng già dặn và có gì đó gian xảo. Lão nện từng bước xuống nền nhà, láo liên nhìn xung quanh, và tôi có cảm giác lão muốn soi ra từng hạt bụi ở mọi ngóc ngách nếu có thể.
Đi cạnh lão ta còn có một cảnh sát trẻ tuổi, mặt mũi bình thường, anh ta cầm theo một tệp giấy để ghi chép và có cả máy ghi âm. Cale bước theo sau, gã nháy mắt với tôi rồi mời hai người cảnh sát ngồi xuống ghế.
"Tô Trung Lưu, cảnh sát bên quân đoàn 11, trụ sở cảnh sát 004, lực lượng an ninh thành phố."
Lão ngồi phịch xuống cái ghế sofa, tự giới thiệu bản thân bằng một cái thẻ đen nào đấy tôi không nhìn rõ. Lão giơ thẻ xong cất vội vào túi, ra hiệu cho Cale ngồi xuống và trịnh trọng nói
"Gần đây có vài vụ học sinh mất tích. Để tiện cho việc điều tra và tìm kiếm, tôi mong anh hợp tác cung cấp thông tin mà anh biết cho bên tôi."
"Vâng, sĩ quan vất vả rồi. Ngài cứ hỏi, tôi biết gì sẽ thành thật nói hết." Cale ngồi xuống đối diện ông, từ tốn rót trà ra ly rồi đẩy về phía ông ta
"Trước khi lấy lời khai thì tôi cần biết tại sao ngài lại đến tìm tôi? Người mất tích liên quan đến tôi sao ạ?"
"Có ba học sinh nữ của trường phổ thông X đột ngột mất tích khi còn đang đi học. Người nhà của một trong ba nữ sinh báo rằng định vị điện thoại báo vị trí nữ sinh ấy đã từng đến mảnh đất trống sau nhà anh."
Tô Trung Lưu hớp ngụm nước trà, thở ra một hơi, nói một tràng dài "Tôi có đi hỏi người dân xung quanh và xét từng nhà, có người bảo bữa qua có thấy anh lảng vảng trên khu đất trống, nên tôi đến hỏi anh vài câu cho đúng thủ tục. Dù tôi biết chắc anh cũng chả biết nữ sinh mất tích là ai đâu, ha?"
Mặc dù nói nhẹ nhàng là vậy, nhưng lão không hề thả lỏng. Đôi lông mày rậm như sâu róm cau lại, môi dưới trề ra, hai hàm chuyển động liên tục như đang nhai nghiến thứ gì, quắc mắt nhìn thẳng mặt Cale. Tôi có cảm giác, nếu được thì chắc lão đã lấy luôn cái còng tay ra rồi túm Cale về đồn, sau đó bô bô miệng nói gã là hung thủ rồi. Vị cảnh sát trẻ kia ngồi kế bên lão, từ đầu đến cuối đều không nói năng gì, chỉ là bàn tay nhanh thoăn thoắt bật máy ghi âm lên rồi cầm sẵn bút trên tay, đề phòng nhìn Cale. Dù anh ta không nói, nhưng biểu cảm nghiêm trọng đến sợ.
Bởi, Cale luôn khiến người khác không thoải mái. Ở gã có một khí chất gì đó làm cho cảnh sát khó chịu.
Cale có tố chất tâm lí trên cả tuyệt vời, dù rằng cảnh sát ngồi trước mặt, dù việc đó là do mình gây ra, gã vẫn bình tĩnh ngồi uống trà như chẳng liên quan đến mình. Khống chế cảm xúc cùng biểu cảm hoàn hảo, không lộ ra dấu vết hay thần sắc đáng nghi. Tô Trung Lưu hỏi vài câu, gã đáp trôi chảy, thậm chí còn dẫn dắt suy nghĩ của cảnh sát theo chiều hướng của mình. Nếu không phải tôi biết rõ mọi chuyện thì suýt chút nữa đã tin gã vô tội.
Hai giờ trôi qua, Tô Trung Lưu chợt đứng dậy. Lão đưa tay vỗ vai thanh niên trẻ kia:
"Cậu Nguyên, vậy là đủ rồi. Cậu về trước đi, cầm theo bản ghi chép và máy để trên bàn làm việc của tôi. Tôi có vài chuyện muốn trao đổi với anh chủ nhà đây."
Anh cảnh sát tên Nguyên kia nhíu mày, không hài lòng hỏi lại:
"Chỉ vậy thôi ạ?"
"Chứ cậu còn muốn thế nào?" Tô Trung Lưu gắt nhẹ "Nãy giờ muốn hỏi gì cũng đã hỏi, người ta khai báo đầy đủ rồi. Có chuyện gì thì lại tìm sau, đâu thể làm tốn thời gian của hai bên trong khi chưa xác định người ta nằm trong diện tình nghi được. Thôi, cậu về nhanh đi."
Người cảnh sát trẻ không cam lòng đứng dậy, cất gọn đống ghi chép vào túi. Trước khi đi, anh ta còn nhìn qua cái tủ sách ở cạnh tường mấy lần, dường như đã phát hiện ra cái gì đó. Ánh nhìn chuyên chú ấy khiến tôi giật thót mấy lần, bồn chồn sợ anh ta sẽ nhận ra có một công tắc ẩn nằm giữa mấy quyển sách đặt trên đó. May mắn sao, dưới sự thúc giục của Tô Trung Lưu thì cuối cùng anh cũng chịu bước ra ngoài. Chỉ là trước khi đi còn đột ngột nhìn qua tôi.
Ánh mắt chạm nhau khiến tôi sửng sốt, vội vã quay mặt đi.
Anh ta dừng bước chân, vài giây hay vài phút gì đó không hề bước tiếp, cứ nhìn tôi như vậy. Tôi kéo chăn trùm qua đầu, nằm xuống giường không dám nhúc nhích. Một lúc sau nghe giọng Cale vang lên:
"Anh cảnh sát này, người đó là em trai của tôi. Em ấy đang bị bệnh, mấy ngày qua trừ đi học thì không ra khỏi nhà, có vấn đề gì sao ạ?"
"Không có gì." Giọng người cảnh sát đó từ tốn chậm rãi "Tôi chỉ là thấy cậu ấy có gì đó kì lạ, muốn hỏi thăm chút thôi."
Cale nở nụ cười, nhưng nghe giọng điệu gã thờ ơ lạnh nhạt đến mức tôi đoán được gã đang tức giận. Tuy vậy gã vẫn đáp lời một cách lịch sự:
"Rất xin lỗi vì khiến anh bận tâm. Bé con nhà tôi mắc chứng sợ giao tiếp và sợ người lạ. Em ấy không thích có người lạ nhìn thẳng vào mình. Vì vậy hi vọng anh đừng để ý và tự nhiên ra về."
Bên ngoài im lặng, không có tiếng trả lời. Tôi núp trong chăn, đến mức chảy mồ hôi ướt tóc mai dính bết vào má vẫn không thấy có động tĩnh gì, giống như mọi âm thanh đều biến mất vậy. Mãi đến khi tôi sắp không thở nổi thì tiếng cửa mở mới vang lên, tiếng giày dép sột soạt rồi cánh cửa đóng lại. Tôi vẫn chưa dám ló đầu ra, mãi đến lúc Cale đến bên giường, vỗ lên tấm chăn dày rồi nhẹ nhàng bảo không sao thì tôi mới dám thả lỏng.
Lưng tôi đã ướt đẫm.
Tôi kéo chăn xuống, ngồi dậy muốn bảo Cale đi nấu cơm thì lại thấy lão cảnh sát già Tô Trung Lưu vẫn còn ngồi ở sofa. Lão híp mắt ngó tôi, nở nụ cười thân thiện rồi ngoái đầu nói với Cale:
"Chà, thằng cháu này được, mi biết chơi nhỉ? Dám dắt cả học sinh về nhà cơ đấy. Cẩn thận chú xách mày vào t.ù bây giờ."
Đến bây giờ tôi mới biết, hoá ra Cale có người chống lưng. Vụ án năm đó ở nhà gã cũng do một tay lão cảnh sát này giúp sức mới có thể qua loa che giấu, giúp Cale thoát khỏi diện tình nghi với lí do mất tích. Tô Trung Lưu là chú ruột của Cale, là em trai của cha gã. Với cái gen của nhà này, hẳn tinh thần lão ta cũng chẳng ổn định, được cái không biểu hiện quá lộ liễu, sống như người thường mấy chục năm qua, thành công leo lên một vị trí khá ổn trong tổ chức cảnh sát an ninh trong thành phố này.
Lão ta ngồi chơi xơi nước, nói một vài chuyện xưa rồi phì phèo điếu thuốc, cái môi thâm tím cứ chốc chốc lại nhả ra làn khói xám xịt. Mãi đến khi chán chê mới đứng dậy, thân thiết vỗ vỗ vai Cale, bảo:
"Chú bảo mày này, chú sắp không che cho mày nổi nữa đâu. Vài tháng nữa chú về hưu rồi. Với cả, mày biết tên cảnh sát vừa nãy chứ? Hừ, đừng coi thường, tên này thính hơn ch.ó, nhạy bén lắm đấy. Lúc nãy chắc tên đó đã biết được cái gì rồi. Áng chừng hai ba hôm nữa tên đấy sẽ quay lại, mà chú sắp bị điều đến tỉnh nhỏ lân cận làm vụ khác rồi, không ở đây giúp mày được nữa đâu. Mày liệu mà trốn sớm đi."
Cale gật đầu:
"Tôi biết. Cảm ơn chú đã nhắc nhở."
"À mà này, đừng nói là..." Tô Trung Lưu nháy mắt "Vụ ba nữ sinh kia cũng là do mày làm nhé? Chú đã bảo mày chỉ được động tay đến mấy gã ác ôn kia thôi, làm sao lần này lại..."
Cale cắt ngang:
"Chú đi về đi. Chuyện của tôi có lý do riêng, tôi tự lo liệu."
Tô Trung Lưu cười khà khà, nhả một làn khói thuốc vào người gã rồi đủng đỉnh bước ra ngoài. Sau khi nặng nề xỏ giày, rít thêm điếu nữa mới chịu mở cửa ra khỏi nhà. Cale đứng trước cửa một lúc mới trở tay đóng lại rồi chốt khoá cẩn thận.
Tôi dè dặt bước khỏi giường đi ra phòng khách. Vẻ mặt Cale trầm ngâm suy tư, đứng đó một hồi không nhúc nhích. Tôi hiểu tình cảnh hiện giờ thế nào, không dám lên tiếng, ngồi xuống ghế nhìn bóng lưng cao lớn của gã.
"Thẩm Hạ." Lần đầu tiên gã gọi tên tôi, nói "Có lẽ tôi phải rời khỏi đây. Em có muốn đi trốn cùng tôi không?"
Trốn đi ư?
Trốn đi đâu?
Rời xa nơi quen thuộc, bỏ cả học hành và ước mơ, trở thành tội phạm chạy đến những nơi xa lạ. Rồi có lẽ, Thẩm Hạ sẽ biến mất, thay vào đó là một cái tên giả nào đấy, sống trong nơm nớp lo sợ và bị ám ảnh bởi quá khứ tội lỗi.
Đó là con đường duy nhất chăng?
Cale xoay người lại, bước đến đối diện với tôi. Gã đứng thẳng người khiến tôi phải ngước nhìn, ở góc độ này có thể thấy được đôi mắt màu xanh ấy, nơi đang phản chiếu bóng hình tôi. Chỉ vài giây thôi, chúng tôi không ai nói gì cả. Lòng tôi thổn thức, nở nụ cười chua chát:
"Hiện giờ em còn có thể đi đâu. Nói đúng ra, là em liên luỵ đến anh, vốn dĩ anh có thể sống ở đây với thân phận này mà không dính vào rắc rối gì."
Tôi ngừng một chút, cúi đầu xuống, hai bàn chân cọ vào nhau, giọng nói dần nhỏ đi:
"Em không còn nơi nào để đi cả. Cale có muốn đưa em theo không?"
"Chắc chắn là có." Gã điên ấy nhào đến đè tôi xuống chiếc ghế mềm mại "Không bao giờ tôi bỏ rơi em. Thẩm Hạ, hãy nhớ kĩ, Tô Hữu Quân này yêu em. Yêu đến điên, dù có phát cuồng cũng là vì em."
Ừ nhỉ, tên thật của Cale là Tô Hữu Quân.
Cái tên đã từng là ác mộng của tôi, bây giờ lại là điểm tựa duy nhất tôi có thể dựa dẫm.
Cale cúi đầu xuống, tôi lại ngẩng đầu lên. Trong một khoảnh khắc chẳng biết là ai hôn ai, chỉ biết nơi mềm mại ấm áp ấy khẽ chạm vào nhau, rồi quấn quýt, môi lưỡi giao hoà, hơi thở vấn vương. Trái tim lại đập thình thịch, không phải vì sợ hãi hay hồi hộp, mà là cảm giác bồi hồi xao xuyến, là cảm giác rung động. Tự dưng, không vì lí do gì, tôi bật khóc, nằm trong lòng Cale mà nức nở.
Cale vuốt ve gò má tôi, rồi hôn lên khoé mắt tôi. Gã ôm chặt tôi, ôm siết đến mức tôi lại thấy khó thở. Vạt áo bị vén lên, bàn tay ấm nóng ấy mò vào trong và sờ lên tấc da thịt, từng cử chỉ đều dịu dàng, nhẹ đến mức khiến tôi phải thút thít run rẩy.
Tôi giơ tay lên, ngay lập tức, Cale nắm lấy tay tôi. Hai bàn tay đan vào nhau, nắm thật chặt.
Thế giới này rộng lớn quá, chỉ có hai chúng tôi tựa vào nhau.
"Em xem." Cale thì thầm, áp tay tôi lên ngực gã "Cả trái tim tôi cũng muốn cho em đây này."
_____
"Tôi có chuyện muốn hỏi anh. Và trước tiên, tôi có thể vào nhà chứ?"
"Được chứ, thưa ông." Cale mỉm cười, một nụ cười lịch sự không có gì vui vẻ, mái tóc xoăn của gã đã che hết đôi mắt xanh nên ông cảnh sát không thể thấy được thứ cảm xúc bên trong. Gã mở rộng cửa rồi đứng nghiêng qua một bên, giơ tay làm động tác mời "Xin mời, nhà tôi có hơi bừa bộn, mong ông không để ý."
Tôi đang ngồi trên sofa, hướng tầm mắt ra ngoài có thể thấy tình huống bên ngoài, vội vã nhảy tót lên giường và dùng chăn phủ kín từ chân đến ngực, nhất là những dấu hôn quanh cổ.
Cảnh sát ư? Ông ta đến đây làm gì?
Chẳng lẽ đã phát hiện ra gì đó sao...
Nghĩ đến đây, lòng tôi giật thót, ruột gan quặn lên. Tôi cố an ủi bản thân, Cale rất giỏi trong việc xử lí dấu vết, hẳn là sẽ chẳng có gì sai sót, cảnh sát đến đây vì vài lí do lặt vặt thôi. Dù đã thôi miên bản thân như thế, tôi lại không tự chủ được nghĩ đến việc nếu cảnh sát biết được việc chúng tôi làm thì sao? Chuyện gì sẽ xảy ra? Chốc, cả người tôi lạnh đi, sắc mặt dần tái mét và sự bất an dâng trào.
Có người lạ bước vào nhà, không, là hai người. Một người đàn ông trung niên già dặn với cái bụng phệ, bộ đồng phục có vẻ chật chội với lão, hàng cúc áo ở phần bụng căng chặt và khốn khổ chịu đựng cái bụng đầy mỡ ấy, có lẽ nó sẽ đứt thật.
Mặt lão núc ních mập mạp, dưới cằm là nọng thịt trề ra dù lão đã thả lỏng cơ mặt hết mức, đôi mắt chim ưng già dặn và có gì đó gian xảo. Lão nện từng bước xuống nền nhà, láo liên nhìn xung quanh, và tôi có cảm giác lão muốn soi ra từng hạt bụi ở mọi ngóc ngách nếu có thể.
Đi cạnh lão ta còn có một cảnh sát trẻ tuổi, mặt mũi bình thường, anh ta cầm theo một tệp giấy để ghi chép và có cả máy ghi âm. Cale bước theo sau, gã nháy mắt với tôi rồi mời hai người cảnh sát ngồi xuống ghế.
"Tô Trung Lưu, cảnh sát bên quân đoàn 11, trụ sở cảnh sát 004, lực lượng an ninh thành phố."
Lão ngồi phịch xuống cái ghế sofa, tự giới thiệu bản thân bằng một cái thẻ đen nào đấy tôi không nhìn rõ. Lão giơ thẻ xong cất vội vào túi, ra hiệu cho Cale ngồi xuống và trịnh trọng nói
"Gần đây có vài vụ học sinh mất tích. Để tiện cho việc điều tra và tìm kiếm, tôi mong anh hợp tác cung cấp thông tin mà anh biết cho bên tôi."
"Vâng, sĩ quan vất vả rồi. Ngài cứ hỏi, tôi biết gì sẽ thành thật nói hết." Cale ngồi xuống đối diện ông, từ tốn rót trà ra ly rồi đẩy về phía ông ta
"Trước khi lấy lời khai thì tôi cần biết tại sao ngài lại đến tìm tôi? Người mất tích liên quan đến tôi sao ạ?"
"Có ba học sinh nữ của trường phổ thông X đột ngột mất tích khi còn đang đi học. Người nhà của một trong ba nữ sinh báo rằng định vị điện thoại báo vị trí nữ sinh ấy đã từng đến mảnh đất trống sau nhà anh."
Tô Trung Lưu hớp ngụm nước trà, thở ra một hơi, nói một tràng dài "Tôi có đi hỏi người dân xung quanh và xét từng nhà, có người bảo bữa qua có thấy anh lảng vảng trên khu đất trống, nên tôi đến hỏi anh vài câu cho đúng thủ tục. Dù tôi biết chắc anh cũng chả biết nữ sinh mất tích là ai đâu, ha?"
Mặc dù nói nhẹ nhàng là vậy, nhưng lão không hề thả lỏng. Đôi lông mày rậm như sâu róm cau lại, môi dưới trề ra, hai hàm chuyển động liên tục như đang nhai nghiến thứ gì, quắc mắt nhìn thẳng mặt Cale. Tôi có cảm giác, nếu được thì chắc lão đã lấy luôn cái còng tay ra rồi túm Cale về đồn, sau đó bô bô miệng nói gã là hung thủ rồi. Vị cảnh sát trẻ kia ngồi kế bên lão, từ đầu đến cuối đều không nói năng gì, chỉ là bàn tay nhanh thoăn thoắt bật máy ghi âm lên rồi cầm sẵn bút trên tay, đề phòng nhìn Cale. Dù anh ta không nói, nhưng biểu cảm nghiêm trọng đến sợ.
Bởi, Cale luôn khiến người khác không thoải mái. Ở gã có một khí chất gì đó làm cho cảnh sát khó chịu.
Cale có tố chất tâm lí trên cả tuyệt vời, dù rằng cảnh sát ngồi trước mặt, dù việc đó là do mình gây ra, gã vẫn bình tĩnh ngồi uống trà như chẳng liên quan đến mình. Khống chế cảm xúc cùng biểu cảm hoàn hảo, không lộ ra dấu vết hay thần sắc đáng nghi. Tô Trung Lưu hỏi vài câu, gã đáp trôi chảy, thậm chí còn dẫn dắt suy nghĩ của cảnh sát theo chiều hướng của mình. Nếu không phải tôi biết rõ mọi chuyện thì suýt chút nữa đã tin gã vô tội.
Hai giờ trôi qua, Tô Trung Lưu chợt đứng dậy. Lão đưa tay vỗ vai thanh niên trẻ kia:
"Cậu Nguyên, vậy là đủ rồi. Cậu về trước đi, cầm theo bản ghi chép và máy để trên bàn làm việc của tôi. Tôi có vài chuyện muốn trao đổi với anh chủ nhà đây."
Anh cảnh sát tên Nguyên kia nhíu mày, không hài lòng hỏi lại:
"Chỉ vậy thôi ạ?"
"Chứ cậu còn muốn thế nào?" Tô Trung Lưu gắt nhẹ "Nãy giờ muốn hỏi gì cũng đã hỏi, người ta khai báo đầy đủ rồi. Có chuyện gì thì lại tìm sau, đâu thể làm tốn thời gian của hai bên trong khi chưa xác định người ta nằm trong diện tình nghi được. Thôi, cậu về nhanh đi."
Người cảnh sát trẻ không cam lòng đứng dậy, cất gọn đống ghi chép vào túi. Trước khi đi, anh ta còn nhìn qua cái tủ sách ở cạnh tường mấy lần, dường như đã phát hiện ra cái gì đó. Ánh nhìn chuyên chú ấy khiến tôi giật thót mấy lần, bồn chồn sợ anh ta sẽ nhận ra có một công tắc ẩn nằm giữa mấy quyển sách đặt trên đó. May mắn sao, dưới sự thúc giục của Tô Trung Lưu thì cuối cùng anh cũng chịu bước ra ngoài. Chỉ là trước khi đi còn đột ngột nhìn qua tôi.
Ánh mắt chạm nhau khiến tôi sửng sốt, vội vã quay mặt đi.
Anh ta dừng bước chân, vài giây hay vài phút gì đó không hề bước tiếp, cứ nhìn tôi như vậy. Tôi kéo chăn trùm qua đầu, nằm xuống giường không dám nhúc nhích. Một lúc sau nghe giọng Cale vang lên:
"Anh cảnh sát này, người đó là em trai của tôi. Em ấy đang bị bệnh, mấy ngày qua trừ đi học thì không ra khỏi nhà, có vấn đề gì sao ạ?"
"Không có gì." Giọng người cảnh sát đó từ tốn chậm rãi "Tôi chỉ là thấy cậu ấy có gì đó kì lạ, muốn hỏi thăm chút thôi."
Cale nở nụ cười, nhưng nghe giọng điệu gã thờ ơ lạnh nhạt đến mức tôi đoán được gã đang tức giận. Tuy vậy gã vẫn đáp lời một cách lịch sự:
"Rất xin lỗi vì khiến anh bận tâm. Bé con nhà tôi mắc chứng sợ giao tiếp và sợ người lạ. Em ấy không thích có người lạ nhìn thẳng vào mình. Vì vậy hi vọng anh đừng để ý và tự nhiên ra về."
Bên ngoài im lặng, không có tiếng trả lời. Tôi núp trong chăn, đến mức chảy mồ hôi ướt tóc mai dính bết vào má vẫn không thấy có động tĩnh gì, giống như mọi âm thanh đều biến mất vậy. Mãi đến khi tôi sắp không thở nổi thì tiếng cửa mở mới vang lên, tiếng giày dép sột soạt rồi cánh cửa đóng lại. Tôi vẫn chưa dám ló đầu ra, mãi đến lúc Cale đến bên giường, vỗ lên tấm chăn dày rồi nhẹ nhàng bảo không sao thì tôi mới dám thả lỏng.
Lưng tôi đã ướt đẫm.
Tôi kéo chăn xuống, ngồi dậy muốn bảo Cale đi nấu cơm thì lại thấy lão cảnh sát già Tô Trung Lưu vẫn còn ngồi ở sofa. Lão híp mắt ngó tôi, nở nụ cười thân thiện rồi ngoái đầu nói với Cale:
"Chà, thằng cháu này được, mi biết chơi nhỉ? Dám dắt cả học sinh về nhà cơ đấy. Cẩn thận chú xách mày vào t.ù bây giờ."
Đến bây giờ tôi mới biết, hoá ra Cale có người chống lưng. Vụ án năm đó ở nhà gã cũng do một tay lão cảnh sát này giúp sức mới có thể qua loa che giấu, giúp Cale thoát khỏi diện tình nghi với lí do mất tích. Tô Trung Lưu là chú ruột của Cale, là em trai của cha gã. Với cái gen của nhà này, hẳn tinh thần lão ta cũng chẳng ổn định, được cái không biểu hiện quá lộ liễu, sống như người thường mấy chục năm qua, thành công leo lên một vị trí khá ổn trong tổ chức cảnh sát an ninh trong thành phố này.
Lão ta ngồi chơi xơi nước, nói một vài chuyện xưa rồi phì phèo điếu thuốc, cái môi thâm tím cứ chốc chốc lại nhả ra làn khói xám xịt. Mãi đến khi chán chê mới đứng dậy, thân thiết vỗ vỗ vai Cale, bảo:
"Chú bảo mày này, chú sắp không che cho mày nổi nữa đâu. Vài tháng nữa chú về hưu rồi. Với cả, mày biết tên cảnh sát vừa nãy chứ? Hừ, đừng coi thường, tên này thính hơn ch.ó, nhạy bén lắm đấy. Lúc nãy chắc tên đó đã biết được cái gì rồi. Áng chừng hai ba hôm nữa tên đấy sẽ quay lại, mà chú sắp bị điều đến tỉnh nhỏ lân cận làm vụ khác rồi, không ở đây giúp mày được nữa đâu. Mày liệu mà trốn sớm đi."
Cale gật đầu:
"Tôi biết. Cảm ơn chú đã nhắc nhở."
"À mà này, đừng nói là..." Tô Trung Lưu nháy mắt "Vụ ba nữ sinh kia cũng là do mày làm nhé? Chú đã bảo mày chỉ được động tay đến mấy gã ác ôn kia thôi, làm sao lần này lại..."
Cale cắt ngang:
"Chú đi về đi. Chuyện của tôi có lý do riêng, tôi tự lo liệu."
Tô Trung Lưu cười khà khà, nhả một làn khói thuốc vào người gã rồi đủng đỉnh bước ra ngoài. Sau khi nặng nề xỏ giày, rít thêm điếu nữa mới chịu mở cửa ra khỏi nhà. Cale đứng trước cửa một lúc mới trở tay đóng lại rồi chốt khoá cẩn thận.
Tôi dè dặt bước khỏi giường đi ra phòng khách. Vẻ mặt Cale trầm ngâm suy tư, đứng đó một hồi không nhúc nhích. Tôi hiểu tình cảnh hiện giờ thế nào, không dám lên tiếng, ngồi xuống ghế nhìn bóng lưng cao lớn của gã.
"Thẩm Hạ." Lần đầu tiên gã gọi tên tôi, nói "Có lẽ tôi phải rời khỏi đây. Em có muốn đi trốn cùng tôi không?"
Trốn đi ư?
Trốn đi đâu?
Rời xa nơi quen thuộc, bỏ cả học hành và ước mơ, trở thành tội phạm chạy đến những nơi xa lạ. Rồi có lẽ, Thẩm Hạ sẽ biến mất, thay vào đó là một cái tên giả nào đấy, sống trong nơm nớp lo sợ và bị ám ảnh bởi quá khứ tội lỗi.
Đó là con đường duy nhất chăng?
Cale xoay người lại, bước đến đối diện với tôi. Gã đứng thẳng người khiến tôi phải ngước nhìn, ở góc độ này có thể thấy được đôi mắt màu xanh ấy, nơi đang phản chiếu bóng hình tôi. Chỉ vài giây thôi, chúng tôi không ai nói gì cả. Lòng tôi thổn thức, nở nụ cười chua chát:
"Hiện giờ em còn có thể đi đâu. Nói đúng ra, là em liên luỵ đến anh, vốn dĩ anh có thể sống ở đây với thân phận này mà không dính vào rắc rối gì."
Tôi ngừng một chút, cúi đầu xuống, hai bàn chân cọ vào nhau, giọng nói dần nhỏ đi:
"Em không còn nơi nào để đi cả. Cale có muốn đưa em theo không?"
"Chắc chắn là có." Gã điên ấy nhào đến đè tôi xuống chiếc ghế mềm mại "Không bao giờ tôi bỏ rơi em. Thẩm Hạ, hãy nhớ kĩ, Tô Hữu Quân này yêu em. Yêu đến điên, dù có phát cuồng cũng là vì em."
Ừ nhỉ, tên thật của Cale là Tô Hữu Quân.
Cái tên đã từng là ác mộng của tôi, bây giờ lại là điểm tựa duy nhất tôi có thể dựa dẫm.
Cale cúi đầu xuống, tôi lại ngẩng đầu lên. Trong một khoảnh khắc chẳng biết là ai hôn ai, chỉ biết nơi mềm mại ấm áp ấy khẽ chạm vào nhau, rồi quấn quýt, môi lưỡi giao hoà, hơi thở vấn vương. Trái tim lại đập thình thịch, không phải vì sợ hãi hay hồi hộp, mà là cảm giác bồi hồi xao xuyến, là cảm giác rung động. Tự dưng, không vì lí do gì, tôi bật khóc, nằm trong lòng Cale mà nức nở.
Cale vuốt ve gò má tôi, rồi hôn lên khoé mắt tôi. Gã ôm chặt tôi, ôm siết đến mức tôi lại thấy khó thở. Vạt áo bị vén lên, bàn tay ấm nóng ấy mò vào trong và sờ lên tấc da thịt, từng cử chỉ đều dịu dàng, nhẹ đến mức khiến tôi phải thút thít run rẩy.
Tôi giơ tay lên, ngay lập tức, Cale nắm lấy tay tôi. Hai bàn tay đan vào nhau, nắm thật chặt.
Thế giới này rộng lớn quá, chỉ có hai chúng tôi tựa vào nhau.
"Em xem." Cale thì thầm, áp tay tôi lên ngực gã "Cả trái tim tôi cũng muốn cho em đây này."
_____
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.