Điên Cuồng Yêu Em

Chương 12:

Tam Đồng Ngạn

24/02/2024

Mấy chuyện bát quái mà Từ Oánh hay nói với cô đề tài không gì khác ngoài Minh Bạch, nói ai đang yêu thầm anh, nói ai đã tỏ tình với anh rồi bị từ chối, lại nói người nào đó nhìn thì tưởng cấm dục mà cũng thích anh.

Cô ta nói nhiều đến mức lỗ tai Chi Đạo sắp mọc kén, cô đùa giỡn nói: "Từ Oánh, không phải cậu cũng thích cậu ấy chứ? Sao cứ nói mãi về cậu ấy thế …”

“Nào có. Cậu đừng có nói bậy được không!” Từ Oánh có chút thẹn quá hóa giận: “Tớ còn nghe nói cậu thích Chu Côn đấy.”

Chu Côn… Chi Đạo nhìn cậu nam sinh mà nghe nói là luôn thích động tay động chân với nữ sinh, giả vờ tức giận vỗ lên bả vai cô ta: "Cậu mới thích cậu ta ấy… Cậu yêu cậu ta, yêu đến chết đi sống lại.”

Từ Oánh nhíu mày: "Chi Đạo, cậu còn muốn mượn vở bài tập của tớ nữa không! Đợi lát nữa mà có đề nào cậu không biết, cậu tự thân vận động đi...”

Từ Oánh ra đòn sát thủ, Chi Đạo luôn hỏi bài tập với mượn vở của cô ta lập tức túng quẫn, vội vàng lấy ra một gói que cay đưa qua: "Tớ yêu tớ yêu, là tớ yêu…”

Còn khoa trưởng ngẩng đầu lên, làm bộ si ngốc mà nhìn Chu Côn, đôi tay khép lại. “Haizz, người thiếu niên này, thật đáng chết, sao lại mê người như vậy? Cậu nhìn đống gàu trắng xóa trên vai cậu ta, lại nhìn đống dầu có thể xào rau trên mặt cậu ta xem, thật là hấp dẫn chết người nha. Ngay cả sợi lông mũi quật cường kia cũng có vẻ đẹp trai như thế. Là tớ yêu cậu ta, tớ không muốn lừa cậu, cũng không muốn lừa chính mình nữa. Tớ yêu cậu ta, yêu đến chết đi sống lại, yêu đến trời sụp đất nứt…”

Từ Oánh chạm chạm vai cô.

Chi Đạo vươn tay phải, mở bàn tay ra rồi nắm chặt lại, nhìn cô ta: “Haizz, không ai được phép ngăn cản tớ yêu đương, tớ phải vì cậu ta mà điên cuồng.”

Từ Oánh ghét bỏ lấy ra một hộp sữa từ trong ngăn kéo, cắm ống hút vào, rồi nhét vào miệng cô: “Cậu mau câm cái miệng của cậu lại đi.”

“Tớ nói cho cậu biết, cho dù cậu có lấp kín miệng của tớ, tớ cũng muốn yêu cậu ta…” Bĩu môi, Chi Đạo hút sữa, hàm hồ nói.

-

Cuộc họp phụ huynh mỗi tháng một lần đúng hẹn lại tới, vốn dĩ đây cũng không phải chuyện lớn gì. Chỉ là trong cuộc họp phụ huynh giữa kỳ, Chi Đạo và mẹ tình cờ ngồi cùng một chuyến xe buýt với Minh Bạch và mẹ của anh, tâm trạng của mẹ cô cứ kích động như nghe tin mình mang thai đứa thứ hai, vui vẻ lôi kéo cô ngồi xuống ngay sau lưng hai mẹ con anh, muốn nói chuyện với mẹ của Minh Bạch.



“Đứa bé Minh Bạch lần này lại đạt được hạng nhất, thật thông minh. Không giống con bé nhà tôi, thứ hai lớp đếm ngược từ dưới lên.”

Lại tới nữa, lại tới nữa, mẹ khen con cái nhà người khác thì cứ khen đi, mắc mớ gì còn tiện thể dẫm cô một chân làm gì? Chi Đạo u oán nhìn Lý Anh một cái.

Mẹ của Minh Bạch tên là Minh Nguyệt. Dung mạo thanh lệ, phụ nữ ba mươi mấy tuổi mà thoạt nhìn cứ như cô gái mới hai mươi tuổi, mỗi hành động giơ tay nhấc chân đều tỏ ra đoan trang nhã nhặn, giống như mỹ nhân bước ra từ trong tranh, lúc nói chuyện giọng điệu cũng mềm mại, nhu nhược.

“Cảm ơn, đứa nhỏ nhà chị tên là…”

“Chi Đạo. Chi trong cành lá, Đạo trong đạo lý.”

Minh Nguyệt nhẹ nhàng mỉm cười: "Một đứa là Chi Đạo, một đứa là Minh Bạch. Xem ra đứa bé nhà chị với con trai tôi, cũng rất có duyên…”

Chi Đạo vừa nghe vậy, hai mắt không khỏi trừng lớn.

Ai muốn có duyên phận với cái người từng muốn cắt lỗ tai mình chứ?! Ai muốn?! Bộ đang kể chuyện cười à…. Nếu bởi vì cái tên mà hai người phải có duyên phận, bây giờ, cô ngay lập tức đi sửa tên, đổi thành Chi không nói, Chi không hiểu, Chi không rõ, gì cũng được, tuyệt đối không thể kêu Chi Đạo!

Minh Nguyệt ưu nhã ít nói, hai bà mẹ cũng không còn chủ đề chung nữa liền thôi. Lý Anh cũng tự cảm thấy không thú vị, không tiếp tục níu kéo cuộc nói chuyện phiếm vô nghĩa này nữa, nhìn ngắm ngoài cửa sổ, rồi quay vào hỏi Chi Đạo vài câu buổi tối muốn ăn cái gì.

Xe buýt chạy được một nửa đường, đột nhiên phanh gấp một cái, Chi Đạo vội nắm lấy lưng ghế phía trước giảm lực quán tính, cơ thể lại hơi chúi về phía trước.

Đợi đến khi cô hoàn hồn, thiếu niên đã tựa lại lên lưng ghế, khoảng cách giữa hai người có hơi gần.

Cô có thể nhìn thấy từng sợi lông tơ nho nhỏ trên cần cổ trắng nõn thon dài của anh, tóc đen da trắng, ranh giới rõ ràng, đuôi tóc sau gáy hơi nhú lên, có màu xanh xanh. Hôm nay Minh Bạch còn đội một cái mũ màu xám, cúi đầu, vẫn là dáng vẻ trầm mặc ít lời như trước, trong suốt toàn bộ hành trình cũng không nói với mẹ mình một câu nào.

Chi Đạo nhẹ nhàng ngửi ngửi, trong nháy mắt lại hoảng loạn che mũi.



Lại là cái mùi hương kia. Nồng mà không ngấy, trầm mà không quá.

Cô vội rụt người về, dán sát lên lưng ghế.

Nhìn từ phía sau lưng, cậu nam sinh này thuộc kiểu thanh lãnh ít ham muốn, bả vai rộng lớn, sống lưng thẳng tắp. Người như vậy lại có mối quan hệ mập mờ với giáo viên nữ, còn thể hiện ra một mặt huyết tinh tàn nhẫn trước mặt cô.

Chi Đạo lại sờ sờ tai trái.

Mím môi, đôi tay làm thành loa đặt bên miệng, chậm rãi ghé sát lại phía sau anh, nhẹ nhàng mở miệng, không phát ra âm thanh.

“Minh Bạch, tên khốn kiếp.”

Sau cổ cảm nhận được một cổ khí nóng ấm áp đánh úp lại, hơi ngứa. Thiếu niên theo bản năng quay đầu nhìn lại.

Thiếu nữ phía sau thấy anh quay đầu nhìn mình, vội bày ra bộ dạng “Cậu nhìn tôi làm gì, có bệnh à?” Ánh mắt thoáng liếc qua anh, liền ngẩng đầu giả vờ như chưa từng xảy ra chuyện gì, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Gương mặt Minh Bạch không cảm xúc xoay đầu lại, ngón tay đè vành nón thấp xuống, hơn nửa khuôn mặt bị che lại, hai bàn tay đan vào nhau, ung dụng dựa vào ghế dựa.

Còn bàn tay của Chi Đạo lại hơi đổ mồ hôi.

_______________________________________

Tam Tam: Giai đoạn đầu ít thịt, có khả năng chỉ có chút hoạt động tiếp xúc tay chân. Sau này nam chính hắc hóa OOXX, mẹ nó, tự tôi ngẫm lại còn muốn chảy máu mũi.

Một chàng thiếu niên nguy hiểm lại mê người.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Điên Cuồng Yêu Em

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook