Chương 11:
Tam Đồng Ngạn
24/02/2024
“Nè, cậu có cảm thấy…” Trong lúc tan học, bạn học Từ Oánh ngồi cùng bàn với Chi Đạo lặng lẽ cúi đầu, hạ giọng: “Minh Bạch với cô Mạt nhìn rất giống một đôi…”
Vừa nghe thấy hai cái tên này, Chi Đạo lại cảm thấy tai trái phát đau.
Cô thả bút, nhẹ nhàng nâng mắt liếc nhìn lên bục giảng một cái.
Trên bục giảng, đại biểu môn tiếng Anh chính là Minh Bạch đang cúi đầu đếm số lượng bài tiếng Anh, vẻ mặt đạm mạc. Cơ thể thiếu niên phát dục sớm, nom còn cao hơn cô giáo Mạt Hà đang đi giày cao gót một cái trán. Hai người bọn họ đứng cách nhau rất gần, bộ đồng phục mùa đông màu xanh của thiếu niên khẽ chạm vào tay áo vàng nhạt hoa văn tươi sáng của nữ giới. Mạt Hà rũ mắt, tầm mắt dừng lại trên các ngón tay xanh nhạt của thiếu niên, lọn tóc xoăn dài rơi xuống, chạm vào góc áo.
Đàn lang tạ nữ (1), trai tài gái sắc.
(1): Đàn lang tạ nữ (檀郎谢女): Thành ngữ này dùng để chỉ một cặp vợ chồng hoặc những người yêu nhau có cả tài năng và ngoại hình.
(Tham khảo thêm tại https://baike.baidu.com/item/%E6%AA%80%E9%83%8E%E8%B0%A2%E5%A5%B3/9474394)
Xứng… Đúng là rất xứng đôi…
Xứng cái rắm! Nếu cô dám nói hai chữ “Đúng vậy” rồi câu chuyện này truyền tới tai Minh Bạch, chắc chắn anh sẽ cho là cô miệng rộng nói ra bí mật của bọn họ… Đến lúc đấy, không chừng cái tai của cô sẽ bị dao của anh xoẹt một nhát…
Chi Đạo cao giọng: “Xứng chỗ nào?! Cậu đừng có nói bậy bạ, nếu để cô giáo biết cậu loan tin linh tinh thì cậu xong đời rồi…”
“Cậu nhỏ giọng chút…” Từ Oánh vội lôi kéo tay áo của cô: "Không phải tớ chỉ nói chơi chút thôi à… Tớ cũng cảm thấy không có khả năng…”
Từ Oánh chính là cô nàng miệng rộng, hoàn toàn không giữ được bí mật. Chi Đạo cau mày: "Từ Oánh, cô trò yêu đương… Trường học không cho phép.”
“Cậu cũng nhiệt tình quá đó.” Từ Oánh có chút không vui, quay đầu đi: “Tớ chỉ cảm thấy ngoại hình của hai người bọn họ trông rất xứng đôi, chứ có phải khẳng định bọn họ chính là một đôi đâu…”
Một cỗ sợ hãi lập tức dâng lên trong lòng Chi Đạo. Mà đối tượng khiến cô sợ hãi, đương nhiên là tên khốn kiếp kia.
Rõ ràng cô mới là người bị hại, vậy mà không chỉ phải đổ máu, còn tốn tiền mua băng dán, lỗ tai đau nhức khiến cô khóc lóc không ngủ cả đêm. Từ nhỏ Chi Đạo đã sợ đau, cô biết vì chút đau đớn như vậy mà khóc lóc thì rất mất mặt, nhưng phản ứng bản năng của cơ thể nào ai khống chế được. Việc này đã thành bóng ma tâm lý của cô. Hiện tại cô còn phải cẩn thận bảo vệ bí mật cho anh, lại còn bị người ta nói cô nhiệt tình thái quá…
Khốn kiếp, khốn kiếp! Tức chết cô rồi…
“Tớ sai rồi, tớ sai rồi… Là do tớ quá nghiêm túc, ha ha ha.” Chi Đạo hối lộ cho cô bạn cùng bàn một bao que cay, cười làm lành xoa xoa cánh tay Từ Oánh.
Từ Oánh nhận gói que cay, làm ra vẻ mặt “Tha thứ cho cậu”, bỏ gói que cay vào trong ngăn kéo, lại thấy Chi Đạo đã cúi đầu tiếp tục làm đề luyện tập.
Từ Oánh ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào thiếu niên trên bục giảng, nhìn anh phát bài thi xong, đi thẳng về chỗ ngồi, cô ta mới chậm rãi dời tầm mắt.
-
Từ khi biết quan hệ 'thật sự' giữa Minh Bạch với Mạt Hà không chỉ là giáo viên với học sinh bình thường, chỉ cần anh với Mạt Hà xuất hiện trong cùng không gian, Chi Đạo liền không cầm lòng nổi mà tò mò trộm đánh giá hai người.
Bởi vậy, cô càng phải cảm thán, hai người bọn họ thật sự là những diễn viên tài năng, ngụy trang quá tốt, hoàn toàn không nhìn ra manh mối. Không có liếc mắt đưa tình, không có tiếp xúc cơ thể, không có động tác nhỏ giữa các đôi tình nhân, số lần nói chuyện với nhau còn ít đến bất ngờ. Kể cả trong tiết tiếng Anh, đến ánh mắt cũng không hề giao lưu, dường như ngoại trừ lần bị cô bắt gặp đó, những lúc còn lại hai người đều giống như cô trò bình thường đến không thể bình thường hơn, thậm chí còn xa lạ hơn cô trò bình thường.
Thậm chí Chi Đạo còn cảm thấy, khi anh thu bài tập của các nữ sinh khác trông còn có vẻ thân mật hơn khi tiếp xúc với Mạt Hà.
Chi Đạo không khỏi vuốt cằm, thầm nghĩ, không phải Minh Bạch chỉ chơi chút thôi chứ…
Cũng không trách tại sao Chi Đạo lại có cái ý tưởng này, cô luôn cảm thấy những anh chàng đẹp trai đều là người vừa lăng nhăng vừa không có trách nhiệm. Đặc biệt là Minh Bạch, lớn lên tinh xảo lại còn có tài hoa, thành tích còn tốt hơn cô. Hồi giữa kì một, trường có tổ chức một cuộc thi biện luận, Minh Bạch ngày thường lạnh nhạt không thèm mở miệng nói chuyện, một khi nói liền gây tiếng vang kinh người. Logic trật tự rõ ràng, mỗi câu mỗi chữ đều chọc trúng điểm yếu, khiến đối thủ á khẩu không trả lời được, cuối cùng còn giành giải cá nhân biện luận tốt nhất, khiến đám nữ sinh cứ nhìn thấy anh là hai mắt đều sáng lên.
Bên cạnh anh làm sao có thể thiếu các em gái vây quanh… Hot boy ở lớp thời cấp hai của cô, ba năm yêu đương với mười bạn gái, hot boy trường còn mạnh mẽ hơn, trực tiếp một chân đạp bốn thuyền.
Còn may còn may… Chi Đạo thở phào một hơi, cô không phải nhan khống (3).
(3): Nhan khống: Những người coi trọng nhan sắc, vẻ bề ngoài
Chính là có hơi… Khí vị khống (4)…
(4): Khí vị khống: Những người có niềm đam mê với mùi hương
Cô là lớp phó, nhiều khi không thể tránh được mà phải tiếp xúc với các đại biểu của các môn học. Chi Đạo vừa nghe thấy giáo viên để cô và Minh Bạch cùng nhau phát bài thi, cả người liền như muốn vỡ ra.
Hai người một trước một sau cùng đi đến văn phòng, Chi Đạo không tránh khỏi phải đứng bên cạnh anh. Minh Bạch không nói lời nào, chỉ trầm mặc đếm số lượng bài thi.
Cô xấu hổ cúi đầu không muốn nhìn anh, ngón tay vặn vẹo sau người, mắt nhìn chằm chằm mặt đất, nội tâm vô cùng nôn nóng, trong bụng âm thầm giục giã anh đếm nhanh lên …
30 giây sau, cái mũi Chi Đạo nhẹ nhàng nhúc nhích.
Trên người anh… Sao lại có mùi thơm thế nhỉ… Còn là mùi hương mà cô cực kì thích. Chi Đạo không thể hình dung ra cụ thể đó là mùi hương như thế nào, chỉ có thể cảm giác được trong mùi thơm này ẩn chứa hơi thở nguy hiểm, giống như… Thuốc phiện.
Chi Đạo nhanh chóng lùi ra phía sau hai bước, cầm lấy một bài thi khác trên bàn bài, trộm ngửi thử.
A… Thối quá. Thiếu nữ mặt ủ mày ê. Qua một lát, lại cau mày hít sâu hai lần.
Thối thì thối đi… Chi Đạo tình nguyện ngửi mùi thối của giấy, còn hơn để mùi hương của Minh Bạch vương vấn trong lỗ mũi cô.
Từ bây giờ, chỉ cần là lúc không thể tránh khỏi mà phải tiếp xúc với anh, Chi Đạo đều đứng cách xa anh trăm mét, cứ như tránh nước bẩn, trốn mãnh thú, cách xa một chút mới an tâm thỏa mãn.
Vừa nghe thấy hai cái tên này, Chi Đạo lại cảm thấy tai trái phát đau.
Cô thả bút, nhẹ nhàng nâng mắt liếc nhìn lên bục giảng một cái.
Trên bục giảng, đại biểu môn tiếng Anh chính là Minh Bạch đang cúi đầu đếm số lượng bài tiếng Anh, vẻ mặt đạm mạc. Cơ thể thiếu niên phát dục sớm, nom còn cao hơn cô giáo Mạt Hà đang đi giày cao gót một cái trán. Hai người bọn họ đứng cách nhau rất gần, bộ đồng phục mùa đông màu xanh của thiếu niên khẽ chạm vào tay áo vàng nhạt hoa văn tươi sáng của nữ giới. Mạt Hà rũ mắt, tầm mắt dừng lại trên các ngón tay xanh nhạt của thiếu niên, lọn tóc xoăn dài rơi xuống, chạm vào góc áo.
Đàn lang tạ nữ (1), trai tài gái sắc.
(1): Đàn lang tạ nữ (檀郎谢女): Thành ngữ này dùng để chỉ một cặp vợ chồng hoặc những người yêu nhau có cả tài năng và ngoại hình.
(Tham khảo thêm tại https://baike.baidu.com/item/%E6%AA%80%E9%83%8E%E8%B0%A2%E5%A5%B3/9474394)
Xứng… Đúng là rất xứng đôi…
Xứng cái rắm! Nếu cô dám nói hai chữ “Đúng vậy” rồi câu chuyện này truyền tới tai Minh Bạch, chắc chắn anh sẽ cho là cô miệng rộng nói ra bí mật của bọn họ… Đến lúc đấy, không chừng cái tai của cô sẽ bị dao của anh xoẹt một nhát…
Chi Đạo cao giọng: “Xứng chỗ nào?! Cậu đừng có nói bậy bạ, nếu để cô giáo biết cậu loan tin linh tinh thì cậu xong đời rồi…”
“Cậu nhỏ giọng chút…” Từ Oánh vội lôi kéo tay áo của cô: "Không phải tớ chỉ nói chơi chút thôi à… Tớ cũng cảm thấy không có khả năng…”
Từ Oánh chính là cô nàng miệng rộng, hoàn toàn không giữ được bí mật. Chi Đạo cau mày: "Từ Oánh, cô trò yêu đương… Trường học không cho phép.”
“Cậu cũng nhiệt tình quá đó.” Từ Oánh có chút không vui, quay đầu đi: “Tớ chỉ cảm thấy ngoại hình của hai người bọn họ trông rất xứng đôi, chứ có phải khẳng định bọn họ chính là một đôi đâu…”
Một cỗ sợ hãi lập tức dâng lên trong lòng Chi Đạo. Mà đối tượng khiến cô sợ hãi, đương nhiên là tên khốn kiếp kia.
Rõ ràng cô mới là người bị hại, vậy mà không chỉ phải đổ máu, còn tốn tiền mua băng dán, lỗ tai đau nhức khiến cô khóc lóc không ngủ cả đêm. Từ nhỏ Chi Đạo đã sợ đau, cô biết vì chút đau đớn như vậy mà khóc lóc thì rất mất mặt, nhưng phản ứng bản năng của cơ thể nào ai khống chế được. Việc này đã thành bóng ma tâm lý của cô. Hiện tại cô còn phải cẩn thận bảo vệ bí mật cho anh, lại còn bị người ta nói cô nhiệt tình thái quá…
Khốn kiếp, khốn kiếp! Tức chết cô rồi…
“Tớ sai rồi, tớ sai rồi… Là do tớ quá nghiêm túc, ha ha ha.” Chi Đạo hối lộ cho cô bạn cùng bàn một bao que cay, cười làm lành xoa xoa cánh tay Từ Oánh.
Từ Oánh nhận gói que cay, làm ra vẻ mặt “Tha thứ cho cậu”, bỏ gói que cay vào trong ngăn kéo, lại thấy Chi Đạo đã cúi đầu tiếp tục làm đề luyện tập.
Từ Oánh ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào thiếu niên trên bục giảng, nhìn anh phát bài thi xong, đi thẳng về chỗ ngồi, cô ta mới chậm rãi dời tầm mắt.
-
Từ khi biết quan hệ 'thật sự' giữa Minh Bạch với Mạt Hà không chỉ là giáo viên với học sinh bình thường, chỉ cần anh với Mạt Hà xuất hiện trong cùng không gian, Chi Đạo liền không cầm lòng nổi mà tò mò trộm đánh giá hai người.
Bởi vậy, cô càng phải cảm thán, hai người bọn họ thật sự là những diễn viên tài năng, ngụy trang quá tốt, hoàn toàn không nhìn ra manh mối. Không có liếc mắt đưa tình, không có tiếp xúc cơ thể, không có động tác nhỏ giữa các đôi tình nhân, số lần nói chuyện với nhau còn ít đến bất ngờ. Kể cả trong tiết tiếng Anh, đến ánh mắt cũng không hề giao lưu, dường như ngoại trừ lần bị cô bắt gặp đó, những lúc còn lại hai người đều giống như cô trò bình thường đến không thể bình thường hơn, thậm chí còn xa lạ hơn cô trò bình thường.
Thậm chí Chi Đạo còn cảm thấy, khi anh thu bài tập của các nữ sinh khác trông còn có vẻ thân mật hơn khi tiếp xúc với Mạt Hà.
Chi Đạo không khỏi vuốt cằm, thầm nghĩ, không phải Minh Bạch chỉ chơi chút thôi chứ…
Cũng không trách tại sao Chi Đạo lại có cái ý tưởng này, cô luôn cảm thấy những anh chàng đẹp trai đều là người vừa lăng nhăng vừa không có trách nhiệm. Đặc biệt là Minh Bạch, lớn lên tinh xảo lại còn có tài hoa, thành tích còn tốt hơn cô. Hồi giữa kì một, trường có tổ chức một cuộc thi biện luận, Minh Bạch ngày thường lạnh nhạt không thèm mở miệng nói chuyện, một khi nói liền gây tiếng vang kinh người. Logic trật tự rõ ràng, mỗi câu mỗi chữ đều chọc trúng điểm yếu, khiến đối thủ á khẩu không trả lời được, cuối cùng còn giành giải cá nhân biện luận tốt nhất, khiến đám nữ sinh cứ nhìn thấy anh là hai mắt đều sáng lên.
Bên cạnh anh làm sao có thể thiếu các em gái vây quanh… Hot boy ở lớp thời cấp hai của cô, ba năm yêu đương với mười bạn gái, hot boy trường còn mạnh mẽ hơn, trực tiếp một chân đạp bốn thuyền.
Còn may còn may… Chi Đạo thở phào một hơi, cô không phải nhan khống (3).
(3): Nhan khống: Những người coi trọng nhan sắc, vẻ bề ngoài
Chính là có hơi… Khí vị khống (4)…
(4): Khí vị khống: Những người có niềm đam mê với mùi hương
Cô là lớp phó, nhiều khi không thể tránh được mà phải tiếp xúc với các đại biểu của các môn học. Chi Đạo vừa nghe thấy giáo viên để cô và Minh Bạch cùng nhau phát bài thi, cả người liền như muốn vỡ ra.
Hai người một trước một sau cùng đi đến văn phòng, Chi Đạo không tránh khỏi phải đứng bên cạnh anh. Minh Bạch không nói lời nào, chỉ trầm mặc đếm số lượng bài thi.
Cô xấu hổ cúi đầu không muốn nhìn anh, ngón tay vặn vẹo sau người, mắt nhìn chằm chằm mặt đất, nội tâm vô cùng nôn nóng, trong bụng âm thầm giục giã anh đếm nhanh lên …
30 giây sau, cái mũi Chi Đạo nhẹ nhàng nhúc nhích.
Trên người anh… Sao lại có mùi thơm thế nhỉ… Còn là mùi hương mà cô cực kì thích. Chi Đạo không thể hình dung ra cụ thể đó là mùi hương như thế nào, chỉ có thể cảm giác được trong mùi thơm này ẩn chứa hơi thở nguy hiểm, giống như… Thuốc phiện.
Chi Đạo nhanh chóng lùi ra phía sau hai bước, cầm lấy một bài thi khác trên bàn bài, trộm ngửi thử.
A… Thối quá. Thiếu nữ mặt ủ mày ê. Qua một lát, lại cau mày hít sâu hai lần.
Thối thì thối đi… Chi Đạo tình nguyện ngửi mùi thối của giấy, còn hơn để mùi hương của Minh Bạch vương vấn trong lỗ mũi cô.
Từ bây giờ, chỉ cần là lúc không thể tránh khỏi mà phải tiếp xúc với anh, Chi Đạo đều đứng cách xa anh trăm mét, cứ như tránh nước bẩn, trốn mãnh thú, cách xa một chút mới an tâm thỏa mãn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.