Chương 27:
Tam Đồng Ngạn
26/02/2024
“Chi Đạo, buổi sáng ngày mai, mẹ với ba con phải đi đến công trường ở Hồ Châu một chuyến, buổi tối không trở về, con tự nấu cơm ăn nhé.”
Chi Đạo đã quen với những lời dặn dò như thế này, gật đầu trả lời bừa một tiếng xem như đáp lại Lý Anh rồi chuẩn bị chìm vào giấc ngủ.
Buổi sáng 6 giờ rưỡi, Chi Đạo không tình nguyện mà rời giường, vừa nhắm mắt vừa đánh răng rửa mặt. Cô đi vào phòng bếp, mở tủ lạnh ra, cắn móng tay nhìn chằm chằm vào bên trong một lúc, vươn tay phải ra, cuối cùng vẫn quyết định cầm hai hộp sữa bò.
Mâu thuẫn là một chuyện, biết ơn lại là một chuyện khác. Ai kêu tên khốn kiếp kia giờ lại là thầy giáo nhỏ của cô…
Xuống lầu mở cửa, vòng qua cái hồ nước toàn là những chú cá chăm chỉ dậy sớm đang bơi tung tăng, đi qua đình hóng gió với cái mái nhà màu xanh lơ. Thiếu niên lạnh lùng kia đã đứng sẵn ở đoạn đường mở rộng, trên người mặc đồng phục chỉnh tề, anh đang cúi đầu nhìn khẽ hở bé tí ti trên mặt đường xi măng, chút da thịt lộ ra trên cổ trắng sáng như trân châu.
Minh Bạch nghe thấy tiếng bước chân, nghiêng đầu nâng cằm, tóc mái của thiếu nữ bị gió thổi loạn, đôi mắt nửa tỉnh nửa mơ.
Anh quay đầu lại, cất bước: “Đi thôi.”
Chi Đạo chạy nhanh đi theo phía sau thiếu niên, vươn tay che miệng, ngáp một cái, rồi lại lấy ra một hộp sữa bò từ trong cặp sách, để vào tay phải của Minh Bạch.
“Phí học bổ túc.”
Minh Bạch ngừng bước chân, cầm lấy hộp sữa, cúi đầu nhìn nhìn, không thèm xoay người, nói một tiếng: "Cảm ơn.” Rồi lại đi về phía trước.
Không ngờ anh chàng này còn biết lễ phép như vậy, thật hiếm thấy. Chi Đạo lấy nốt hộp sữa còn lại ra, cắm ống hút vào, ngước mắt nhìn bóng lưng vai rộng eo thon của thiếu niên.
-
Trong tiểu khu có một cái quảng trường khá vuông vức, lớn như sân bóng rổ. Bên cạnh là rừng cây tùng, lá cây màu xanh lục tràn đầy sức sống, nhìn vô cùng mát mắt, bọn họ đi thẳng 50 mét là tới nơi.
Chi Đạo thoáng nhìn qua người bên cạnh. Minh Bạch đặt chiếc cặp sách màu đen lên ghế đá trong quảng trường, phía dưới cặp sách còn được lót một lớp giấy vệ sinh.
Thói ở sạch của người này thật sự hết thuốc chữa, lãng phí quá trời.
Chi Đạo lặng lẽ trợn trắng mắt, bình thường cô cũng không quan tâm mấy thứ này, nhưng lúc này chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mà cũng học theo thiếu niên, rút giấy vệ sinh ra xoa xoa, nhìn vài lần mới để cặp sách xuống.
Cô ép chân thấp xuống, xoay cổ tay, cổ chân, hai bàn tay đan vào nhau, vươn ra phía trước, chạy cao gót rồi lại chạy nâng cao đùi, nghiêm túc làm nóng cơ thể trước khi vận động.
Thiếu niên không lên tiếng, đứng tại chỗ, nhìn cô thật lâu, nghiêng đầu, đôi mắt hơi híp lại.
Chi Đạo đang làm đến động tác vặn hông, xoay người, đầu, vòng eo cùng lúc nâng lên, hai tay vươn cao nghiêng sang bên phải, đột ngột đối diện với ánh mắt nghiền ngẫm của Minh Bạch, cơ thể theo bản năng hơi co quắp lại, bàn tay đang chống bên hông cũng từ từ hạ xuống, nghiêng mặt sáng chỗ khác, không muốn nhìn thiếu niên, lớn giọng nói.
“Cậu nhìn tôi làm gì?”
“Cậu báo danh tham gia đại hội thể thao à?”
“Không phải… Trước lúc chạy, không phải nên làm vận động cho nóng người trước à?”
“Chúng ta chỉ chậm chạy, không phải đi thi đấu.” Minh Bạch liếc mắt nhìn cô một cái, vẻ mặt cao cao tại thượng: "Ngu ngốc.” Ngay sau đó, thiếu niên nện bước chân, bắt đầu chạy bộ buổi sáng.
Anh mắng chửi người! Anh lại, dám, mắng chửi người!
Chi Đạo vừa nghe thấy anh nói vậy liền tức giận đến mức ruột gan xoắn xuýt lại một chỗ. Cô tức tối nhìn chằm chằm vào bóng lưng của người nọ, ánh mắt sáng quắc như linh cẩu (1), đôi tay nắm chặt, nghiến răng nghiến lợi.
____________________________________
(1): Linh cẩu: bao gồm các động vật có vú ăn thịt dạng mèo.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
Hai giây sau, Chi Đạo hít một hơi thật sâu, lồng ngực đang phập phồng kịch liệt cũng từ từ bình tĩnh lại, chậm rãi lộ ra nụ cười mỉm chuẩn tiểu thư khuê các.
Không sao hết, đây là ngày đầu tiên trong thời gian học bổ túc, ngày đầu tiên phải có khởi đầu tốt đẹp! Chi Đạo, mày không thể tức giận, cũng không thể đối nghịch với Minh Bạch, bình tĩnh bình tĩnh. Chi Đạo, mày thích chạy bộ buổi sáng, mày thích chạy bộ buổi sáng, mày thích chạy bộ buổi sáng.
Người nọ mặc bộ đồng phục mùa hè mỏng manh, lớp vải mỏng phác họa ra hình dáng của xương bả vai rộng lớn, thân hình cao gầy lắc lư trái phải trước mắt cô, cái mông của thiếu niên cũng kiêu ngạo vểnh cao y như chủ nhân của nó. Thiếu niên tập trung chạy bộ, không để ý đến chiếc quần đồng phục dán sát vào da thịt, lại đổi một hướng khác ngắm nhìn, hình dạng này thật khiến người ta khao khát.
Tầm mắt Chi Đạo nâng lên, bắt đầu nhìn trời mà chạy.
Chi Đạo đã quen với những lời dặn dò như thế này, gật đầu trả lời bừa một tiếng xem như đáp lại Lý Anh rồi chuẩn bị chìm vào giấc ngủ.
Buổi sáng 6 giờ rưỡi, Chi Đạo không tình nguyện mà rời giường, vừa nhắm mắt vừa đánh răng rửa mặt. Cô đi vào phòng bếp, mở tủ lạnh ra, cắn móng tay nhìn chằm chằm vào bên trong một lúc, vươn tay phải ra, cuối cùng vẫn quyết định cầm hai hộp sữa bò.
Mâu thuẫn là một chuyện, biết ơn lại là một chuyện khác. Ai kêu tên khốn kiếp kia giờ lại là thầy giáo nhỏ của cô…
Xuống lầu mở cửa, vòng qua cái hồ nước toàn là những chú cá chăm chỉ dậy sớm đang bơi tung tăng, đi qua đình hóng gió với cái mái nhà màu xanh lơ. Thiếu niên lạnh lùng kia đã đứng sẵn ở đoạn đường mở rộng, trên người mặc đồng phục chỉnh tề, anh đang cúi đầu nhìn khẽ hở bé tí ti trên mặt đường xi măng, chút da thịt lộ ra trên cổ trắng sáng như trân châu.
Minh Bạch nghe thấy tiếng bước chân, nghiêng đầu nâng cằm, tóc mái của thiếu nữ bị gió thổi loạn, đôi mắt nửa tỉnh nửa mơ.
Anh quay đầu lại, cất bước: “Đi thôi.”
Chi Đạo chạy nhanh đi theo phía sau thiếu niên, vươn tay che miệng, ngáp một cái, rồi lại lấy ra một hộp sữa bò từ trong cặp sách, để vào tay phải của Minh Bạch.
“Phí học bổ túc.”
Minh Bạch ngừng bước chân, cầm lấy hộp sữa, cúi đầu nhìn nhìn, không thèm xoay người, nói một tiếng: "Cảm ơn.” Rồi lại đi về phía trước.
Không ngờ anh chàng này còn biết lễ phép như vậy, thật hiếm thấy. Chi Đạo lấy nốt hộp sữa còn lại ra, cắm ống hút vào, ngước mắt nhìn bóng lưng vai rộng eo thon của thiếu niên.
-
Trong tiểu khu có một cái quảng trường khá vuông vức, lớn như sân bóng rổ. Bên cạnh là rừng cây tùng, lá cây màu xanh lục tràn đầy sức sống, nhìn vô cùng mát mắt, bọn họ đi thẳng 50 mét là tới nơi.
Chi Đạo thoáng nhìn qua người bên cạnh. Minh Bạch đặt chiếc cặp sách màu đen lên ghế đá trong quảng trường, phía dưới cặp sách còn được lót một lớp giấy vệ sinh.
Thói ở sạch của người này thật sự hết thuốc chữa, lãng phí quá trời.
Chi Đạo lặng lẽ trợn trắng mắt, bình thường cô cũng không quan tâm mấy thứ này, nhưng lúc này chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mà cũng học theo thiếu niên, rút giấy vệ sinh ra xoa xoa, nhìn vài lần mới để cặp sách xuống.
Cô ép chân thấp xuống, xoay cổ tay, cổ chân, hai bàn tay đan vào nhau, vươn ra phía trước, chạy cao gót rồi lại chạy nâng cao đùi, nghiêm túc làm nóng cơ thể trước khi vận động.
Thiếu niên không lên tiếng, đứng tại chỗ, nhìn cô thật lâu, nghiêng đầu, đôi mắt hơi híp lại.
Chi Đạo đang làm đến động tác vặn hông, xoay người, đầu, vòng eo cùng lúc nâng lên, hai tay vươn cao nghiêng sang bên phải, đột ngột đối diện với ánh mắt nghiền ngẫm của Minh Bạch, cơ thể theo bản năng hơi co quắp lại, bàn tay đang chống bên hông cũng từ từ hạ xuống, nghiêng mặt sáng chỗ khác, không muốn nhìn thiếu niên, lớn giọng nói.
“Cậu nhìn tôi làm gì?”
“Cậu báo danh tham gia đại hội thể thao à?”
“Không phải… Trước lúc chạy, không phải nên làm vận động cho nóng người trước à?”
“Chúng ta chỉ chậm chạy, không phải đi thi đấu.” Minh Bạch liếc mắt nhìn cô một cái, vẻ mặt cao cao tại thượng: "Ngu ngốc.” Ngay sau đó, thiếu niên nện bước chân, bắt đầu chạy bộ buổi sáng.
Anh mắng chửi người! Anh lại, dám, mắng chửi người!
Chi Đạo vừa nghe thấy anh nói vậy liền tức giận đến mức ruột gan xoắn xuýt lại một chỗ. Cô tức tối nhìn chằm chằm vào bóng lưng của người nọ, ánh mắt sáng quắc như linh cẩu (1), đôi tay nắm chặt, nghiến răng nghiến lợi.
____________________________________
(1): Linh cẩu: bao gồm các động vật có vú ăn thịt dạng mèo.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
Hai giây sau, Chi Đạo hít một hơi thật sâu, lồng ngực đang phập phồng kịch liệt cũng từ từ bình tĩnh lại, chậm rãi lộ ra nụ cười mỉm chuẩn tiểu thư khuê các.
Không sao hết, đây là ngày đầu tiên trong thời gian học bổ túc, ngày đầu tiên phải có khởi đầu tốt đẹp! Chi Đạo, mày không thể tức giận, cũng không thể đối nghịch với Minh Bạch, bình tĩnh bình tĩnh. Chi Đạo, mày thích chạy bộ buổi sáng, mày thích chạy bộ buổi sáng, mày thích chạy bộ buổi sáng.
Người nọ mặc bộ đồng phục mùa hè mỏng manh, lớp vải mỏng phác họa ra hình dáng của xương bả vai rộng lớn, thân hình cao gầy lắc lư trái phải trước mắt cô, cái mông của thiếu niên cũng kiêu ngạo vểnh cao y như chủ nhân của nó. Thiếu niên tập trung chạy bộ, không để ý đến chiếc quần đồng phục dán sát vào da thịt, lại đổi một hướng khác ngắm nhìn, hình dạng này thật khiến người ta khao khát.
Tầm mắt Chi Đạo nâng lên, bắt đầu nhìn trời mà chạy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.