Điên Cuồng Yêu Em

Chương 28:

Tam Đồng Ngạn

26/02/2024

Diện tích của quảng trường ước chừng chỉ khoảng hơn một trăm mét, nhưng tố chất thân thể của Chi Đạo không được. Có vài lần cô phải dừng lại, đau sốc hông, phần eo cũng chẳng khá khẩm hơn, hô hấp khó khăn, nhìn thiếu niên đã chạy xong, đang bình thản lấy quyển sách ra học thuộc từ mới tiếng Anh. Đến khi kết thúc công cuộc chạy bộ, Chi Đạo đã mệt đến đứt hơi, chớp mắt cong eo, đôi tay chống trên đầu gối, há miệng thật to, thở hổn hển, khó chịu nhìn thiếu niên thần thanh khí sảng, đã đeo sẵn cặp sách trên lưng, đang thu dọn sách vở học từ mới, rũ mắt nhìn cô, im lặng không lên tiếng.

“Chờ… Chờ tôi, chậm đã.” Chi Đạo lau lau mồ hôi: "Cái kia… Tại sao lại phải tập chạy bộ?”

Minh Bạch thản nhiên nói: "Đến lớp 12 thì cậu sẽ biết.”

“À.”

Trong lồng ngực khó chịu giống như thiếu oxi, các bộ phận trong cơ thể kêu gào như bị lửa đốt. Chi Đạo mãi mới đứng thẳng người lại được, còn chưa nói được câu nào, một vài tia nước đã phun vào người.

Minh Bạch cất bình nước hoa đi, lùi ra phía sau rất nhiều bước: "Có mùi mồ hôi.”

Trong không khí có mùi hương xa lạ, không phải mùi hương giống trên người anh, thậm chí có chút gay mũi. Bị thiếu niên biến tướng chê thối, gương mặt Chi Đạo co quắp, cô phất tay phẩy phẩy: "Chẳng lẽ trên người cậu thì không có mùi mồ hôi?”

“Tôi rất ít ra mồ hôi.”

Chi Đạo lần nữa trưng ra nụ cười mỉm cười lại công nghiệp, nhìn người đối diện, ngoài cười nhưng trong không cười, giả vờ lễ phép: "Oa vậy à.”

Chi Đạo theo bản năng đi tới vài bước, đôi mắt nhìn thẳng. Một khối gạch chẳng biết từ đâu nhô ra vướng vào chân cô một cái, khiến cô lảo đảo, hai chân đầu gối đột nhiên không kịp phòng ngừa quỳ thẳng trên mặt đất, cô theo bản năng ngẩng đầu lên.

Hai người, bốn mắt nhìn nhau, vẻ mặt mộng bức.

Chi Đạo dùng mắt thường cũng có thể thấy được rõ ràng toàn bộ biểu cảm của thiếu niên trước mặt. Đầu tiên là hai mắt anh trừng lớn theo phản xạ, hai hàng lông mày cũng nhướng lên, một giây sau đó, lúm đồng tiền trên gò má như ẩn như hiện, đôi mắt cong như vầng trăng non, anh hơi nghiêng đầu, tay phải nắm thành quyền đặt trên môi ho nhẹ vài tiếng, hai vai không ngừng run rẩy.



Chắc chắn là anh đang cười.

Lần đầu tiên, cô gọi Minh Bạch là ba ba. Lần thứ hai, cô quỳ trước mặt anh. Không có người nào làm ra chuyện gì mất mặt hơn cô được nữa…

Chi Đạo chống tay xuống đất, gian nan bò dậy, xoa đầu gối trừng mắt nhìn thiếu niên đang cố nhịn cười, tức đến cào ngực.

“Cậu đang cười?”

“Không có.” Minh Bạch khôi phục vẻ mặt lạnh lùng, tốc độ này có thể sánh ngang với tia chớp, xoay người: "Đi thôi, đi học.”

Chi Đạo không động đậy, chỉ nhìn chằm chằm tấm lưng của thiếu niên, ánh mắt khinh thường, còn có một chút ấm ức khi bị mất tôn nghiêm.

“Mau đi thôi.” Minh Bạch lắc lắc tay, mãi không nghe thấy phía sau có tiếng động gì, liền xoay người, nhìn cô vẫn đang đứng như trời trồng tại một chỗ hồi lâu, mới há miệng.

“Chính cậu nói, chuyện gì cũng nghe theo tôi.” Anh nói.

Chuyện gì cũng nghe theo anh, cô biết mà, cô biết ngay mà. Tên khốn kiếp kia chắc chắn sẽ lợi dụng điều kiện này triệt để! Rất tốt, bây giờ cô cảm thấy cực kỳ tốt! Vô cùng tốt!

Vì thế, Chi Đạo cắn răng, lê theo cái đầu gối bị thương, lảo đảo một chân cao một chân thấp bước đi, cô nỗ lực làm cho dáng đi của mình trông có vẻ bình thường, đi tới cái ghế, chuẩn bị lấy cặp sách. Vải vóc cọ vào vết thương, đau rát khiến đôi mắt cô chua xót, nhưng Chi Đạo không hề để lộ nửa phần mềm yếu.

Minh Bạch liếc mắt nhìn đầu gối cô một cái, bước nhanh đến trước cái ghế, tay phải nhấc quai đeo cặp sách của cô lên, đi vài bước về phía cô, rồi trực tiếp đưa cặp sách cho cô. Đôi mắt anh rũ xuống, giọng nói lãnh đạm vững vàng.



“Cậu đứng đây chờ tôi một chút. Tôi đi mua miếng dán vết thương cho cậu.”

Chi Đạo ngây ngốc nhận lấy chiếc cặp sách. Dường như cơn tức giận của cô đã bị lời này của anh làm cho bay biến hơn phân nửa. Cô ngơ ngác nhìn thiếu niên rảo bước thật nhanh rời đi, tà áo trắng bị gió thổi ra nếp uốn.

Bóng dáng của Minh Bạch.

Con đứng đây chờ một chút, ba ba đi mua cho con quả quýt… Ba ba…. Mẹ nó, liên tưởng cái quỷ gì thế này? Chi Đạo vội vàng nghiêng đầu, không dám nhìn thiếu niên nữa.

Vài phút sau, thiếu niên thở gấp chạy về, đặt vài miếng dán Vân Nam Bạch Dược vào trong tay cô, ngón tay trắng nõn hơi phiếm hồng.

Anh nói: "Coi như phần thưởng cho việc con quỳ gối chúc tết sớm với ba ba, cho nên không cần trả lại.”

Rất tốt, người lạnh lùng thanh cao như anh mà cũng biết cập nhật tin tức nhỉ, còn biết trêu chọc người khác.

Trong nháy mắt, chút dịu dàng vừa rồi đã đóng thành băng, trăm cây khô héo. Chi Đạo hung tợn nhận lấy mấy miếng dán vết thương trong tay anh, nụ cười mỉm chuẩn tiểu thư đài các lại tới nữa, cô nghiến răng nghiến lợi nói: "Cảm ơn.”

Hôm nay, nhớ kỹ, là hôm nay. Cô, Chi Đạo nếu dám chủ động đáp lại tên khốn kiếp này một câu, chỉ một câu thôi.

Cô liền đi ăn phân, ăn hai tấn, tuyệt đối không nói chơi.

Một ngày nào đó, cô sẽ khiến tên khốn khiếp này phải cầu xin mình, cam tâm tình nguyện mà, không, là bị cô cưỡng bách mà, mềm mại gọi cô một tiếng chị!

Chờ đấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Điên Cuồng Yêu Em

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook