Điên Cuồng Yêu Em

Chương 29:

Tam Đồng Ngạn

26/02/2024

Thiếu nữ nhẹ nhàng nghiêng đầu về phía bên phải, nở nụ cười thật tươi, ra vẻ hòa ái dễ gần, ánh mắt cầu học như khát, giọng điệu cẩn thận lấy lòng.

“Minh Bạch… He he… Đề này làm như thế nào?”

Minh Bạch ngó Chi Đạo một cái, dời tầm mắt: "Tự mình làm đi.”

“À.”

-

Phá bỏ thói quen là một chuyện vô cùng đau khổ. Bình thường, tầm giữa trưa, Chi Đạo đều sẽ cùng mấy nam sinh ngồi phía trước, và phía sau trộm chơi một ván Chiến trường Tây du, chém giết nhau thật kích thích rồi mới chịu ngủ trưa.

Hiện tại cô chỉ có thể ngồi nghiêm chỉnh trên bàn học, làm bài đọc sách, tâm không tĩnh nổi. Một chốc Chi Đạo lại chạm vào ly nước xem nó có còn nước không, một chốc lại nhìn ngắm bộ móng tay của mình xem nó có cần cắt sửa gì không, ngồi yên được một lúc, thì lại cả người khó chịu khó nhịn.

Minh Bạch nghiêng đầu nhìn thoáng qua thiếu nữ, lưỡng lự một lúc rồi tự viết bài của mình: "Cậu lấy bài tập buổi sáng ra làm đi.”

Chi Đạo nhìn đồng hồ trên tường: "Chờ đến phút thứ 40 thì tôi sẽ làm bài.”

Minh Bạch bỏ chiếc bút bi màu đen xuống, nghiêng đầu nhìn cô.

Chi Đạo không được tự nhiên, ngó anh một cái: "Làm gì…”

Ngón áp út trên bàn tay phải của Minh Bạch nhẹ nhàng gõ nhịp lên mặt bàn, năm tiếng gõ, nặng nhẹ không đồng nhất.

“Chi Đạo, cậu có biết những người như thế nào thì bị gọi là đồ phế vật không?”

Lời nói ngưng trọng kết hợp với vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm cô, khiến thần kinh của Chi Đạo rơi vào căng thẳng, ngơ ngác nhìn anh, đôi mắt hơi trợn to.

Khóe miệng Minh Bạch mím chặt, giọng nói trầm thấp: "Luôn đua đòi, bày ra một đống kế hoạch lại không làm được, tâm trí luôn sa vào thời kỳ thành công của mình trong quá khứ mà làm lơ hiện tại. Tính tình lười nhác ham chơi, còn luôn lấy cái cớ vô vị như chọn ngày hoàng đạo, thời gian hoàng kim mới bằng lòng nhích người đi làm.”



Minh Bạch rút ra bốn quyển sách bài tập từ trong một đống sách luyện tập sách của cô ra, đặt trên bàn: "Cậu càng kéo dài thời gian, tâm trạng càng không bình tĩnh, càng nghĩ linh tinh thì càng không làm được. Bây giờ, lập tức làm luôn đi.”

Tay trái Chi Đạo cứng đờ, chậm rãi đặt lên mặt quyển sách, tay phải lấy ra một cây bút từ trong hộp bút, cúi đầu, giọng nói nhỏ như hụt hơi.

“Ờ.”

Ngó mắt, lại vô tình nhìn thoáng qua tờ giấy trắng trong ngăn kéo. Hợp đồng đã được kí kết… hai bên kí tên đóng dấu tay, dấu ngón tay cái màu đỏ ấn phía dưới hai cái chữ khó coi. Một loại cảm xúc kì lạ cứ như dây mây, chậm rãi bò lên bức tường là cô đây.

-

Nhờ có sự tồn tại của tờ giấy hiệp ước này, lá gan của Chi Đạo còn phình to hơn trước kia, liên tục hỏi đủ các loại vấn đề, trên cơ bản cứ mỗi một tiết học cô đều phải hỏi hai đến ba vấn đề.

Đến tận tiết học thứ ba của buổi chiều, cô còn chưa kịp mở miệng, thiếu niên đã cau mày: "Đừng cứ luôn hỏi tôi, có chút câu hỏi đó cậu tự suy nghĩ đi.”

“Ồ.”

Thiếu nữ rầu rĩ lùi về chỗ cũ, cái đầu nhỏ hơi gục xuống.

Được rồi, dũng khí lại bị Minh Bạch đả kích cho bay biến hết. Chi Đạo căm giận cắn móng tay, trộm liếc mắt xem xét anh một cái.

Không phải anh nên giúp cô học bổ túc sao… Mới hỏi có mấy vấn đề mà anh đã để lộ thái độ không kiên nhẫn rồi.

Minh Bạch cúi đầu, nắm bút vẽ lên trang giấy trắng một đường thẳng tắp: "Đừng cắn móng tay, rất bẩn. Còn nữa, khi gặp phải câu hỏi khó, thì điều đầu tiên là phải biết độc lập tự hỏi tự suy nghĩ, sau đó mới đi hỏi người khác.”

Chi Đạo cẩn thận cân nhắc một lúc, phát hiện thiếu niên nói cũng có lý. Cô không thể tạo ra một thói quen xấu như ỷ lại vào người khác được, nhỡ đâu đề này cô cũng tự giải được thì sao?

Không thể không nói, từ khi tôn Minh Bạch làm thầy giáo nhỏ dạy cô học bổ túc, anh đã từng chút từng chút khai quật ra toàn bộ tật xấu của cô trên phương diện học tập, hơn nữa còn xây dựng cho cô chút hứng thú học tập, bất kể là từ góc độ truyền đạt tri thức hay là phân tích phương pháp học tập.



Có khi đã đến giờ tan học, vị học bá này còn không vội vàng trở về, anh chọn ngẫu nhiên một đề để hỏi cô.

“Từ góc độ vật lý học mà nói, cách nói chính xác của những cái đó là, làm lạnh, trí lãnh, chế nhiệt hay trí nhiệt. 30 giây sau cho tôi đáp án.”

“……”

“Trả lời sai thì phải rút một thẻ trong trò chơi đại mạo hiểm hay nói thật.”

Hả? Đôi mắt Chi Đạo trừng thật lớn.

Minh Bạch không phải là đồ cổ sao? Một thiếu niên đến QQ còn không tải, không dùng, vậy mà lại có thể biết trò chơi đại mạo hiểm hay nói thật? Chi Đạo cảm thấy cô tạm thời không thể hiểu nổi tên khốn kiếp này.

Sau đó, cô đứng trên hành lang làm hai mươi cái squat.

-

Minh Bạch nhìn bài thi giữa kỳ của cô, cầm lấy tờ bài làm vật lý kia, cau mày.

“Công thức cơ bản cũng không thuộc hết, không biết cách áp dụng, muốn đạt được trình độ vừa nhìn đề bài là biết cách làm thì còn cần phải luyện tập thật nhiều. Cậu còn cần tự tạo cho mình một tệp các dạng bài tập vật lý, dùng nó như đáp án chuẩn để làm bài. Bắt đầu từ dạng bài đối tượng chuyển động trước đi, mô phỏng quá trình chuyển động đại khái của đối tượng, điều kiện chuyển động, xác định trạng thái đầu tiên rồi lại phân tích quá trình chuyển động, từ đó suy ra ý nghĩa công thức.”

Thì ra… Minh Bạch có thể nói nhiều như vậy.

Chi Đạo sửng sốt một lát, ngẩn người nhìn anh chằm chằm.

Thiếu niên lúc bình thường thì tích chữ như vàng, lúc nói về kiến thức và các vấn đề liên quan lại thành ra thao thao bất tuyệt, khó trách… Minh Bạch lại có cái tiếng lạnh lùng, bạn bè bình thường ai mà lại thích thảo luận chuyện học tập vào lúc nghỉ ngơi cơ chứ.

Chi Đạo vội gật đầu, không khỏi nhìn vào tờ bài thi ngữ văn của mình, đọc được con số trong đó đã khiến cô đau đầu, vì thế Chi Đạo quay ngược đầu bút, oán hận chọc chọc lên mặt giấy.

“Thật không thể hiểu được, có vài đề, rõ ràng tôi cảm thấy tác giả không có ý này, nhưng giáo viên cứ bắt phải lý giải thành như vậy.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Điên Cuồng Yêu Em

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook