Điên Cuồng Yêu Em

Chương 33:

Tam Đồng Ngạn

26/02/2024

7 giờ sáng, Chi Đạo đúng giờ xuống lầu, đi thẳng đến chỗ quẹo vào, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy thiếu niên dáng người cao lớn, dung mạo tuấn tú. Cô ngây ngốc nhìn anh một lúc, đến tận khi Minh Bạch ngước mắt lên nhìn cô, ánh mắt bình đạm.

“Đi thôi.” Anh cúi đầu, rảo bước về phía quảng trường, đó là nơi bọn họ sẽ chạy bộ buổi sáng.

Giữa trưa, Chi Đạo cùng Minh Bạch ôn tập lại các từ đơn mà cô đã học vào buổi sáng, sửa sang lại các bài làm trong vở, sau đó mới ngủ trưa khoảng nửa tiếng, chờ đến khi tan học, Minh Bạch lại kiểm tra bài của cô.

Tiết tự học buổi tối kết thúc, hai người đều tự hiểu rõ trong lòng, không cần nói ra mà cùng đồng hành. Chi Đạo sợ người khác đặt điều nói xấu nên luôn đi phía sau anh, Minh Bạch thì lại chẳng thèm để ý chuyện đó, chỉ là có khi tốc độ đi bộ của cô nàng này thật sự quá chậm, anh mới ngừng bước chân, xoay người rũ mắt, ánh mắt sắc bén như mũi tên, nhìn chằm chằm cô, chờ đợi.

Người này không biết hai chữ 'tị hiềm' viết như thế nào sao?! Hay là anh chuyên môn tán tỉnh nữ sinh như vậy cho nên đã thành thói quen? Anh đã có bạn gái, là hoa đã có chủ!! Trí tưởng tượng của Chi Đạo ngày càng bay xa, càng lúc càng không thể khống chế.

Nhận thấy ánh mắt bắn đến từ phía đối diện càng ngày càng lạnh, Chi Đạo vội vàng chạy nhanh hơn.

-

“Đêm nay cậu tự về nhà đi.” Minh Bạch cất quyển sách cuối cùng vào cặp sách, kéo khóa cặp lên.

Dựa theo hợp đồng, thứ sáu Chi Đạo có thể tự do sắp xếp.

“…Được.” Chi Đạo đầu tiên là nghi ngờ một chút theo thói quen sau đó mới gật gật đầu. Haizz, bị đàn áp nhiều quá nên đã thành quen ấy mà.

Ban đêm thấm lạnh, tiếng ve ồn ào náo nhiệt. Chi Đạo đi xuống lầu, vòng qua sân thể dục, nhàm chán đá một viên đá, đi qua khu vực chăng lưới sắt sau nhà ăn, nghịch ngợm vặt một cái lá cây của cây vạn tuế, dùng mũi lá chọc chọc vào lòng bàn tay, đi được năm bước lại chán ngán, ném nó vào thùng rác.

Cô ra khỏi cổng trường, tay chuyển qua nghịch ngợm quai đeo cặp sách, vui vẻ lẩm nhẩm hát trên đường.

“Đáng tiếc không phải anh, đi cùng em đến điểm cuối cùng…”

Đôi mắt Chi Đạo vô ý liếc ngang liếc dọc, từ tấm biển màu xanh lục của tiệm trà sữa đến cái menu rỉ sắt màu đỏ của cửa hàng đồ ăn, bên cạnh cửa hàng bán văn phòng phẩm vẫn là chiếc xe đẩy bán kem lạnh quen thuộc, các thiếu nam thiếu nữ cao cao thấp thấp mặc đồng phục nhộn nhịp qua lại. Cô trông ra phía xa xa, một đôi tình lữ khoảng tầm tuổi cô đang nắm tay cùng đường, bóng dáng bọn họ dần biến thành điểm đen, hoàn toàn lẫn vào đám người.

Ánh mắt Chi Đạo lóe lên sự khinh thường và hâm mộ khát khao.



Cô lại nhìn sang phía con đường dốc bên trái, tình cờ thấy Minh Bạch đang sóng vai đi cùng một chỗ với Mạt Hà. Chi Đạo nhanh chóng dời tầm mắt, không dám nhìn sang bên đó một lần nào nữa, cúi thấp đầu, hòa theo dòng người, rời đi.

Thì ra là như vậy.

Chi Đạo đi rất chậm, tốc độ còn chậm gấp đôi ngày thường. Cô sợ đi nhanh quá sẽ đụng mặt hai người bọn họ, đến lúc đó đôi bên đều sẽ xấu hổ, hơn nữa chuyện bị dọa cắt lỗ tai lần trước vẫn in hằn trong trí nhớ cô, cảm giác sợ hãi khiến Chi Đạo càng muốn biến mình thành đà điểu.

Mạt Hà là nghiên cứu sinh vừa tốt nghiệp. Thời gian cô ấy đến trường nhận lớp dạy học hình như cũng là lúc khóa của cô nhập học. Chẳng lẽ cô ấy đã dạy Minh Bạch từ hồi lớp 10… Cho nên, có phải ngay từ hồi lớp 10, hai người bọn họ đã… Chi Đạo lại nghĩ ngợi lung tung.

Chi Đạo vỗ vỗ lên mặt mình, thở dài một hơi. Cô đang làm gì thế? Tại sao lại phải quan tâm đến đời sống tình của tên khốn kiếp đó? Lại còn nảy sinh ảo tưởng, cảm thấy anh đang tán tỉnh cô nữa chứ… Đã cảnh cáo bản thân bao nhiêu lần rồi, đừng có mà tự mình đa tình. Vậy mà cô mãi vẫn không nhớ rõ! Chẳng lẽ cô muốn làm trò cười cho thiên hạ sao?! Người ta phí thời gian đi câu dẫn cô làm gì?

Mấy ngày hôm trước lúc Từ Oánh nói chuyện phiếm với cô, còn hỏi cô: “Nghe nói, gần đây Minh Bạch đang giúp cậu học bổ túc?”

Chi Đạo thật thà gật đầu nói: “Ừ, làm sao vậy?”

Từ Oánh cười cười, cúi đầu nói: “Không có gì…” Đôi mắt của cô ta luôn hướng xuống, nhìn chằm chằm mũi giày, qua một hồi lâu mới ngẩng đầu nhìn cô: “Chi Đạo, Minh Bạch đã từng giúp rất nhiều nữ sinh học bổ túc. Cậu đừng ảo tưởng linh tinh đấy nhé.”

Chi Đạo nghe vậy, khóe mắt giật giật, nhíu mày, nói: “Tớ biết cậu ta là đồ hải vương mà.”

“Cậu đang nghĩ linh tinh gì thế …” Từ Oánh vỗ vỗ vai cô: "Người ta giúp cả nam lẫn nữ, là người cực kỳ tốt bụng nhiệt tình đó. Tớ nói vậy chủ yếu là để nhắc nhở cậu, cậu đừng có mà suy nghĩ miên man rồi ảo tưởng linh tinh, cuối cùng lại làm trò cười cho người khác.”

“Không phải cậu ta là đóa hoa cao lãnh sao? Hình tượng học bá lạnh lùng, xa cách với mọi người mà? Sao giờ lại biến thành người nhiệt tình, thích giúp đỡ mọi người học bổ túc thế?” Chi Đạo khó hiểu.

Lông mày Từ Oánh cũng nhíu lại, cười nói: “Cái này ai mà biết được. Mỗi người đều có một mặt không muốn người khác biết mà.”

Chi Đạo hoàn toàn tin tưởng những lời Từ Oánh nói, không hề nghi ngờ chút nào. Kết hợp với việc thiếu niên luôn siêng năng nghiêm túc dạy học, ý nghĩ “Anh đang tán tỉnh cô” cũng dần dần tiêu tán rất nhanh, hảo cảm với Minh Bạch bay lên rất nhiều.

Chi Đạo nghĩ, cũng đúng, không thể chỉ dựa vào một chút tin tức đã võ đoán bản tính của một người.



Không được phép nghĩ linh tinh. Không được phép nghĩ linh tinh. Không được phép nghĩ linh tinh. Chi Đạo thầm mặc niệm trong lòng ba lần.

-

Dựa theo hợp đồng, một tháng cô có thể chơi trò chơi một lần, thời gian quy định trong vòng hai giờ. Đúng 7 giờ thứ bảy, Chi Đạo nhắn tin xin phép Minh Bạch qua QQ, sau khi được anh phê chuẩn mới có thể bắt đầu chơi.

Tên khốn kiếp: 【 chiến trường kích thích là trò chơi gì? 】

Lục Xuất: 【 thể loại game bắn súng. Rất kích thích. 】

Đánh xong hàng chữ này, một ý nghĩ chợt lóe qua trong đầu, Chi Đạo rất sợ thiếu niên không bình thường này đột nhiên nhắn lại một câu “Cho tôi chơi với”, vì thế cô dùng tốc độ bàn thờ nhắn thêm một câu nữa.

Lục Xuất: 【 chỉ là trò này quá đơn giản. Hoàn toàn không thích hợp với loại người chơi cao cấp như cậu. 】

Lục Xuất: Gửi sticker biểu tình - bé gái đầu thắt bím tóc

Lục Xuất: Thu hồi một tin nhắn

Lục Xuất: 【 cái hình ảnh vừa rồi là do tôi trượt tay, cậu đừng hiểu lầm. 】

Tên khốn kiếp: 【 ừm. 】

Tên khốn kiếp: 【 Chơi đi. 】

Minh Bạch cũng không có hứng thú với game, nhắn xong cho cô một câu đó liền offline. Chi Đạo cũng không trả lời anh, cô chỉ muốn nắm chặt thời gian, giành giật từng giây để chơi trò chơi, hận không thể khiến cho cái trò chơi này khởi động nhanh hơn, tốt nhất là nhanh hơn cả vận tốc ánh sáng ấy.

Một tiếng gà gáy vang lên, Chi Đạo mở ra thế giới của cô, hưng phấn nhào lên giường, hai chân đung đưa chìm vào thế giới trò chơi.

Minh Bạch buông di động ra, gấp gọn quần áo với tất vớ của mình, cẩn thận đặt chúng vào đúng chỗ trong tủ quần áo, khép cánh tủ lại. Cẩm lấy bình nước hoa màu đen, nhẹ nhàng phun một chút lên ống tay áo, đợi một lúc để mùi hương của nó lan tỏa đi khắp nơi, che giấu mùi tanh.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Điên Cuồng Yêu Em

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook