Chương 34:
Tam Đồng Ngạn
26/02/2024
“Chép của tôi này.” Minh Bạch nhẹ nhàng thả một quyển notebook màu đen lên phần bàn bên cạnh cô.
Chi Đạo ngó sang bên phải một cái, vẻ mặt thiếu niên vẫn như cũ, lạnh nhạt xa cách, cự như người ngàn dặm, cứ như người vừa nói chuyện không phải là anh. Cô ngây người trong một thoáng, nhìn chằm chằm quyển notebook có bìa màu đen và hoa văn uốn lượn màu trắng.
“Cảm ơn.” Chi Đạo cẩn thận nhận lấy quyển vở, tay trái lật tờ bìa của quyển vở ra.
Cái tên Minh Bạch được viết từng nét một, nhìn vết hằn trên giấy là biết lúc đó người viết đã dùng lực mạnh như thế nào, giống như đang khắc lên sinh mệnh.
Chỉ có điều, nét chữ này… cũng quá xấu đi… Cô lẩm bẩm một câu.
Lại lật thêm một tờ, đập vào mắt là trang giấy rậm rạp toàn chữ là chữ, mặc dù chúng đều quy quy củ củ ở nguyên trong vị trí được phân chia, từng nét bút đều nhỏ dài lưu loát liền mạch. Nhưng mà kết hợp lại…. Chi Đạo híp mắt, đôi tay sờ lên trang giấy, ghé sát mặt lại, lại cúi sát thêm chút nữa, cho đến khi chóp mũi đụng vào trang giấy, đôi mắt nhìn cố định tại một chỗ, lông mày nhíu thành một đường, vẻ mặt khó chịu.
Trên này… Chỗ này viết cái gì thế? Cái lông gì đây? Chi Đạo cô biến thành người mù chữ từ khi nào thế? Thứ này cứ giống như giáp cốt văn ấy (1).
Vì thế, Chi Đạo ngồi thẳng người lại, nghiêng nghiêng mặt, mỉm cười thân thiện: “Bạn học Minh Bạch, chữ của cậu rất có tiềm chất trở thành bác sĩ đấy. Nét chữ rồng bay phượng múa thế này…”
Thiếu niên chậm rì rì quay đầu sang, rũ mắt nhìn cô, nhìn rất lâu, lâu đến mức Chi Đạo mất tự nhiên sờ sờ lên mặt, cúi đầu, không dám đối diện với ánh mắt sáng quắc của anh.
Minh Bạch lấy lại quyển notebook, nhét vào trong ngăn kéo, giọng điệu lạnh lùng.
“Vậy thì đừng nhìn.”
“……”
“Cái đó, ý của tôi là, chính là… Chữ của cậu… Rất… Ừm, rất có hơi thở nghệ thuật ấy mà. Phàm nhân bình thường làm sao có thể thông hiểu chữ của Minh Bạch chứ?” Chi Đạo vội vàng nở một nụ cười thật tươi, ánh mắt không tha mà nhìn chằm chằm quyển vở đã bị cất trong ngăn kéo.
Ánh mắt thiếu niên vẫn bình đạm như nước, không quan tâm sự nỗ lực cứu vớt của cô, anh nhìn thẳng phía trước, chậm rãi ban ra một tiếng: “À.”
Minh Bạch thật sự không định cho cô xem vở nữa. Chi Đạo quan sát vẻ mặt anh, đoán chắc rằng anh sẽ không đổi ý, lại bực bản thân mình lanh mồm lanh miệng, chuyện này cũng giống như chuyện gửi sticker lần trước.
Cô nghĩ thầm, cho dù nhìn không hiểu thì cứ coi như đang học môn khảo cổ đi, như vậy không phải được rồi sao? Sao cô cứ nhất quyết muốn đâm thủng tầng giấy mỏng manh này? Nhất định là câu nói vừa rồi khiến anh cảm thấy cô đang chê bai anh. Kỳ thật cô chỉ không nhịn được nên buột miệng nói ra thôi mà, đương nhiên là bản thân cô vẫn muốn xem. Chi Đạo lại nghĩ, sau đó cô cũng đã biến đổi rất nhiều biện pháp để khen anh, nào là bác sĩ nào là nhà nghệ thuật, cho nên anh cũng nên hiểu là cô không hề có ý khinh bỉ hay cố ý nói chữ anh xấu chứ?
Quả nhiên, muốn ở chung với Minh Bạch…. Khó quá trời!
Hôm nay lại là một ngày dần dần rời xa vị trí học bá, bởi vì cô vô tình chọc tên khốn kiếp nào đó khó chịu.
-
Hôm thứ sáu, thời tiết khô nóng, đến giữa trưa thì nhiệt độ lên đến đỉnh điểm, nóng đến mức khiến con người sinh ra ảo giác, tâm hoảng ý loạn.
“Nè, Minh Bạch.” Chi Đạo uể oải ỉu xìu, vùi đầu vào giữa hai cánh tay, nói chuyện với anh.
Làn da trên cánh tay thiếu niên trắng nõn mỏng manh, nhìn thấy cả các mạch máu màu xanh lơ đan xen, thiếu niên cũng nằm liệt trên bàn, phần lưng cong xuống, chiếc áo đồng phục bao lấy bả vai rộng lớn, sống lưng hoàn mỹ, trông giống như ngọn núi nhỏ, vầng trán cao rộng. Có một dòng khí vô hình yên lặng tuần hoàn xung quanh người anh, khí nóng dường như chẳng chút ảnh hưởng tới thiếu niên này.
“Minh Bạch.” Chi Đạo cao giọng hơn chút, nhưng vẫn chẳng có chút sức lực nào.
Cánh quạt trên đỉnh đầu vẫn chuyển động phành phạch, tạo ra ngọn gió khiến một nhúm tóc đen của anh phấp phới.
Chi Đạo nhích lại gần anh, cả người nghiêng hẳn sang phải, chỉ cách cánh tay anh khoảng hai cái nắm tay.
“Đồ khốn kiếp.”
Tai phải Minh Bạch nhẹ nhàng giật giật.
Chi Đạo nhìn anh, nhìn rất lâu. Rất tốt, xem ra anh thật sự đã ngủ rồi.
Chi Đạo vội vàng rút một quyển tiểu thuyết từ trong cặp sách ra, cẩn thận đặt nó lên mặt bàn, nhẹ nhàng chậm chạp vuốt phẳng nếp gấp trên trang giấy đã đánh dấu từ trước, hành vi rón ra rón rén cứ như kẻ trộm. Lại rút thêm một tờ khăn giấy, nắm trong tay.
Ngày hôm qua lúc cô đi ngang qua một hiệu sách trong tiểu khu, tình cờ nhìn thấy một quyển tiểu thuyết. Tên sách được phóng to, thiết kế tinh xảo nhanh chóng hút lấy tầm mắt của cô. Trên bìa quyển sách viết: Ngọt đến rơi lệ. Chi Đạo rất thích xem tiểu thuyết, thấy vậy trái tim càng ngứa ngáy, sau khi đi theo Minh Bạch về nhà lại chạy ra ngoài, mua quyển sách này.
Chi Đạo thức nguyên một đêm đó để đọc truyện, vừa xem vừa rơi nước mũi nước mắt tùm lum, nhân lúc hít mũi cô còn mắng tác giả Tam Đồng Ngạn không có lương tâm. Nội dung của cuốn tiểu thuyết này ngọt chỗ nào? Chỉ toàn ngược đến rơi lệ. Tuy lúc trước cô từng xem mấy thứ 18+, nhưng cũng không nhiều, trong tiểu thuyết lại miêu tả vài nội dung không phù hợp với trẻ em, những cảnh tượng đó nhất thời đánh sâu vào tâm linh đơn thuần của cô. Chi Đạo xem đến mặt đỏ tai hồng, nhưng lại không nhịn được mà muốn xem lại một lần. Chẳng qua, tối hôm qua cô còn chưa đọc xong thì đã bị cưỡng chế tắt đèn đi ngủ, vì thế vẫn nhớ mãi không quên, thầm nghĩ hôm nay mang sách tới trường, xem trộm.
Đánh đấu được làm ở chương 68, ngay vài dòng đầu tiên đã khiến người đọc đỏ mặt. Lỗ tai Chi Đạo hồng hồng, cánh tay không được tự nhiên che những dòng chữ đó lại, lại lén lút hé ra một khe hở để đọc, vừa hưng phấn vừa sợ hãi.
“Ngón trỏ và ngón cái của người đàn ông nhẹ nhàng xoa bóp môi dưới đang đóng chặt của cô. Nhìn cô ngoan ngoãn nghe lời, cả người mềm nhũn không phòng bị, tin tưởng làm theo tất cả những gì mình nói, khóe miệng người đàn ông tức khắc cong lên, dùng sức hung hăng phá tan cửa huyệt, tiến công vào trong thân thể của cô. Thiếu nữ kinh ngạc, vô ý rên rỉ thành tiếng, rồi bỗng nhiên tỉnh táo lại, nhốt những âm thanh dễ nghe đó vào trong cổ họng, đôi môi gắt gao cắn chặt, ngước mắt nhìn anh, trong ánh mắt tràn ngập vẻ khó hiểu và ấm ức.”
Mẹ nó mẹ nó mẹ nó …
Chi Đạo bụm mặt, khóe miệng không nhịn được mà cong lên, đôi mắt tiếp tục nhìn xuống.
“Dị vật vừa chen vào quá lớn, cô cắn môi, chịu đựng cảm giác căng trướng tràn đầy do phía dưới truyền đến. Trái tim căng thẳng tràn đầy cảnh giác, thời thời khắc khắc đề phòng người đàn ông phía trên sẽ đột nhiên mạnh mẽ xông vào, phá tan cửa, chạm tới đỉnh tử cung.”
Màu đỏ lan tràn phủ kín làn da, đầu quả tim run rẩy kịch liệt. Sự tò mò và ngượng ngùng cùng lúc kêu gào trong tâm trí Chi Đạo.
Thứ đồ vật kia của đàn ông… Thật sự lớn đến như vậy sao? Còn chui vào trong thân thể… vị trí tư mật nhất, sau đó va chạm, nghiền áp, chiếm hữu.
Chi Đạo tiếp tục đọc, cô đã đắm chìm trong ảo tưởng và sự tò mò đối với bạn khác giới của tuổi dậy thì, trái tim ngứa ngáy như có kiến bò.
Trong lúc đang tập trung nhập thần, bên tai đột nhiên truyền đến tiếng khụ khụ nhẹ nhàng và hơi thở nóng rực, mùi hương quyến rũ như ma túy. Dòng khí ấm áp ẩm ướt phả lên lỗ tai, trực tiếp đánh vào trái tim đang kinh hoảng thất thố của thiếu nữ.
“Người đàn ông cười nhẹ hôn lên gò má cô, ngay giây sau đó, vẻ mặt anh nghiêm túc lại, đâm thật mạnh vào trong thân thể cô một cái. Cú đâm đánh trúng điểm mẫn cảm, khiến cơ thể cô gái co rút lại trong nháy mắt.” Minh Bạch nhỏ giọng đọc thành tiếng.
Giọng nam trầm thấp từ tính bình đạm như nước vang lên ở phía trên bên phải, mùi hương quen thuộc quyến rũ như hoa anh túc cũng truyền đến từ hướng đó. Chi Đạo nhanh chóng đưa ra kết luận, thiếu niên bên cạnh đã tỉnh giấc.
Chi Đạo hoảng loạn, đóng mạnh quyển tiểu thuyết lại, chân tay luống cuống nhanh chóng bỏ nó vào trong ngăn kéo, vành tai và cả gương mặt cô trong nháy mắt biến thành màu đỏ rực có thể sánh ngang với ráng chiều, một cỗ nhiệt khí còn nóng hơn cả nhiệt độ ngày mùa hè đang đấu đá lung tung trong thân thể cô.
Cô không dám nghiêng đầu nhìn anh, cả người nóng phừng phừng cứ tựa cái bếp lò đang hừng hực lửa, trên đầu thậm chí còn bốc khói trắng. Chi Đạo cúi đầu, cầm lấy cây bút, tùy ý khoa tay múa chân vẽ linh tinh trên tờ giấy nháp, cô đang tự lừa mình dối người.
Viết những con chữ lộn xộn vô nghĩa.
Tại sao Minh Bạch lại đột nhiên tỉnh lại? Anh tỉnh lại bắt được cô đang xem trộm tiểu thuyết thì thôi đi, nhưng vì sao anh lại cố tình bắt ngay lúc cô đang đọc chương này!
Anh còn đọc thành tiếng nữa chứ! Đồ khốn kiếp! Vì sao anh lại đọc chúng thành tiếng!
Người nào đó, tim đập như sấm.
——————————————
(1): Giáp cốt văn: chỉ hệ thống chữ viết tương đối hoàn chỉnh, được phát triển và sử dụng vào cuối đời Thương (thế kỷ 14-11 TCN), dùng để ghi chép lại nội dung chiêm bốc của Hoàng thất lên trên yếm rùa hoặc xương thú. Sau khi lật đổ nhà Thương, nhà Chu vẫn tiếp tục sử dụng thể chữ này. Cho đến nay, đây được xem là thể chữ cổ xưa nhất và là nguồn gốc hình thành chữ Hán hiện đại.
Chi Đạo ngó sang bên phải một cái, vẻ mặt thiếu niên vẫn như cũ, lạnh nhạt xa cách, cự như người ngàn dặm, cứ như người vừa nói chuyện không phải là anh. Cô ngây người trong một thoáng, nhìn chằm chằm quyển notebook có bìa màu đen và hoa văn uốn lượn màu trắng.
“Cảm ơn.” Chi Đạo cẩn thận nhận lấy quyển vở, tay trái lật tờ bìa của quyển vở ra.
Cái tên Minh Bạch được viết từng nét một, nhìn vết hằn trên giấy là biết lúc đó người viết đã dùng lực mạnh như thế nào, giống như đang khắc lên sinh mệnh.
Chỉ có điều, nét chữ này… cũng quá xấu đi… Cô lẩm bẩm một câu.
Lại lật thêm một tờ, đập vào mắt là trang giấy rậm rạp toàn chữ là chữ, mặc dù chúng đều quy quy củ củ ở nguyên trong vị trí được phân chia, từng nét bút đều nhỏ dài lưu loát liền mạch. Nhưng mà kết hợp lại…. Chi Đạo híp mắt, đôi tay sờ lên trang giấy, ghé sát mặt lại, lại cúi sát thêm chút nữa, cho đến khi chóp mũi đụng vào trang giấy, đôi mắt nhìn cố định tại một chỗ, lông mày nhíu thành một đường, vẻ mặt khó chịu.
Trên này… Chỗ này viết cái gì thế? Cái lông gì đây? Chi Đạo cô biến thành người mù chữ từ khi nào thế? Thứ này cứ giống như giáp cốt văn ấy (1).
Vì thế, Chi Đạo ngồi thẳng người lại, nghiêng nghiêng mặt, mỉm cười thân thiện: “Bạn học Minh Bạch, chữ của cậu rất có tiềm chất trở thành bác sĩ đấy. Nét chữ rồng bay phượng múa thế này…”
Thiếu niên chậm rì rì quay đầu sang, rũ mắt nhìn cô, nhìn rất lâu, lâu đến mức Chi Đạo mất tự nhiên sờ sờ lên mặt, cúi đầu, không dám đối diện với ánh mắt sáng quắc của anh.
Minh Bạch lấy lại quyển notebook, nhét vào trong ngăn kéo, giọng điệu lạnh lùng.
“Vậy thì đừng nhìn.”
“……”
“Cái đó, ý của tôi là, chính là… Chữ của cậu… Rất… Ừm, rất có hơi thở nghệ thuật ấy mà. Phàm nhân bình thường làm sao có thể thông hiểu chữ của Minh Bạch chứ?” Chi Đạo vội vàng nở một nụ cười thật tươi, ánh mắt không tha mà nhìn chằm chằm quyển vở đã bị cất trong ngăn kéo.
Ánh mắt thiếu niên vẫn bình đạm như nước, không quan tâm sự nỗ lực cứu vớt của cô, anh nhìn thẳng phía trước, chậm rãi ban ra một tiếng: “À.”
Minh Bạch thật sự không định cho cô xem vở nữa. Chi Đạo quan sát vẻ mặt anh, đoán chắc rằng anh sẽ không đổi ý, lại bực bản thân mình lanh mồm lanh miệng, chuyện này cũng giống như chuyện gửi sticker lần trước.
Cô nghĩ thầm, cho dù nhìn không hiểu thì cứ coi như đang học môn khảo cổ đi, như vậy không phải được rồi sao? Sao cô cứ nhất quyết muốn đâm thủng tầng giấy mỏng manh này? Nhất định là câu nói vừa rồi khiến anh cảm thấy cô đang chê bai anh. Kỳ thật cô chỉ không nhịn được nên buột miệng nói ra thôi mà, đương nhiên là bản thân cô vẫn muốn xem. Chi Đạo lại nghĩ, sau đó cô cũng đã biến đổi rất nhiều biện pháp để khen anh, nào là bác sĩ nào là nhà nghệ thuật, cho nên anh cũng nên hiểu là cô không hề có ý khinh bỉ hay cố ý nói chữ anh xấu chứ?
Quả nhiên, muốn ở chung với Minh Bạch…. Khó quá trời!
Hôm nay lại là một ngày dần dần rời xa vị trí học bá, bởi vì cô vô tình chọc tên khốn kiếp nào đó khó chịu.
-
Hôm thứ sáu, thời tiết khô nóng, đến giữa trưa thì nhiệt độ lên đến đỉnh điểm, nóng đến mức khiến con người sinh ra ảo giác, tâm hoảng ý loạn.
“Nè, Minh Bạch.” Chi Đạo uể oải ỉu xìu, vùi đầu vào giữa hai cánh tay, nói chuyện với anh.
Làn da trên cánh tay thiếu niên trắng nõn mỏng manh, nhìn thấy cả các mạch máu màu xanh lơ đan xen, thiếu niên cũng nằm liệt trên bàn, phần lưng cong xuống, chiếc áo đồng phục bao lấy bả vai rộng lớn, sống lưng hoàn mỹ, trông giống như ngọn núi nhỏ, vầng trán cao rộng. Có một dòng khí vô hình yên lặng tuần hoàn xung quanh người anh, khí nóng dường như chẳng chút ảnh hưởng tới thiếu niên này.
“Minh Bạch.” Chi Đạo cao giọng hơn chút, nhưng vẫn chẳng có chút sức lực nào.
Cánh quạt trên đỉnh đầu vẫn chuyển động phành phạch, tạo ra ngọn gió khiến một nhúm tóc đen của anh phấp phới.
Chi Đạo nhích lại gần anh, cả người nghiêng hẳn sang phải, chỉ cách cánh tay anh khoảng hai cái nắm tay.
“Đồ khốn kiếp.”
Tai phải Minh Bạch nhẹ nhàng giật giật.
Chi Đạo nhìn anh, nhìn rất lâu. Rất tốt, xem ra anh thật sự đã ngủ rồi.
Chi Đạo vội vàng rút một quyển tiểu thuyết từ trong cặp sách ra, cẩn thận đặt nó lên mặt bàn, nhẹ nhàng chậm chạp vuốt phẳng nếp gấp trên trang giấy đã đánh dấu từ trước, hành vi rón ra rón rén cứ như kẻ trộm. Lại rút thêm một tờ khăn giấy, nắm trong tay.
Ngày hôm qua lúc cô đi ngang qua một hiệu sách trong tiểu khu, tình cờ nhìn thấy một quyển tiểu thuyết. Tên sách được phóng to, thiết kế tinh xảo nhanh chóng hút lấy tầm mắt của cô. Trên bìa quyển sách viết: Ngọt đến rơi lệ. Chi Đạo rất thích xem tiểu thuyết, thấy vậy trái tim càng ngứa ngáy, sau khi đi theo Minh Bạch về nhà lại chạy ra ngoài, mua quyển sách này.
Chi Đạo thức nguyên một đêm đó để đọc truyện, vừa xem vừa rơi nước mũi nước mắt tùm lum, nhân lúc hít mũi cô còn mắng tác giả Tam Đồng Ngạn không có lương tâm. Nội dung của cuốn tiểu thuyết này ngọt chỗ nào? Chỉ toàn ngược đến rơi lệ. Tuy lúc trước cô từng xem mấy thứ 18+, nhưng cũng không nhiều, trong tiểu thuyết lại miêu tả vài nội dung không phù hợp với trẻ em, những cảnh tượng đó nhất thời đánh sâu vào tâm linh đơn thuần của cô. Chi Đạo xem đến mặt đỏ tai hồng, nhưng lại không nhịn được mà muốn xem lại một lần. Chẳng qua, tối hôm qua cô còn chưa đọc xong thì đã bị cưỡng chế tắt đèn đi ngủ, vì thế vẫn nhớ mãi không quên, thầm nghĩ hôm nay mang sách tới trường, xem trộm.
Đánh đấu được làm ở chương 68, ngay vài dòng đầu tiên đã khiến người đọc đỏ mặt. Lỗ tai Chi Đạo hồng hồng, cánh tay không được tự nhiên che những dòng chữ đó lại, lại lén lút hé ra một khe hở để đọc, vừa hưng phấn vừa sợ hãi.
“Ngón trỏ và ngón cái của người đàn ông nhẹ nhàng xoa bóp môi dưới đang đóng chặt của cô. Nhìn cô ngoan ngoãn nghe lời, cả người mềm nhũn không phòng bị, tin tưởng làm theo tất cả những gì mình nói, khóe miệng người đàn ông tức khắc cong lên, dùng sức hung hăng phá tan cửa huyệt, tiến công vào trong thân thể của cô. Thiếu nữ kinh ngạc, vô ý rên rỉ thành tiếng, rồi bỗng nhiên tỉnh táo lại, nhốt những âm thanh dễ nghe đó vào trong cổ họng, đôi môi gắt gao cắn chặt, ngước mắt nhìn anh, trong ánh mắt tràn ngập vẻ khó hiểu và ấm ức.”
Mẹ nó mẹ nó mẹ nó …
Chi Đạo bụm mặt, khóe miệng không nhịn được mà cong lên, đôi mắt tiếp tục nhìn xuống.
“Dị vật vừa chen vào quá lớn, cô cắn môi, chịu đựng cảm giác căng trướng tràn đầy do phía dưới truyền đến. Trái tim căng thẳng tràn đầy cảnh giác, thời thời khắc khắc đề phòng người đàn ông phía trên sẽ đột nhiên mạnh mẽ xông vào, phá tan cửa, chạm tới đỉnh tử cung.”
Màu đỏ lan tràn phủ kín làn da, đầu quả tim run rẩy kịch liệt. Sự tò mò và ngượng ngùng cùng lúc kêu gào trong tâm trí Chi Đạo.
Thứ đồ vật kia của đàn ông… Thật sự lớn đến như vậy sao? Còn chui vào trong thân thể… vị trí tư mật nhất, sau đó va chạm, nghiền áp, chiếm hữu.
Chi Đạo tiếp tục đọc, cô đã đắm chìm trong ảo tưởng và sự tò mò đối với bạn khác giới của tuổi dậy thì, trái tim ngứa ngáy như có kiến bò.
Trong lúc đang tập trung nhập thần, bên tai đột nhiên truyền đến tiếng khụ khụ nhẹ nhàng và hơi thở nóng rực, mùi hương quyến rũ như ma túy. Dòng khí ấm áp ẩm ướt phả lên lỗ tai, trực tiếp đánh vào trái tim đang kinh hoảng thất thố của thiếu nữ.
“Người đàn ông cười nhẹ hôn lên gò má cô, ngay giây sau đó, vẻ mặt anh nghiêm túc lại, đâm thật mạnh vào trong thân thể cô một cái. Cú đâm đánh trúng điểm mẫn cảm, khiến cơ thể cô gái co rút lại trong nháy mắt.” Minh Bạch nhỏ giọng đọc thành tiếng.
Giọng nam trầm thấp từ tính bình đạm như nước vang lên ở phía trên bên phải, mùi hương quen thuộc quyến rũ như hoa anh túc cũng truyền đến từ hướng đó. Chi Đạo nhanh chóng đưa ra kết luận, thiếu niên bên cạnh đã tỉnh giấc.
Chi Đạo hoảng loạn, đóng mạnh quyển tiểu thuyết lại, chân tay luống cuống nhanh chóng bỏ nó vào trong ngăn kéo, vành tai và cả gương mặt cô trong nháy mắt biến thành màu đỏ rực có thể sánh ngang với ráng chiều, một cỗ nhiệt khí còn nóng hơn cả nhiệt độ ngày mùa hè đang đấu đá lung tung trong thân thể cô.
Cô không dám nghiêng đầu nhìn anh, cả người nóng phừng phừng cứ tựa cái bếp lò đang hừng hực lửa, trên đầu thậm chí còn bốc khói trắng. Chi Đạo cúi đầu, cầm lấy cây bút, tùy ý khoa tay múa chân vẽ linh tinh trên tờ giấy nháp, cô đang tự lừa mình dối người.
Viết những con chữ lộn xộn vô nghĩa.
Tại sao Minh Bạch lại đột nhiên tỉnh lại? Anh tỉnh lại bắt được cô đang xem trộm tiểu thuyết thì thôi đi, nhưng vì sao anh lại cố tình bắt ngay lúc cô đang đọc chương này!
Anh còn đọc thành tiếng nữa chứ! Đồ khốn kiếp! Vì sao anh lại đọc chúng thành tiếng!
Người nào đó, tim đập như sấm.
——————————————
(1): Giáp cốt văn: chỉ hệ thống chữ viết tương đối hoàn chỉnh, được phát triển và sử dụng vào cuối đời Thương (thế kỷ 14-11 TCN), dùng để ghi chép lại nội dung chiêm bốc của Hoàng thất lên trên yếm rùa hoặc xương thú. Sau khi lật đổ nhà Thương, nhà Chu vẫn tiếp tục sử dụng thể chữ này. Cho đến nay, đây được xem là thể chữ cổ xưa nhất và là nguồn gốc hình thành chữ Hán hiện đại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.