Điên Cuồng Yêu Em

Chương 38:

Tam Đồng Ngạn

27/02/2024

Ban công không có ánh sáng, đêm đen bao trùm không gian. Ánh đèn trong phòng khách yếu ớt, chẳng thể soi sáng nơi này, thiếu nữ ngồi bên cạnh thiếu niên, hai người cùng ngồi trên mặt đất. Chi Đạo không thấy rõ gương mặt Minh Bạch, ngọn gió ngẫu nhiên thổi tới mang theo mùi thơm của nước giặt quần áo trên người anh. Chi Đạo phóng tầm mắt nhìn ra xa, ánh đèn từ các tòa nhà khác vẫn đang sáng, cô đoán chắc là bọn họ đang vừa xem xuân vãn, vừa cắn hạt dưa, trò chuyện náo nhiệt.

Vậy mà hiện giờ cô phải ngồi đây cùng một con ma men đáng thương khốn kiếp, đón Tết với anh. Chi Đạo cũng đoán được đại khái nguyên nhân tại sao anh giữ cô lại, nhưng cô vẫn rất xấu hổ. Cô ngửa đầu, nghiêng mặt không muốn nhìn anh, không khí trầm mặc dần bao trùm giữa hai người, sự phiền muộn xấu hổ khiến con người ta càng yên lặng.

Minh Bạch lại đang nhìn cô. Cồn có ma lực rất đặc biệt, có thể thôi thúc một thứ gì đó được giấu sâu trong nhân tính của con người, khiến nó lộ ra, khiến con người bỏ qua đạo đức mà làm càn. Vì thế, anh nhìn chằm chằm sườn mặt cô, từ sợi tóc nhìn đến cằm. Đôi má phúng phính phình phình, đôi mắt giảo hoạt, thiếu nữ còn chẳng biết giấu giếm cảm xúc, mọi suy nghĩ viết trắng ra trên mặt.

Vì sao lại đồng ý giúp Chi Đạo học bổ túc? Có lẽ là bởi vì sự nỗ lực của cô cảm nhiễm anh, khiến anh tỉnh ngộ, hay là bởi vì vẻ mặt khổ sở của cô khiến cảm xúc của anh dao động?

Ở chung với Chi Đạo là một chuyện rất thoải mái. Minh Bạch nghĩ, có lẽ đối với cô, việc bị thương là một kiểu xa xỉ.

Thiếu niên nhìn vào mắt cô, đôi môi khẽ động, hỏi cô: "Cậu có thể vì một câu nói mà giết người không?”

Giọng nói sạch sẽ, nhưng nội dung câu nói lại tràn ngập âm u tội ác. Trái tim Chi Đạo run lên, bị hai chữ “Giết người” làm cho kinh hãi, nhất thời không biết phản ứng thế nào. Cô chậm chạp quay đầu nói: “Tôi không nghe rõ.”

Minh Bạch im lặng thật lâu mới nói: "Có lẽ sẽ có một ngày, tôi sẽ tự giết chết chính mình.”

Minh Bạch uống say rồi, anh uống say rồi, nhất định là anh đã uống say, say đến mức nói lăng lung tung, hồ ngôn loạn ngữ. Tuy rằng dáng vẻ Minh Bạch cười rộ rất xinh đẹp, như muốn hút hồn người khác, Chi Đạo mặc niệm, tay vô thức kéo góc áo, lại nói: “Vậy cậu có muốn một chiếc quan tài thủy tinh trang trí hoa tươi không?”

Minh Bạch nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, anh không nói lời nào, gương mặt chậm rãi ghé sát lại. Lúc này, anh cứ như một người khác.

Chi Đạo cảm nhận được mùi hương từ trên người anh xộc vào mũi, nhiệt độ cơ thể nóng bỏng và áp lực do Minh Bạch mang lại, còn có cả hơi thở lả lướt.

“Tôi nghe thấy tiếng tim đập của cậu.”

Cô cũng nghe thấy.

Minh Bạch rũ mắt, cười: "Tim cậu đập nhanh quá.”

Chi Đạo cưỡng ép bản thân bình tĩnh lại, lôi lý trí đã bay biến trở về với đại não, nói: “Đó là bởi vì tôi sợ cậu giết luôn cả tôi.”

“Vì sao?”

“Trước kia cậu từng cắt lỗ tai tôi.” Chi Đạo sờ sờ vành tai trái.

Thiếu niên nhẹ nhàng cười một tiếng: "Vẫn còn gim chuyện này sao?”

“Vĩnh viễn không thể nào quên.” Chi Đạo khó chịu đáp lại anh.

Gương mặt Minh Bạch dán sát lại rất gần, cái mũi dường như sắp đụng vào cổ cô, cả người Chi Đạo cứng đờ, làn da bị cảm xúc xấu hổ nhuộm thành màu hồng. Cô nên động đậy, nhưng thiếu niên tuấn tú lại đè hai chân cô lại, cô im lặng chịu đựng sự rung động run rẩy truyền đến từ chỗ hai người tiếp xúc, dùng vẻ mặt sợ hãi biểu đạt sự hưng phấn.



Minh Bạch nói, trên người của cậu thơm quá.

Trái tim trong lồng ngực Chi Đạo run rẩy.

Minh Bạch nói: “Mùi ngọt giống quả đào.”

Đây là một dáng vẻ khác của Minh Bạch. Học sinh ba tốt, nhân vật thần thánh của trường học, một khi thứ kiềm chế trong cơ thể anh bị phá bỏ, thì người thiếu niên này giống như bông hoa anh túc, vẻ ngoài quyến rũ mỹ lệ mà cũng nguy hiểm chết người. Màn sương mù màu đen dường như đang bò lên, lôi kéo quần áo của cô, muốn khiến cô trần trụi, khiến cô thẹn thùng đến kích động, lại kích động đến áp lực.

Chi Đạo nghĩ, có lẽ là bởi vì cồn. Cồn phóng thích thiên tính của Minh Bạch. Anh vốn không phải kiểu người lạnh nhạt quái gở, anh chính là bông hoa anh túc quyến rũ, khiến người khác mê muội. Anh không an phận, anh muốn quyến rũ cô, đến khi tâm trí cô đảo loạn mới bỏ qua.

“Cô Mạt thật sự là bạn gái của cậu sao?” Chi Đạo bị thiếu niên câu dẫn, hỏi lung tung.

Thiếu niên nói: “Không phải.”

“Nhưng mà hai người…” Cô mở to mắt.

“Không muốn nói.” Trong giọng điệu của Minh Bạch dường như có ẩn ý gì đó.

Cuối cùng Chi Đạo cũng nghiêm túc nhìn anh. Nhìn đôi mắt to mê ly của Minh Bạch, gương mặt ửng đỏ, biểu cảm phụng phịu đáng yêu, mọi đường nét ngũ quan đều phù hợp với thẩm mỹ của cô, trêu chọc thú tính trong người cô.

Chi Đạo nghiêng đầu, mỉm cười: “Gọi chị đi.”

Thiếu niên nghiêng đầu, rượu chè quá độ khiến thần kinh phản ứng chậm chạp, anh trì độn tự hỏi một lúc, rồi hỏi thẳng cô: "Vì sao phải gọi như vậy?”

“Bởi vì cậu nhỏ hơn tôi.” Chi Đạo lại nghĩ nghĩ, hỏi anh: "Bình thường cậu cũng uống nhiều như vậy?”

Người ta nói, người uống say thường nói thật. Minh Bạch cũng khó khống chế bản năng cơ thể, dù sao thì với cái đầu hỗn độn lúc này, anh cũng không thể bịa ra lời nói dối gì được: "Không. Đây là lần thứ hai.”

“Gọi chị đi.” Cô lại nói.

“Vì sao?” Anh lại hỏi.

“Chị là chị họ của em, họ hàng xa. Em xem em uống nhiều như vậy, chắc là sẽ có một vài chuyện không tiện đúng không. Chỉ cần em gọi chị một tiếng chị, chị sẽ rót cho em một cốc nước, uống cho tỉnh rượu.”

Minh Bạch nghiêng đầu nhìn cô, hai mắt mơ hồ nhìn mãi cũng không rõ, đầu óc choáng váng. Anh nghĩ, hình như đúng là mình có một người chị họ thật, sau đó, đầu khó chịu, bụng cũng khó chịu theo, túm lại là cả cơ thể vì uống quá nhiều rượu mà khó chịu. Anh muốn uống nước, mặc kệ làm cách nào, anh chỉ muốn uống nước.

Vì thế, Minh Bạch mở to mắt, giọng điệu như có ý cầu xin gọi cô, giọng nói thanh thúy của thiếu niên cứ như một bàn hòa ca của thiên nhiên, tươi mát, trong lành.

“Chị ơi.”



Anh nghiêm túc đơn thuần nhìn cô.

Trái tim Chi Đạo đập nhanh đến mức muốn phóng ra khỏi lồng ngực. Cô không ngờ Minh Bạch lại thật sự tin vào cái lời nói dối kia. Chi Đạo nghĩ thầm, nếu là lúc anh còn tỉnh táo, chắc chắn anh sẽ giết mình mất. Nhưng mà… Cô che miệng cười trộm, thật sự rất sảng khoái nha.

“Nước.” Minh Bạch khó chịu, tự mình lảo đảo đứng dậy, cơ thể xiêu xiêu vẹo vẹo. Chi Đạo khẩn trương, vươn hai cánh tay đỡ hờ bên cạnh, đề phòng anh đột nhiên ngã xuống. Còn vì sao chỉ là đỡ hờ bên cạnh? Cô ngại đó, không muốn tiếp xúc da thịt quá nhiều, nhỡ may thú tính của cô nổi dậy thì….

Nhưng mà, người tính không bằng trời tính. Minh Bạch say rượu, đi đứng cũng chẳng xong, đầu gối hơi mềm một chút, trọng lượng cả người hoàn toàn đè lên trên người cô. Chi Đạo theo bản năng bị đẩy ngã ngồi xuống rồi mới hoàn toàn ngã ngửa trên mặt đất, cô kinh ngạc, nhìn gương mặt điển trai tuấn tú chỉ cách mặt mình có một chút.

Cánh tay Minh Bạch chống ở hai bên nách tai của cô, khoảng cách thân thể giữa hai người bằng không. Thiếu niên rũ mắt, nhìn chằm chằm Chi Đạo.

Anh nhìn cô thật lâu. Đôi môi mím chặt, hơi mấp máy, hai mắt hoảng hốt.

“Chị ơi.” Anh ôn nhu hỏi: "Vì sao… Em vừa uống rượu, mặt liền nóng lên?”

Hô hấp nóng ấm phả lên mặt Chi Đạo, gương mặt cô cũng nóng bừng. Mùi rượu lẫn với mùi hương trên người thiếu niên, hoà trộn mà không hề khó ngửi, giống một căn phòng không có khe hở. Tầm mắt Chi Đạo dời xuống hầu kết đang phát dục của anh, cảm thấy rất có hứng thú với nó, cô không dám nhìn thẳng vào đôi mắt thuần khiết lại tràn đầy dục vọng của anh. Chi Đạo nghĩ thầm, nếu cô mà là người xấu, rất có khả năng cô sẽ chà đạp anh, làm anh khóc thút thít.

Thiếu niên say rượu, trên người bớt đi một chút sắc bén, thêm một phần đơn thuần hồn nhiên, như vậy lại càng khơi gợi lên dục vọng của người đối diện. Khát vọng trong mắt anh vừa thuần khiết lại vừa sâu sắc, giống như mạch nước ngầm ngo ngoe rục rịch, dường như chỉ ngay giây tiếp theo anh sẽ điên cuồng hôn môi cô, hủy diệt cô. Nhưng anh không có, Chi Đạo có thể cảm nhận được, thân thể của anh đã mềm oặt. Minh Bạch nhìn cô, lại như là không thấy cô.

Chi Đạo hít thở không thông, đôi tay nắm chặt, không muốn trả lời anh.

Bóng đêm ngày càng nồng đậm, trong mắt dường như cũng tối tăm mù mịt. Gió đêm lạnh lẽo thổi qua khiến Chi Đạo rùng mình. Phía xa đột nhiên vang lên một trận ầm ĩ, là tiếng pháo hoa nổ, oanh oanh liên tục giữa không trung. Từng cái từng cái, vút lên rồi nổ tung. Dường như Chi Đạo có thể nghe thấy tiếng cười, tiếng đồng thanh đếm ngược phát ra từ trong TV, nghe thấy tiếng những đứa trẻ xin bao lì xì tiếng nói chuyện rộn ràng, tiếng Lý Anh lầm bầm tự hỏi sao cô vẫn chưa trở về.

Còn ở nơi này, lại yên tĩnh như một vùng nước chết.

“Em có từng giúp người khác học bổ túc không?” Cô nhìn thẳng anh.

“Chỉ có một mình chị.” Minh Bạch trả lời.

Chi Đạo nâng tay phải lên, sờ lên đuôi tóc ngắn của mình, giọng điệu chậm rãi.

“Em thích tóc dài, hay tóc ngắn?”

“Tóc dài.” Minh Bạch nhanh chóng phản ứng lại.

Chi Đạo nghiêng đầu nhìn ra màn đêm tối, một vầng trăng khuyết treo giữa không trung. Ánh trăng dịu dàng, hỗn độn, mơ hồ, giống như tâm trí cô lúc này.

Chi Đạo cúi đầu nhắm mắt lại. Có người muốn câu dẫn cô sa đọa.

Đây là khát vọng khó thoả, là một chuyện khiến cô gánh nghiệp chướng nặng nề, khiến người nổi điên.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Điên Cuồng Yêu Em

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook