Chương 39:
Tam Đồng Ngạn
27/02/2024
Đêm hè nóng nực. Khoảng cách của hai người quá gần, Chi Đạo thấy rõ từng đường nét trên gương mặt của thiếu niên, ánh sáng trong đôi mắt hạnh, và cả hàng lông mi được ánh đèn mạ một tầng vàng.
Gương mặt của Chi Đạo cũng dần dần thuận theo, tâm tình biến thành màu của trái cà chua, cô bỗng đưa tay ra, đẩy thiếu niên trên người xuống.
Chi Đạo cuống quít đứng dậy khỏi mặt đất, vỗ mông hỏi: “Cậu thích cô Mạt Hà hả?”
Minh Bạch bị đẩy ra, cả người mềm oặt, nằm liệt trên mặt đất, hai mắt nhắm chặt, trong đầu hỗn độn, một lúc sau lại lật người, nằm nghiêng, hai tay gác lên sườn mặt, dáng vẻ đáng thương như chú mèo bị bỏ rơi.
Thiếu niên lẩm bẩm, giọng nói nhẹ như gió, anh gật nhẹ rồi hơi dừng lại.
“Cố... Ẩn, em... anh...”
Chi Đạo nghe không rõ: "Cái gì anh? Cái gì em?...”
Cô đứng từ trên cao nhìn xuống anh, Minh Bạch mặc một cái áo thun màu đen cổ đứng ngắn tay, cần cổ thon dài, lỗ tai bị men rượu làm cho hồng rực. Sườn mặt trắng bệch là thứ duy nhất lóe sáng trong đêm đen.
Chi Đạo bất lực thở dài nói: “Say đến mức không nói năng rõ ràng nữa rồi.” Cô cúi đầu, vô tình nhìn lướt qua đồng hồ trên cánh tay, đôi mắt bỗng dưng trừng to, mắng người đang nằm trên mặt đất một câu vang dội “Nhóc thối”, rồi nhanh chân dời đi.
Sau đó, Lý Anh hỏi cô tại sao lại đi lâu như vậy. Cô nói mình tiện thể đi dạo chơi bên ngoài một vòng. Vài phút sau, cô lại nói chuyện với Lý Anh.
“Mẹ, lúc đó con đi đưa túi đồ ăn, kết quả đến nhà thì chỉ thấy có mỗi mình Minh Bạch ở nhà thôi. Hơn nữa trong nhà còn không có sắm sửa đồ đạc gì cả, chẳng giống như đang chuẩn bị ăn Tết chút nào, quạnh quẽ thực sự.”
“Phải không? Mẹ không biết...” Lý Anh lắc đầu.
Bà lại nói: “Chuyện nhà người khác, con đừng quan tâm nhiều như vậy.”
Chi Đạo gật gật đầu: "Vâng.”
-
Sau đêm đó, Chi Đạo cảm thấy bản thân hình như bị mắc bệnh thần kinh.
Trước khi đi ngủ, lần đầu tiên Chi Đạo nảy sinh chút suy nghĩ liên tưởng vì chuyện ngày đó.
Thân thể thiếu niên thành thục thon dài, hơi thở mang đậm hương rượu thơm nồng, áo thun chất cotton quét qua mu bàn tay mẫn cảm. Cái cằm nhòn nhọn, hầu kết gợi cảm lộ rõ trên cần cổ trắng nõn. Hai đôi mắt đối diện nhìn nhau, nhiệt độ trên cánh tay rắn chắc đang chống sát bên cạnh gương mặt cô tỏa ra, nóng rực.
Nếu anh thật sự đè nặng trên người cô… Khuôn ngực rắn chắc kề sát bầu ngực vừa phát dục của cô, dùng trọng lượng thân thể đè lên người cô. Cô hẳn nên dùng hai tay để ngăn cách giữa hai người, nghiêng đầu né tránh ánh sáng bắt mắt trong đôi mắt anh. Lúc đó, phần sườn thịt trên cánh tay có thể đụng vào cơ bắp trên người anh qua một lớp quần áo, đồng thời bị anh ép xuống, tay đè lên vú.
Lại nhỡ may... Cô có thể cảm nhận được thứ đồ chơi giữa hai chân anh thì sao nhỉ? Cảm nhận được chúng đang chọc thẳng vào nơi riêng tư mềm mại ẩm ướt của cô thì phải làm sao bây giờ? Có lẽ anh sẽ nhân cơ hội say rượu, lấy lí do cơ thể khó chịu, không an phận vặn vẹo, cô nằm dưới người anh, bị buộc phải thừa nhận nhu tình mật ý do người thiếu niên bên trên cọ xát, liệu cô có thể phát ra hai ba tiếng rên rỉ yêu kiều không?
Có lẽ lúc đó cô sẽ nhắm mắt, nút cổ áo của Minh Bạch không biết bị ai cởi ra, làn da phía dưới cổ áo trắng nõn lõa lồ. Cái mũi của cô ghé sát lên chỗ hõm trên xương quai xanh ấm áp của anh, say mê mùi hương thoang thoảng trên người anh.
Lần đầu tiên Chi Đạo cảm nhận được khát vọng mê người, cũng là lần đâu tiên cô chịu đựng để thứ khát vọng đó quấy rối tâm trí.
Ngày hôm sau, Chi Đạo lại nghĩ, những liên tưởng mông lung đó chẳng qua chỉ là sự tò mò khát vọng đối với chuyện đó của một thiếu nữ đang trong tuổi dậy thì mà thôi, cô chỉ vì tò mò nên mới ảo tưởng có sự tiếp xúc thân mật với người khác phái. Lần đầu tiên bị nam sinh đè dưới người, trong lòng cô chắc chắn không thể nào bình lặng như nước được, nữ sinh cũng có quyền có ảo tưởng và nhu cầu “phương diện kia” mà. Hơn nữa Minh Bạch vốn là đối tượng ảo tưởng tốt nhất cho loại chuyện này, cô thấy chuyện này hết sức bình thường.
Suốt kỳ nghỉ đông, Chi Đạo không hề chủ động đi tìm Minh Bạch, cũng không nhắn cho anh tin nào. Cô cũng không muốn biết ngày hôm sau lúc thiếu niên tỉnh lại sẽ nghĩ như thế nào. Kỳ nghỉ đông qua đi, cô cũng dần quên mất sự kiện “bình thường” đó.
Chẳng qua, phiền não mới lại tìm tới. Học kỳ hai lớp 11, Chi Đạo phát hiện bệnh thần kinh của mình lại tái phát.
Ví dụ như, lúc sáng sớm cô thường theo thói quen mang thêm cho anh một hộp sữa bò. Lý Anh hỏi sao cô lại lấy hai hộp, không ngờ cô lại đột nhiên thấy chột dạ, còn nói dối: “Con cảm thấy một hộp không đủ để uống...”
Không nên như vậy. Chuyện này thì có cái gì mà phải chột dạ, cô có thể giải thích rõ ràng mọi chuyện, như vậy không tốt hơn sao? Vì thế, câu nói dối vừa ra khỏi miệng Chi Đạo đã vô cùng hối hận, cô luôn sợ hãi, sau khi mọi chuyện bị bại lộ, những phỏng đoán trong lòng cha mẹ cũng được chứng thực, đến lúc đó, cho dù cô có lý cũng không thể nói rõ.
Có khi Chi Đạo đến quầy bán quà vặt mua chút đồ ăn, không hiểu sao lại có một suy nghĩ vớ vẩn xoẹt qua đầu óc, khiến cô miệng nhanh hơn não hỏi Minh Bạch có cần mình giúp mua gì không. Ngay giây thứ hai sau khi Minh Bạch nói “Không cần”, Chi Đạo đã chìm trong ảo não, tự hỏi không biết vì sao mình lại muốn hỏi anh câu đó.
Cô biết rõ anh không ăn đồ ăn vặt, hai người cũng không nên nói những chuyện ngoài học tập, vậy mà cô lại cứ thuận miệng hỏi ra như vậy, trông có vẻ như cô rất quan tâm anh.
Lúc Minh Bạch chăm chú làm bài tập, làn da mỏng manh khiến các mạch máu xanh nổi lên rõ ràng, gân tay nhô cao, khớp xương sắc bén, mu bàn tay và cổ tay kết hợp nhịp nhàng. Chi Đạo chán ghét chính mình, tại sao lại phải quan sát kĩ càng đến thế? Tại sao cô luôn lơ đãng bị những bộ phận hoàn mỹ trên người anh hấp dẫn ánh mắt một cách dễ dàng đến vậy?
Lại vừa ngại mình chuyện bé xé ra to. Chẳng qua là khuỷu tay của anh vô tình đụng vào cánh tay cô, mà lại khiến trái tim cô lại tự dưng gia tốc. Càng phiền hơn là khi rõ ràng anh chỉ đi ngang qua mình, nhưng mùi hương trên người anh lại xảo trá len lỏi vào những góc sâu nhất trong linh hồn cô.
Những hành vi mất mặt đó, từng cái từng cái, giống như dấu hiệu báo trước thành trì phòng thủ kiên cố của cô sắp thất thủ, khiến Chi Đạo hít thở không thông. Nội tâm cô không ngừng xôn xao vì những hành vi mơ mơ hồ hồ nhưng lại mang theo sự quyến rũ mà chính Minh Bạch cũng không tự biết. Chi Đạo bị Minh Bạch quyến rũ đến mê mẩn làm ra mấy hành vi ngu xuẩn!
Gương mặt của Chi Đạo cũng dần dần thuận theo, tâm tình biến thành màu của trái cà chua, cô bỗng đưa tay ra, đẩy thiếu niên trên người xuống.
Chi Đạo cuống quít đứng dậy khỏi mặt đất, vỗ mông hỏi: “Cậu thích cô Mạt Hà hả?”
Minh Bạch bị đẩy ra, cả người mềm oặt, nằm liệt trên mặt đất, hai mắt nhắm chặt, trong đầu hỗn độn, một lúc sau lại lật người, nằm nghiêng, hai tay gác lên sườn mặt, dáng vẻ đáng thương như chú mèo bị bỏ rơi.
Thiếu niên lẩm bẩm, giọng nói nhẹ như gió, anh gật nhẹ rồi hơi dừng lại.
“Cố... Ẩn, em... anh...”
Chi Đạo nghe không rõ: "Cái gì anh? Cái gì em?...”
Cô đứng từ trên cao nhìn xuống anh, Minh Bạch mặc một cái áo thun màu đen cổ đứng ngắn tay, cần cổ thon dài, lỗ tai bị men rượu làm cho hồng rực. Sườn mặt trắng bệch là thứ duy nhất lóe sáng trong đêm đen.
Chi Đạo bất lực thở dài nói: “Say đến mức không nói năng rõ ràng nữa rồi.” Cô cúi đầu, vô tình nhìn lướt qua đồng hồ trên cánh tay, đôi mắt bỗng dưng trừng to, mắng người đang nằm trên mặt đất một câu vang dội “Nhóc thối”, rồi nhanh chân dời đi.
Sau đó, Lý Anh hỏi cô tại sao lại đi lâu như vậy. Cô nói mình tiện thể đi dạo chơi bên ngoài một vòng. Vài phút sau, cô lại nói chuyện với Lý Anh.
“Mẹ, lúc đó con đi đưa túi đồ ăn, kết quả đến nhà thì chỉ thấy có mỗi mình Minh Bạch ở nhà thôi. Hơn nữa trong nhà còn không có sắm sửa đồ đạc gì cả, chẳng giống như đang chuẩn bị ăn Tết chút nào, quạnh quẽ thực sự.”
“Phải không? Mẹ không biết...” Lý Anh lắc đầu.
Bà lại nói: “Chuyện nhà người khác, con đừng quan tâm nhiều như vậy.”
Chi Đạo gật gật đầu: "Vâng.”
-
Sau đêm đó, Chi Đạo cảm thấy bản thân hình như bị mắc bệnh thần kinh.
Trước khi đi ngủ, lần đầu tiên Chi Đạo nảy sinh chút suy nghĩ liên tưởng vì chuyện ngày đó.
Thân thể thiếu niên thành thục thon dài, hơi thở mang đậm hương rượu thơm nồng, áo thun chất cotton quét qua mu bàn tay mẫn cảm. Cái cằm nhòn nhọn, hầu kết gợi cảm lộ rõ trên cần cổ trắng nõn. Hai đôi mắt đối diện nhìn nhau, nhiệt độ trên cánh tay rắn chắc đang chống sát bên cạnh gương mặt cô tỏa ra, nóng rực.
Nếu anh thật sự đè nặng trên người cô… Khuôn ngực rắn chắc kề sát bầu ngực vừa phát dục của cô, dùng trọng lượng thân thể đè lên người cô. Cô hẳn nên dùng hai tay để ngăn cách giữa hai người, nghiêng đầu né tránh ánh sáng bắt mắt trong đôi mắt anh. Lúc đó, phần sườn thịt trên cánh tay có thể đụng vào cơ bắp trên người anh qua một lớp quần áo, đồng thời bị anh ép xuống, tay đè lên vú.
Lại nhỡ may... Cô có thể cảm nhận được thứ đồ chơi giữa hai chân anh thì sao nhỉ? Cảm nhận được chúng đang chọc thẳng vào nơi riêng tư mềm mại ẩm ướt của cô thì phải làm sao bây giờ? Có lẽ anh sẽ nhân cơ hội say rượu, lấy lí do cơ thể khó chịu, không an phận vặn vẹo, cô nằm dưới người anh, bị buộc phải thừa nhận nhu tình mật ý do người thiếu niên bên trên cọ xát, liệu cô có thể phát ra hai ba tiếng rên rỉ yêu kiều không?
Có lẽ lúc đó cô sẽ nhắm mắt, nút cổ áo của Minh Bạch không biết bị ai cởi ra, làn da phía dưới cổ áo trắng nõn lõa lồ. Cái mũi của cô ghé sát lên chỗ hõm trên xương quai xanh ấm áp của anh, say mê mùi hương thoang thoảng trên người anh.
Lần đầu tiên Chi Đạo cảm nhận được khát vọng mê người, cũng là lần đâu tiên cô chịu đựng để thứ khát vọng đó quấy rối tâm trí.
Ngày hôm sau, Chi Đạo lại nghĩ, những liên tưởng mông lung đó chẳng qua chỉ là sự tò mò khát vọng đối với chuyện đó của một thiếu nữ đang trong tuổi dậy thì mà thôi, cô chỉ vì tò mò nên mới ảo tưởng có sự tiếp xúc thân mật với người khác phái. Lần đầu tiên bị nam sinh đè dưới người, trong lòng cô chắc chắn không thể nào bình lặng như nước được, nữ sinh cũng có quyền có ảo tưởng và nhu cầu “phương diện kia” mà. Hơn nữa Minh Bạch vốn là đối tượng ảo tưởng tốt nhất cho loại chuyện này, cô thấy chuyện này hết sức bình thường.
Suốt kỳ nghỉ đông, Chi Đạo không hề chủ động đi tìm Minh Bạch, cũng không nhắn cho anh tin nào. Cô cũng không muốn biết ngày hôm sau lúc thiếu niên tỉnh lại sẽ nghĩ như thế nào. Kỳ nghỉ đông qua đi, cô cũng dần quên mất sự kiện “bình thường” đó.
Chẳng qua, phiền não mới lại tìm tới. Học kỳ hai lớp 11, Chi Đạo phát hiện bệnh thần kinh của mình lại tái phát.
Ví dụ như, lúc sáng sớm cô thường theo thói quen mang thêm cho anh một hộp sữa bò. Lý Anh hỏi sao cô lại lấy hai hộp, không ngờ cô lại đột nhiên thấy chột dạ, còn nói dối: “Con cảm thấy một hộp không đủ để uống...”
Không nên như vậy. Chuyện này thì có cái gì mà phải chột dạ, cô có thể giải thích rõ ràng mọi chuyện, như vậy không tốt hơn sao? Vì thế, câu nói dối vừa ra khỏi miệng Chi Đạo đã vô cùng hối hận, cô luôn sợ hãi, sau khi mọi chuyện bị bại lộ, những phỏng đoán trong lòng cha mẹ cũng được chứng thực, đến lúc đó, cho dù cô có lý cũng không thể nói rõ.
Có khi Chi Đạo đến quầy bán quà vặt mua chút đồ ăn, không hiểu sao lại có một suy nghĩ vớ vẩn xoẹt qua đầu óc, khiến cô miệng nhanh hơn não hỏi Minh Bạch có cần mình giúp mua gì không. Ngay giây thứ hai sau khi Minh Bạch nói “Không cần”, Chi Đạo đã chìm trong ảo não, tự hỏi không biết vì sao mình lại muốn hỏi anh câu đó.
Cô biết rõ anh không ăn đồ ăn vặt, hai người cũng không nên nói những chuyện ngoài học tập, vậy mà cô lại cứ thuận miệng hỏi ra như vậy, trông có vẻ như cô rất quan tâm anh.
Lúc Minh Bạch chăm chú làm bài tập, làn da mỏng manh khiến các mạch máu xanh nổi lên rõ ràng, gân tay nhô cao, khớp xương sắc bén, mu bàn tay và cổ tay kết hợp nhịp nhàng. Chi Đạo chán ghét chính mình, tại sao lại phải quan sát kĩ càng đến thế? Tại sao cô luôn lơ đãng bị những bộ phận hoàn mỹ trên người anh hấp dẫn ánh mắt một cách dễ dàng đến vậy?
Lại vừa ngại mình chuyện bé xé ra to. Chẳng qua là khuỷu tay của anh vô tình đụng vào cánh tay cô, mà lại khiến trái tim cô lại tự dưng gia tốc. Càng phiền hơn là khi rõ ràng anh chỉ đi ngang qua mình, nhưng mùi hương trên người anh lại xảo trá len lỏi vào những góc sâu nhất trong linh hồn cô.
Những hành vi mất mặt đó, từng cái từng cái, giống như dấu hiệu báo trước thành trì phòng thủ kiên cố của cô sắp thất thủ, khiến Chi Đạo hít thở không thông. Nội tâm cô không ngừng xôn xao vì những hành vi mơ mơ hồ hồ nhưng lại mang theo sự quyến rũ mà chính Minh Bạch cũng không tự biết. Chi Đạo bị Minh Bạch quyến rũ đến mê mẩn làm ra mấy hành vi ngu xuẩn!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.