Chương 41:
Tam Đồng Ngạn
27/02/2024
Hoa hồng đẹp diễm lệ nhưng lại có gai, con người khát vọng vẻ đẹp của chúng đồng thời cũng sợ sự đau đớn do những chiếc gai mang lại.
-
Tiết thể dục còn chưa kết thúc, bầu trời đột nhiên đổ mưa. Chi Đạo không mang ô, đành lấy tay che trên đầu, cùng Từ Oánh chạy đi tìm chỗ trú. Hai người vừa nói vừa cười, còn tiện thể oán trách ông trời.
“A a a! Từ Oánh! Chạy mau! Ha ha ha... Nếu không, hai chúng ta ở lại dầm mưa một lát, chờ đến khi bị cảm thì chúng ta cùng đến xin giáo viên cho về nhà nghỉ ốm...”
“Chi Đạo, đi ngủ đi.” Từ Oánh cũng đang bận chạy, đôi mắt mơ hồ nhìn cô.
“?”
Cô ta vỗ vỗ lên vai Chi Đạo: "Ngủ đi, trong mơ cái gì cũng có.”
Đến lúc chạy về đến phòng học, áo đồng phục ngắn tay mùa hè của Chi Đạo đã ướt đẫm, vạt áo dán sát người, hình dáng nội y mơ hồ lộ ra. Mùa này thời tiết cũng vừa phải, không nóng không lạnh, nhưng một khi trời đổ mưa, không khí sẽ tụt xuống vài độ, Chi Đạo hắt xì hai cái.
Cô vội dùng tay che mũi, chợt ra mình vẫn còn cái áo khoác để ở chỗ ngồi, vội vàng tạm biệt Từ Oánh, chạy về chỗ ngồi của mình.
Minh Bạch còn chưa về lớp. Lúc lớp cô học thể dục, Chi Đạo cũng không thấy anh ở sân thể dục, cô còn tưởng anh vẫn luôn ở trong phòng học chăm chỉ học tập.
Chi Đạo cầm lấy áo khoác đồng phục được vắt trên ghế ngồi, nhanh nhẹn xỏ tay áo.
Quái lạ! Sao cái tay áo của áo khoác này lại dài như vậy? Cô phải duỗi kéo tay áo lên một lúc mới thò được bàn tay ra ngoài, đến khi tay phải cầm lấy khóa kéo cô mới phát hiện cái này có hơi không thích hợp. Ấm áp thơm tho, khiến cơ thể vừa bị nước mưa xối cho lạnh run của cô lập tức ấm áp . Cô nhìn vạt áo khoác dài tới tận đầu gối, lặng lẽ đưa tay áo lên chóp mũi.
Chính là mùi vị này.
Mùi thơm quen thuộc xộc thẳng vào xoang mũi, một giây khi mùi hương này được hít vào lá phổi, đôi chân Chi Đạo phát run, trái tim đập bang bang như đang khiêu vũ.
Chi Đạo vội vã cởi chiếc áo khoác đang mặc trên người ra, hoảng loạn vo nó thành một cục, ôm chặt trong tay. Cô nghiêng đầu, nhìn sang phải, chủ nhân của chỗ ngồi đó vẫn chưa trở về.
Cô quay đầu lại, đôi tay vẫn ôm chặt cục áo khoác, gương mặt trong chốc lát biến thành màu đỏ bừng. Sau đó, cái đầu nho nhỏ của Chi Đạo chậm rãi vùi vào bên trong cục áo khoác, chóp mũi chạm vào mặt lông xù xù của vật liệu may mặc.
Chi Đạo biết, mùi hương này không phải mùi trên người cô. Nhưng cố tình cô lại cứ...
Sau lưng Chi Đạo, có người không tiếng động bước lại gần, hơi tiến lên trước nhìn xuống thiếu nữ đang chôn cả gương mặt trong quần áo của mình. Minh Bạch đứng lặng yên không một tiếng động, quan sát một lúc lâu. Sau một hồi, anh mới kéo ghế ra, ngồi xuống, nghiêng người sát sang bên trái, hỏi.
“Quần áo của tôi rất thơm?”
Chi Đạo bị bắt quả tang ngay tại trận, chân tay luống cuống hoảng loạn buông cái áo khoác ra, chỉ dám liếc nhìn anh một cái cực nhanh: "Không phải, vừa này tôi không cẩn thận mặc nhầm áo khoác của cậu. Lúc đó tôi cũng không xác định được rõ lắm, nên muốn ngửi thử một chút, xem thử có phải hay không...”
Minh Bạch chống tay phải lên mặt bàn, bàn tay ôm lấy khuôn mặt, nghiêng đầu nhìn cô.
Thiếu niên lại nói: “Lần trước cậu cũng ngửi quần áo của tôi như vậy.”
Chi Đạo chỉ muốn chết. Ngay lập tức!
Từ sân thể dục rộng lớn đi đến khu dạy học nhất định phải đi qua một tòa nhà ba tầng. Người đứng trên tòa nhà đó có thể nhìn rõ mọi quang cảnh dưới sân thể dục và các tòa nhà khác trong trường. Ngày mưa hôm đó, cô đứng dưới sân thể dục rộng lớn, trú mưa ngửi quần áo.
Chi Đạo nhớ lại tâm tình của mình lúc đó, cô vừa cảm thấy thẹn thùng khi lén lút ngửi quần áo của người khác, tâm trạng như kẻ trộm vừa sợ sệt bị bắt gặp vừa thấy may mắn nơi đó chỉ có mình cô. Nhưng chủ nhân của cái áo đó lại đang đứng ngay tầng ba của tòa nhà đối diện, vẻ mặt lạnh lùng hờ hững nhìn cô giống như một con chó, ngửi ngửi từ tay áo đến cổ áo, rồi còn vùi cả khuôn mặt vào, có lẽ anh còn chứng kiến vẻ mặt thỏa mãn đến nhắm mắt của cô.
Tuyệt. Chi Đạo khống chế không được, trái tim kịch liệt run rẩy.
“Cậu đừng nghĩ nhiều. Tôi chỉ có hơi cuồng mùi hương thôi.” Tay cô run rẩy như mắc bệnh parkinson.
“Nghiện mùi hương của tôi?” Minh Bạch hỏi.
Minh Bạch giải thích như vậy cũng không sai, nhưng mà sao cô nghe cứ thấy quái quái. Chi Đạo cầm chiếc áo khoác, đẩy về bên bàn của anh: "Sao áo khoác của cậu lại ở trên bàn tôi?”
“Không biết.” Anh chậm rãi mặc chiếc áo khoác vào: "Có khả năng lúc trước quá vội nên để sai chỗ thôi.”
Chi Đạo muốn hắt xì một cái, cô vội dùng tay che miệng, quay mặt vào bức tường, nhẹ nhàng hắt xì một cái. Rồi lại nhanh chóng lấy áo khoác đồng phục được cất trong ngăn bàn mình ra, mặc vào, cảm giác ấm áp dễ chịu lan tỏa khắp cơ thể.
Hết tiết hóa, Minh Bạch đi ra ngoài. Nhạc Di ngồi phía sau Chi Đạo vươn người tới, vỗ vỗ vai cô ý bảo cô xoay người, vẻ mặt đầy vẻ tò mò bát quái.
“Chi Đạo.” Cô ấy nhỏ giọng nói: "Có phải Minh Bạch thích cậu không?”
“Gì?” Chi Đạo kinh ngạc nhíu mày.
“Không phải tiết thể dục vừa rồi đang học thì trời mưa sao. Tớ thấy Minh Bạch nhìn thấy cậu hắt xì lúc lên cầu thang nên cố ý ném cái áo khoác của cậu ấy lên bàn cậu đó.” Cô ấy làm mặt quỷ: "Có phải Minh Bạch sợ cậu sinh bệnh không?”
“Sao có thể! Cậu nhìn lầm rồi.” Chi Đạo xua xua tay, quay người lại: "Tớ tiếp tục làm bài tập đây.”
Nhưng cả một phút sau đó cũng không có một chữ nào được viết trên giấy. Chi Đạo nhìn chằm chằm trang giấy, tờ giấy trắng với những dòng kẻ màu xanh lơ, tay phải cầm bút cứ chần chừ mãi không hạ xuống.
Minh Bạch, thích cô? Anh nói, anh vội vàng nên đặt áo nhầm chỗ.
Chi Đạo lại nghĩ tới chuyện mấy ngày hôm trước. Cô nghe anh giảng đề, vì quá mức chăm chú nên không để ý tới những thứ khác. Lúc đó, Chi Đạo nghiêm túc ngẩn người tự suy ngẫm, trong đầu lướt qua vô số câu hỏi, ngòi bút chống dưới cằm, ánh mắt ngốc ngốc nhìn đề thi.
Lúc đó, Minh Bạch vươn tay quơ quơ trước mặt cô, cô cũng không để ý đến. Không ngờ anh lại đột nhiên véo má cô, nhẹ nhàng kéo cô quay sang, hai giây sau mới buông ra, dịu dàng hỏi cô.
“Còn đang suy nghĩ?”
Chỗ bị đụng vào trên gương mặt như vừa bị muỗi cắn. Ngứa, đỏ. Nhìn ngón tay anh đã đặt lại trên giấy, Chi Đạo cúi đầu: "Ừm. Không nghĩ ra.”
“Vậy tôi nói lại một lần.”
-
Rốt cuộc Minh Bạch muốn làm gì? Không phải anh là thiếu niên cao lãnh quái gở sao? Sao anh lại làm những động tác đó với cô? Chẳng lẽ anh thật sự có ý với cô?
Chi Đạo ôm gối nằm trên giường, đôi mắt vô thần nhìn chằm chằm không trung, yên lặng nghĩ ngợi.
-
Tiết thể dục còn chưa kết thúc, bầu trời đột nhiên đổ mưa. Chi Đạo không mang ô, đành lấy tay che trên đầu, cùng Từ Oánh chạy đi tìm chỗ trú. Hai người vừa nói vừa cười, còn tiện thể oán trách ông trời.
“A a a! Từ Oánh! Chạy mau! Ha ha ha... Nếu không, hai chúng ta ở lại dầm mưa một lát, chờ đến khi bị cảm thì chúng ta cùng đến xin giáo viên cho về nhà nghỉ ốm...”
“Chi Đạo, đi ngủ đi.” Từ Oánh cũng đang bận chạy, đôi mắt mơ hồ nhìn cô.
“?”
Cô ta vỗ vỗ lên vai Chi Đạo: "Ngủ đi, trong mơ cái gì cũng có.”
Đến lúc chạy về đến phòng học, áo đồng phục ngắn tay mùa hè của Chi Đạo đã ướt đẫm, vạt áo dán sát người, hình dáng nội y mơ hồ lộ ra. Mùa này thời tiết cũng vừa phải, không nóng không lạnh, nhưng một khi trời đổ mưa, không khí sẽ tụt xuống vài độ, Chi Đạo hắt xì hai cái.
Cô vội dùng tay che mũi, chợt ra mình vẫn còn cái áo khoác để ở chỗ ngồi, vội vàng tạm biệt Từ Oánh, chạy về chỗ ngồi của mình.
Minh Bạch còn chưa về lớp. Lúc lớp cô học thể dục, Chi Đạo cũng không thấy anh ở sân thể dục, cô còn tưởng anh vẫn luôn ở trong phòng học chăm chỉ học tập.
Chi Đạo cầm lấy áo khoác đồng phục được vắt trên ghế ngồi, nhanh nhẹn xỏ tay áo.
Quái lạ! Sao cái tay áo của áo khoác này lại dài như vậy? Cô phải duỗi kéo tay áo lên một lúc mới thò được bàn tay ra ngoài, đến khi tay phải cầm lấy khóa kéo cô mới phát hiện cái này có hơi không thích hợp. Ấm áp thơm tho, khiến cơ thể vừa bị nước mưa xối cho lạnh run của cô lập tức ấm áp . Cô nhìn vạt áo khoác dài tới tận đầu gối, lặng lẽ đưa tay áo lên chóp mũi.
Chính là mùi vị này.
Mùi thơm quen thuộc xộc thẳng vào xoang mũi, một giây khi mùi hương này được hít vào lá phổi, đôi chân Chi Đạo phát run, trái tim đập bang bang như đang khiêu vũ.
Chi Đạo vội vã cởi chiếc áo khoác đang mặc trên người ra, hoảng loạn vo nó thành một cục, ôm chặt trong tay. Cô nghiêng đầu, nhìn sang phải, chủ nhân của chỗ ngồi đó vẫn chưa trở về.
Cô quay đầu lại, đôi tay vẫn ôm chặt cục áo khoác, gương mặt trong chốc lát biến thành màu đỏ bừng. Sau đó, cái đầu nho nhỏ của Chi Đạo chậm rãi vùi vào bên trong cục áo khoác, chóp mũi chạm vào mặt lông xù xù của vật liệu may mặc.
Chi Đạo biết, mùi hương này không phải mùi trên người cô. Nhưng cố tình cô lại cứ...
Sau lưng Chi Đạo, có người không tiếng động bước lại gần, hơi tiến lên trước nhìn xuống thiếu nữ đang chôn cả gương mặt trong quần áo của mình. Minh Bạch đứng lặng yên không một tiếng động, quan sát một lúc lâu. Sau một hồi, anh mới kéo ghế ra, ngồi xuống, nghiêng người sát sang bên trái, hỏi.
“Quần áo của tôi rất thơm?”
Chi Đạo bị bắt quả tang ngay tại trận, chân tay luống cuống hoảng loạn buông cái áo khoác ra, chỉ dám liếc nhìn anh một cái cực nhanh: "Không phải, vừa này tôi không cẩn thận mặc nhầm áo khoác của cậu. Lúc đó tôi cũng không xác định được rõ lắm, nên muốn ngửi thử một chút, xem thử có phải hay không...”
Minh Bạch chống tay phải lên mặt bàn, bàn tay ôm lấy khuôn mặt, nghiêng đầu nhìn cô.
Thiếu niên lại nói: “Lần trước cậu cũng ngửi quần áo của tôi như vậy.”
Chi Đạo chỉ muốn chết. Ngay lập tức!
Từ sân thể dục rộng lớn đi đến khu dạy học nhất định phải đi qua một tòa nhà ba tầng. Người đứng trên tòa nhà đó có thể nhìn rõ mọi quang cảnh dưới sân thể dục và các tòa nhà khác trong trường. Ngày mưa hôm đó, cô đứng dưới sân thể dục rộng lớn, trú mưa ngửi quần áo.
Chi Đạo nhớ lại tâm tình của mình lúc đó, cô vừa cảm thấy thẹn thùng khi lén lút ngửi quần áo của người khác, tâm trạng như kẻ trộm vừa sợ sệt bị bắt gặp vừa thấy may mắn nơi đó chỉ có mình cô. Nhưng chủ nhân của cái áo đó lại đang đứng ngay tầng ba của tòa nhà đối diện, vẻ mặt lạnh lùng hờ hững nhìn cô giống như một con chó, ngửi ngửi từ tay áo đến cổ áo, rồi còn vùi cả khuôn mặt vào, có lẽ anh còn chứng kiến vẻ mặt thỏa mãn đến nhắm mắt của cô.
Tuyệt. Chi Đạo khống chế không được, trái tim kịch liệt run rẩy.
“Cậu đừng nghĩ nhiều. Tôi chỉ có hơi cuồng mùi hương thôi.” Tay cô run rẩy như mắc bệnh parkinson.
“Nghiện mùi hương của tôi?” Minh Bạch hỏi.
Minh Bạch giải thích như vậy cũng không sai, nhưng mà sao cô nghe cứ thấy quái quái. Chi Đạo cầm chiếc áo khoác, đẩy về bên bàn của anh: "Sao áo khoác của cậu lại ở trên bàn tôi?”
“Không biết.” Anh chậm rãi mặc chiếc áo khoác vào: "Có khả năng lúc trước quá vội nên để sai chỗ thôi.”
Chi Đạo muốn hắt xì một cái, cô vội dùng tay che miệng, quay mặt vào bức tường, nhẹ nhàng hắt xì một cái. Rồi lại nhanh chóng lấy áo khoác đồng phục được cất trong ngăn bàn mình ra, mặc vào, cảm giác ấm áp dễ chịu lan tỏa khắp cơ thể.
Hết tiết hóa, Minh Bạch đi ra ngoài. Nhạc Di ngồi phía sau Chi Đạo vươn người tới, vỗ vỗ vai cô ý bảo cô xoay người, vẻ mặt đầy vẻ tò mò bát quái.
“Chi Đạo.” Cô ấy nhỏ giọng nói: "Có phải Minh Bạch thích cậu không?”
“Gì?” Chi Đạo kinh ngạc nhíu mày.
“Không phải tiết thể dục vừa rồi đang học thì trời mưa sao. Tớ thấy Minh Bạch nhìn thấy cậu hắt xì lúc lên cầu thang nên cố ý ném cái áo khoác của cậu ấy lên bàn cậu đó.” Cô ấy làm mặt quỷ: "Có phải Minh Bạch sợ cậu sinh bệnh không?”
“Sao có thể! Cậu nhìn lầm rồi.” Chi Đạo xua xua tay, quay người lại: "Tớ tiếp tục làm bài tập đây.”
Nhưng cả một phút sau đó cũng không có một chữ nào được viết trên giấy. Chi Đạo nhìn chằm chằm trang giấy, tờ giấy trắng với những dòng kẻ màu xanh lơ, tay phải cầm bút cứ chần chừ mãi không hạ xuống.
Minh Bạch, thích cô? Anh nói, anh vội vàng nên đặt áo nhầm chỗ.
Chi Đạo lại nghĩ tới chuyện mấy ngày hôm trước. Cô nghe anh giảng đề, vì quá mức chăm chú nên không để ý tới những thứ khác. Lúc đó, Chi Đạo nghiêm túc ngẩn người tự suy ngẫm, trong đầu lướt qua vô số câu hỏi, ngòi bút chống dưới cằm, ánh mắt ngốc ngốc nhìn đề thi.
Lúc đó, Minh Bạch vươn tay quơ quơ trước mặt cô, cô cũng không để ý đến. Không ngờ anh lại đột nhiên véo má cô, nhẹ nhàng kéo cô quay sang, hai giây sau mới buông ra, dịu dàng hỏi cô.
“Còn đang suy nghĩ?”
Chỗ bị đụng vào trên gương mặt như vừa bị muỗi cắn. Ngứa, đỏ. Nhìn ngón tay anh đã đặt lại trên giấy, Chi Đạo cúi đầu: "Ừm. Không nghĩ ra.”
“Vậy tôi nói lại một lần.”
-
Rốt cuộc Minh Bạch muốn làm gì? Không phải anh là thiếu niên cao lãnh quái gở sao? Sao anh lại làm những động tác đó với cô? Chẳng lẽ anh thật sự có ý với cô?
Chi Đạo ôm gối nằm trên giường, đôi mắt vô thần nhìn chằm chằm không trung, yên lặng nghĩ ngợi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.