Chương 42:
Tam Đồng Ngạn
27/02/2024
Sau đó, kỳ thi tháng đầu tiên kết thúc, Chi Đạo lại nhìn thấy Minh Bạch đứng cùng một chỗ với Mạt Hà. Anh đứng trên bục giảng ngoan ngoãn nghe những lời Mạt Hà đang nói, hình như hai người họ đang sắp xếp chuyện gì đó. Ánh mắt Minh Bạch nhìn Mạt Hà khi đó giống như ẩn chứa cả trăm loại thâm tình, mà vài lọn tóc của Mạt Hà còn đang rũ trên cổ tay anh.
Mạt Hà có một mái tóc dài, cuộn sóng rất xinh đẹp.
Chi Đạo cúi đầu bắt đầu học thuộc từ đơn tiếng Anh, ngón tay vươn ra sau vành tay, úp nó lại, che lỗ tai, cô nhắm mắt lẩm nhẩm.
“excellent, tuyệt vời. cooperation, hợp tác...”
Kỳ thật, lần đó để áo khoác sai vị trí đúng là vì Minh Bạch nhìn thấy cô hắt xì nên mới cố ý làm vậy. Anh sợ cô bị cảm, bởi vì lúc cô bị cảm, tiếng xì mũi của cô khiến anh ghê tởm. Véo má cô là bởi vì anh chê cô ngu ngốc, làm vậy để xả cơn tức giận. Mà bản thân cô thì lại cho đó thành những hành động thân mật. Lại tự mình đa tình.
Đã cảnh cáo bản thân là đừng suốt ngày suy nghĩ linh tinh!
Mỗi tháng, Lý Anh đều lải nhải cảnh cáo cô một lần: "Chi Đạo, đi học thì phải có dáng vẻ của học sinh. Nếu con dám yêu đương, con thử xem mẹ có dám đánh gãy chân con không.”
Chi Đạo với Minh Bạch, vốn là hai đường thẳng song song không có khả năng giao nhau. Cô rất phiền phức, Minh Bạch cũng sẽ không thích cô. Nhưng anh luôn làm ra những hành động mờ ám dịu dàng. Cô không muốn lọt vào cái bẫy dịu dàng của anh, để mặc anh bài bố, rồi lại tự mâu thuẫn tức giận với chính mình. Cô hẳn là nên đặt trọng tâm lên việc học tập. Chi Đạo cũng cảm thấy rất phiền, cô không muốn quá thân thiết với Minh Bạch.
Chi Đạo gập quyển vở ghi chép từ đơn lại, nghiêng mặt nhìn các thiếu niên đang chơi bóng rổ trong tiết thể dục dưới lầu.
-
“Minh Bạch. Hôm nay tôi đã đồng ý đi về với Từ Oánh rồi. Xin lỗi.” Thứ sáu, tan học, Chi Đạo nói với anh.
Minh Bạch tạm dừng một chút: "Chuyện gì?”
“... Cậu ấy muốn đi dạo cửa hàng trang sức. Tôi đã đồng ý đi cùng cậu ấy.” Cô chột dạ, nhưng lại không rõ vì sao mình phải chột dạ.
Đúng là Chi Đạo không muốn cùng đi về nhà với anh nữa, những luôn cảm thấy chuyện này rất khó để mở miệng. Nhưng lần này cô thật sự không lừa anh. Chi Đạo nhớ lại lần trước, anh cũng chọn đi cùng Mạt Hà, bỏ cô về nhà một mình, lần đó cô còn chưa thèm hỏi anh nguyên nhân đâu, giờ anh lấy tư cách gì mà quản cô.
Minh Bạch gật đầu: "Ừ.”
Từ Oánh sóng vai đi cùng cô, ngồi xe buýt đi đến trung tâm thành phố. Cô ta cầm vòng treo, cả người lắc lư xiêu xiêu vẹo vẹo, nói chuyện với Chi Đạo.
“Chi Đạo. Kỳ thật có chuyện này tớ vẫn luôn muốn hỏi, cậu đi cùng Minh Bạch lúc tan học từ khi nào thế? Cậu có biết, mãi đến tận bây giờ tớ mới nghe thấy tin này, cậu có còn xem tớ là bạn không thế? Dám giấu tớ chuyện lớn như vậy?”
“Không phải. Chuyện này có lớn gì chứ? Tớ chỉ cảm thấy không cần thiết phải nói thôi. Cậu ấy là bạn học lại còn là bạn cùng bàn với tớ, chung đường thì đi cùng nhau thôi.” Chi Đạo trả lời cô ta.
“Nếu là những người khác thì tớ cũng không thấy kinh ngạc vậy đâu. Mấu chốt là người đó là Minh Bạch đấy. Không phải bình thường cậu ấy không để ý tới người khác sao? Kiểu như con sói cô độc ấy.” Từ Oánh cười: "Chẳng qua Chi Đạo à, cậu yên tâm, tớ sẽ không suy nghĩ vớ vẩn đâu. Dù sao Minh Bạch cũng không thích cậu, tớ cũng không phải người thích bịa chuyện nói xấu.”
“Vì sao cậu ấy lại không thích tớ?”
Từ Oánh sửng sốt một chút, lại nói: “Giống như lúc nào làm bài cậu ấy cũng đều lựa chọn cách giải tối ưu nhất. Chuyện tình cảm cũng như vậy thôi, nhiều người theo đuổi cậu ấy như vậy, đương nhiên là cậu ấy phải chọn người ưu tú nhất trong số bọn họ chứ. Dạng con trai giống như Minh Bạch ấy, đều là kiểu mắt cao hơn đầu. Mặc dù bình thường cậu ấy thích ở một mình, nhưng thật ra cậu ấy là kiểu người khá nhiệt tình nên mới có nhiều người hiểu lầm. Tớ cũng là sau khi hiểu biết cậu ấy mới phát hiện, chứ người không hiểu tính cách của cậu ấy, rất dễ suy nghĩ vớ vẩn, cảm thấy cậu ấy có ý với mình.”
“Chi Đạo, chắc cậu cũng biết cái gì gọi là phong độ thân sĩ chứ?” Cô ấy chỉ chỉ bản thân: "Cậu ấy chính là kiểu người như vậy.”
Chi Đạo nhìn chằm chằm Từ Oánh.
Từ Oánh điên rồi? Cô ta bị Minh Bạch tẩy não rồi sao? Xem ra cô ta chưa từng cảm nhận sự khủng bố đến từ cái thói ở sạch biến thái của anh, cũng chưa từng chịu đau đớn khi bị dao cắt qua da thịt. Thiếu niên biến thái thích máu me như vậy làm sao có thể có phong độ thân sĩ? Ừm... Dù sau đó, anh cũng biểu hiện khá tốt. Cô nhất thời không biết nên dùng từ nào để miêu tả tính cách của anh.
Chi Đạo có cảm giác, Minh Bạch là một màn sương mù, cô không thể nhìn rõ ý nghĩ chân chính ẩn sâu trong màn sương đó.
“Cậu ấy thật sự đã từng giúp rất nhiều người học bổ túc?” Chi Đạo hỏi.
“Cậu còn không tin hả?” Từ Oánh lấy di động ra, chọn một cái nick QQ của nữ sinh nào đó, chọn trang cá nhân của người đó, tìm những bài đăng từ ba năm trước. Lại nói.
“Đây là bạn học cùng cấp hai với tớ, cậu ấy ngồi bên cạnh Minh Bạch. Có một đoạn thời gian Minh Bạch giúp cậu học bổ túc, cậu ấy liền nhân cơ hội chụp lén một bức ảnh, đăng trên vòng bạn bè. Còn ghi một đoạn caption nói cái gì mà Minh Bạch thật là lợi hại sao cậu ấy lại ngu như vậy...”
Chi Đạo nhìn ảnh chụp tối tăm, trong ảnh có sách bài tập, có bài thi, còn có cả cánh tay nhỏ gầy của nữ sinh. Và một bàn tay thon dài to rộng đặc trưng của nam giới, giữa cổ tay của bàn tay đó, có một nốt ruồi nhỏ.
“Thì ra cậu ấy lại là người tốt như vậy, còn giúp người khác học bổ túc. Khá tốt.” Chi Đạo cười, chỉ dám nhìn lướt qua tấm ảnh một chút rồi quay mặt đi.
Cô lại nói: “Từ Oánh, thì ra cậu còn là bạn học cùng cấp hai với Minh Bạch. Cậu cũng giấu tớ.”
Từ Oánh cười: "Cái này không cần thiết phải nói mà.”
Hừ, đồ khốn kiếp. Rõ ràng anh đã nói chỉ dạy bổ túc cho mỗi mình cô. Và cô lại ngu ngốc tin vào lời nói dối đó.
Minh Bạch không thích cô, anh thích người có mái tóc dài. Lần này, xem như Chi Đạo đã hiểu rõ ý đồ của Minh Bạch.
Minh Bạch nói dối khiến cô cho rằng mình là duy nhất. Minh Bạch dùng các hành động tiếp xúc cơ thể mờ ám để khiến cô cho rằng trong lòng anh cô khác những người khác. Minh Bạch dùng lòng nhiệt tình để bao che cho cái ý tưởng ác độc một chân đạp nhiều thuyền của mình.
Bởi vì Minh Bạch bẩm sinh đã có ưu thế hơn người. Anh chỉ sử dụng một ít chiêu trò đã khiến nữ sinh dễ dàng luân hãm, chìm trong suy nghĩ mơ mộng với anh. Nhưng những hành động đó chẳng có ý nghĩa gì sất, chẳng qua là Minh Bạch chỉ cảm thấy thích thú khi được thỏa mãn tâm lý ưu việt của mình mà thôi.
Minh Bạch một lần lại một lần câu dẫn cô. Có lẽ những người xinh đẹp có tài thường không thể tránh mà muốn chứng minh hoặc thử xem mị lực của mình đến đâu. Mặc dù người đồng hành cùng anh trong tương lai nhất định không phải là Chi Đạo cô, nhưng anh thích thông qua những người khác phái này để thỏa mãn sự xuất chúng ưu tú của mình, hoặc là nếm thử cảm giác chinh phục người khác phái.
Vì vậy, chắc chắn là anh đã dạy kèm cho rất nhiều cô gái nhưng lại nói dối rằng cô là người duy nhất. Chi Đạo đoán, Minh Bạch đã nói điều tương tự này với mọi cô gái, bằng không tại sao anh phải nói dối? Chi Đạo nghĩ, quả nhiên các anh chàng đẹp trai đều là hậu duệ của hải vương.
Người thiếu niên có tâm tư quỷ quyệt này cũng giống như dao của anh. Sắc bén mà mỹ lệ.
Sau khi Chi Đạo phân tích kỹ càng, cô cảm thấy bầu trời dường như càng tối đen hơn một chút và đèn đường cũng xám xịt hơn mọi ngày.
Cô nghĩ, thật tốt khi cô không rơi vào cái bẫy ngọt ngào đó.
Chi Đạo không muốn tiếp tục bị tên khốn kiếp này câu dẫn. Cô muốn rời xa nguy hiểm, tránh xa anh.
___________________________________
Tam Tam: Trí tưởng tượng của Chi Đạo thật tốt... Không hổ là thiếu nữ đang tuổi thanh xuân. Minh Bạch, anh nghĩ như thế nào?
Minh Bạch: Đoán xem.
Đến bây giờ, thái độ của nam chính vẫn là ẩn số. Ngày mai sẽ để cho hai người họ ngủ trong nhà Minh Bạch một đêm đi.
Mạt Hà có một mái tóc dài, cuộn sóng rất xinh đẹp.
Chi Đạo cúi đầu bắt đầu học thuộc từ đơn tiếng Anh, ngón tay vươn ra sau vành tay, úp nó lại, che lỗ tai, cô nhắm mắt lẩm nhẩm.
“excellent, tuyệt vời. cooperation, hợp tác...”
Kỳ thật, lần đó để áo khoác sai vị trí đúng là vì Minh Bạch nhìn thấy cô hắt xì nên mới cố ý làm vậy. Anh sợ cô bị cảm, bởi vì lúc cô bị cảm, tiếng xì mũi của cô khiến anh ghê tởm. Véo má cô là bởi vì anh chê cô ngu ngốc, làm vậy để xả cơn tức giận. Mà bản thân cô thì lại cho đó thành những hành động thân mật. Lại tự mình đa tình.
Đã cảnh cáo bản thân là đừng suốt ngày suy nghĩ linh tinh!
Mỗi tháng, Lý Anh đều lải nhải cảnh cáo cô một lần: "Chi Đạo, đi học thì phải có dáng vẻ của học sinh. Nếu con dám yêu đương, con thử xem mẹ có dám đánh gãy chân con không.”
Chi Đạo với Minh Bạch, vốn là hai đường thẳng song song không có khả năng giao nhau. Cô rất phiền phức, Minh Bạch cũng sẽ không thích cô. Nhưng anh luôn làm ra những hành động mờ ám dịu dàng. Cô không muốn lọt vào cái bẫy dịu dàng của anh, để mặc anh bài bố, rồi lại tự mâu thuẫn tức giận với chính mình. Cô hẳn là nên đặt trọng tâm lên việc học tập. Chi Đạo cũng cảm thấy rất phiền, cô không muốn quá thân thiết với Minh Bạch.
Chi Đạo gập quyển vở ghi chép từ đơn lại, nghiêng mặt nhìn các thiếu niên đang chơi bóng rổ trong tiết thể dục dưới lầu.
-
“Minh Bạch. Hôm nay tôi đã đồng ý đi về với Từ Oánh rồi. Xin lỗi.” Thứ sáu, tan học, Chi Đạo nói với anh.
Minh Bạch tạm dừng một chút: "Chuyện gì?”
“... Cậu ấy muốn đi dạo cửa hàng trang sức. Tôi đã đồng ý đi cùng cậu ấy.” Cô chột dạ, nhưng lại không rõ vì sao mình phải chột dạ.
Đúng là Chi Đạo không muốn cùng đi về nhà với anh nữa, những luôn cảm thấy chuyện này rất khó để mở miệng. Nhưng lần này cô thật sự không lừa anh. Chi Đạo nhớ lại lần trước, anh cũng chọn đi cùng Mạt Hà, bỏ cô về nhà một mình, lần đó cô còn chưa thèm hỏi anh nguyên nhân đâu, giờ anh lấy tư cách gì mà quản cô.
Minh Bạch gật đầu: "Ừ.”
Từ Oánh sóng vai đi cùng cô, ngồi xe buýt đi đến trung tâm thành phố. Cô ta cầm vòng treo, cả người lắc lư xiêu xiêu vẹo vẹo, nói chuyện với Chi Đạo.
“Chi Đạo. Kỳ thật có chuyện này tớ vẫn luôn muốn hỏi, cậu đi cùng Minh Bạch lúc tan học từ khi nào thế? Cậu có biết, mãi đến tận bây giờ tớ mới nghe thấy tin này, cậu có còn xem tớ là bạn không thế? Dám giấu tớ chuyện lớn như vậy?”
“Không phải. Chuyện này có lớn gì chứ? Tớ chỉ cảm thấy không cần thiết phải nói thôi. Cậu ấy là bạn học lại còn là bạn cùng bàn với tớ, chung đường thì đi cùng nhau thôi.” Chi Đạo trả lời cô ta.
“Nếu là những người khác thì tớ cũng không thấy kinh ngạc vậy đâu. Mấu chốt là người đó là Minh Bạch đấy. Không phải bình thường cậu ấy không để ý tới người khác sao? Kiểu như con sói cô độc ấy.” Từ Oánh cười: "Chẳng qua Chi Đạo à, cậu yên tâm, tớ sẽ không suy nghĩ vớ vẩn đâu. Dù sao Minh Bạch cũng không thích cậu, tớ cũng không phải người thích bịa chuyện nói xấu.”
“Vì sao cậu ấy lại không thích tớ?”
Từ Oánh sửng sốt một chút, lại nói: “Giống như lúc nào làm bài cậu ấy cũng đều lựa chọn cách giải tối ưu nhất. Chuyện tình cảm cũng như vậy thôi, nhiều người theo đuổi cậu ấy như vậy, đương nhiên là cậu ấy phải chọn người ưu tú nhất trong số bọn họ chứ. Dạng con trai giống như Minh Bạch ấy, đều là kiểu mắt cao hơn đầu. Mặc dù bình thường cậu ấy thích ở một mình, nhưng thật ra cậu ấy là kiểu người khá nhiệt tình nên mới có nhiều người hiểu lầm. Tớ cũng là sau khi hiểu biết cậu ấy mới phát hiện, chứ người không hiểu tính cách của cậu ấy, rất dễ suy nghĩ vớ vẩn, cảm thấy cậu ấy có ý với mình.”
“Chi Đạo, chắc cậu cũng biết cái gì gọi là phong độ thân sĩ chứ?” Cô ấy chỉ chỉ bản thân: "Cậu ấy chính là kiểu người như vậy.”
Chi Đạo nhìn chằm chằm Từ Oánh.
Từ Oánh điên rồi? Cô ta bị Minh Bạch tẩy não rồi sao? Xem ra cô ta chưa từng cảm nhận sự khủng bố đến từ cái thói ở sạch biến thái của anh, cũng chưa từng chịu đau đớn khi bị dao cắt qua da thịt. Thiếu niên biến thái thích máu me như vậy làm sao có thể có phong độ thân sĩ? Ừm... Dù sau đó, anh cũng biểu hiện khá tốt. Cô nhất thời không biết nên dùng từ nào để miêu tả tính cách của anh.
Chi Đạo có cảm giác, Minh Bạch là một màn sương mù, cô không thể nhìn rõ ý nghĩ chân chính ẩn sâu trong màn sương đó.
“Cậu ấy thật sự đã từng giúp rất nhiều người học bổ túc?” Chi Đạo hỏi.
“Cậu còn không tin hả?” Từ Oánh lấy di động ra, chọn một cái nick QQ của nữ sinh nào đó, chọn trang cá nhân của người đó, tìm những bài đăng từ ba năm trước. Lại nói.
“Đây là bạn học cùng cấp hai với tớ, cậu ấy ngồi bên cạnh Minh Bạch. Có một đoạn thời gian Minh Bạch giúp cậu học bổ túc, cậu ấy liền nhân cơ hội chụp lén một bức ảnh, đăng trên vòng bạn bè. Còn ghi một đoạn caption nói cái gì mà Minh Bạch thật là lợi hại sao cậu ấy lại ngu như vậy...”
Chi Đạo nhìn ảnh chụp tối tăm, trong ảnh có sách bài tập, có bài thi, còn có cả cánh tay nhỏ gầy của nữ sinh. Và một bàn tay thon dài to rộng đặc trưng của nam giới, giữa cổ tay của bàn tay đó, có một nốt ruồi nhỏ.
“Thì ra cậu ấy lại là người tốt như vậy, còn giúp người khác học bổ túc. Khá tốt.” Chi Đạo cười, chỉ dám nhìn lướt qua tấm ảnh một chút rồi quay mặt đi.
Cô lại nói: “Từ Oánh, thì ra cậu còn là bạn học cùng cấp hai với Minh Bạch. Cậu cũng giấu tớ.”
Từ Oánh cười: "Cái này không cần thiết phải nói mà.”
Hừ, đồ khốn kiếp. Rõ ràng anh đã nói chỉ dạy bổ túc cho mỗi mình cô. Và cô lại ngu ngốc tin vào lời nói dối đó.
Minh Bạch không thích cô, anh thích người có mái tóc dài. Lần này, xem như Chi Đạo đã hiểu rõ ý đồ của Minh Bạch.
Minh Bạch nói dối khiến cô cho rằng mình là duy nhất. Minh Bạch dùng các hành động tiếp xúc cơ thể mờ ám để khiến cô cho rằng trong lòng anh cô khác những người khác. Minh Bạch dùng lòng nhiệt tình để bao che cho cái ý tưởng ác độc một chân đạp nhiều thuyền của mình.
Bởi vì Minh Bạch bẩm sinh đã có ưu thế hơn người. Anh chỉ sử dụng một ít chiêu trò đã khiến nữ sinh dễ dàng luân hãm, chìm trong suy nghĩ mơ mộng với anh. Nhưng những hành động đó chẳng có ý nghĩa gì sất, chẳng qua là Minh Bạch chỉ cảm thấy thích thú khi được thỏa mãn tâm lý ưu việt của mình mà thôi.
Minh Bạch một lần lại một lần câu dẫn cô. Có lẽ những người xinh đẹp có tài thường không thể tránh mà muốn chứng minh hoặc thử xem mị lực của mình đến đâu. Mặc dù người đồng hành cùng anh trong tương lai nhất định không phải là Chi Đạo cô, nhưng anh thích thông qua những người khác phái này để thỏa mãn sự xuất chúng ưu tú của mình, hoặc là nếm thử cảm giác chinh phục người khác phái.
Vì vậy, chắc chắn là anh đã dạy kèm cho rất nhiều cô gái nhưng lại nói dối rằng cô là người duy nhất. Chi Đạo đoán, Minh Bạch đã nói điều tương tự này với mọi cô gái, bằng không tại sao anh phải nói dối? Chi Đạo nghĩ, quả nhiên các anh chàng đẹp trai đều là hậu duệ của hải vương.
Người thiếu niên có tâm tư quỷ quyệt này cũng giống như dao của anh. Sắc bén mà mỹ lệ.
Sau khi Chi Đạo phân tích kỹ càng, cô cảm thấy bầu trời dường như càng tối đen hơn một chút và đèn đường cũng xám xịt hơn mọi ngày.
Cô nghĩ, thật tốt khi cô không rơi vào cái bẫy ngọt ngào đó.
Chi Đạo không muốn tiếp tục bị tên khốn kiếp này câu dẫn. Cô muốn rời xa nguy hiểm, tránh xa anh.
___________________________________
Tam Tam: Trí tưởng tượng của Chi Đạo thật tốt... Không hổ là thiếu nữ đang tuổi thanh xuân. Minh Bạch, anh nghĩ như thế nào?
Minh Bạch: Đoán xem.
Đến bây giờ, thái độ của nam chính vẫn là ẩn số. Ngày mai sẽ để cho hai người họ ngủ trong nhà Minh Bạch một đêm đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.