Điên Cuồng Yêu Em

Chương 47:

Tam Đồng Ngạn

27/02/2024

Sáng sớm, ánh mặt trời dịu dàng ló rạng. Ánh nắng xuyên qua khe hở từ kẽ rèm, nghịch ngợm chạy nhảy khắp mặt đất, nhẹ nhàng bò lên cánh tay trơn bóng của thiếu nữ, lại rón ra rón rén kéo dài khắp mặt đất. Bức tường chìm trong bóng tối phản chiếu một vệt sáng bạc trắng.

Mí mắt Chi Đạo động động, đồng hồ sinh học đúng giờ đánh thức cô khỏi giấc mộng ngọt ngào. Cô duỗi eo lười, mí mắt từ từ mở to, trần nhà tối màu đập vào mắt. Chi Đạo nghiêng đầu, nhìn thấy chiếc áo đồng phục và cái áo ngực hồng nhạt lẳng lặng nằm trên mặt đất.

Chi Đạo đơ người, nhìn chằm chằm chúng ba giây. Trái tim bắt đầu bất tri bất giác mà đập nhanh như nhảy điệu cha cha cha. Cô cúi đầu, chiếc áo đang đắp trên người mình là một cái áo to rộng thuộc về nam sinh.

Một chú chim đậu ngoài cửa sổ vui vẻ hót mừng buổi sáng. Âm thanh cuộc sống truyền từ bên trái sang bên phải, vang vọng khắp nơi. Chi Đạo còn mơ hồ nghe thấy tiếng rao bán của các sạp hàng rong bên ngoài tiểu khu.

Cửa nhà đột nhiên phát ra tiếng động. Chi Đạo siết chặt chiếc áo dài trên người, dùng nó bao bọc cơ thể chặt chẽ, mùi hương thơm mát trên người Minh Bạch xộc thẳng vào xoang mũi.

Minh Bạch đặt bánh bao và sữa đậu nành lên bàn, xoay người nhìn cô: "Ăn xong rồi đi học.”

Chi Đạo không dám nhìn thẳng vào mắt Minh Bạch. Mí mắt thiếu nữ rũ xuống, che khuất một nửa tròng mắt, ngón chân cuộn tròn, cẳng chân co lên, thu gần vào cơ thể. Chi Đạo thấy vẻ mặt Minh Bạch vẫn lạnh nhạt bình tĩnh, trong bụng cô lại quay cuồng đủ các loại câu hỏi. Nhưng cô lại không dám mở miệng hỏi bất kì câu nào, chỉ nhỏ giọng, lí nhí một câu: "Ừ… Cảm ơn.”

Cô biết tất cả chuyện này đều là do thói quen xấu của mình gây ra. Lúc này Chi Đạo cũng mơ hồ nhớ lại, rốt cuộc nửa đêm hôm qua cô đã làm cái gì. Thoát y, còn thoát rất nhanh, tốc độ còn nhanh hơn cả hỏa tiễn. Nhưng nếu sáng ra ngủ dậy không có cái áo nam trên người, thì cô cũng không đến mức hoảng loạn như vậy.

Minh Bạch nhìn thấy rồi. Ngoại trừ bản thân mình, chưa có ai từng nhìn qua bộ ngực đang trong thời kỳ phát dục của cô. Bộ phận riêng tư mẫn cảm thứ hai trên cơ thể Chi Đạo, không ngờ lại bị Minh Bạch nhìn thấy. Chết một cái là người này vừa không phải bạn trai tương lai của cô càng không có khả năng biến thành chồng cô. Không ngờ, lại vì một tình huống vớ vẩn vô tình xảy ra khiến anh nhìn thấy toàn bộ phần trên cơ thể lõa lồ của cô.

Chi Đạo chỉ cần tưởng tượng đến cảnh trong đêm tối, Minh Bạch lặng lẽ đánh giá cơ thể mình, cuối cùng nhíu mày ghét bỏ, sau đó cầm cái áo đắp lên da thịt lõa lồ của cô. Anh từng nói, những bộ phận đó rất xấu xí, ghê tởm.

Chỉ cần nghĩ đến đó, Chi Đạo thật muốn một dao kết liễu bản thân, thuận tiện móc luôn đôi mắt của Minh Bạch ra. Cô nghĩ, còn may là cô vẫn chưa cởi quần, nếu không nhất định Minh Bạch sẽ quát lên ghê tởm và bảo cô cút đi. Hơn nữa, nếu nơi đó cũng bị anh nhìn hết, thì cô thật sự không muốn sống nữa.

Minh Bạch vào phòng. Chi Đạo nhân cơ hội đó, lập tức cầm quần áo mặc hẳn hoi. Đến khi anh đi ra, cô đã co quắp ngồi bên bàn ăn.



Lỗ tai Chi Đạo hồng rực, ngay cả vành tai cũng không có chút màu trắng nào. Cô cúi đầu uống sữa đậu nành, không dám chạm mắt với người thiếu niên bên cạnh. Tầm mắt Chi Đạo chỉ tập trung nghiên cứu hoa văn trên vỏ bánh bao.

Rõ ràng là Minh Bạch có thể làm bộ như không biết gì hết, mắc gì phải đắp áo lên cho cô? Nếu anh không làm như vậy, cô cũng sẽ không thấy xấu hổ đến thế, cũng sẽ không mỗi giây mỗi phút đều suy nghĩ chuyện này.

Là tại anh.

Là tại anh nhìn thân thể của cô. Thử hỏi, đối mặt với một người con trai đã nhìn hết cơ thể trần truồng của mình, Chi Đạo còn có thể bình tĩnh đối xử với anh như bình thường được nữa không? Câu trả lời đương nhiên là không! Mối quan hệ của hai người cũng vì chuyện này mà như có gì đó đã thay đổi. Chi Đạo có cảm giác trái tim cô đã rơi vào tay giặc, tùy lúc bị anh khống chế, hơn nữa cái cảm giác này còn mãnh liệt hơn quá khứ. Cứ hễ nhìn thấy Minh Bạch là cô lại run rẩy không thôi.

Chi Đạo nhìn bàn tay hoàn mỹ của thiếu niên. Đầu ngón tay nhẹ nhàng ấn lõm một lỗ trên vỏ bánh bao, màu trắng của vỏ bánh, sự mềm mại căng tròn đó, giống như thứ mà ngón tay anh ấn lên không phải bánh bao, mà là bầu ngực của mình.

Chi Đạo cuống quít rũ mắt, cúi đầu. Cô trốn tránh. Cô sợ hãi. Nhưng thâm tâm lại kêu gào muốn tới gần.

Chi Đạo đột nhiên phát hiện, mọi chuyện chung quanh đều có bóng dáng của Minh Bạch. Sáng sớm, cô chạy bộ với anh, cùng đến trường với anh, lại cùng ngồi học với anh hết một ngày. Buổi tối, hơi thở mùi hương của anh là vị khách không mời mà đến, chiếm cứ tâm trí cô.

-

“Thích ngủ khoả thân?” Minh Bạch đột nhiên hỏi.

Chi Đạo kinh hoảng, sữa đậu nành sặc tại yết hầu. Chi Đạo ho mạnh ba tiếng, đối diện với ánh mắt bình tĩnh của anh. Cô muốn nhìn thấu ý nghĩ trong đôi mắt ấy nhưng lại bại trận, hèn nhát rời ánh mắt đi trước.

“Tôi… Cho rằng đang ở nhà mình…” Chi Đạo lúng ta lúng túng, trả lời lộn xộn.



Minh Bạch tiếp tục uống sữa đậu nành, giọng điệu vẫn bình đạm: "Thích trì hoãn, thích xem sách cấm, thích ngửi mùi hương trên người người khác, thích nhìn tay của người khác, thích ngủ khoả thân.” Anh liếc mắt nhìn thiếu nữ.

Minh Bạch hỏi tiếp: “Còn có yêu thích gì nữa không?”

Chi Đạo sửng sốt, chậm chạp mà lắc đầu: "Không… Không có.”

“Có lẽ.. vẫn còn đó.” Minh Bạch mỉm cười, nụ cười câu hồn.

Chi Đạo ngơ ngác: "Còn gì…”

Minh Bạch nhìn thẳng vào mắt cô, ánh mắt sắc bén vây chặt lấy cô, xuyên qua lớp da bên ngoài nhằm thẳng vào linh hồn. Anh bày ra dáng vẻ cẩn thận đánh giá, thiếu niên ngày thường luôn trưng ra vẻ mặt lãnh đạm thành thục, không ngờ bên má trái lại có lúm đồng tiền, lộ ra vẻ trẻ con đáng yêu. Khuôn mặt Minh Bạch sạch sẽ như tuyết, lúc tươi cười càng câu lòng người, nhưng lời thốt ra từ đôi môi xinh đẹp đó lại giống như hoa hồng.

Anh nói: “Thích tôi gọi cậu là chị.”

Chi Đạo chỉ muốn tìm một cái khe nứt, chui vào trong đó: "Ngày hôm đó, không phải, cậu …”

Nụ cười trên mặt Minh Bạch biến mất, anh thong thả uống nốt một ngụm sữa cuối cùng, liếc mắt nhìn cô.

“Uống rượu say thì nhất định sẽ bất tỉnh nhân sự sao?”

Chi Đạo vội cúi đầu xem đồng hồ, vội vàng gặm nốt chiếc bánh bao: "Mau đi học.”

“Đây là đam mê kỳ quái của cậu sao?” Minh Bạch quyết không cho cô trốn tránh.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Điên Cuồng Yêu Em

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook