Chương 48:
Tam Đồng Ngạn
27/02/2024
Đầu óc Chi Đạo đã loạn thành đống hồ nhão. Biết rõ người này nói chuyện không biết uyển chuyển hàm hồ là cái gì, luôn thẳng thắn nói trắng ra khiến cô thẹn không có chỗ chui. Mấy quyển sách "màu vàng" cô xem lúc trước, phi, là tiểu thuyết ngôn tình, những tình tiết lãng mạn trong tiểu thuyết mà cô đọc đã bị anh dùng cú tát hiện thực chặt thành tám khúc. Chi Đạo thề, cô chắc chắn không bao giờ nói chuyện gió trăng với người này, vì anh căn bản không biết lãng mạn là cái gì!
Tính riêng tư ở trong mắt anh hình như đều là rác rưởi. Rốt cuộc là do Minh Bạch thật sự không thèm để ý hay là cố ý chọc cô, khiến trái tim cô loạn nhịp?
Đúng là Chi Đạo có những sở thích đó. Những thứ này đều là đặc tính thượng đế ban riêng cho cô. Cuồng mùi hương, thích nhìn tay đẹp, thích ngủ khoả thân. Còn có, thích anh gọi cô là chị. Chi Đạo cảm thấy mỹ mãn, giống như cô tới nhân gian chuyến này chỉ để tìm những sở thích mà mình đã đánh mất.
Nhưng những chuyện này đó đều có quan hệ với anh.
“Tôi chỉ cảm thấy đùa vậy rất vui thôi.” Chi Đạo phản bác.
“Đùa rất vui?” Minh Bạch mỉm cười, khóe miệng chỉ nâng lên biên độ rất nhỏ.
“Tôi ăn xong rồi.” Chi Đạo đứng dậy, lập tức đi đến sô pha, cầm cặp sách trên bàn trà, đeo lên lưng. Cô liếc nhìn cái áo nam rộng lớn yên lặng ở trên ghế, nhớ tới cảm xúc khi chiếc áo đó vuốt ve cơ thể mình, thật thật giả giả đè lên da thịt không có gì che đậy của cô.
Đó là quần áo của Minh Bạch, mang mùi hương của anh. Chiếc áo đó cũng từng được mặc trên cơ thể trần trụi của anh, từ ngực đến eo.
Chi Đạo đã từng nhìn thấy eo của thiếu niên. Rắn chắc, trắng sáng, cơ bắp phập phồng, cực kỳ giàu mỹ cảm. Không ngờ một chàng trai ở tuổi thiếu niên như Minh Bạch, trên eo bụng lại có những đặc thù của một người đàn ông thành thục, hữu lực mà mạnh mẽ.
Cô nghĩ, chàng thiếu niên này sinh ra đã câu nhân, có số hồng nhan bạc phận.
-
“Tôi ngủ một lát.”
Trên xe buýt, hai người bọn họ cùng ngồi ở hàng ghế cuối cùng, thiếu niên nói xong liền nhắm mắt, nghiêng đầu về phía cửa sổ.
Chi Đạo ừ một tiếng, cúi đầu nhìn ngón tay.
Hành trình đến trường rất dài. Bình thường họ phải ngồi hai ba mươi phút mới đến trường học. Trường học ở trung tâm thành phố, tiểu khu lại ở khu vực ngoại thành. Chi Đạo nhàm chán, lôi thơ cổ ra học thuộc.
“Đối tửu đương ca, nhân sinh kỉ hà. Thí dụ như sương mai, đi ngày khổ nhiều…” (1)
Bả vai đột nhiên truyền đến cảm giác bị đè nặng. Trái tim Chi Đạo căng thẳng, cúi đầu nhìn đầu tóc đen sum xuê và hàng mi dài cong vút của Minh Bạch.
Mũi anh ghé sát vào cổ cô, chỉ sát… vẫn chưa chạm vào. Hô hấp nhàn nhạt dịu dàng ấm áp phả lên vùng cổ mẫn cảm. Chi Đạo nhìn mí mắt anh, lại dời xuống cái mũi, thầm cảm khái da thịt thiếu niên trắng nõn đến không hề tỳ vết.
Chi Đạo nghĩ thầm, người như anh, chắc là thượng đế phải phí rất nhiều tâm huyết mới có thể tạo thành ra một tuyệt tác như vậy. Còn cô, ngài chỉ cần qua loa điền một cái giới tính nữ là xong, sau đó cô được sinh ra.
Ánh mắt Chi Đạo lại di chuyển đến đôi môi của Minh Bạch
Làn da quanh môi của thiếu niên có màu trắng nõn, hoàn toàn đối lập với màu hồng phớt trên cánh môi. Môi trên hơi vểnh lên, môi dưới đầy đặn. Dưới ánh nắng rực rỡ, chúng vừa mê người vừa làm cho người ta sợ hãi.
Chi Đạo nhìn chằm chằm chúng. Cô chậm rãi cúi đầu, chậm đến mức tưởng như mình đã dừng hẳn lại. Xe buýt hơi hơi lay động, đôi môi của cô cũng theo đó mà nhẹ nhàng phập phồng, ngã xuống.
Đôi môi Chi Đạo chậm rãi hạ xuống, chạm đến mũi anh.
Mới sáng sớm, da thịt của thiếu niên vẫn hơi lạnh, đôi môi chỉ khẽ chạm vào rồi lập tức rời ra, nhưng Chi Đạo vẫn ngửi thấy hơi thở dễ ngửi trên người anh. Chi Đạo vội vàng ngẩng đầu, nghiêng mặt nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ, gương mặt dần dần nóng đỏ lên.
Cô đang làm cái gì thế? Nhất định là cô đã bị ma quỷ ám ảnh rồi! Anh là Minh Bạch, là người mà cô tuyệt không nên mở tưởng, cả đời cũng không nên dính líu tới.
Minh Bạch không nhúc nhích, sắc mặt bình tĩnh, xem ra là ngủ rất sâu.
Chỉ có một điều khiến anh không thích, chính là…
Ánh nắng đảo qua mặt anh, soi rõ vành tai hồng trắng đan xen, đẹp như bầu trời hoàng hôn mà thiếu niên đang che giấu.
_____________________________________
(1): Đoạn thơ trích trong bài Đoản ca hành kì
Đối tửu đương ca
Nhân sinh kỉ hà.
Thí dụ như sương mai
Đi ngày khổ nhiều
Dịch nghĩa là:
Trước chén rượu nên hát ca,
Bởi vì đời người có được bao lâu,
Tựa như sương sớm,
Những ngày đã qua sầu khổ biết bao nhiêu.
_____________________________________
Minh Bạch: Bắt được một hái hoa tặc!
Chi Đạo: Tui không phải! Tui không có! Đừng đổ oan cho người tốt.
Tính riêng tư ở trong mắt anh hình như đều là rác rưởi. Rốt cuộc là do Minh Bạch thật sự không thèm để ý hay là cố ý chọc cô, khiến trái tim cô loạn nhịp?
Đúng là Chi Đạo có những sở thích đó. Những thứ này đều là đặc tính thượng đế ban riêng cho cô. Cuồng mùi hương, thích nhìn tay đẹp, thích ngủ khoả thân. Còn có, thích anh gọi cô là chị. Chi Đạo cảm thấy mỹ mãn, giống như cô tới nhân gian chuyến này chỉ để tìm những sở thích mà mình đã đánh mất.
Nhưng những chuyện này đó đều có quan hệ với anh.
“Tôi chỉ cảm thấy đùa vậy rất vui thôi.” Chi Đạo phản bác.
“Đùa rất vui?” Minh Bạch mỉm cười, khóe miệng chỉ nâng lên biên độ rất nhỏ.
“Tôi ăn xong rồi.” Chi Đạo đứng dậy, lập tức đi đến sô pha, cầm cặp sách trên bàn trà, đeo lên lưng. Cô liếc nhìn cái áo nam rộng lớn yên lặng ở trên ghế, nhớ tới cảm xúc khi chiếc áo đó vuốt ve cơ thể mình, thật thật giả giả đè lên da thịt không có gì che đậy của cô.
Đó là quần áo của Minh Bạch, mang mùi hương của anh. Chiếc áo đó cũng từng được mặc trên cơ thể trần trụi của anh, từ ngực đến eo.
Chi Đạo đã từng nhìn thấy eo của thiếu niên. Rắn chắc, trắng sáng, cơ bắp phập phồng, cực kỳ giàu mỹ cảm. Không ngờ một chàng trai ở tuổi thiếu niên như Minh Bạch, trên eo bụng lại có những đặc thù của một người đàn ông thành thục, hữu lực mà mạnh mẽ.
Cô nghĩ, chàng thiếu niên này sinh ra đã câu nhân, có số hồng nhan bạc phận.
-
“Tôi ngủ một lát.”
Trên xe buýt, hai người bọn họ cùng ngồi ở hàng ghế cuối cùng, thiếu niên nói xong liền nhắm mắt, nghiêng đầu về phía cửa sổ.
Chi Đạo ừ một tiếng, cúi đầu nhìn ngón tay.
Hành trình đến trường rất dài. Bình thường họ phải ngồi hai ba mươi phút mới đến trường học. Trường học ở trung tâm thành phố, tiểu khu lại ở khu vực ngoại thành. Chi Đạo nhàm chán, lôi thơ cổ ra học thuộc.
“Đối tửu đương ca, nhân sinh kỉ hà. Thí dụ như sương mai, đi ngày khổ nhiều…” (1)
Bả vai đột nhiên truyền đến cảm giác bị đè nặng. Trái tim Chi Đạo căng thẳng, cúi đầu nhìn đầu tóc đen sum xuê và hàng mi dài cong vút của Minh Bạch.
Mũi anh ghé sát vào cổ cô, chỉ sát… vẫn chưa chạm vào. Hô hấp nhàn nhạt dịu dàng ấm áp phả lên vùng cổ mẫn cảm. Chi Đạo nhìn mí mắt anh, lại dời xuống cái mũi, thầm cảm khái da thịt thiếu niên trắng nõn đến không hề tỳ vết.
Chi Đạo nghĩ thầm, người như anh, chắc là thượng đế phải phí rất nhiều tâm huyết mới có thể tạo thành ra một tuyệt tác như vậy. Còn cô, ngài chỉ cần qua loa điền một cái giới tính nữ là xong, sau đó cô được sinh ra.
Ánh mắt Chi Đạo lại di chuyển đến đôi môi của Minh Bạch
Làn da quanh môi của thiếu niên có màu trắng nõn, hoàn toàn đối lập với màu hồng phớt trên cánh môi. Môi trên hơi vểnh lên, môi dưới đầy đặn. Dưới ánh nắng rực rỡ, chúng vừa mê người vừa làm cho người ta sợ hãi.
Chi Đạo nhìn chằm chằm chúng. Cô chậm rãi cúi đầu, chậm đến mức tưởng như mình đã dừng hẳn lại. Xe buýt hơi hơi lay động, đôi môi của cô cũng theo đó mà nhẹ nhàng phập phồng, ngã xuống.
Đôi môi Chi Đạo chậm rãi hạ xuống, chạm đến mũi anh.
Mới sáng sớm, da thịt của thiếu niên vẫn hơi lạnh, đôi môi chỉ khẽ chạm vào rồi lập tức rời ra, nhưng Chi Đạo vẫn ngửi thấy hơi thở dễ ngửi trên người anh. Chi Đạo vội vàng ngẩng đầu, nghiêng mặt nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ, gương mặt dần dần nóng đỏ lên.
Cô đang làm cái gì thế? Nhất định là cô đã bị ma quỷ ám ảnh rồi! Anh là Minh Bạch, là người mà cô tuyệt không nên mở tưởng, cả đời cũng không nên dính líu tới.
Minh Bạch không nhúc nhích, sắc mặt bình tĩnh, xem ra là ngủ rất sâu.
Chỉ có một điều khiến anh không thích, chính là…
Ánh nắng đảo qua mặt anh, soi rõ vành tai hồng trắng đan xen, đẹp như bầu trời hoàng hôn mà thiếu niên đang che giấu.
_____________________________________
(1): Đoạn thơ trích trong bài Đoản ca hành kì
Đối tửu đương ca
Nhân sinh kỉ hà.
Thí dụ như sương mai
Đi ngày khổ nhiều
Dịch nghĩa là:
Trước chén rượu nên hát ca,
Bởi vì đời người có được bao lâu,
Tựa như sương sớm,
Những ngày đã qua sầu khổ biết bao nhiêu.
_____________________________________
Minh Bạch: Bắt được một hái hoa tặc!
Chi Đạo: Tui không phải! Tui không có! Đừng đổ oan cho người tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.