Chương 49:
Tam Đồng Ngạn
27/02/2024
Tháng tư, học kì hai lớp 11.
Trong suốt quãng thời gian làm bạn cùng bàn, Chi Đạo đã sinh ra một cảm giác vi diệu không nói thành lời với Minh Bạch.
Tục xưng tình yêu? Cô lại không cảm thấy như vậy. Bởi vì cô căn bản không hề sinh ra ý tưởng muốn chung sống cả đời với anh, ngược lại mỗi khi nghĩ đến điều đó, cô thấy sợ hãi nhiều hơn. Vậy thứ cảm giác đó là cái gì?
Là hành động mờ ám dẫn đến ảo giác? Hay là nói chuyện phiếm với nhau lâu ngày nên khiến cô nhầm tưởng là thích? Hay là vì anh đối xử đặc biệt với cô, khiến cô được hưởng thụ cảm giác có người khác phái chiếu cố? Con người thường là vì tò mò mới sinh ra lòng tham, cho nên cảm giác của cô là khát vọng, là do lực hút trái dấu với nam sinh khác phái làm loạn? Hoặc là, do tình yêu thuần khiết cuồng nhiệt với cái đẹp của cô mà vừa vặn anh cũng là nam sinh điển trai cho nên cô mới nảy sinh suy nghĩ lung tung với anh?
Chi Đạo ngẫm nghĩ thật lâu. Cuối cùng đưa ra kết luận, bởi vì hai người họ tiếp xúc lâu ngày. Cho nên mối quan hệ của bọn họ, từ bạn ngồi cùng bàn biến thành… Chi Đạo tạm dừng.
Hẳn là bạn bè nhỉ?
Cái đáp án này rất có sức thuyết phục. Bởi vì bọn họ là bạn bè, cho nên cô mới để ý đến nhất cử nhất động của anh. Bạn bè với nhau cũng có thể ghen, có thể chăm sóc lẫn nhau, có thể làm vài hành động thân mật, linh tinh…. So với đó, bọn họ còn kém xa. Cô mang cho anh hộp sữa bò, giúp anh nấu cơm, chú ý mối quan hệ của anh với người khác. Anh giúp cô học bổ túc, chứa chấp cô, cho cô mượn quần áo. Bởi vì bọn họ là bạn bè. Đã là bạn bè thì không cần phân biệt giới tính, không cần quan tâm khác biệt, bạn bè thân thiết với nhau là điều rất tự nhiên, không giống những hành động ái muội của hai người khác phái.
Chi Đạo vui vẻ hơn. Nhưng giây tiếp theo, cô lại trầm mặc.
Nhưng bạn bè…. Là bạn bè thì không nên...
Có những suy nghĩ khác… Chi Đạo không muốn lại tiếp tục suy nghĩ miên man, đào sâu vào chi tiết rồi lại suy đoán lung tung, vì thế cô dừng việc tự hỏi lại.
Sau đó… cô đã biết thứ tình cảm đó là gì.
-
Giữa trưa, ăn cơm xong, Chi Đạo và Từ Oánh theo thói quen đi bộ ba vòng quanh sân thể dục rồi mới trở về lớp. Các cô có thể cùng trò chuyện, ngồi trên mặt cỏ, đứng chơi, đuổi bắt nhau, chơi bóng hoặc chậm rãi tản bộ. Khi hai người lặng im, Chi Đạo sẽ nói về những người hoặc chuyện thú vị, hoặc là lấy chính mình làm trò cười để kéo dài đề tài.
Từ Oánh nhìn đám đông sôi nổi hỗn loạn phía xa. Ánh mắt cô ta thâm thúy, đen nhánh như chìm vào đáy biển sâu. Cô ta đột nhiên quay đầu, nói với Chi Đạo.
“Chi Đạo, cậu có biết không? Rất nhiều người muốn làm bạn với cậu đấy.”
Chi Đạo sửng sốt một lúc, sau đó cười rộ lên: "Chuyện này tớ biết từ lâu rồi.” Chi Đạo chống tay phải dưới cằm, nghiêng đầu làm động tác hất tóc xinh đẹp: "Dù sao tớ chính là mỹ nhân vạn người mê.”
Biểu cảm cẩn thận thường thấy trên mặt Từ Oánh biến mất, nét mặt thả lỏng: "Tớ nghiêm túc đó. Chi Đạo, không biết vì sao…”
Từ Oánh nói: “Trên người cậu có một sức hút rất đặc biệt, khiến mọi người rất muốn thân thiết với cậu.”
Lúc bầu không khí trở nên cứng nhắc hoặc trong trạng thái giằng co, Chi Đạo luôn có thể nói những lời hoặc vẽ hoạt động thú vị để khuấy động bầu không khí, khiến tất cả mọi người chung quanh cảm thấy dễ chịu, vui vẻ thoải mái trở lại. Khi nói chuyện với Chi Đạo, Từ Oánh cũng không còn là công cụ học tập cứng ngắc nghiêm túc nữa, cô ấy nghiễm nhiên cũng biến thành một người sung sướng, sung sướng trong thế giới ý vị tuyệt vời. Chi Đạo chính là kiểu người có năng lực như thế.
“Chắc là do tính cách của tớ khá lạc quan nhỉ? Tớ cũng không thể giả vờ thâm trầm được. Bản thân tớ tương đối… Ngốc nghếch? Ha ha.” Chi Đạo ngước mắt nhìn không trung. Sau một lúc, cô nói.
“Có lẽ, sẽ có một ngày nào đó, khuôn mặt tớ đầy vẻ tang thương, không bao giờ có thể không tim không phổi, nói những câu chuyện thú vị được nữa…”
“Vậy nhất định sẽ rất kỳ quặc.” Từ Oánh cười tiếp lời cô, nói: "Cậu xem, những người lạc quan thì cho dù là chuyện bi thảm xui xẻo cũng có thể nói thành một câu chuyện hài. Còn tớ, tớ luôn phải cố gắng trở nên tích cực, lại luôn vì bản thân không thể tích cực mà hậm hực.”
“Nhìn ra xa xa, toàn những chuyện không vui.”
Chi Đạo lắc đầu: "Nếu cậu nhìn thật xa, sẽ không còn đau lòng.”
Từ Oánh nhìn thẳng vào mắt cô, chậm rãi cúi đầu, cười: "Thật tốt. Chi lão nhị không còn là người đứng thứ hai từ dưới lên nữa.”
“Tớ cũng rất muốn có một người lợi hại giúp tớ học bổ túc một chút.” Cô ta cười một cái, ẩn ý trong đó không một ai hiểu.
Chi Đạo nghiêm túc nói: “Vậy tương lai cậu chắc chắn sẽ hối hận vì những lời đã nói hôm nay. Không đúng... Dù sao cậu cũng đừng nhờ Minh Bạch giúp cậu học bổ túc, vậy là được rồi.”
“Có vẻ như cậu rất có ý kiến với cậu ấy nhỉ.”
“Nói như thế nào đây…” Chi Đạo nhíu mày: "Dù sao… Dù sao, có khi tính tình cậu ấy rất khốn nạn, nhưng có khi lại khá tốt. Khi cậu cảm thấy cậu ấy rất tốt, thì cậu ấy lại đột nhiên đánh vỡ cái ấn tượng tốt mà cậu dành cho cậu ấy. Khi cậu cảm thấy cậu ấy không tốt, thì cậu ấy lại làm cậu cảm động.”
“Dù sao thì ở chung với cậu ấy sẽ khiến cậu rất đau đầu.”
“Ha ha.” Từ Oánh bật cười thành tiếng: "Kỳ thật, lúc trước tớ nói tớ quen biết cậu ấy chỉ là từ hồi cấp hai, thật ra hai chúng tớ chỉ là bạn học bàn trước bàn sau thôi. Chẳng qua, so với bây giờ, tuy cũng là bạn học, nhưng còn ít cơ hội tiếp xúc nói chuyện hơn nhiều.”
“Nghe cậu nói như vậy, tớ cảm thấy hình như cậu ấy đã thay đổi rất nhiều.”
“Trước kia cậu ấy…” Chi Đạo hỏi.
“Trước kia cậu ấy rất nhiệt tình. Hầu như không có người bạn học nào nói cậu ấy không tốt cả. Ngoại trừ thành tích ưu tú, cậu ấy còn có ngoại tính điển trai, tính cách cũng rất dịu dàng, không có lãnh đạm quái gở như hiện tại. Có thể là do ấn tượng ban đầu của tớ với cậu ấy quá sâu, cho nên mới luôn cho rằng tuy cậu ấy có hơi cao lãnh, nhưng vẫn là một nam sinh tốt.”
Chi Đạo cẩn thận hỏi: "Trước kia… Có phải tên của cậu ấy là Cố Ẩn.”
“Ừ.” Từ Oánh gật đầu.
Một phút sau, cô ta đột nhiên dừng bước, nghiêng người, nhìn cô chằm chằm. Từ Oánh há mồm.
“Chi Đạo, cậu có nhớ không?” Ánh mắt cô ấy nghiêm túc: "Lúc trước tớ từng nói với cậu, ‘cậu có cảm thấy Minh Bạch với cô Mạt là một đôi không’.”
“Ừ, sao vậy…”
“Đó là bởi vì tớ muốn nói với cậu.” Từ Oánh lại tiếp tục bước từng bước về phía trước. Cô ta nói, lúc còn ở trường cấp hai, anh với cô Mạt chính là một đôi.
Chi Đạo rất muốn Từ Oánh kể tiếp, kể về quá khứ của Minh Bạch với Mạt Hà, muốn cô ta nói rõ ràng một chút.
Chi Đạo cười nói: “Thì ra hai người bọn họ đã sớm… Từ Oánh, cậu mau chia sẻ chút đi! Mẹ nó, cô trò yêu đương nha! Tin tức kích thích như vậy, tớ rất muốn biết! Mau mau mau!”
Từ Oánh từ từ kể lại. Cô ta nói, trước kia, Mạt Hà là cô giáo thực tập ở lớp của bọn họ. Còn chuyện rốt cuộc là bắt đầu từ khi nào Minh Bạch yêu đương với Mạt Hà thì cô ấy cũng không biết. Nhưng mà đã có người từng nhìn thấy, anh hôn môi Mạt Hà trong con đường tắt đi đến trường học. Dấu vết bọn họ ở bên nhau có đôi khi rất rõ ràng, thường xuyên có thể nhìn thấy hai người họ trong văn phòng. Nhưng có đôi khi lại giống như người xa lạ, không ai để ý tới ai.
“Theo lý thuyết, người có bạn gái rồi thì không nên tiếp xúc nhiều với các nữ sinh khác. Nhưng đợt đó, không biết tại sao, đột nhiên cậu ấy lại chủ động yêu cầu giúp bạn học học bổ túc, hơn nữa còn nói là chỉ giúp nữ sinh. Sau này mới giúp nam sinh.” Từ Oánh bổ sung: "Chẳng qua, cậu ấy nói học bổ túc thì cũng đúng là chỉ học bổ túc thôi, không có tâm tư khác. Cuối cùng thành tích của những người đó đều tăng lên rất nhiều, cho nên càng có nhiều người thích với ngưỡng mộ cậu ấy hơn.”
Minh Bạch lừa cô.
Anh nói Mạt Hà không phải bạn gái của anh. Anh còn nói chỉ từng dạy bổ túc cho một mình cô.
Đều là lời nói dối, lừa gạt. Những lời nói từng khiến cô cảm thấy thẹn thùng, tâm trí hỗn loạn đều là giả, những lời khiến cô suy nghĩ miên man cũng là giả. Chỉ có câu nói thích người tóc dài là thật.
Chi Đạo đột nhiên thấy lạnh lẽo. Cô rụt cổ, bỏ tay vào trong túi áo, bàn tay từ từ nắm chặt thành nắm đấm.
Vì sao Minh Bạch lại phải gạt cô? Là bởi vì cô không đáng tin cậy, hay là vì trêu đùa cô rất vui? Anh muốn nhìn thấy cô vì những hành động mờ ám của anh mà run rẩy, lắc lư, mâu thuẫn bất an?
Thật ra, Minh Bạch rất hưởng thụ quá trình này, đúng không?
Tiếng chuông vang lên, báo hiệu chỉ còn hai phút nữa là đến giờ vào lớp. Chi Đạo với Từ Oánh nhanh chóng rời khỏi sân thể dục.
-
“Chi Đạo, không phải con đang yêu đương đấy chứ?” Lý Anh vỗ vỗ vai cô, lại nhón cao chân, nhìn quyển vở bài tập đang mở trên bàn học của cô.
“Đã một tiếng rồi, con chỉ viết được mấy chữ này.”
Chi Đạo nắm chặt bút ký viết: "Mẹ, mẹ vừa nói gì thế? Cũng không phải mẹ không biết, bình thường con cũng không tĩnh tâm làm bài tập nổi, sao mẹ lại suy diễn đến chuyện yêu đương được thế?”
“Không phải mẹ không biết, nhưng mà không phải lúc trước còn đã sửa được cái thói quen xấu này rồi sao? Trong lòng có việc bận tâm thì đương nhiên không tập trung làm bài nổi. Bây giờ con không phải lo ăn lo mặc, tuổi dậy thì trừ mấy chuyện yêu đương nhăng nhít này, thì còn có chuyện gì khác?” Lý Anh phản bác cô.
Bà lại nói tiếp: “Con còn nhớ chị họ nhà bác hai không? Chị ấy cũng như con đó, lúc học cấp ba thì không chăm chỉ học tập, đua đòi yêu đương, thành tích đang từ trong top 10 toàn khối trực tiếp rớt xuống top một trăm. Cuối cùng tốt nghiệp cấp ba chỉ vào được một trường đại học bình thường loại hai. Mẹ cảnh cáo con nhé, con đừng có đụng vào mấy thứ yêu đương nhăng nhít linh tinh đó, nghe rõ chưa?”
“Con không thể vì áp lực học tập lớn nên ngẩn người sao?” Chi Đạo bực bội, dùng hai tay đẩy người Lý Anh ra khỏi phòng ngủ của mình.
Chi Đạo nghiêm túc bảo đảm với Lý Anh.
“Mẹ, mẹ yên tâm. Con không thích nam sinh.”
-
Tháng 5 toàn bộ học sinh phải tham gia kì thi giữa kỳ. Thành tích của Chi Đạo vừa vặn đứng thứ hai mươi trong lớp, chủ nhiệm lớp đặc biệt khen ngợi sự tiến bộ của cô, còn đại diện lớp phát cho cô một tờ giấy khen học sinh có tiến bộ. Chi Đạo cẩn thận nhận lấy, bỏ tờ giấy khen vào file đựng hồ sơ. Chi Đạo thích thu thập những minh chứng chứng minh cho thành công của mình.
“Vui đến thế cơ à?” Minh Bạch hỏi cô.
Chi Đạo không lập tức trả lời anh. Sau khi cất giấy khen cẩn thận cô mới gật gật đầu.
Minh Bạch giương mắt, ánh mắt thâm trầm nhìn cô.
“Vậy thì đi cùng tôi đến một nơi.”
Chuyện gì cũng đều nghe anh. Chi Đạo không có lý do để từ chối, cho dù cô thật sự muốn trốn tránh.
_________________________
Trong suốt quãng thời gian làm bạn cùng bàn, Chi Đạo đã sinh ra một cảm giác vi diệu không nói thành lời với Minh Bạch.
Tục xưng tình yêu? Cô lại không cảm thấy như vậy. Bởi vì cô căn bản không hề sinh ra ý tưởng muốn chung sống cả đời với anh, ngược lại mỗi khi nghĩ đến điều đó, cô thấy sợ hãi nhiều hơn. Vậy thứ cảm giác đó là cái gì?
Là hành động mờ ám dẫn đến ảo giác? Hay là nói chuyện phiếm với nhau lâu ngày nên khiến cô nhầm tưởng là thích? Hay là vì anh đối xử đặc biệt với cô, khiến cô được hưởng thụ cảm giác có người khác phái chiếu cố? Con người thường là vì tò mò mới sinh ra lòng tham, cho nên cảm giác của cô là khát vọng, là do lực hút trái dấu với nam sinh khác phái làm loạn? Hoặc là, do tình yêu thuần khiết cuồng nhiệt với cái đẹp của cô mà vừa vặn anh cũng là nam sinh điển trai cho nên cô mới nảy sinh suy nghĩ lung tung với anh?
Chi Đạo ngẫm nghĩ thật lâu. Cuối cùng đưa ra kết luận, bởi vì hai người họ tiếp xúc lâu ngày. Cho nên mối quan hệ của bọn họ, từ bạn ngồi cùng bàn biến thành… Chi Đạo tạm dừng.
Hẳn là bạn bè nhỉ?
Cái đáp án này rất có sức thuyết phục. Bởi vì bọn họ là bạn bè, cho nên cô mới để ý đến nhất cử nhất động của anh. Bạn bè với nhau cũng có thể ghen, có thể chăm sóc lẫn nhau, có thể làm vài hành động thân mật, linh tinh…. So với đó, bọn họ còn kém xa. Cô mang cho anh hộp sữa bò, giúp anh nấu cơm, chú ý mối quan hệ của anh với người khác. Anh giúp cô học bổ túc, chứa chấp cô, cho cô mượn quần áo. Bởi vì bọn họ là bạn bè. Đã là bạn bè thì không cần phân biệt giới tính, không cần quan tâm khác biệt, bạn bè thân thiết với nhau là điều rất tự nhiên, không giống những hành động ái muội của hai người khác phái.
Chi Đạo vui vẻ hơn. Nhưng giây tiếp theo, cô lại trầm mặc.
Nhưng bạn bè…. Là bạn bè thì không nên...
Có những suy nghĩ khác… Chi Đạo không muốn lại tiếp tục suy nghĩ miên man, đào sâu vào chi tiết rồi lại suy đoán lung tung, vì thế cô dừng việc tự hỏi lại.
Sau đó… cô đã biết thứ tình cảm đó là gì.
-
Giữa trưa, ăn cơm xong, Chi Đạo và Từ Oánh theo thói quen đi bộ ba vòng quanh sân thể dục rồi mới trở về lớp. Các cô có thể cùng trò chuyện, ngồi trên mặt cỏ, đứng chơi, đuổi bắt nhau, chơi bóng hoặc chậm rãi tản bộ. Khi hai người lặng im, Chi Đạo sẽ nói về những người hoặc chuyện thú vị, hoặc là lấy chính mình làm trò cười để kéo dài đề tài.
Từ Oánh nhìn đám đông sôi nổi hỗn loạn phía xa. Ánh mắt cô ta thâm thúy, đen nhánh như chìm vào đáy biển sâu. Cô ta đột nhiên quay đầu, nói với Chi Đạo.
“Chi Đạo, cậu có biết không? Rất nhiều người muốn làm bạn với cậu đấy.”
Chi Đạo sửng sốt một lúc, sau đó cười rộ lên: "Chuyện này tớ biết từ lâu rồi.” Chi Đạo chống tay phải dưới cằm, nghiêng đầu làm động tác hất tóc xinh đẹp: "Dù sao tớ chính là mỹ nhân vạn người mê.”
Biểu cảm cẩn thận thường thấy trên mặt Từ Oánh biến mất, nét mặt thả lỏng: "Tớ nghiêm túc đó. Chi Đạo, không biết vì sao…”
Từ Oánh nói: “Trên người cậu có một sức hút rất đặc biệt, khiến mọi người rất muốn thân thiết với cậu.”
Lúc bầu không khí trở nên cứng nhắc hoặc trong trạng thái giằng co, Chi Đạo luôn có thể nói những lời hoặc vẽ hoạt động thú vị để khuấy động bầu không khí, khiến tất cả mọi người chung quanh cảm thấy dễ chịu, vui vẻ thoải mái trở lại. Khi nói chuyện với Chi Đạo, Từ Oánh cũng không còn là công cụ học tập cứng ngắc nghiêm túc nữa, cô ấy nghiễm nhiên cũng biến thành một người sung sướng, sung sướng trong thế giới ý vị tuyệt vời. Chi Đạo chính là kiểu người có năng lực như thế.
“Chắc là do tính cách của tớ khá lạc quan nhỉ? Tớ cũng không thể giả vờ thâm trầm được. Bản thân tớ tương đối… Ngốc nghếch? Ha ha.” Chi Đạo ngước mắt nhìn không trung. Sau một lúc, cô nói.
“Có lẽ, sẽ có một ngày nào đó, khuôn mặt tớ đầy vẻ tang thương, không bao giờ có thể không tim không phổi, nói những câu chuyện thú vị được nữa…”
“Vậy nhất định sẽ rất kỳ quặc.” Từ Oánh cười tiếp lời cô, nói: "Cậu xem, những người lạc quan thì cho dù là chuyện bi thảm xui xẻo cũng có thể nói thành một câu chuyện hài. Còn tớ, tớ luôn phải cố gắng trở nên tích cực, lại luôn vì bản thân không thể tích cực mà hậm hực.”
“Nhìn ra xa xa, toàn những chuyện không vui.”
Chi Đạo lắc đầu: "Nếu cậu nhìn thật xa, sẽ không còn đau lòng.”
Từ Oánh nhìn thẳng vào mắt cô, chậm rãi cúi đầu, cười: "Thật tốt. Chi lão nhị không còn là người đứng thứ hai từ dưới lên nữa.”
“Tớ cũng rất muốn có một người lợi hại giúp tớ học bổ túc một chút.” Cô ta cười một cái, ẩn ý trong đó không một ai hiểu.
Chi Đạo nghiêm túc nói: “Vậy tương lai cậu chắc chắn sẽ hối hận vì những lời đã nói hôm nay. Không đúng... Dù sao cậu cũng đừng nhờ Minh Bạch giúp cậu học bổ túc, vậy là được rồi.”
“Có vẻ như cậu rất có ý kiến với cậu ấy nhỉ.”
“Nói như thế nào đây…” Chi Đạo nhíu mày: "Dù sao… Dù sao, có khi tính tình cậu ấy rất khốn nạn, nhưng có khi lại khá tốt. Khi cậu cảm thấy cậu ấy rất tốt, thì cậu ấy lại đột nhiên đánh vỡ cái ấn tượng tốt mà cậu dành cho cậu ấy. Khi cậu cảm thấy cậu ấy không tốt, thì cậu ấy lại làm cậu cảm động.”
“Dù sao thì ở chung với cậu ấy sẽ khiến cậu rất đau đầu.”
“Ha ha.” Từ Oánh bật cười thành tiếng: "Kỳ thật, lúc trước tớ nói tớ quen biết cậu ấy chỉ là từ hồi cấp hai, thật ra hai chúng tớ chỉ là bạn học bàn trước bàn sau thôi. Chẳng qua, so với bây giờ, tuy cũng là bạn học, nhưng còn ít cơ hội tiếp xúc nói chuyện hơn nhiều.”
“Nghe cậu nói như vậy, tớ cảm thấy hình như cậu ấy đã thay đổi rất nhiều.”
“Trước kia cậu ấy…” Chi Đạo hỏi.
“Trước kia cậu ấy rất nhiệt tình. Hầu như không có người bạn học nào nói cậu ấy không tốt cả. Ngoại trừ thành tích ưu tú, cậu ấy còn có ngoại tính điển trai, tính cách cũng rất dịu dàng, không có lãnh đạm quái gở như hiện tại. Có thể là do ấn tượng ban đầu của tớ với cậu ấy quá sâu, cho nên mới luôn cho rằng tuy cậu ấy có hơi cao lãnh, nhưng vẫn là một nam sinh tốt.”
Chi Đạo cẩn thận hỏi: "Trước kia… Có phải tên của cậu ấy là Cố Ẩn.”
“Ừ.” Từ Oánh gật đầu.
Một phút sau, cô ta đột nhiên dừng bước, nghiêng người, nhìn cô chằm chằm. Từ Oánh há mồm.
“Chi Đạo, cậu có nhớ không?” Ánh mắt cô ấy nghiêm túc: "Lúc trước tớ từng nói với cậu, ‘cậu có cảm thấy Minh Bạch với cô Mạt là một đôi không’.”
“Ừ, sao vậy…”
“Đó là bởi vì tớ muốn nói với cậu.” Từ Oánh lại tiếp tục bước từng bước về phía trước. Cô ta nói, lúc còn ở trường cấp hai, anh với cô Mạt chính là một đôi.
Chi Đạo rất muốn Từ Oánh kể tiếp, kể về quá khứ của Minh Bạch với Mạt Hà, muốn cô ta nói rõ ràng một chút.
Chi Đạo cười nói: “Thì ra hai người bọn họ đã sớm… Từ Oánh, cậu mau chia sẻ chút đi! Mẹ nó, cô trò yêu đương nha! Tin tức kích thích như vậy, tớ rất muốn biết! Mau mau mau!”
Từ Oánh từ từ kể lại. Cô ta nói, trước kia, Mạt Hà là cô giáo thực tập ở lớp của bọn họ. Còn chuyện rốt cuộc là bắt đầu từ khi nào Minh Bạch yêu đương với Mạt Hà thì cô ấy cũng không biết. Nhưng mà đã có người từng nhìn thấy, anh hôn môi Mạt Hà trong con đường tắt đi đến trường học. Dấu vết bọn họ ở bên nhau có đôi khi rất rõ ràng, thường xuyên có thể nhìn thấy hai người họ trong văn phòng. Nhưng có đôi khi lại giống như người xa lạ, không ai để ý tới ai.
“Theo lý thuyết, người có bạn gái rồi thì không nên tiếp xúc nhiều với các nữ sinh khác. Nhưng đợt đó, không biết tại sao, đột nhiên cậu ấy lại chủ động yêu cầu giúp bạn học học bổ túc, hơn nữa còn nói là chỉ giúp nữ sinh. Sau này mới giúp nam sinh.” Từ Oánh bổ sung: "Chẳng qua, cậu ấy nói học bổ túc thì cũng đúng là chỉ học bổ túc thôi, không có tâm tư khác. Cuối cùng thành tích của những người đó đều tăng lên rất nhiều, cho nên càng có nhiều người thích với ngưỡng mộ cậu ấy hơn.”
Minh Bạch lừa cô.
Anh nói Mạt Hà không phải bạn gái của anh. Anh còn nói chỉ từng dạy bổ túc cho một mình cô.
Đều là lời nói dối, lừa gạt. Những lời nói từng khiến cô cảm thấy thẹn thùng, tâm trí hỗn loạn đều là giả, những lời khiến cô suy nghĩ miên man cũng là giả. Chỉ có câu nói thích người tóc dài là thật.
Chi Đạo đột nhiên thấy lạnh lẽo. Cô rụt cổ, bỏ tay vào trong túi áo, bàn tay từ từ nắm chặt thành nắm đấm.
Vì sao Minh Bạch lại phải gạt cô? Là bởi vì cô không đáng tin cậy, hay là vì trêu đùa cô rất vui? Anh muốn nhìn thấy cô vì những hành động mờ ám của anh mà run rẩy, lắc lư, mâu thuẫn bất an?
Thật ra, Minh Bạch rất hưởng thụ quá trình này, đúng không?
Tiếng chuông vang lên, báo hiệu chỉ còn hai phút nữa là đến giờ vào lớp. Chi Đạo với Từ Oánh nhanh chóng rời khỏi sân thể dục.
-
“Chi Đạo, không phải con đang yêu đương đấy chứ?” Lý Anh vỗ vỗ vai cô, lại nhón cao chân, nhìn quyển vở bài tập đang mở trên bàn học của cô.
“Đã một tiếng rồi, con chỉ viết được mấy chữ này.”
Chi Đạo nắm chặt bút ký viết: "Mẹ, mẹ vừa nói gì thế? Cũng không phải mẹ không biết, bình thường con cũng không tĩnh tâm làm bài tập nổi, sao mẹ lại suy diễn đến chuyện yêu đương được thế?”
“Không phải mẹ không biết, nhưng mà không phải lúc trước còn đã sửa được cái thói quen xấu này rồi sao? Trong lòng có việc bận tâm thì đương nhiên không tập trung làm bài nổi. Bây giờ con không phải lo ăn lo mặc, tuổi dậy thì trừ mấy chuyện yêu đương nhăng nhít này, thì còn có chuyện gì khác?” Lý Anh phản bác cô.
Bà lại nói tiếp: “Con còn nhớ chị họ nhà bác hai không? Chị ấy cũng như con đó, lúc học cấp ba thì không chăm chỉ học tập, đua đòi yêu đương, thành tích đang từ trong top 10 toàn khối trực tiếp rớt xuống top một trăm. Cuối cùng tốt nghiệp cấp ba chỉ vào được một trường đại học bình thường loại hai. Mẹ cảnh cáo con nhé, con đừng có đụng vào mấy thứ yêu đương nhăng nhít linh tinh đó, nghe rõ chưa?”
“Con không thể vì áp lực học tập lớn nên ngẩn người sao?” Chi Đạo bực bội, dùng hai tay đẩy người Lý Anh ra khỏi phòng ngủ của mình.
Chi Đạo nghiêm túc bảo đảm với Lý Anh.
“Mẹ, mẹ yên tâm. Con không thích nam sinh.”
-
Tháng 5 toàn bộ học sinh phải tham gia kì thi giữa kỳ. Thành tích của Chi Đạo vừa vặn đứng thứ hai mươi trong lớp, chủ nhiệm lớp đặc biệt khen ngợi sự tiến bộ của cô, còn đại diện lớp phát cho cô một tờ giấy khen học sinh có tiến bộ. Chi Đạo cẩn thận nhận lấy, bỏ tờ giấy khen vào file đựng hồ sơ. Chi Đạo thích thu thập những minh chứng chứng minh cho thành công của mình.
“Vui đến thế cơ à?” Minh Bạch hỏi cô.
Chi Đạo không lập tức trả lời anh. Sau khi cất giấy khen cẩn thận cô mới gật gật đầu.
Minh Bạch giương mắt, ánh mắt thâm trầm nhìn cô.
“Vậy thì đi cùng tôi đến một nơi.”
Chuyện gì cũng đều nghe anh. Chi Đạo không có lý do để từ chối, cho dù cô thật sự muốn trốn tránh.
_________________________
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.