Điên Cuồng Yêu Em

Chương 9:

Tam Đồng Ngạn

24/02/2024

Khi đó đã là giờ tan học, các bạn học đều nhanh chóng thu dọn sách vở về nhà, chỉ có mỗi Chi Đạo vẫn còn ở lại trong phòng học, giả vờ thu dọn cái bàn học bừa bãi. Vào lần thứ hai mươi khi cô cất quyển sách toán vào cặp, học sinh cuối cùng trong lớp học đã rời đi, lúc này cô mới duỗi cổ, cẩn thận nép vào bức tường, đi dọc theo hành lang vào sâu bên trong.

Hiện tại nghĩ lại, Chi Đạo hối hận đến xanh ruột.

Đều do lòng hiếu kỳ của cô quá mạnh! Cứ nhất định muốn lén lút đến văn phòng của giáo viên để xem trộm thành tích tiếng Anh của mình. Cuối cùng thì hay rồi, thành tích thì không thấy đâu, ngược lại lại nhìn thấy vận mệnh trong hai năm tiếp theo của mình.

Chi Đạo lén lút, rón ra rón rén đứng ngoài cửa văn phòng, nhìn chung quanh một hồi mới đẩy cửa ra, đang chuẩn bị ngắm chuẩn mục tiêu, vừa bước được một chân vào, một cảnh tượng cách đó không xa suýt nữa khiến linh hồn nhỏ bé của cô thoát xác, rời khỏi thế giới mỹ lệ này.

Chuyện… Một chuyện vô cùng kích thích. Nhịp tim của Chi Đạo không khỏi đập mạnh, tăng tốc mất kiểm soát, đôi mắt không tự giác mà trợn to.

Người ngồi trên chiếc ghế quen thuộc của cô giáo Mạt Hà là một thiếu niên tuấn tú có gương mặt đoan đoan chính chính, thiếu niên này, cô rất quen thuộc.

Không, chuyện này vốn cũng chẳng có gì đặc biệt cả.

Nếu không phải thiếu niên này tên là Minh Bạch, là Minh Bạch thanh tâm quả dục, xa cách lạnh nhạt, là đóa hoa cao lãnh của lớp, vậy thì chuyện kinh dị tiếp sau đây sẽ bớt đi một tí xíu cảm giác tương phản.

Thật ra, nhìn thấy Minh Bạch ngồi đó cũng không có gì đáng sợ đến mức khiến linh hồn bé nhỏ của cô muốn thoát xác.

Nếu không phải, người ngồi trên người Minh Bạch, cái người phụ nữ đang dạng hai chân ngồi trên đùi cậu thiếu niên, đưa lưng về phía cô là cô giáo Mạt Hà. Nếu không phải tay người phụ nữ còn đang vân vê gò má của thiếu niên, tay kia còn không an phận vuốt ve vòng eo của thiếu niên, thì câu chuyện này cũng sẽ không kinh dị đến như thế.

Chi Đạo thật sự rất muốn chạy… Nhưng đáng tiếc mọi chuyện đã muộn, tầm nhìn của thiếu niên vốn bị mái tóc xoăn dài mông lung che khuất, ai ngờ cậu lại đột nhiên nghiêng đầu. Gương mặt đẹp trai quá mức ló ra từ phía sau mái tóc của cô giáo Mạt Hà, cậu nghiêng đầu trông lại, ánh mắt như diều hâu quắp lấy gà con nhìn thẳng vào cô, hai cẳng chân của Chi Đạo tức khắc cứng đờ tại chỗ.

Chi Đạo không khỏi lặng lẽ mở to hai mắt nhìn lại.

Mạt Hà vẫn chưa phát hiện ra có khách không mời mà đến, cô ta vẫn duy trì tư thế nghiêng người, nỉ non bên tai Minh Bạch những lời âu yếm. Mái tóc xoăn cuộn sóng tóc to xõa ra, tản mạn trên vòng eo mạn lệ, lắc lư như đóa hoa sơn chi. Móng tay sơn màu hồng nhạt nổi bật trên làn da trắng nõn, càng làm nổi bật lên gương mặt không cảm xúc và bộ đồng phục học sinh sạch sẽ màu trắng của Minh Bạch, cái mông no đủ giống như trái đào lắc lư trong mắt cô.



Sao tự dưng cô lại cảm thấy hình ảnh này rất đẹp nhỉ …

Chi Đạo chớp chớp mắt.

Hai tay thiếu niên nhẹ nhàng đặt trên lưng ghế, da thịt trắng nõn được ánh mặt trời chiếu lên, long lanh trong suốt. Bàn tay phải với khớp xương rõ ràng, ngón trỏ ung dung ngõ nhịp lên tay ghế. Anh nhìn cô chằm chằm, thần sắc hờ hững, trong lúc cả người cô đang cứng đờ thì lại đột nhiên há mồm.

Đôi môi mỏng hồng nhạt mấp máy, khi nói chuyện, chúng hơi hơi nhếch lên, cong lên một độ rất nhỏ, tạo thành nụ cười mỉm dịu dàng, âm sắc trong sáng.

“Cô ơi, đủ chưa ạ?”

Giọng nói này vừa vang lên, Chi Đạo giống như bị sấm sét đánh trúng, giật mình bừng tỉnh, lập tức bỏ chạy.

Chạy một mạch đến phòng học mới dám chống hông thở phì phò, cô nhanh chóng cầm cặp sách, co cẳng chạy ra ngoài, động tác liền mạch hoàn toàn không có chút do dự.

Chủ yếu là do ánh mắt lúc ấy của Minh Bạch quá dọa người, cô cảm giác bản thân mình như thịt cá nhỏ bé nằm yên trên thớt, không dám nhúc nhích. Còn anh chính là một con dao giết trâu, vừa nặng vừa sắc!

Cũng đúng, làm loại chuyện như thế lại bị cô bắt gặp, có lẽ anh sợ cô nói ra sẽ khiến thanh danh của anh thối nát. Nếu suy đoán theo lý này thì anh đã coi cô thành kẻ địch, hận không thể dùng ánh mắt giết chết cô…

Chi Đạo nghĩ như vậy, tâm càng hoảng sợ, bàn tay không khỏi siết chặt dây quai đeo cặp sách.

Sau đó, cô lại lấy hết can đảm mà nghĩ, nếu anh... Nếu anh thật sự muốn đánh cô hoặc gì đó, thì cô sẽ nói hết những chuyện này ra ngoài, cùng lắm thì cá chết lưới rách, ai sợ ai!

Trong lúc suy nghĩ đường lui tăng thêm can đảm cho bản thân, Chi Đạo cũng mơ màng hồ đồ đi đến con đường nhỏ vắng vẻ, bàn tay đang siết chặt quai đeo cặp sách từ từ thả lòng, tâm trạng nóng nảy cũng bình tĩnh lại. Trong lúc cô còn đang nghĩ ngợi xem ngày mai nên giả ngu như thế nào, làm cách nào để tránh giao lưu ánh mắt với thiếu niên, còn muốn cách xa anh 10 mét, đến khi mọi người thuận theo tự nhiên mà quên mất chuyện này thì tốt rồi.



Chẳng qua...Không ngờ Minh Bạch lại cùng với cô giáo... Có quan hệ tình yêu nam nữ...?

Chi Đạo không tránh khỏi thổn thức một trận, kỳ thật chỉ xét đến bề ngoài thì hai người này đều rất xứng đôi, chỉ là xét về mặt thân phận... Nếu cha mẹ anh biết thì phải làm sao...

Phụ huynh đến gặp mặt con dâu?

Chi Đạo đang tưởng tượng mấy viễn cảnh xa xôi không đâu, tâm hồn bát quái lặng lẽ bình luận, còn có tâm trạng suy xét tương lai của đôi trai gái và cuộc chiến giữa hai bên cha mẹ.. Chi Đạo đang tự tưởng tượng mua vui cho bản thân thì vạt áo trên cánh tay phải đột nhiên bị hai ngón tay túm lấy, một cỗ sức mạnh to lớn kéo cô về phía sau cái cây bên cạnh.

Lúc đó bầu trời đã hơi đen, Chi Đạo bị dọa đến hét lên một tiếng, bên cạnh lập tức vang lên giọng nói không kiên nhẫn: “Câm miệng.”

Chi Đạo ngay lập tức nghe ra chủ nhân của giọng nói này là ai.

Giọng nói của Minh Bạch rất đặc biệt, rất dễ nghe. Cứ như nước suối thanh triệt, nhả từng chữ một, khẩu âm phổ thông tiêu chuẩn, giọng nói tròn vành rõ chữ còn truyền cảm, nghe cứ như đang phổ độ chúng sinh, vì thế, Chi Đạo còn ngầm lấy cho anh một ngoại hiệu, gọi là Minh Bồ Tát.

Dường như biết chắc Minh Bạch tìm cô là muốn tính sổ, Chi Đạo khiếp đảm, ngầm nuốt nước miếng, cả người co rụt lại.

Không đúng… Sao anh lại đuổi theo kịp…

Chi Đạo không tự giác cúi đầu, nhìn nhìn.

Đôi chân được bọc kín trong chiếc quần đồng phục tối màu, hình dáng mơ hồ được phác họa ra. Từ ngữ đầu tiên dùng để miêu tả là thon dài, gấu quần đồng phục thậm chí còn chưa tới mắt cá chân. Quần đồng phục có chiều dài tiêu chuẩn còn ngắn hơn chiều dài của chân anh…

Được rồi, chân cô ngắn nhỏ, chắc chắn là không thể bì kịp.

Cho… Cho nên... Anh... Anh muốn làm gì...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Điên Cuồng Yêu Em

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook