Chương 10:
Tam Đồng Ngạn
24/02/2024
Đến cả những lời thì thầm trong đáy lòng Chi Đạo cũng mang theo sự sợ hãi, lắp bắp.
Trước kia, Chi Đạo cảm thấy tuy rằng con người Minh Bạch có hơi lạnh lùng, nhưng kỳ thật vẫn là thiếu niên vô hại, thanh thuần và vô cùng tốt đẹp, là búp măng non, là bông hoa sen sinh trong bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, thanh cao ngoan ngoãn, cho dù có ngẫu nhiên phóng chút điện, cũng là bởi vì diện mạo của anh quá quyến rũ.
Còn hiện tại... Cái cảnh tượng kia, cái ánh mắt kia…
Từ từ… Trên người anh thơm quá. Cô lại ngửi thấy mùi hương đó.
Minh Bạch nói xong liền buông cô ra. Chi Đạo nhìn ống tay áo đồng phục của mình bị người nào đó kéo mà biến thành hình tam giác, lại nhìn vẻ mặt hờ hững của anh, ánh mắt cũng không có vẻ đáng sợ như lúc trong phòng giáo viên nữa, thậm chí còn có vẻ ôn hòa.
Nhưng Chi Đạo vẫn run sợ, bàn tay nhẹ nhàng phát run. Cô lập tức phủi sạch quan hệ, “Minh... Bạn học Minh Bạch, tôi không biết chuyện của cậu và cô Mạt.”
Vẻ mặt của anh không thay đổi.
“Không không không, là tôi không hề nhìn thấy cô giáo đang hôn cậu.” Chi Đạo hoảng loạn xua xua tay.
Anh nhẹ nhàng nhướng mày.
Cô đi chết đây… Chi Đạo quá khẩn trương, xong đời rồi…
Trong một khắc đó, cô thật sự muốn độn thổ chạy trốn, cô đang nói cái gì vậy a a a! Thật muốn cắt phăng cái đầu lưỡi không nghe lời của mình, cô đang lạy ông tôi ở bụi này sao?!
“Tôi.... Ý của tôi là...” Chi Đạo cắn cắn môi, ngửa đầu, cố gắng lấy dũng khí nhìn anh, “Được rồi, tôi thừa nhận, tôi nhìn thấy rồi! Cậu muốn thế nào! Tôi cảnh cáo cậu, nếu cậu dám đánh tôi, tôi sẽ mách phụ huynh, tôi còn đi mách các thầy cô khác. Tôi nói cho cậu biết, tôi không sợ cậu đâu, tôi còn có bạn ở trong trạm phát thanh của trường! Cậu cẩn thận đấy! Nếu ép tôi nóng nảy. tôi… Tôi sẽ bắc loa nói hết mọi chuyện của cậu, nói suốt một ngày một đêm, nói hết một tuần luôn.. Nói hết mọi chuyện… Khiến… Khiến cậu...”
Lúc đầu Chi Đạo còn lớn giọng đe dọa, nhưng âm lượng sau đó càng lúc càng nhỏ, chỉ vì cô nhìn thấy không biết từ khi nào, thiếu niên đối diện đã móc ra một con dao quân dụng. Nhân lúc dũng khí của cô đang trào dâng, không đề phòng cảnh giác, mũi dao lạnh lẽo đã chạm tới dái tai mềm mại bên trái của cô.
Chi Đạo giật mình một cái, nhìn anh, sợ hãi nuốt nước miếng, không dám nói tiếp nữa.
Lần này Chi Đạo thật sự sợ rồi, không dám liếc mắt nhìn linh tinh, chỉ cần nhìn thấy ánh sáng lạnh phản chiếu từ lưỡi dao mỏng manh sắc bén dán sau tai kia là hai chân cô đã run như cấy sầy rồi.
Anh, anh muốn cắt lỗ tai của cô sao…
Vừa tưởng tượng như vậy, vành mắt Chi Đạo lập tức đỏ lên.
“Mách lẻo?” Tay phải Minh Bạch cầm đao, khớp xương rõ ràng, nhẹ nhàng dùng mặt đao chạm lên thịt mềm sau tai cô.
“Không... Không. Ý của tôi là, tôi muốn nói với cha mẹ và thầy cô là trong lớp có một bạn học có thành tích cực kỳ xuất sắc, là tấm gương để tôi noi theo học tập, cậu hiểu lầm rồi.” Chi Đạo cười cười.
Minh Bạch vẫn trưng ra dáng vẻ hờ hững kia, lưỡi dao càng ép sát vào vành tai cô hơn.
“Có người quen trong trạm phát thanh?” Khóe miệng Minh Bạch khẽ nhếch lên, độ cong rất nhỏ.
Chi Đạo vội vàng vỗ tay một cái, “Chuyện này cũng chỉ hoàn toàn là hiểu lầm thôi! Tôi quen một chú chó hoang, nó thường quanh quẩn xung quanh trạm phát thanh ấy mà. Chú chó thường xuyên tới đó xin ăn xin uống, cho nên tôi mới trở thành bạn của nó. Tôi còn thường xuyên nói với nó về những sự tích quang vinh của cậu nữa. Tôi nói những chuyện của cậu, chính là mấy lời khen cậu hằng ngày thôi.”
“Khen tôi?” Minh Bạch nhẹ nhàng nhướng mày, “Khen tôi như thế nào?”
Người này thật quá không biết xấu hổ... Còn muốn nhân cơ hội này nghe cô khen anh hả? Tốt xấu gì cô cũng là thiếu nữ có tôn nghiêm có giới hạn, sao có thể bán đứng chính mình, tham sống sợ chết như vậy! Cô, Chi Đạo thà làm ngọc vỡ còn hơn ngói lành... Thà chết không đổi!
Con dao trong tay Minh Bạch nhẹ nhàng giật giật.
“Chỉ là mấy lời khen cậu đẹp trai, thành tích học tập tốt, dáng người cao ráo, ngón tay dài, tóc ngắn, quần áo đồng phục luôn sạch sẽ gọn gàng linh tinh. Con người tôi không giỏi văn chương, vốn từ nghèo nàn, không nghĩ ra nhiều từ hơn để hình dung cậu, cậu đừng để ý. Ha ha.” Chi Đạo xấu hổ cười cười.
“Bạn học Chi Đạo, vừa rồi không xảy ra chuyện gì hết.” Giọng Minh Bạch lạnh như băng.
“Đúng đúng đúng. Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì? Haizz, sao tôi lại không nhớ được? Ai nha, xem cái não cá vàng của tôi nè, còn chưa già đã mắc bệnh mất trí nhớ, chẳng, nhớ, được, gì, hết.” Năm chữ cuối còn được nhấn mạnh.
“Ừm.”
Anh vừa dứt lời, lưỡi dao lưu loát thu lại.
Nhưng Chi Đạo cảm thấy trên lỗ tai của mình truyền tới một cơn đau nho nhỏ, cô theo bản năng sờ lên chỗ vừa bị dí dao, khi ngón tay hạ xuống, trên đó đều là máu tươi. Cô nhất thời ngây người, ngơ ngác, nhìn về phía anh.
“Đừng nói bậy.” Hai tay Minh Bạch thảnh thơi đút trong túi, sự lạnh lẽo lan tràn trong mắt: “Nếu cậu muốn uống nước trà ngâm lỗ tai của mình… Cậu có thể thử xem.”
Minh Bạch... Tên khốn kiếp này.
Chi Đạo chỉ có thể gật đầu, sờ sờ lỗ tai, ấm ức nhìn bóng lưng dần rời xa của anh, nỗi sợ hãi với anh theo cơn đau âm ĩ truyền đến từ lỗ tai dần dần bị khuếch tán.
Cô không nên đi xem trộm điểm thi tiếng Anh… Chi Đạo hối hận muốn chết! Nếu còn có người khác cũng biết chuyện của anh rồi truyền ra ngoài, anh lại đổ hết lỗi lên đầu cô thì phải làm sao bây giờ...
Nghĩ mà lo sợ thấp thỏm bất an.
Mấy ngày nay, Chi Đạo còn chẳng dám động đến nước trà bình thường, cô sợ bên trong có ngâm một cái lỗ tai.
Cứ duy trì tâm trạng lo lắng đề phòng như vậy hết một tuần, Chi Đạo nhìn Minh Bạch lại quay về với vẻ hờ hững như lúc trước, như đóa hoa cao lãnh trên cao, hoàn toàn không thèm để ý đến cô chút nào, cô mới từ từ thở phào một hơi.
Rất tốt, tốt nhất là mối quan hệ của hai người cứ như vậy, xa lạ, không thèm nhìn nhau, cô rất vừa lòng.
Trước kia, Chi Đạo cảm thấy tuy rằng con người Minh Bạch có hơi lạnh lùng, nhưng kỳ thật vẫn là thiếu niên vô hại, thanh thuần và vô cùng tốt đẹp, là búp măng non, là bông hoa sen sinh trong bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, thanh cao ngoan ngoãn, cho dù có ngẫu nhiên phóng chút điện, cũng là bởi vì diện mạo của anh quá quyến rũ.
Còn hiện tại... Cái cảnh tượng kia, cái ánh mắt kia…
Từ từ… Trên người anh thơm quá. Cô lại ngửi thấy mùi hương đó.
Minh Bạch nói xong liền buông cô ra. Chi Đạo nhìn ống tay áo đồng phục của mình bị người nào đó kéo mà biến thành hình tam giác, lại nhìn vẻ mặt hờ hững của anh, ánh mắt cũng không có vẻ đáng sợ như lúc trong phòng giáo viên nữa, thậm chí còn có vẻ ôn hòa.
Nhưng Chi Đạo vẫn run sợ, bàn tay nhẹ nhàng phát run. Cô lập tức phủi sạch quan hệ, “Minh... Bạn học Minh Bạch, tôi không biết chuyện của cậu và cô Mạt.”
Vẻ mặt của anh không thay đổi.
“Không không không, là tôi không hề nhìn thấy cô giáo đang hôn cậu.” Chi Đạo hoảng loạn xua xua tay.
Anh nhẹ nhàng nhướng mày.
Cô đi chết đây… Chi Đạo quá khẩn trương, xong đời rồi…
Trong một khắc đó, cô thật sự muốn độn thổ chạy trốn, cô đang nói cái gì vậy a a a! Thật muốn cắt phăng cái đầu lưỡi không nghe lời của mình, cô đang lạy ông tôi ở bụi này sao?!
“Tôi.... Ý của tôi là...” Chi Đạo cắn cắn môi, ngửa đầu, cố gắng lấy dũng khí nhìn anh, “Được rồi, tôi thừa nhận, tôi nhìn thấy rồi! Cậu muốn thế nào! Tôi cảnh cáo cậu, nếu cậu dám đánh tôi, tôi sẽ mách phụ huynh, tôi còn đi mách các thầy cô khác. Tôi nói cho cậu biết, tôi không sợ cậu đâu, tôi còn có bạn ở trong trạm phát thanh của trường! Cậu cẩn thận đấy! Nếu ép tôi nóng nảy. tôi… Tôi sẽ bắc loa nói hết mọi chuyện của cậu, nói suốt một ngày một đêm, nói hết một tuần luôn.. Nói hết mọi chuyện… Khiến… Khiến cậu...”
Lúc đầu Chi Đạo còn lớn giọng đe dọa, nhưng âm lượng sau đó càng lúc càng nhỏ, chỉ vì cô nhìn thấy không biết từ khi nào, thiếu niên đối diện đã móc ra một con dao quân dụng. Nhân lúc dũng khí của cô đang trào dâng, không đề phòng cảnh giác, mũi dao lạnh lẽo đã chạm tới dái tai mềm mại bên trái của cô.
Chi Đạo giật mình một cái, nhìn anh, sợ hãi nuốt nước miếng, không dám nói tiếp nữa.
Lần này Chi Đạo thật sự sợ rồi, không dám liếc mắt nhìn linh tinh, chỉ cần nhìn thấy ánh sáng lạnh phản chiếu từ lưỡi dao mỏng manh sắc bén dán sau tai kia là hai chân cô đã run như cấy sầy rồi.
Anh, anh muốn cắt lỗ tai của cô sao…
Vừa tưởng tượng như vậy, vành mắt Chi Đạo lập tức đỏ lên.
“Mách lẻo?” Tay phải Minh Bạch cầm đao, khớp xương rõ ràng, nhẹ nhàng dùng mặt đao chạm lên thịt mềm sau tai cô.
“Không... Không. Ý của tôi là, tôi muốn nói với cha mẹ và thầy cô là trong lớp có một bạn học có thành tích cực kỳ xuất sắc, là tấm gương để tôi noi theo học tập, cậu hiểu lầm rồi.” Chi Đạo cười cười.
Minh Bạch vẫn trưng ra dáng vẻ hờ hững kia, lưỡi dao càng ép sát vào vành tai cô hơn.
“Có người quen trong trạm phát thanh?” Khóe miệng Minh Bạch khẽ nhếch lên, độ cong rất nhỏ.
Chi Đạo vội vàng vỗ tay một cái, “Chuyện này cũng chỉ hoàn toàn là hiểu lầm thôi! Tôi quen một chú chó hoang, nó thường quanh quẩn xung quanh trạm phát thanh ấy mà. Chú chó thường xuyên tới đó xin ăn xin uống, cho nên tôi mới trở thành bạn của nó. Tôi còn thường xuyên nói với nó về những sự tích quang vinh của cậu nữa. Tôi nói những chuyện của cậu, chính là mấy lời khen cậu hằng ngày thôi.”
“Khen tôi?” Minh Bạch nhẹ nhàng nhướng mày, “Khen tôi như thế nào?”
Người này thật quá không biết xấu hổ... Còn muốn nhân cơ hội này nghe cô khen anh hả? Tốt xấu gì cô cũng là thiếu nữ có tôn nghiêm có giới hạn, sao có thể bán đứng chính mình, tham sống sợ chết như vậy! Cô, Chi Đạo thà làm ngọc vỡ còn hơn ngói lành... Thà chết không đổi!
Con dao trong tay Minh Bạch nhẹ nhàng giật giật.
“Chỉ là mấy lời khen cậu đẹp trai, thành tích học tập tốt, dáng người cao ráo, ngón tay dài, tóc ngắn, quần áo đồng phục luôn sạch sẽ gọn gàng linh tinh. Con người tôi không giỏi văn chương, vốn từ nghèo nàn, không nghĩ ra nhiều từ hơn để hình dung cậu, cậu đừng để ý. Ha ha.” Chi Đạo xấu hổ cười cười.
“Bạn học Chi Đạo, vừa rồi không xảy ra chuyện gì hết.” Giọng Minh Bạch lạnh như băng.
“Đúng đúng đúng. Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì? Haizz, sao tôi lại không nhớ được? Ai nha, xem cái não cá vàng của tôi nè, còn chưa già đã mắc bệnh mất trí nhớ, chẳng, nhớ, được, gì, hết.” Năm chữ cuối còn được nhấn mạnh.
“Ừm.”
Anh vừa dứt lời, lưỡi dao lưu loát thu lại.
Nhưng Chi Đạo cảm thấy trên lỗ tai của mình truyền tới một cơn đau nho nhỏ, cô theo bản năng sờ lên chỗ vừa bị dí dao, khi ngón tay hạ xuống, trên đó đều là máu tươi. Cô nhất thời ngây người, ngơ ngác, nhìn về phía anh.
“Đừng nói bậy.” Hai tay Minh Bạch thảnh thơi đút trong túi, sự lạnh lẽo lan tràn trong mắt: “Nếu cậu muốn uống nước trà ngâm lỗ tai của mình… Cậu có thể thử xem.”
Minh Bạch... Tên khốn kiếp này.
Chi Đạo chỉ có thể gật đầu, sờ sờ lỗ tai, ấm ức nhìn bóng lưng dần rời xa của anh, nỗi sợ hãi với anh theo cơn đau âm ĩ truyền đến từ lỗ tai dần dần bị khuếch tán.
Cô không nên đi xem trộm điểm thi tiếng Anh… Chi Đạo hối hận muốn chết! Nếu còn có người khác cũng biết chuyện của anh rồi truyền ra ngoài, anh lại đổ hết lỗi lên đầu cô thì phải làm sao bây giờ...
Nghĩ mà lo sợ thấp thỏm bất an.
Mấy ngày nay, Chi Đạo còn chẳng dám động đến nước trà bình thường, cô sợ bên trong có ngâm một cái lỗ tai.
Cứ duy trì tâm trạng lo lắng đề phòng như vậy hết một tuần, Chi Đạo nhìn Minh Bạch lại quay về với vẻ hờ hững như lúc trước, như đóa hoa cao lãnh trên cao, hoàn toàn không thèm để ý đến cô chút nào, cô mới từ từ thở phào một hơi.
Rất tốt, tốt nhất là mối quan hệ của hai người cứ như vậy, xa lạ, không thèm nhìn nhau, cô rất vừa lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.