Chương 16: Chung Nhà
Tử Dạ Bất Miên
02/12/2022
Sân trường vắng hoe, có mỗi Trần Mục Dương cùng Tô Cách.
Tô Cách kéo hành lý với balo rách nát soạt soạt trên mặt đất.
“Trần Mục Dương, anh có về nhà đón Tết không?"
“Có.”
Cậu cảm thấy mình hỏi ngu ghê, năm mới đương nhiên phải về nhà, chứ đi đâu được?
“Anh là người thành phố H à?”
“Ừ.”
“Thật là tốt, không cần phải ngồi xe khách, có thể về thường xuyên.” Tô Cách vô cùng hâm mộ nói.
Anh không phản hồi.
Hai người đi tới trước cổng ký túc xá, cửa sắt đóng chặt, ngay cả bác gái quản lý cũng không thấy, bên trong tối om.
“Không phải chứ…” Tô Cách nhìn cánh cửa đóng chặt trước mắt, không biết nên làm gì.
“Bây giờ cậu tính sao?” Trần Mục Dương hỏi.
“Không thể ở đây thì đến phim trường vậy, dù sao mai cũng phải quay mà.” Tô Cáhc nghĩ nghĩ, đột nhiên nghĩ ra cách hay
Anh cười lạnh một tiếng, châm chọc: “Đầu heo của cậu chỉ tư duy đến thế hả?”
“Tôi không phải đồ đầu heo!” Ai thích bị nói thế chứ!
“Cậu có chìa khóa không? Đến phim trường? Thật mệt cậu tư duy.”
“Vậy phải làm sao? Chẳng lẽ ở khách sạn, tôi lại không có nhiều tiền như thế.” Tô Cách thật sự hết xách.
“Đi thôi.” Trần Mục Dương xoay người, Tô Cách cũng kéo túi theo sau.
Ngồi trên xe, cậu hỏi: “Chúng ta đi đâu vậy?”
“Nhà tôi.”
“Hả? Nhà anh?! Không được đâu!” Có người nhà ở đấy, cậu đến làm gì, sẽ chỉ khiến quan hệ giữa hai người càng thêm mâkp mờ
“Tôi thuê nhà ở riêng.” Trần Mục Dương như đọc vị được đối phương, thản nhiên nói.
“Ồ, ra là thế.” Tô Cách đúng là hơi lung lay, nhưng chỉ có một mình Trần Mục Dương, vậy thì chẳng phải nói là hai người sẽ ở cùng nhau sao? Nghĩ vậy, mặt cậu không nhịn được đỏ bừng.
Trần Mục Dương thoáng nhìn qua gương mặt đỏ hơn cà chua của người kia, nhiu mày: “Trong đầu cậu đang nghĩ cái thứ vớ vẩn gì vậy?”
“Sao anh biết tôi nghĩ vớ vẩn chứ?” Lời của Tô Cách vừa thốt ra, làm như thừa nhận suy nghĩ của cậu hơi lệch lạc thật.
Anh đỗ xe, trực tiếp dẫn Tô Cách vào thang máy lên nhà.
Vì chứng minh lòng dạ của mình, cậu khó xử nói: “Thật ra anh không cần nhiệt tình như này đâu! Tôi có thể thuê khách sạn, ở nhà anh thì phiền quá…”
“Cậu có tiền?”
“Anh… anh cho tôi mượn một ít?” Tô Cách cẩn thận hỏi.
“Tôi nghèo kiết.” Trần Mục Dương chắc như đinh đóng cột, không có tí thành ý nào.
Có xe hơi, còn ở chung cư cao cấp, có trời mới tin anh nghèo! Nhưng Tô Cách cũng không dám phản biệt, trước mặt ai đó, cậu luôn hèn thế đấy!
Anh ở tầng mười tám, một tầng chỉ có hai căn.
Quay sang cửa phía bên trái, Trần Mục Dương vừa bấm mật mã vừa nói: “Mật mã là 8348, nhớ kỹ đấy!”
“Ừ… Ừ…” Tô Cách nhẩm nhẩm trong đầu mấy lần, cảm thấy anh hẳn là có ý nghĩa đặc biệt, vì thế thuận miệng hỏi: “Sinh nhật anh à?”
Trần Mục Dương vào cửa, cởi áo khoác: “Sinh nhật tôi là ngày 20 tháng 11.”
Không phải sinh nhật? Vậy thì mật mã kia có nghĩa gì?
Trần Mục Dương thấy Tô Cách không có phản ứng, quay sang nhìn, trên người anh chỉ mặc áo len, càng để lộ khí chất áp đảo người khác, dựa gần vào Tô Cách: “Nhớ chưa?”
“Nhớ cái gì cơ?” Mật mã á? Cậu đương nhiên vội vàng gật đầu: “Nhớ rồi nhớ rồi, anh yên tâm đi!”
Đôi mắt đen láy của anh nhìn cậu trong chốc lát, xoay người cởi nốt áo len.
Tô Cách hơi xoắn xuýt, tự dưng cởi quần áo làm gì, làm người ta đau mắt hột mà!
“Anh… anh đừng có cởi!” Cậu nuốt nước miếng ngăn cản.
Trần Mục Dương dừng tay, xoay người khó hiểu nhìn cậu.
“Anh không lạnh à?”
Anh nhìn lên trần, Tô Cách cũng nhìn theo, hóa ra đang bật máy sưởi, chẳng trách ấm thế. Lúc cậu đang mải thả hồn trên vũ trụ bao la thì anh đã cởi xong áo len và sơ mi, chuẩn bị cởi quần.
Đây… đây là cái tình huống gì thế? Tô Cách giữ quy tắc phi lễ chớ nhìn, xoay người giả chết.
Lâu thật lâu mà không nghe thấy động tĩnh gì nữa. Anh đang làm gì vậy? Tô Cách tò mò lên nhìn bên đó, đã sớm không còn ai rồi…
“Trần Mục Dương…” Cậu cẩn thận gọi.
Không có lời đáp.
“Trần Mục Dương…” Không phải anh teo nhỏ chứ?
Tô Cách đẩy một cánh cửa, bên trong tối om, hẳn là không có ai. Vì thế lại mở cửa phòng khác, phòng này chỉ đóng hờ cửa, lộ ánh đèn leo lắt.
Tô Cách không nhịn được tò mò, Trần Mục Dương vứt cậu ở phòng khách một mình, còn anh thì làm gì?
Đẩy cửa đi vào, cậu nghe thấy tiếng nước “Ào ào!” phát ra từ phòng nhỏ hơn. Chẳng lẽ anh đang tắm hả? Vừa vào cửa đã tắm, cậu không khỏi 囧 một chút.
Tô Cách đi tới trước cánh cửa thủy tinh, trên đó dính đầy hơi nước nên không nhìn phía trong được, đành đứng ngoài nhẹ giọng gọi: “Trần Mục Dương…”
Không đáp, hẳn là anh không nghe thấy, cậu định rời đi.
Không ngờ cửa phòng tắm bị mở ra, Tô Cách chưa phản ứng kịp thì đã bị kéo vào.
Cậu bị anh kéo vào giữa vòi sen, nước ấm dần chảy xuống đỉnh đầu, quần áo đầu tóc đều ướt đẫm.
“Anh làm gì vậy?! Ướt hết rồi!” Mắt cậu không mở ra được.
“Ướt thì cởi!” Ngón tay anh không khách khí kéo phéc – mơ – tuya áo khoác của cậu xuống.
“Nói gì vô căn cứ thế! Đừng có cởi quần áo của tôi!” Trong phòng tắm ngập hơi nước, Tô Cách bị nước xối nên mắt nhắm chặt. Trần Mục Dương vèo vèo lột đồ trên người cậu khiến Tô Cách bảo vệ còn không kịp, nào có tâm tình thưởng thức thân thể đẹp đẽ của ai kia.
Trần Mục Dương không nói nhiều, hai ba động tác là cởi sạch cậu, chỉ còn có quần dài ở nửa dưới.
“Làm cái gì vậy, hai người đàn ông tắm với nhau?”, lột thì cũng sạch sẽ rồi, cậu chẳng thèm nể nang, thở phì phì với Trần Mục Dương.
Thật ra là cậu không dám nhìn xuống dưới…
“Có gì không thể?” Anh làm bộ chả có gì nhún nhún vai.
“Trần Mục Dương? Anh có ý gì? Anh làm như thế….” Cậu dừng một chút, có chút nghẹn họng: “Thật dễ khiến tôi hiểu lầm…”
“HIểu lầm cái gì?”
“Hiểu lầm… anh cũng có ý với tôi…” Tô Cách dùng từ “cũng”.
“Ồ? Nói thế, cậu là có ý với tôi?”
“Tôi không có!” Cậu mạnh miệng phủ nhận.
“Tô Cách, đêm giao thừa tôi nhận được một bao lì xì.”
Biến sắp đến...
“Số tiền vừa xinh năm đồng hai.” Trần Mục Dương dùng phương thức khác nói về con số 5.20 khiến Tô Cách càng mất tự nhiên.
“Đúng thế! Là tôi tặng anh đấy! Dù người đời ghê tởm con trai yêu con trai cũng chẳng sao, khinh bỉ cũng chẳng sao! Dù sao cũng là tôi thích anh! Mặc kệ anh không phải là gay! Hiện tại tôi bị anh bẻ cong rồi! Anh xử lý đi!”
“Hung dữ vậy?” Trần Mục Dương thực sự rất buồn cười với cách tỏ tình này.
Nhưng trong mắt cậu lại biến thành một loại châm chọc, còn hơi trào phúng. Tình cảm Tô Cách như thế, còn thẳng thắn bày tỏ, tại sao lại bị người ấy khinh thường.
“Tôi còn có việc, đi trước.” Tô Cách sứt sẹo lấy đại một cớ định chạy trối chết.
“Cởi thì đã cởi hết, còn muốn đi đâu?” Trần Mục Dương ngăn cậu, đặt người lên tường, thân thể lành lạnh kết hợp với dòng nước ấm áp khiến Tô Cách tê dại.
“Anh… Anh muốn làm gì… A…”
Trần Mục Dương hôn Tô Cách, không phải trên phương diện công việc, mà là một nụ hôn thực sự. Cậu chậm chạp nhắm hai mắt, cảm nhận nụ hôn, cho dù có đang ở trong bầu không khí nóng bỏng đến mấy, thì nụ hôn này vẫn có cảm giác lạnh lẽo.
Thật giống như con người Trần Mục Dương, kể cả có ở trong hoàn cảnh nào thì vẫn luôn giữ sự lạnh lùng và khoảng cách với người khác. Vì sao lại thích một người như thế, Tô Cách cũng chẳng hiểu được bản thâ.
Có lẽ Trần Mục Dương gồng gánh, đưa mình đi bệnh viện, lẳng lặng làm bạn, từ đó cậu hình thành thói quen có Trần Mục Dương ở bên. Cho dù anh không nói, cho dù cái gì cũng không làm thì đều khiến cậu vui vẻ, an tâm.
Lúc anh rụt lưỡi lại, Tô Cách thở dốc, ngốc nghếch hỏi một câu: “Sao anh lại hôn em?”
Trần Mục Dương rốt cuộc thẹn quá thành giận: “Đúng là đồ ngốc!”
Cậu giữ chặt tay anh: “Là anh thích em, nên mới hôn em đúng không?”
Cho dù có bị một tầng hơi nước ngăn cản, vẫn có thể nhìn thấy ánh sáng trong mắt cậu, Trần Mục Dương không chú ý, thiếu tự nhiên đáp: “Ừ.”
Nghe được câu trả lời mình mong muốn, lòng Tô Cách đột nhiên nở hoa, thật giống như nhìn thấy ánh mặt trời tỏa sáng, rất kích động, lại nhẹ nhàng khoan khoái.
Hai tay cậu ôm lấy cổ anh: “Trần mục Dương, cảm ơn anh.”
Vẻ mặt đối phương càng mất tự nhiên, cũng may cậu đang chôn mặt vào hõm vai anh nên không phát hiện.
Qua nửa ngày, gương mặt anh hiện lên ý cười, tay đưa lên ôm thắt lưng cậu: “Ừ.”
Tô Cách nhìn cơ thể để trần của ai đó, suýt chút nữa chảy máu mũi. Cùng là đàn ông với nhau, dáng người sao chênh lệch lớn vậy, làm cậu một chút cũng không phục
Đồng thời, cũng dấy lên chút khuynh hướng mê cái đẹp nên phạm tội. Vì thế cậu bịt mũi, thừa cơ anh trở tay không kịp, đẩy cửa chạy ra ngoài.
Ngồi trên sopha, cầm khăn tắm, Tô Cách nhớ lại tình huống ban nãy…
Trần Mục Dương thích cậu, Trần Mục Dương thực sự thích cậu, Trần Mục Dương thực sự thực sự thích cậu?! Tô Cách vô cùng hạnh phúc, cậu rốt cuộc cũng hiểu được cảm giác mà các bạn học nói cái gì mà khi biết người bạn thích cũng thích bạn chính là chuyện vui nhất thế giới. Quả thực đúng là vậy!
Tô Cách lúc ấy lơ đễnh, cảm thấy con gái chính là đa sầu đa cảm, rảnh rỗi sinh nông nổi. Cơ mà hiện tại hình như cậu có thể đồng cảm đó!
Tô Cách kéo hành lý với balo rách nát soạt soạt trên mặt đất.
“Trần Mục Dương, anh có về nhà đón Tết không?"
“Có.”
Cậu cảm thấy mình hỏi ngu ghê, năm mới đương nhiên phải về nhà, chứ đi đâu được?
“Anh là người thành phố H à?”
“Ừ.”
“Thật là tốt, không cần phải ngồi xe khách, có thể về thường xuyên.” Tô Cách vô cùng hâm mộ nói.
Anh không phản hồi.
Hai người đi tới trước cổng ký túc xá, cửa sắt đóng chặt, ngay cả bác gái quản lý cũng không thấy, bên trong tối om.
“Không phải chứ…” Tô Cách nhìn cánh cửa đóng chặt trước mắt, không biết nên làm gì.
“Bây giờ cậu tính sao?” Trần Mục Dương hỏi.
“Không thể ở đây thì đến phim trường vậy, dù sao mai cũng phải quay mà.” Tô Cáhc nghĩ nghĩ, đột nhiên nghĩ ra cách hay
Anh cười lạnh một tiếng, châm chọc: “Đầu heo của cậu chỉ tư duy đến thế hả?”
“Tôi không phải đồ đầu heo!” Ai thích bị nói thế chứ!
“Cậu có chìa khóa không? Đến phim trường? Thật mệt cậu tư duy.”
“Vậy phải làm sao? Chẳng lẽ ở khách sạn, tôi lại không có nhiều tiền như thế.” Tô Cách thật sự hết xách.
“Đi thôi.” Trần Mục Dương xoay người, Tô Cách cũng kéo túi theo sau.
Ngồi trên xe, cậu hỏi: “Chúng ta đi đâu vậy?”
“Nhà tôi.”
“Hả? Nhà anh?! Không được đâu!” Có người nhà ở đấy, cậu đến làm gì, sẽ chỉ khiến quan hệ giữa hai người càng thêm mâkp mờ
“Tôi thuê nhà ở riêng.” Trần Mục Dương như đọc vị được đối phương, thản nhiên nói.
“Ồ, ra là thế.” Tô Cách đúng là hơi lung lay, nhưng chỉ có một mình Trần Mục Dương, vậy thì chẳng phải nói là hai người sẽ ở cùng nhau sao? Nghĩ vậy, mặt cậu không nhịn được đỏ bừng.
Trần Mục Dương thoáng nhìn qua gương mặt đỏ hơn cà chua của người kia, nhiu mày: “Trong đầu cậu đang nghĩ cái thứ vớ vẩn gì vậy?”
“Sao anh biết tôi nghĩ vớ vẩn chứ?” Lời của Tô Cách vừa thốt ra, làm như thừa nhận suy nghĩ của cậu hơi lệch lạc thật.
Anh đỗ xe, trực tiếp dẫn Tô Cách vào thang máy lên nhà.
Vì chứng minh lòng dạ của mình, cậu khó xử nói: “Thật ra anh không cần nhiệt tình như này đâu! Tôi có thể thuê khách sạn, ở nhà anh thì phiền quá…”
“Cậu có tiền?”
“Anh… anh cho tôi mượn một ít?” Tô Cách cẩn thận hỏi.
“Tôi nghèo kiết.” Trần Mục Dương chắc như đinh đóng cột, không có tí thành ý nào.
Có xe hơi, còn ở chung cư cao cấp, có trời mới tin anh nghèo! Nhưng Tô Cách cũng không dám phản biệt, trước mặt ai đó, cậu luôn hèn thế đấy!
Anh ở tầng mười tám, một tầng chỉ có hai căn.
Quay sang cửa phía bên trái, Trần Mục Dương vừa bấm mật mã vừa nói: “Mật mã là 8348, nhớ kỹ đấy!”
“Ừ… Ừ…” Tô Cách nhẩm nhẩm trong đầu mấy lần, cảm thấy anh hẳn là có ý nghĩa đặc biệt, vì thế thuận miệng hỏi: “Sinh nhật anh à?”
Trần Mục Dương vào cửa, cởi áo khoác: “Sinh nhật tôi là ngày 20 tháng 11.”
Không phải sinh nhật? Vậy thì mật mã kia có nghĩa gì?
Trần Mục Dương thấy Tô Cách không có phản ứng, quay sang nhìn, trên người anh chỉ mặc áo len, càng để lộ khí chất áp đảo người khác, dựa gần vào Tô Cách: “Nhớ chưa?”
“Nhớ cái gì cơ?” Mật mã á? Cậu đương nhiên vội vàng gật đầu: “Nhớ rồi nhớ rồi, anh yên tâm đi!”
Đôi mắt đen láy của anh nhìn cậu trong chốc lát, xoay người cởi nốt áo len.
Tô Cách hơi xoắn xuýt, tự dưng cởi quần áo làm gì, làm người ta đau mắt hột mà!
“Anh… anh đừng có cởi!” Cậu nuốt nước miếng ngăn cản.
Trần Mục Dương dừng tay, xoay người khó hiểu nhìn cậu.
“Anh không lạnh à?”
Anh nhìn lên trần, Tô Cách cũng nhìn theo, hóa ra đang bật máy sưởi, chẳng trách ấm thế. Lúc cậu đang mải thả hồn trên vũ trụ bao la thì anh đã cởi xong áo len và sơ mi, chuẩn bị cởi quần.
Đây… đây là cái tình huống gì thế? Tô Cách giữ quy tắc phi lễ chớ nhìn, xoay người giả chết.
Lâu thật lâu mà không nghe thấy động tĩnh gì nữa. Anh đang làm gì vậy? Tô Cách tò mò lên nhìn bên đó, đã sớm không còn ai rồi…
“Trần Mục Dương…” Cậu cẩn thận gọi.
Không có lời đáp.
“Trần Mục Dương…” Không phải anh teo nhỏ chứ?
Tô Cách đẩy một cánh cửa, bên trong tối om, hẳn là không có ai. Vì thế lại mở cửa phòng khác, phòng này chỉ đóng hờ cửa, lộ ánh đèn leo lắt.
Tô Cách không nhịn được tò mò, Trần Mục Dương vứt cậu ở phòng khách một mình, còn anh thì làm gì?
Đẩy cửa đi vào, cậu nghe thấy tiếng nước “Ào ào!” phát ra từ phòng nhỏ hơn. Chẳng lẽ anh đang tắm hả? Vừa vào cửa đã tắm, cậu không khỏi 囧 một chút.
Tô Cách đi tới trước cánh cửa thủy tinh, trên đó dính đầy hơi nước nên không nhìn phía trong được, đành đứng ngoài nhẹ giọng gọi: “Trần Mục Dương…”
Không đáp, hẳn là anh không nghe thấy, cậu định rời đi.
Không ngờ cửa phòng tắm bị mở ra, Tô Cách chưa phản ứng kịp thì đã bị kéo vào.
Cậu bị anh kéo vào giữa vòi sen, nước ấm dần chảy xuống đỉnh đầu, quần áo đầu tóc đều ướt đẫm.
“Anh làm gì vậy?! Ướt hết rồi!” Mắt cậu không mở ra được.
“Ướt thì cởi!” Ngón tay anh không khách khí kéo phéc – mơ – tuya áo khoác của cậu xuống.
“Nói gì vô căn cứ thế! Đừng có cởi quần áo của tôi!” Trong phòng tắm ngập hơi nước, Tô Cách bị nước xối nên mắt nhắm chặt. Trần Mục Dương vèo vèo lột đồ trên người cậu khiến Tô Cách bảo vệ còn không kịp, nào có tâm tình thưởng thức thân thể đẹp đẽ của ai kia.
Trần Mục Dương không nói nhiều, hai ba động tác là cởi sạch cậu, chỉ còn có quần dài ở nửa dưới.
“Làm cái gì vậy, hai người đàn ông tắm với nhau?”, lột thì cũng sạch sẽ rồi, cậu chẳng thèm nể nang, thở phì phì với Trần Mục Dương.
Thật ra là cậu không dám nhìn xuống dưới…
“Có gì không thể?” Anh làm bộ chả có gì nhún nhún vai.
“Trần Mục Dương? Anh có ý gì? Anh làm như thế….” Cậu dừng một chút, có chút nghẹn họng: “Thật dễ khiến tôi hiểu lầm…”
“HIểu lầm cái gì?”
“Hiểu lầm… anh cũng có ý với tôi…” Tô Cách dùng từ “cũng”.
“Ồ? Nói thế, cậu là có ý với tôi?”
“Tôi không có!” Cậu mạnh miệng phủ nhận.
“Tô Cách, đêm giao thừa tôi nhận được một bao lì xì.”
Biến sắp đến...
“Số tiền vừa xinh năm đồng hai.” Trần Mục Dương dùng phương thức khác nói về con số 5.20 khiến Tô Cách càng mất tự nhiên.
“Đúng thế! Là tôi tặng anh đấy! Dù người đời ghê tởm con trai yêu con trai cũng chẳng sao, khinh bỉ cũng chẳng sao! Dù sao cũng là tôi thích anh! Mặc kệ anh không phải là gay! Hiện tại tôi bị anh bẻ cong rồi! Anh xử lý đi!”
“Hung dữ vậy?” Trần Mục Dương thực sự rất buồn cười với cách tỏ tình này.
Nhưng trong mắt cậu lại biến thành một loại châm chọc, còn hơi trào phúng. Tình cảm Tô Cách như thế, còn thẳng thắn bày tỏ, tại sao lại bị người ấy khinh thường.
“Tôi còn có việc, đi trước.” Tô Cách sứt sẹo lấy đại một cớ định chạy trối chết.
“Cởi thì đã cởi hết, còn muốn đi đâu?” Trần Mục Dương ngăn cậu, đặt người lên tường, thân thể lành lạnh kết hợp với dòng nước ấm áp khiến Tô Cách tê dại.
“Anh… Anh muốn làm gì… A…”
Trần Mục Dương hôn Tô Cách, không phải trên phương diện công việc, mà là một nụ hôn thực sự. Cậu chậm chạp nhắm hai mắt, cảm nhận nụ hôn, cho dù có đang ở trong bầu không khí nóng bỏng đến mấy, thì nụ hôn này vẫn có cảm giác lạnh lẽo.
Thật giống như con người Trần Mục Dương, kể cả có ở trong hoàn cảnh nào thì vẫn luôn giữ sự lạnh lùng và khoảng cách với người khác. Vì sao lại thích một người như thế, Tô Cách cũng chẳng hiểu được bản thâ.
Có lẽ Trần Mục Dương gồng gánh, đưa mình đi bệnh viện, lẳng lặng làm bạn, từ đó cậu hình thành thói quen có Trần Mục Dương ở bên. Cho dù anh không nói, cho dù cái gì cũng không làm thì đều khiến cậu vui vẻ, an tâm.
Lúc anh rụt lưỡi lại, Tô Cách thở dốc, ngốc nghếch hỏi một câu: “Sao anh lại hôn em?”
Trần Mục Dương rốt cuộc thẹn quá thành giận: “Đúng là đồ ngốc!”
Cậu giữ chặt tay anh: “Là anh thích em, nên mới hôn em đúng không?”
Cho dù có bị một tầng hơi nước ngăn cản, vẫn có thể nhìn thấy ánh sáng trong mắt cậu, Trần Mục Dương không chú ý, thiếu tự nhiên đáp: “Ừ.”
Nghe được câu trả lời mình mong muốn, lòng Tô Cách đột nhiên nở hoa, thật giống như nhìn thấy ánh mặt trời tỏa sáng, rất kích động, lại nhẹ nhàng khoan khoái.
Hai tay cậu ôm lấy cổ anh: “Trần mục Dương, cảm ơn anh.”
Vẻ mặt đối phương càng mất tự nhiên, cũng may cậu đang chôn mặt vào hõm vai anh nên không phát hiện.
Qua nửa ngày, gương mặt anh hiện lên ý cười, tay đưa lên ôm thắt lưng cậu: “Ừ.”
Tô Cách nhìn cơ thể để trần của ai đó, suýt chút nữa chảy máu mũi. Cùng là đàn ông với nhau, dáng người sao chênh lệch lớn vậy, làm cậu một chút cũng không phục
Đồng thời, cũng dấy lên chút khuynh hướng mê cái đẹp nên phạm tội. Vì thế cậu bịt mũi, thừa cơ anh trở tay không kịp, đẩy cửa chạy ra ngoài.
Ngồi trên sopha, cầm khăn tắm, Tô Cách nhớ lại tình huống ban nãy…
Trần Mục Dương thích cậu, Trần Mục Dương thực sự thích cậu, Trần Mục Dương thực sự thực sự thích cậu?! Tô Cách vô cùng hạnh phúc, cậu rốt cuộc cũng hiểu được cảm giác mà các bạn học nói cái gì mà khi biết người bạn thích cũng thích bạn chính là chuyện vui nhất thế giới. Quả thực đúng là vậy!
Tô Cách lúc ấy lơ đễnh, cảm thấy con gái chính là đa sầu đa cảm, rảnh rỗi sinh nông nổi. Cơ mà hiện tại hình như cậu có thể đồng cảm đó!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.