Diễn Giả Thành Thật

Chương 17: Em Không Phải Là Sự Lựa Chọn

Tử Dạ Bất Miên

03/12/2022

Trần Mục Dương tắm xong đi ra, nhìn Tô Cách ngồi một mình trên sopha cười ngu liền ném khăn mặt trên đầu vào người cậu, không kiên nhẫn nói: “Cười ngu gì, đi tắm đi!”

Câu cần khăn mặt, ngoan ngoãn đồng ý: “Vâng.”

Sau đó đứng dậy đi tắm.

“Trần Mục Dương, nhà anh có phòng cho khách không?” Tô Cách quay đầu hỏi.

“Không có.” Anh mở TV, đầu không thèm quay lại nói.

Vừa nãy cậu nhìn thấy có một phòng để không mà, không phải phòng cho khách thì là cái quỷ gì? Tô Cách đem lời sắp phun ra liền nuốt trở lại, cầm khăn mặt đi vào phòng tắm anh vừa sử dụng.

Lần này cậu mới có cơ hội nhìn kỹ căn phòng này hơn, đèn hơi tối, đồ dùng toàn là những thứ trông vô cùng đơn giản nhưng chắc hẳn rất đắt tiền, vì cậu thấy chất lượng của chúng đều khá cao cấp. Đặc biệt trên tường còn lắp cái TV siêu khủng, phòng ngủ đã có một cái, vì sao còn lắp trong này làm gì? Tô Cách cảm thấy anh đúng là thích đốt tiền.

Tắm xong đi ra, Tô Cách phát hiện Trần Mục Dương đang ngồi xem TV.

Kinh hoàng nhìn Trần Mục Dương, cậu cứ đứng đó không dám tới gần.

Anh vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình: “Lại đây!”

Tô Cách chậm rãi đi qua: “Để làm gì?”

Trần Mục Dương đưa tay ra, cậu vội vàng rụt người lại, nửa ngã xuống giường: “Anh, anh đừng có làm gì đó! Mai chúng ta còn phải quay phim!”

Anh cười lạnh: “Em nghĩ anh và em làm gì?”

“Em…” Tô Cách dừng: “Em biết sao được?”

“Không phải em nói anh đừng xằng bậy à, rõ ràng là muốn anh làm.”

“Vớ vẩn! Em không phải người như thế!” Tô Cách vội vã quấn khăn quanh người mình, đứng lên muốn chạy ra khỏi phòng.

Trần Mục Dương kéo khăn mặt trên đầu cậu xuống: “Ở kia có máy sấy, sấy đầu đi rồi ngủ.”

Hóa ra đây là việc Trần Mục Dương muốn làm hả? Tô Cách nhớ tới vẻ mặt vừa rồi của anh, hận không thể tự cắn đứt lưỡi.

Tóc Tô Cách rất mềm, chả mấy chốc là khô.

Thấy Trần Mục Dương thoải mái nằm trên giường xem TV, không qua đó thì không được, mà đi cũng không xong.

“Nhà anh không có phòng cho khách thì để em ra ngoài sopha ngủ là được.” Nói rồi, cậu liền đi ra ngoài.

“Anh không có chăn thừa.”

“Không phải có điều hoà à? Em nghĩ hẳn là sẽ không lạnh đâu.”

“Điều hòa bên ngoài nửa đêm sẽ tự động tắt.”

“Tại sao chứ?”

“Phòng khách nhà anh không dùng để ngủ.”

“…” Trần Mục Dương nói mà mặt không đổi sắc, mà Tô Cách cảm thấy cực kỳ thiếu tin cậy.

“Lại đây!” Anh vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình.



Cậu hết cách, không cam lòng đi qua.

“Ngủ, cho dù có sợ người ta làm ra hành động kỳ quái, thì cũng có thể là anh sợ em đi.” Tô Cách Khẳng định lúc ai kia nói ra mấy lời này, thì có người cũng là cười trào phúng đi.

Tô Cách không phục , nằm lên giường lớn cạnh Trần Mục Dương, giật giật chăn: “Em muốn ngủ.”

Trần Mục Dương nhìn bóng dáng không vui của cậu, dùng điều khiển từ xa tắt TV cùng đèn, cũng nằm xuống theo.

Trong một chốc trong phòng im lặng hẳn.

“Trần Mục Dương.”

“Ừ?”

“Em có thể hỏi anh một chuyện không?” Tô Cách cắn môi, vẫn là nên hỏi một chút đi.

“…Ừ.”

“Sao anh lại chọn thích em?” Cậu đột nhiên kích động không giải thích được: “Cho dù anh có thích con trai, thì những người đẹp hơn em, vĩ đại hơn em có rất nhiều mà, vì sao anh lại thích em?”

“…” Trần Mục Dương qua hồi lâu cũng không đáp, lâu đến nỗi cậu tưởng rằng anh ngủ quên mất tiêu rồi, mà cậu lại không dám xoay người qua.

Đột nhiên, có một bàn tay to ôm lấy thắt lưng cậu, để lưng cậu dựa vào một lồng ngực ấm áp: “Tô Cách, thích là không thể chọn.”

Đúng thế, người tốt hơn em nhiều như vậy, so với một đứa nhỏ như cậu thì có cả khối người. Nhưng mà, trong mắt em, sẽ không có một người nào tốt hơn anh, cho dù có đôi lúc anh thực sự lạnh lùng, độc mồm, khiến người khác tức chết, nhưng cuối cùng trái tim em vẫn là bị anh hấp dẫn, mặc kệ tốt hay xấu, trong mắt em, anh vẫn là tốt nhất. Anh, chính là không thể chọn.

Tô Cách mỉm cười nhích lại gần ngực người sau lưng hơn, nhắm mắt an tâm ngủ.

Lúc cậu tỉnh thì mặt trời đã treo trên mông rồi. Tô Cách mở mắt, lập tức nhảy dựng lên. Sao bây giờ? Mấy giờ rồi? Có bị muộn không thế?

Trần Mục Dương đã không còn bên cạnh, Tô Cách rời giường mặc quần áo, lao ra khỏi phòng, anh đã ngồi ngoài bàn ăn, trên đó đặt mấy cái bát đĩa, là bữa sáng.

“Sao anh dậy mà không gọi em?”

Tô Cách oán giận đi tới, nhìn Trần Mục Dương mặc áo len cao cổ màu xám nhạt, thoạt nhìn hiền lành hơn bình thường. Tô Cách nhìn mà tim không tự chủ đập nhanh hơn, đều quên hết oán giận.

Anh chậm rì rì uống ngụm cafe: “Anh vừa lắc vừa đẩy, nhưng em ngủ như lợn vậy, trách ai chứ?”

“Thật không?” Hóa ra là mình ngủ như lợn chết, không tỉnh lại à?

Mà cậu vừa nghĩ, phương thức ai kia gọi mình là vừa lắc vừa đẩy, đây là cách đối xử với người yêu sao?

“Chẳng lẽ anh không có cách khác ngoài mấy kiểu thô bạo này hả? Không thể dịu dàng một chút sao?”

“Không.”

Tô Cách không ngờ Trần Mục Dương phủ quyết nhanh như thế, lập tức nghẹn lời, chỉ có thể oán hận cầm bánh bao cắn miếng lớn.

Vội vã ăn xong bữa sáng, Trần Mục Dương lái xe đưa người đến phim trường.

“Ồ, cùng đến với nhau hả?” Vừa vặn đạo diễn cũng vừa tới, thấy Trần Mục Dương và Tô Cách cùng xuống xe, ánh mắt lập tức trở nên mờ ám.

Tô Cách ngượng ngùng nhìn y, sờ sờ ót.



Trần Mục Dương ban cho y ánh mắt giết người không đao khiến đạo diễn chẳng dám ho he thêm, cười gượng hai tiếng bảo: “Thôi vào đi.”

Qua năm mới mọi người đều rất vui vẻ, nhiệt tình vô cùng. Tuy rằng bị gọi đi làm sớm nhưng tưởng tượng rất nhanh sẽ hoàn thành công đoạn quay hình, rồi lên sóng, cả người liền tràn đầy động lực.

Tô Cách một bên chăm chú đọc kịch bản, một bên để thợ trang điểm dậm phấn.

Tiếp theo sẽ là cảnh của cả Tô Cách lẫn Trần Mục Dương, vô cùng ngọt ngào. Bộ phim này đạo diễn tính làm thành hai phần, quay phần một trước tiên, nếu nhận được phản ứng tốt, kéo theo nhiều nhãn hàng tài trợ thì mới quay nốt phần hai.

Tô Cách quay đầu nhìn thoáng qua người ngồi sau cậu, anh vẫn là bộ dạng như ông cụ non, mặt không đổi sắc đọc sách.

Nghĩ đến hai người sẽ cùng nhau đóng cảnh thân mật, Trần Mục Dương thì không sao, Đổng Dật Thần tính cách rất lãnh đạm, mà chỉ có là Tô Cách diễn vai tiểu thụ Lâm Lạc, mỗi ngày đều thân thân yêu yêu nhung nhớ, còn có mấy lời khiến người khác phải đỏ mặt. Tô Cách thế nào cũng là một đứa con trai, bắt cậu làm ra mấy hành động làm nũng giống con gái, không phải đòi nửa cái mạng của cậu sao?

Tô Cách thấy anh không thèm đọc kịch bản, đành phải đưa qua cho anh: “Ầy, anh không đọc kịch bản hả? Nếu không lát nữa diễn làm sao được? Anh không thể làm lu mờ sự phát huy của em được!”

Trần Mục Dương ngẩng đầu, nhìn Tô Cách, cái liếc mắt kia thật khiến tâm cậu nhộn nhạo. Nhưng thế nào chỉ là một đôi mắt bình thường lại có ma lực, hấp dẫn lực chú ý của người khác như thế chứ?

Cái gì anh cũng không nói, cầm lấy kịch bản, bắt đầu yên lặng lật lật đọc.

“Này! Tiểu Cách, Mục Dương! Ca khúc chủ đề tôi đã chọn xong rồi. Thế nào? Có muốn song ca không?” Đạo diễn chạy tới hưng phấn nói.

“Không.” Trần Mục Dương không nghĩ ngợi, lạnh lùng từ chối.

“Đừng có nói sớm thế chứ? Tiểu Cách, cậu hẳn là cũng học qua thanh nhạc đi, đây chính là cơ hội mở rộng lĩnh vực rất tốt, có muốn trải nghiệm một chút không? Đạo diễn biết xuống tay từ Tô Cách rõ ràng dễ hơn Trần Mục Dương nhiều.

“Tôi… Tôi hát không tốt đâu.” Cậu ngượng ngùng từ chối luôn.

“Hát có thể luyện mà, hiện tại trong giới giải trí có mấy người hát tốt đâu? Cậu xem mấy nhóm nhạc thần tượng đó, còn không phải là ỷ vào mặt đẹp, hát hay được mấy người, tất cả đều là nhép môi theo nhạc thôi!” Đạo diễn khinh thường nói.

“Nhưng mà tôi không có mặt đẹp.” Cậu thấy y nói toàn mấy thứ linh tinh.

“Cậu không có… Trần Mục Dương thì có đó!” Đạo diễn nhướn lông mi với Trần Mục Dương, ý đồ vô cùng rõ ràng. Nhưng chính là đánh chiến thuật giăng lưới bắt cá, dùng Tô Cách làm mồi dụ bắt Trần Mục Dương hát.

“Trần Mục Dương hát…” Cậu không hề nghĩ tới, tên kia biết hát á?

“Cậu không tin à? Trần Mục Dương hát hay lắm đó!” Đạo diễn nhớ lại lần trước từng có diễm phúc nghe anh hát, thật ra lần đó anh uống say, y thừa cơ ép anh lên sàn, không ngờ người kia lại đáp ứng luôn.

Hát một ca khúc tiếng Anh, tiếng hát với từ tính gợi cảm, hơn nữa ánh mắt thuần khiết cùng lạnh lùng thật khiến y nhớ mãi không quên.

Mặc dù sau khi tỉnh rượu, Trần Mục Dương phát hiện đạo diễn dám dụ dỗ anh, tàn nhẫn trả thù khiến y một tháng đứng ngồi không yên, nhiều lần nguy hiểm, liên tục xin tha mới đỡ đỡ hơn một chút.

Cho nên lúc chọn ca sĩ thể hiện bài hát chủ đề, y lập tức nghĩ đến Trần Mục Dương. Nhưng sau khi nhớ tới thảm kịch hồi đó, đạo diễn tự mình hiểu ra, Trần Mục Dương sẽ không bao giờ đồng ý dễ như thế đâu.

Vì thế đạo diễn nghĩ ra không ít chiêu ranh ma, dùng Tô Cách làm mồi dụ để dụ Trần Mục Dương đáp ứng. Y chắc chắn luôn là Trần Mục Dương sẽ không cho Tô Cách song ca với người đàn ông khác.

“Ồ, là như thế hả?” Hóa ra Trần Mục Dương là người tài năng như thế. Trong lòng cậu đột nhiên thấy chua xót: “Đạo diễn à, tôi hát không tốt đâu, nếu không, anh kiếm ca sĩ chuyên nghiệp hát đi!”

Đạo diễn thất vọng nhìn cậu, chịu đả kích vô cùng khủng: “Tô Cách ơi Tô Cách à, tôi nghĩ cậu là một thanh niên có khát khao vươn lên vô cùng lớn, mấy việc khó khăn đã không chấp thì ca hát tính là gì, chỉ có cậu nghĩ là mình làm không tốt thôi! Nào! Tin tôi đi! Cậu nhất định sẽ tỏa sáng!”

Đạo diễn nắm tay, kiên định đập đập ngực mình, biểu lộ ý chí son sắt, hùng tráng để làm Tô Cách bùng cháy ý chí chiến đấu.

“Đừng mà…” Cậu sợ hãi lùi lại mấy bước: “Đạo diễn, thực xin lỗi, tôi sẽ không hát đâu! Anh có bảo tôi hát thì tôi cũng hát không nổi!”

Một bàn tay to đưa tới, thuận thế kéo cậu ngồi trên đùi mình, ánh mắt lạnh giá của Trần Mục Dương đảo qua chỗ đạo diễn: “Còn chưa cút?”

“Cậu… Các cậu…” Đạo diễn so với Lan Hoa Chỉ còn thương tâm hơn, ngốc ngốc nhìn hai người kia, làm tư thế của một người đàn ông đội mũ xanh, che mặt đau buồn rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Diễn Giả Thành Thật

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook