Chương 7
Hảo Nhân Tạp
23/05/2013
Bị bắt quả tang, Lâm San đành phải bước tới bên hai người họ, Lâm San lúc này mới nhận ra, quả thực giữa nàng và hai người họ chênh lệch quá lớn!!! Các cung nữ cũng phát hiện hoá ra ánh mắt của họ cũng có lúc nhầm lẫn!!!
"Phò mã cũng chẳng có gì đặc biệt!"
"Đúng vậy, không bằng một góc của Tam Hoàng tử!"
"Phò mã đứng cạnh Liên thị vệ, quả thực rất lùn..."
...
Lâm San cảm thấy vô cùng bi phẫn: "Mấy người các ngươi sao lại có yêu cầu cao như vậy chứ? Làm ta cảm thấy rất áp lực!".
Thấy Lâm San buồn bực, Đỗ Cảnh lại nở nụ cười vô cùng xấu xa, nói: "Nhìn Phò mã sắc mặt không tốt, chắc là tối hôm qua cực lắm hả?".
"Ha ha..." Lâm San cười gượng hai tiếng, nhưng trong lòng đã sớm đem tên này mắng té tát: "Cực cái đầu ngươi!!! Loại người phóng túng như ngươi có ngày "làm việc" quá độ mà sức cùng lực kiệt rồi chết sớm!!!"
"Lần đầu tiên cũng khó tránh khỏi mệt nhọc, sau này có kinh nghiệm rồi sẽ tốt hơn... Ồ, hoá ra Phò mã đúng là lần đầu tiên?"
Đúng là loại người miệng nam mô bụng bồ dao găm, nói loại chuyện như vậy mà mặt thản nhiên như không! Lâm San cười khan, nói "Đâu phải ai cũng có kinh nghiệm phong phú như Tam Hoàng tử đâu!"
"Đâu dám, Tống hiền đệ quá khen!"
Ta đâu có khen ngươi!!! Ngươi có thể mặt dày hơn được không!!! Lâm San không còn gì để nói.
Vào lúc này, người từ đầu không nói câu nào- Liên Phong, bất thình lình ngắt lời hai người họ: "Nếu không có việc gì phân phó, thần xin cáo lui". Dứt lời, xoay người rời đi.
"Khoan đã!" Đỗ Cảnh ngăn cản hắn, cười tủm tỉm nói "Sao lại không có việc gì cơ chứ? Ta có việc rất quan trọng. Tống hiền đệ, xem ra ngươi cũng không có việc gì, chi bằng đi cùng chúng ta?”.
Lâm San cảnh giác hỏi: “Đi đâu?”.
“Xuất cung”.
Xuất cung? Hai con mắt Lâm San loé lên.
Tiểu Lục ở một bên ồn ào, nói:”Công tử, nô tỳ cũng muốn xuất cung.”
“Việc này thì không được rồi!” Đỗ Cảnh lắc đầu, nhìn hai người họ cười bí hiểm: “Nơi này, chỉ có nam tử mới có thể đi…”.
Lâm San thoắt cái đã hiểu được, nói như vậy thì chắc là đi thanh lâu rồi!...Lâm San nhíu mày nhìn Đỗ Cảnh, con người này
không phải đơn giản, cũng hắn đi ra ngoài, có vẻ không an toàn cho lắm!
Vì vậy, Lâm San quả quyết nhìn sang Liên Phong.
Liên Phong không nói năng gì, đôi mắt ẩn hiện dưới chiếc mặt nạ bạc bình tĩnh, không có lấy một tia gợn sóng.
“Liên thị vệ, là Bổn Hoàng tử quan tâm tới ngươi, chuyện tốt như vậy, người khác cầu còn không được!”.
Ngoài dự liệu của Lâm San, Liên Phong lại không cự tuyệt. Nàng nghĩ thầm trong bụng, có lẽ Liên Phong có nhược điểm gì để Tam Hoàng tử bắt thóp rồi. Không ngờ nhìn Liên Phong như vậy cũng có nhược điểm, đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong!
Nếu Liên Phong đã đồng ý đi, Lâm San sao lại không đi cơ chứ! Kim Đao đi đâu, ta ắt phải đi nơi đó!...Thứ đó đáng giá bao nhiêu tiền cơ chứ!!! (Lời của tác giả: Tiểu San San, ngươi cũng thật quá lắm~! TT.TT).
Ba ngươi họ nhanh chóng xuất cung, đến thanh lâu xa hoa bậc nhất đế đô “Ỷ Hồng lâu”.
Đỗ Cảnh hiển nhiên là khách quen ở đây, xe ngựa vừa dừng trước cống “Ỷ Hồng lâu”, một đám cô nương trang điểm lộng lẫy chen chúc nhau ra đón, người môi hồng răng trắng, người xinh đẹp tuyệt trần như đoá hoa đào nở rộ, ai nấy đều “chất lượng” vô cùng, lại thêm phong thái cực kỳ chuyên nghiệp.
Không chỉ Đỗ Cảnh, dù vẫn đeo mặt nạ trên mặt Liên Phong cũng rất được hoan nghênh , không nói tơi mức độ nổi tiếng của hắn, chỉ riêng vẻ cao lớn, lạnh lùng, nghiêm nghị đầy bí ẩn cũng đủ sức hấp dẫn nữ tử.
Lâm San theo sát hai người họ, thế nhưng chẳng có ai để ý tới nàng. Một đám cô nương, người bám lấy Đỗ Cảnh, người dính chặt lấy Liên Phong, nàng một mình lẽo đẽo theo sau, đến là thê thảm.
Nông cạn, quá nông cạn! Lâm San lặng lẽ lên án trong lòng, hậm hực đi phía sau.
Đến khi mọi người đã yên vị, rốt cục cũng có người để ý thấy Lâm San, tuy rằng hai vị trước mặt mới là khách quý, nhưng người do Tam Hoàng tử dẫn tứ, không phú thì cũng là quý, cứ hỏi rõ ràng là tốt nhất.
Vì vậy, một cô nương mỉm cười hỏi: “Tam Hoàng tử, vị này là…”
“Vị này? Ngươi đoán xem?” Đỗ Cảnh nâng chén rượu, nói.
“Đáng ghét, người ta đoán không ra!” Giọng nói nũng nịu có thể so sánh với Lâm Chí Linh, không khỏi khiến Lâm San nổi cả tầng da gà.
“Vị này chính là Tống Nhị Công tử, Tống Lạc,”
Cái gì? Tống Nhị Công tử, chẳng phải là Phò mã sao? Phu quân của Công chúa Minh Nguyệt?
Trong nháy mắt, mấy vị cô nương ngồi hai bên phải trái của Lâm San đều tự động tách ra.
Không thể nào! Lâm San 囧. Mấy người có cần thiết phải trắng trợn như thế không? Làm ta cảm thấy rất áp lực!
Một cô nương cười giả lả, nói: “Phò mã vừa mới thành thân không lâu, lại đến chốn thanh lâu này, có lẽ không được hay cho lắm?”
“Minh…Công chúa Minh Nguyệt biết được việc này chắc hẳn sẽ rất tức giận..” Một cô nương khác nói chen vào.
“Phò mã cũng nên trở về sớm đi…” Lại một cô nương khác thành khẩn nói.
Lâm San mắng thầm trong bụng: “Đỗ Minh Nguyêt, rốt cục ngươi mang tai tiếng gì mà để mọi người sợ hãi ngươi như vậy?”.
“Nam tử ra ngoài vui chơi là chuyện bình thường, mọi người việc gì phải khẩn trương như vậy!” Đỗ Cảnh lên tiếng, “Lại đây, lại đây, Tống hiền đệ, ta kính đệ một chén. Ta vẫn thấy tiếc hôm đệ thành thân không thể cùng đệ uống chén rượu nhạt. Nào, Tiểu Hồng còn không mau rót rượu cho Phò mã gia?”.
Tiểu Hồng run rẩy cầm bầu rượu rót cho Lâm San một ly, rồi nhanh chóng rụt ngay tay lại.
Lâm San giả bộ thẹn thùng, nói: “Đa tạ ý tốt của Tam Hoàng tử, tửu lượng của đệ không tốt lắm, mong có thể lấy trà thay rượu.”
Đỗ Cảnh nhíu mày: “Hiền đệ sao lại nói như vậy, hôm đệ thành thân, ta thấy tửu lượng của đệ quả thật rất lợi hại đấy chứ!”
Lợi hại cái đầu ngươi, hôm đó lão nương chỉ uống nước mà thôi! Lâm San đang định cự tuyệt thì tú bà Ỷ Hồng lâu bất thình lình xuất hiện, cười tít mắt, nói: “Tam Hoàng tử, Bạch Liên cô nương đã tới!”.
Bạch Liên? Lâm San tò mò, có lẽ là một vị hoa khôi chăng? Quả nhiên, đi sau tú bà là một vị siêu cấp mỹ nữ!
Một cô nương mặc y phục màu xanh nhạt; mang một vẻ đẹp dịu dàng mong manh với làn da trắng nõn nà, mái tóc đen nhánh để xoã. Bạch Liên, người cũng như tên, như một đoá sen trắng thanh cao và thoát tục, làm lu mờ mọi thứ xung quanh…
Con người ai nấy đều yêu cái đẹp. Lâm San cũng vậy, một mỹ nữ như Bạch Liên, làm nàng không nhịn được mà liếc nhìn.
Lúc này, Bạch Liên ngẩng đầu lên, nói :”Bạch Liên tham kiến Tam Điện hạ, Liên Công tử…”
Lâm San lại một lần nữa bị bỏ quên =.=
“Liên huynh, để ta giới thiệu một chút, vị này là hoa khôi đầu bảng của Ỷ Hồng lâu- Bạch Liên cô nương, nàng ngưỡng mộ huynh đã lâu… “Tiểu Liên, lại đây rót rượu cho Liên thị vệ.”
Bạch Liên nhẹ nhàng bước lại, phong thái đó, đủ để khiến nam tử điên cuồng, nữ tử đố kỵ.
Vậy mà, Liên Phong vẫn như cũ, thờ ơ, không nhúc nhích.
“Liên Công tử, mời.” Giọng nói Bạch Liên nhẹ nhàng tinh tế, quả thực dễ khiến người ta mềm lòng.
Liên Phong không hề có phản ứng gì, thậm chí còn không liếc mắt nhìn Bạch Liên lấy một lần. Bạch Liên tay cầm chén rượu trở nên cứng nhắc, không biết phải làm sao, cảm thấy xấu hổ vạn phần.
Thấy đôi mắt Bạch Liên đã đỏ hoe, Đỗ Cảnh lại ra mặt giảng hoà: “Liên huynh, ngươi làm như vậy thật không ổn, sao lại phụ ý tốt của Bạch Liên cô nương? Nể mặt ta, uống chén rượu này đi.”
Nghe Đỗ Cảnh nói như vậy, Liên Phong cũng đành nhận lấy chén rượu, uống một hơi cạn sạch, sau đó không chút chần chừ đặt “cạch” chén rượu lên bàn.
Bạch Liên vốn muốn tiếp lấy chén rượu, nhưng Liên Phong lại dứt khoát làm vậy, đôi tay cứng ngắc để ở trên không, cảm thấy uỷ khuất vô cùng, nước mắt lã chã rơi.
“Thật đáng thương!” Lâm San ở một bên lắc đầu nói, quả là hồng nhan bạc mệnh, người thích ngươi, ngươi lại thấy chướng mắt; mà người ngươi thích lại không yêu thích ngươi. Mỹ nữ, ngươi vẫn nên sớm giác ngộ đi, yêu cầu thấp một chút, tìm một người thích hợp, dù thế nào cũng tốt hơn một người có dính dáng tới hoàng thất!
Lúc Lâm San còn đang lắc đầu cảm thán, sắc mặt Liên Phong bỗng dưng biến đổi, ánh mắt sắc bén bắn về phía Bạch Liên, lạnh lùng nói:
“Ngươi cho gì vào trong rượu?”.
"Phò mã cũng chẳng có gì đặc biệt!"
"Đúng vậy, không bằng một góc của Tam Hoàng tử!"
"Phò mã đứng cạnh Liên thị vệ, quả thực rất lùn..."
...
Lâm San cảm thấy vô cùng bi phẫn: "Mấy người các ngươi sao lại có yêu cầu cao như vậy chứ? Làm ta cảm thấy rất áp lực!".
Thấy Lâm San buồn bực, Đỗ Cảnh lại nở nụ cười vô cùng xấu xa, nói: "Nhìn Phò mã sắc mặt không tốt, chắc là tối hôm qua cực lắm hả?".
"Ha ha..." Lâm San cười gượng hai tiếng, nhưng trong lòng đã sớm đem tên này mắng té tát: "Cực cái đầu ngươi!!! Loại người phóng túng như ngươi có ngày "làm việc" quá độ mà sức cùng lực kiệt rồi chết sớm!!!"
"Lần đầu tiên cũng khó tránh khỏi mệt nhọc, sau này có kinh nghiệm rồi sẽ tốt hơn... Ồ, hoá ra Phò mã đúng là lần đầu tiên?"
Đúng là loại người miệng nam mô bụng bồ dao găm, nói loại chuyện như vậy mà mặt thản nhiên như không! Lâm San cười khan, nói "Đâu phải ai cũng có kinh nghiệm phong phú như Tam Hoàng tử đâu!"
"Đâu dám, Tống hiền đệ quá khen!"
Ta đâu có khen ngươi!!! Ngươi có thể mặt dày hơn được không!!! Lâm San không còn gì để nói.
Vào lúc này, người từ đầu không nói câu nào- Liên Phong, bất thình lình ngắt lời hai người họ: "Nếu không có việc gì phân phó, thần xin cáo lui". Dứt lời, xoay người rời đi.
"Khoan đã!" Đỗ Cảnh ngăn cản hắn, cười tủm tỉm nói "Sao lại không có việc gì cơ chứ? Ta có việc rất quan trọng. Tống hiền đệ, xem ra ngươi cũng không có việc gì, chi bằng đi cùng chúng ta?”.
Lâm San cảnh giác hỏi: “Đi đâu?”.
“Xuất cung”.
Xuất cung? Hai con mắt Lâm San loé lên.
Tiểu Lục ở một bên ồn ào, nói:”Công tử, nô tỳ cũng muốn xuất cung.”
“Việc này thì không được rồi!” Đỗ Cảnh lắc đầu, nhìn hai người họ cười bí hiểm: “Nơi này, chỉ có nam tử mới có thể đi…”.
Lâm San thoắt cái đã hiểu được, nói như vậy thì chắc là đi thanh lâu rồi!...Lâm San nhíu mày nhìn Đỗ Cảnh, con người này
không phải đơn giản, cũng hắn đi ra ngoài, có vẻ không an toàn cho lắm!
Vì vậy, Lâm San quả quyết nhìn sang Liên Phong.
Liên Phong không nói năng gì, đôi mắt ẩn hiện dưới chiếc mặt nạ bạc bình tĩnh, không có lấy một tia gợn sóng.
“Liên thị vệ, là Bổn Hoàng tử quan tâm tới ngươi, chuyện tốt như vậy, người khác cầu còn không được!”.
Ngoài dự liệu của Lâm San, Liên Phong lại không cự tuyệt. Nàng nghĩ thầm trong bụng, có lẽ Liên Phong có nhược điểm gì để Tam Hoàng tử bắt thóp rồi. Không ngờ nhìn Liên Phong như vậy cũng có nhược điểm, đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong!
Nếu Liên Phong đã đồng ý đi, Lâm San sao lại không đi cơ chứ! Kim Đao đi đâu, ta ắt phải đi nơi đó!...Thứ đó đáng giá bao nhiêu tiền cơ chứ!!! (Lời của tác giả: Tiểu San San, ngươi cũng thật quá lắm~! TT.TT).
Ba ngươi họ nhanh chóng xuất cung, đến thanh lâu xa hoa bậc nhất đế đô “Ỷ Hồng lâu”.
Đỗ Cảnh hiển nhiên là khách quen ở đây, xe ngựa vừa dừng trước cống “Ỷ Hồng lâu”, một đám cô nương trang điểm lộng lẫy chen chúc nhau ra đón, người môi hồng răng trắng, người xinh đẹp tuyệt trần như đoá hoa đào nở rộ, ai nấy đều “chất lượng” vô cùng, lại thêm phong thái cực kỳ chuyên nghiệp.
Không chỉ Đỗ Cảnh, dù vẫn đeo mặt nạ trên mặt Liên Phong cũng rất được hoan nghênh , không nói tơi mức độ nổi tiếng của hắn, chỉ riêng vẻ cao lớn, lạnh lùng, nghiêm nghị đầy bí ẩn cũng đủ sức hấp dẫn nữ tử.
Lâm San theo sát hai người họ, thế nhưng chẳng có ai để ý tới nàng. Một đám cô nương, người bám lấy Đỗ Cảnh, người dính chặt lấy Liên Phong, nàng một mình lẽo đẽo theo sau, đến là thê thảm.
Nông cạn, quá nông cạn! Lâm San lặng lẽ lên án trong lòng, hậm hực đi phía sau.
Đến khi mọi người đã yên vị, rốt cục cũng có người để ý thấy Lâm San, tuy rằng hai vị trước mặt mới là khách quý, nhưng người do Tam Hoàng tử dẫn tứ, không phú thì cũng là quý, cứ hỏi rõ ràng là tốt nhất.
Vì vậy, một cô nương mỉm cười hỏi: “Tam Hoàng tử, vị này là…”
“Vị này? Ngươi đoán xem?” Đỗ Cảnh nâng chén rượu, nói.
“Đáng ghét, người ta đoán không ra!” Giọng nói nũng nịu có thể so sánh với Lâm Chí Linh, không khỏi khiến Lâm San nổi cả tầng da gà.
“Vị này chính là Tống Nhị Công tử, Tống Lạc,”
Cái gì? Tống Nhị Công tử, chẳng phải là Phò mã sao? Phu quân của Công chúa Minh Nguyệt?
Trong nháy mắt, mấy vị cô nương ngồi hai bên phải trái của Lâm San đều tự động tách ra.
Không thể nào! Lâm San 囧. Mấy người có cần thiết phải trắng trợn như thế không? Làm ta cảm thấy rất áp lực!
Một cô nương cười giả lả, nói: “Phò mã vừa mới thành thân không lâu, lại đến chốn thanh lâu này, có lẽ không được hay cho lắm?”
“Minh…Công chúa Minh Nguyệt biết được việc này chắc hẳn sẽ rất tức giận..” Một cô nương khác nói chen vào.
“Phò mã cũng nên trở về sớm đi…” Lại một cô nương khác thành khẩn nói.
Lâm San mắng thầm trong bụng: “Đỗ Minh Nguyêt, rốt cục ngươi mang tai tiếng gì mà để mọi người sợ hãi ngươi như vậy?”.
“Nam tử ra ngoài vui chơi là chuyện bình thường, mọi người việc gì phải khẩn trương như vậy!” Đỗ Cảnh lên tiếng, “Lại đây, lại đây, Tống hiền đệ, ta kính đệ một chén. Ta vẫn thấy tiếc hôm đệ thành thân không thể cùng đệ uống chén rượu nhạt. Nào, Tiểu Hồng còn không mau rót rượu cho Phò mã gia?”.
Tiểu Hồng run rẩy cầm bầu rượu rót cho Lâm San một ly, rồi nhanh chóng rụt ngay tay lại.
Lâm San giả bộ thẹn thùng, nói: “Đa tạ ý tốt của Tam Hoàng tử, tửu lượng của đệ không tốt lắm, mong có thể lấy trà thay rượu.”
Đỗ Cảnh nhíu mày: “Hiền đệ sao lại nói như vậy, hôm đệ thành thân, ta thấy tửu lượng của đệ quả thật rất lợi hại đấy chứ!”
Lợi hại cái đầu ngươi, hôm đó lão nương chỉ uống nước mà thôi! Lâm San đang định cự tuyệt thì tú bà Ỷ Hồng lâu bất thình lình xuất hiện, cười tít mắt, nói: “Tam Hoàng tử, Bạch Liên cô nương đã tới!”.
Bạch Liên? Lâm San tò mò, có lẽ là một vị hoa khôi chăng? Quả nhiên, đi sau tú bà là một vị siêu cấp mỹ nữ!
Một cô nương mặc y phục màu xanh nhạt; mang một vẻ đẹp dịu dàng mong manh với làn da trắng nõn nà, mái tóc đen nhánh để xoã. Bạch Liên, người cũng như tên, như một đoá sen trắng thanh cao và thoát tục, làm lu mờ mọi thứ xung quanh…
Con người ai nấy đều yêu cái đẹp. Lâm San cũng vậy, một mỹ nữ như Bạch Liên, làm nàng không nhịn được mà liếc nhìn.
Lúc này, Bạch Liên ngẩng đầu lên, nói :”Bạch Liên tham kiến Tam Điện hạ, Liên Công tử…”
Lâm San lại một lần nữa bị bỏ quên =.=
“Liên huynh, để ta giới thiệu một chút, vị này là hoa khôi đầu bảng của Ỷ Hồng lâu- Bạch Liên cô nương, nàng ngưỡng mộ huynh đã lâu… “Tiểu Liên, lại đây rót rượu cho Liên thị vệ.”
Bạch Liên nhẹ nhàng bước lại, phong thái đó, đủ để khiến nam tử điên cuồng, nữ tử đố kỵ.
Vậy mà, Liên Phong vẫn như cũ, thờ ơ, không nhúc nhích.
“Liên Công tử, mời.” Giọng nói Bạch Liên nhẹ nhàng tinh tế, quả thực dễ khiến người ta mềm lòng.
Liên Phong không hề có phản ứng gì, thậm chí còn không liếc mắt nhìn Bạch Liên lấy một lần. Bạch Liên tay cầm chén rượu trở nên cứng nhắc, không biết phải làm sao, cảm thấy xấu hổ vạn phần.
Thấy đôi mắt Bạch Liên đã đỏ hoe, Đỗ Cảnh lại ra mặt giảng hoà: “Liên huynh, ngươi làm như vậy thật không ổn, sao lại phụ ý tốt của Bạch Liên cô nương? Nể mặt ta, uống chén rượu này đi.”
Nghe Đỗ Cảnh nói như vậy, Liên Phong cũng đành nhận lấy chén rượu, uống một hơi cạn sạch, sau đó không chút chần chừ đặt “cạch” chén rượu lên bàn.
Bạch Liên vốn muốn tiếp lấy chén rượu, nhưng Liên Phong lại dứt khoát làm vậy, đôi tay cứng ngắc để ở trên không, cảm thấy uỷ khuất vô cùng, nước mắt lã chã rơi.
“Thật đáng thương!” Lâm San ở một bên lắc đầu nói, quả là hồng nhan bạc mệnh, người thích ngươi, ngươi lại thấy chướng mắt; mà người ngươi thích lại không yêu thích ngươi. Mỹ nữ, ngươi vẫn nên sớm giác ngộ đi, yêu cầu thấp một chút, tìm một người thích hợp, dù thế nào cũng tốt hơn một người có dính dáng tới hoàng thất!
Lúc Lâm San còn đang lắc đầu cảm thán, sắc mặt Liên Phong bỗng dưng biến đổi, ánh mắt sắc bén bắn về phía Bạch Liên, lạnh lùng nói:
“Ngươi cho gì vào trong rượu?”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.