Chương 8
Hảo Nhân Tạp
23/05/2013
Rượu của Liên Phong quả thực bị hạ dược, nhưng người hạ, không phải là Bạch Liên mà là Đỗ Cảnh.
Đỗ Cảnh vì sao làm như vậy? Rất đơn giản, vì nụ cười của mỹ nhân. Mà mỹ nhân này, chính là người đang đứng trong phòng, Bạch Liên.
Chuyện này nói ra cũng rất dài.
Bạch Liên là cô nương đứng đầu bảng của Ỷ Hồng lâu, những người muốn chiêm ngưỡng dung nhan của Bạch Liên có thể xếp thành một hàng dài tới tận đầu phố. Tuy nhiên, Bạch Liên lại tiếp rất ít khách, trong đó có Đỗ Cảnh.
Đổ Cảnh là chúa phong lưu, điều này toàn bộ kinh thành già, trẻ, gái, trai đều biết nhưng hắn vẫn bảo vệ được hình ảnh trong mắt mọi người, một phần là vì hắn là Hoàng tử, ngoài ra còn có một nguyên nhân rất quan trọng, hắn rất hiểu tâm tư nữ tử. Phàm là nữ tử hắn đã tiếp xúc, cho dù có bị hắn vứt bỏ, cũng vẫn nói tốt về hắn. Nói thẳng ra, đây là một người rất thủ đoạn.
Đỗ Cảnh rất yêu thích Bạch Liên, thấy nàng luôn ủ rũ không vui, qua nhiều lần tìm hiểu, rốt cục cũng biết nguyên do. Hoá ra trước khi bán mình, Bạch Liên vốn là nữ nhi của một thương gia, trong một lần theo phụ thân hồi hương bàn việc làm ăn thì gặp phải sơn tặc. Chúng không những cướp ngân lượng mà còn ham mê sắc đẹp của Bạch Liên.
Đúng lúc này, Liên Phong vốn đang xuất cung làm nhiệm vụ, gặp cảnh tượng này, liền cứu cha con bọn họ. Vì thế, từ ngày đó, Bạch Liên liền động tâm, nguyện lấy thân báo đáp ân nhân.
Sau này, nhà Bạch Liên làm ăn thua lỗ, tan cửa nát nhà. Nàng bị chủ nợ bán vào thanh lâu, thế nhưng, nàng vẫn không từ bỏ ý định lấy thân báo đáp Liên Phong.
Khi biết được nguyện vọng của Bạch Liên, để có được nụ cười mỹ nhân, Đỗ Cảnh liền nghĩ ra chủ ý này. Đỗ Cảnh quả là một nam tử ngàn năm có một, lại đi giúp nữ tử mình yêu thích đến với một nam tử khác. Cũng không trách có vô vàn cô nương nguyện chết vì hắn.
Vì vậy mới có một màn như hiện tại.
“Ngươi cho gì vào trong rượu?”
Khi Liên Phong vừa nói xong câu đó, nội tâm Lâm San quả thật là sục sôi!!! Chuyện cẩu huyết như vậy mà mình cũng có thể đụng phải!!! Thật hưng phấn, thực kích động nha!!! (=_=)
Thế nhưng thoắt cái, Đỗ Cảnh bất thình lình gọi một đám tôi tớ lại, như hổ rình mồi nhìn chằm chằm Liên Phong.
“Gỡ đao của hắn xuống!” Đỗ Cảnh ra lệnh một tiếng, những người đó đều hướng về phía Liên Phong.
Đao? Lâm San giật mình, tức sôi máu: Hừ, đường đường là một Hoàng tử, vì Kim Đao, lại dám hạ độc cả thị vệ đại nội!
Ngươi có phải người không vậy? Kim Đao đó trị giá không nhỏ đâu!
Hiển nhiên, Lâm San đã hiểu nhầm.
Lúc đó, Liên Phong bị hạ dược, người mềm nhũn đứng không vững, cả cơ thể nóng bừng bừng, muốn vận nội lực nhưng lại không thể.
Hắn biết mình đã sơ sẩy, tay vẫn cầm chặt Kim Đao bên hông đối mặt với thủ hạ của Đỗ Cảnh.
Đao sắp ra khỏi vỏ, tránh không được sẽ xảy ra một trận máu tanh, bỗng một bóng người vọt ra chắn trước mặt hắn.
“Tất cả dừng tay cho ta!”
Tiếng quát long trời lở đất, mọi người trong phòng đều sửng sốt, đến khi lấy lại tinh thần mới nhận ra đúng là Phò mã
Tống Lạc đang đứng chắn trước mặt Liên Phong, vẻ mặt vô cùng tức giận.
Đỗ Cảnh cũng có chút kinh ngạc, hắn nhìn người luôn rất chuẩn, vốn tưởng rằng Tống Lạc là loại người háo sắc, nhu nhược, sẽ tự biết thân biết phận, để hắn dễ bề quản lý. Không nghĩ rằng, hắn lại lao ra, phá hỏng chuyện tốt của mình, thật là đau đầu!
“Tống hiền đệ, Ỷ Hồng lâu có rất nhiều cô nương, ngươi thích ai hầu hạ đều được, đừng phá hỏng chuyện tốt của ta chứ!”.
Nữ nhân cái rắm! Lão tử chỉ cần Kim Đao! Kim Đao!!! Lâm San lại càng tức giận, vẫn chắn ở trước mặt Liên Phong, không hề nhúc nhích.
Đỗ Cảnh bắt đầu có chút khó chịu, nói: “Tống hiền đệ, ngươi rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!”, dứt lời, hướng đám tôi tớ phất tay “Lên!”.
Giữa Hoàng tử và Phò mã, đám tôi tớ dĩ nhiên biết nên nghe lời ai, ngay lập tức, hùng hổ như một bầy lang sói, xông lên phía trước.
Lâm San sốt ruột, đột nhiên cái khó ló cái khôn, bỗng hô to một tiếng: “Các ngươi ai dám làm gì, ta liền nói cho Minh Nguyệt Công chúa!”.
Một câu nói, làm cho đám người không dám ho he gì.
Cho dù đám tôi tớ có hùng hổ như một bầy lang sỏi, thế nhưng… Công chúa là Hổ đó!
Giữa Công chúa và Hoàng tử, tất cả mọi người đều thống nhất chọn Công chúa. Đắc tội với Hoàng tử, cùng lắm thì đi nương nhờ người khác, còn đắc tội với Công chúa, chính là đắc tội với Hoàng thượng đó!
“Phò mã…Bảo…bảo bọn họ ra ngoài…” Liên Phong đứng sau Lâm San, yếu ớt nói.
Lâm San gật đầu, quát: “Ta đếm đến 10, các ngươi ra ngoài hết cho ta. Nếu đếm đến 10 mà ai còn ở trong phòng, ta bảo Công chúa cho người đó tiến cung, nữ làm cung nữ, nam làm thái giám! 1,2,3,7,8,9,10!
Tức khắc, tất cả mọi người đều nhanh chóng chạy như bay khỏi phòng, mà bọn tay sai kia thì vắt chân lên cổ mà chạy. Mỹ nhân Bạch Liên- phong thái nhỏ nhẹ dịu dàng có thể so với Lâm Đại Ngọc, cũng không ngoại lệ. Sau cùng, trong phòng chỉ còn Đỗ Cảnh, nhìn Lâm San dở khóc dở cười.
“Phò mã, thực ra…”
“Đi mau!” Ngươi nhanh lên một chút, muốn lấy Kim Đao của lão tử, không có cửa đâu, đừng nói Tam Hoàng tử, kể cả Thập Tam Hoàng tử cũng không thể.
Đỗ Cảnh bất đắc dĩ lắc đầu, đem nửa câu sau “ta là ta hạ xuân dược” nuốt vào trong bụng, ném cho Lâm San ánh mắt “Ngươi tự mình cầu phúc đi!”, rồi đóng cửa rời đi. Hắn cảm thấy vô cùng tức giận, đường đường là một Hoàng tử mà bị một Phò mã uy hiếp, thật mất mặt!!! Chỉ khi thấy cửa căn phòng kia được khoá chặt, hắn mới vừa lòng đi tìm một cô nương.
Giờ chỉ còn lại Lâm San trong phòng, nàng nghĩ, ta dũng cảm lấy thân bảo vệ Kim Đao như vậy, ngươi cũng nên cho ta sờ Kim Đao một chút chứ!
Nghĩ vậy, nàng bèn cười híp mắt, định đi lĩnh công thì người bỗng ngây ra như phỗng.
Này, này, này… Tại sao biểu cảm dưới chiếc mặt nạ bạc kia lại có vẻ hơi kì quặc… Tại sao mặt lại hồng như vậy? Này, ngươi áp sát ta như vậy để làm gì?
Tức khắc, Lâm San rốt cục tỉnh ngộ.
Đỗ Cảnh, đồ Vương bát đản!!! Ngươi vì muốn đoạt thanh đao mà hạ xuân dược!!! Ta…ta…ta phải chuồn thôi.
Vội xoay người chạy về phía cửa, mới phát hiện: Cửa khoá!!!
Giờ khắc này, Lâm San chỉ có một ý nghĩ trong đầu: Sự trong sạch của ta, … ngươi cố gắng kiên trì…
Đỗ Cảnh vì sao làm như vậy? Rất đơn giản, vì nụ cười của mỹ nhân. Mà mỹ nhân này, chính là người đang đứng trong phòng, Bạch Liên.
Chuyện này nói ra cũng rất dài.
Bạch Liên là cô nương đứng đầu bảng của Ỷ Hồng lâu, những người muốn chiêm ngưỡng dung nhan của Bạch Liên có thể xếp thành một hàng dài tới tận đầu phố. Tuy nhiên, Bạch Liên lại tiếp rất ít khách, trong đó có Đỗ Cảnh.
Đổ Cảnh là chúa phong lưu, điều này toàn bộ kinh thành già, trẻ, gái, trai đều biết nhưng hắn vẫn bảo vệ được hình ảnh trong mắt mọi người, một phần là vì hắn là Hoàng tử, ngoài ra còn có một nguyên nhân rất quan trọng, hắn rất hiểu tâm tư nữ tử. Phàm là nữ tử hắn đã tiếp xúc, cho dù có bị hắn vứt bỏ, cũng vẫn nói tốt về hắn. Nói thẳng ra, đây là một người rất thủ đoạn.
Đỗ Cảnh rất yêu thích Bạch Liên, thấy nàng luôn ủ rũ không vui, qua nhiều lần tìm hiểu, rốt cục cũng biết nguyên do. Hoá ra trước khi bán mình, Bạch Liên vốn là nữ nhi của một thương gia, trong một lần theo phụ thân hồi hương bàn việc làm ăn thì gặp phải sơn tặc. Chúng không những cướp ngân lượng mà còn ham mê sắc đẹp của Bạch Liên.
Đúng lúc này, Liên Phong vốn đang xuất cung làm nhiệm vụ, gặp cảnh tượng này, liền cứu cha con bọn họ. Vì thế, từ ngày đó, Bạch Liên liền động tâm, nguyện lấy thân báo đáp ân nhân.
Sau này, nhà Bạch Liên làm ăn thua lỗ, tan cửa nát nhà. Nàng bị chủ nợ bán vào thanh lâu, thế nhưng, nàng vẫn không từ bỏ ý định lấy thân báo đáp Liên Phong.
Khi biết được nguyện vọng của Bạch Liên, để có được nụ cười mỹ nhân, Đỗ Cảnh liền nghĩ ra chủ ý này. Đỗ Cảnh quả là một nam tử ngàn năm có một, lại đi giúp nữ tử mình yêu thích đến với một nam tử khác. Cũng không trách có vô vàn cô nương nguyện chết vì hắn.
Vì vậy mới có một màn như hiện tại.
“Ngươi cho gì vào trong rượu?”
Khi Liên Phong vừa nói xong câu đó, nội tâm Lâm San quả thật là sục sôi!!! Chuyện cẩu huyết như vậy mà mình cũng có thể đụng phải!!! Thật hưng phấn, thực kích động nha!!! (=_=)
Thế nhưng thoắt cái, Đỗ Cảnh bất thình lình gọi một đám tôi tớ lại, như hổ rình mồi nhìn chằm chằm Liên Phong.
“Gỡ đao của hắn xuống!” Đỗ Cảnh ra lệnh một tiếng, những người đó đều hướng về phía Liên Phong.
Đao? Lâm San giật mình, tức sôi máu: Hừ, đường đường là một Hoàng tử, vì Kim Đao, lại dám hạ độc cả thị vệ đại nội!
Ngươi có phải người không vậy? Kim Đao đó trị giá không nhỏ đâu!
Hiển nhiên, Lâm San đã hiểu nhầm.
Lúc đó, Liên Phong bị hạ dược, người mềm nhũn đứng không vững, cả cơ thể nóng bừng bừng, muốn vận nội lực nhưng lại không thể.
Hắn biết mình đã sơ sẩy, tay vẫn cầm chặt Kim Đao bên hông đối mặt với thủ hạ của Đỗ Cảnh.
Đao sắp ra khỏi vỏ, tránh không được sẽ xảy ra một trận máu tanh, bỗng một bóng người vọt ra chắn trước mặt hắn.
“Tất cả dừng tay cho ta!”
Tiếng quát long trời lở đất, mọi người trong phòng đều sửng sốt, đến khi lấy lại tinh thần mới nhận ra đúng là Phò mã
Tống Lạc đang đứng chắn trước mặt Liên Phong, vẻ mặt vô cùng tức giận.
Đỗ Cảnh cũng có chút kinh ngạc, hắn nhìn người luôn rất chuẩn, vốn tưởng rằng Tống Lạc là loại người háo sắc, nhu nhược, sẽ tự biết thân biết phận, để hắn dễ bề quản lý. Không nghĩ rằng, hắn lại lao ra, phá hỏng chuyện tốt của mình, thật là đau đầu!
“Tống hiền đệ, Ỷ Hồng lâu có rất nhiều cô nương, ngươi thích ai hầu hạ đều được, đừng phá hỏng chuyện tốt của ta chứ!”.
Nữ nhân cái rắm! Lão tử chỉ cần Kim Đao! Kim Đao!!! Lâm San lại càng tức giận, vẫn chắn ở trước mặt Liên Phong, không hề nhúc nhích.
Đỗ Cảnh bắt đầu có chút khó chịu, nói: “Tống hiền đệ, ngươi rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!”, dứt lời, hướng đám tôi tớ phất tay “Lên!”.
Giữa Hoàng tử và Phò mã, đám tôi tớ dĩ nhiên biết nên nghe lời ai, ngay lập tức, hùng hổ như một bầy lang sói, xông lên phía trước.
Lâm San sốt ruột, đột nhiên cái khó ló cái khôn, bỗng hô to một tiếng: “Các ngươi ai dám làm gì, ta liền nói cho Minh Nguyệt Công chúa!”.
Một câu nói, làm cho đám người không dám ho he gì.
Cho dù đám tôi tớ có hùng hổ như một bầy lang sỏi, thế nhưng… Công chúa là Hổ đó!
Giữa Công chúa và Hoàng tử, tất cả mọi người đều thống nhất chọn Công chúa. Đắc tội với Hoàng tử, cùng lắm thì đi nương nhờ người khác, còn đắc tội với Công chúa, chính là đắc tội với Hoàng thượng đó!
“Phò mã…Bảo…bảo bọn họ ra ngoài…” Liên Phong đứng sau Lâm San, yếu ớt nói.
Lâm San gật đầu, quát: “Ta đếm đến 10, các ngươi ra ngoài hết cho ta. Nếu đếm đến 10 mà ai còn ở trong phòng, ta bảo Công chúa cho người đó tiến cung, nữ làm cung nữ, nam làm thái giám! 1,2,3,7,8,9,10!
Tức khắc, tất cả mọi người đều nhanh chóng chạy như bay khỏi phòng, mà bọn tay sai kia thì vắt chân lên cổ mà chạy. Mỹ nhân Bạch Liên- phong thái nhỏ nhẹ dịu dàng có thể so với Lâm Đại Ngọc, cũng không ngoại lệ. Sau cùng, trong phòng chỉ còn Đỗ Cảnh, nhìn Lâm San dở khóc dở cười.
“Phò mã, thực ra…”
“Đi mau!” Ngươi nhanh lên một chút, muốn lấy Kim Đao của lão tử, không có cửa đâu, đừng nói Tam Hoàng tử, kể cả Thập Tam Hoàng tử cũng không thể.
Đỗ Cảnh bất đắc dĩ lắc đầu, đem nửa câu sau “ta là ta hạ xuân dược” nuốt vào trong bụng, ném cho Lâm San ánh mắt “Ngươi tự mình cầu phúc đi!”, rồi đóng cửa rời đi. Hắn cảm thấy vô cùng tức giận, đường đường là một Hoàng tử mà bị một Phò mã uy hiếp, thật mất mặt!!! Chỉ khi thấy cửa căn phòng kia được khoá chặt, hắn mới vừa lòng đi tìm một cô nương.
Giờ chỉ còn lại Lâm San trong phòng, nàng nghĩ, ta dũng cảm lấy thân bảo vệ Kim Đao như vậy, ngươi cũng nên cho ta sờ Kim Đao một chút chứ!
Nghĩ vậy, nàng bèn cười híp mắt, định đi lĩnh công thì người bỗng ngây ra như phỗng.
Này, này, này… Tại sao biểu cảm dưới chiếc mặt nạ bạc kia lại có vẻ hơi kì quặc… Tại sao mặt lại hồng như vậy? Này, ngươi áp sát ta như vậy để làm gì?
Tức khắc, Lâm San rốt cục tỉnh ngộ.
Đỗ Cảnh, đồ Vương bát đản!!! Ngươi vì muốn đoạt thanh đao mà hạ xuân dược!!! Ta…ta…ta phải chuồn thôi.
Vội xoay người chạy về phía cửa, mới phát hiện: Cửa khoá!!!
Giờ khắc này, Lâm San chỉ có một ý nghĩ trong đầu: Sự trong sạch của ta, … ngươi cố gắng kiên trì…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.