Chương 28:
Đông Tuyết
03/10/2024
Sáng hôm sau, trong quang gánh của Chi Giao đã có hai nồi cháo và thêm một nồi cá quả. Đây là nồi cá kho mà nàng dành biếu mẹ con Từ Bá.
Mấy hôm nay ngày nào hắn cũng dẫn bạn bè tới ăn cháo lươn của nàng, lại còn cho nàng rửa nhờ bát và để nhờ ghế nữa. Nàng muốn mua một món quà gì đó để tạ ơn nhưng lại không biết nên mua gì.
Những thứ mà nàng có thể mua được thì có lẽ mẹ con Từ Bá cũng đã dùng chán rồi, còn thứ đắt tiền thì nàng không mua nổi. Chi bằng cứ tặng họ một nồi cá kho vậy. Nồi cá kho này tuy không đáng mấy tiền nhưng là tấm lòng của nàng. Hiện tại nàng cũng chỉ biết tận dụng một chút kiến thức ẩm thực thế kỷ hai mốt để làm lợi thế cho bản thân mà thôi.
Vừa lên tới huyện, Chi Giao đã đi tới gõ cửa nhà Từ Bá để biếu nồi cá kho.
“Đây là cái gì vậy?” Từ Bá tròn mắt nhìn món quà Chi Giao mới đem tới trước mặt mình. Hắn vốn làm một chức quan võ nhỏ, cũng thi thoảng nhận được quà biếu xén này nọ, nhưng tặng nồi đất thì chưa thấy bao giờ.
“Đây là món cá quả kho tộ, hơi khác với kiểu kho cá thông thường của huyện Tân Lạc chúng ta. Ta ăn thấy rất ngon nên nấu một nồi để biếu mẹ con anh. Đội ơn mẹ con anh đã cho ta rửa nhờ bát.”
“Cá kho tộ sao? Nghe lạ quá.”
“Ta có thể đảm bảo đây là món anh chưa ăn bao giờ.” Chi Giao tự tin khẳng định. Tuy nhiên nói xong rồi nàng mới thấy chột dạ.
Thịnh Nam rộng lớn như vậy, chủ nhân thân thể này trước đây cũng đâu phải đã gặp qua được hết của ngon vật lạ trên đời? Cho dù theo hiểu biết của Thị Giao thì trong huyện Tân Lạc không có món cá kho tộ, nhưng biết đâu Từ Bá này đã từng ăn ở chỗ khác rồi thì sao? Nghĩ tới đó, Chi Giao vội chữa cháy. “Thật ra ta cũng không biết anh đã ăn món cá kho kiểu này bao giờ chưa, nhưng ta ăn thì thấy nó rất ngon. Anh cứ ăn với cơm thử xem sao.”
Từ Bá không khách sáo vội cười toe toét đón lấy nồi cá kho của Chi Giao.
Hắn không thuộc kiểu người tinh tế trong ẩm thực, nhưng cũng là một người yêu thích ăn uống. Có món ăn mới lạ, tất nhiên là hắn vui rồi.
Chi Giao giao nồi cá kho cho Từ Bá xong thì mới quay ra chỗ quen thuộc để bày hàng.
Nàng tính, nếu hôm nay bán hết thì cũng phải thu được tới hai trăm bốn mươi đồng. Như vậy, chỉ cần ba hôm là đã gom được bảy trăm hai mươi đồng. Trừ chi phí vẫn còn hơn sáu trăm đồng. Một quan bằng sáu trăm đồng. Nếu không có gì bất trắc xảy ra thì hai tháng nữa là nàng đủ tiền để giao cho nhà họ Đinh và có thể trở thành một người phụ nữ độc thân vui vẻ rồi. Nghĩ tới đó, tâm trạng của nàng như ở trên mây.
Trong lúc đó, tại nhà họ Trần, Kiến Văn mới vừa thức giấc.
Hôm nay là ngày được nghỉ nên hắn dậy hơi muộn, khi rửa mặt súc miệng xong đi ra ngoài thì đã thấy bữa sáng dọn ra mâm sẵn sàng. Mẹ hắn đã ngồi trên sập, chuẩn bị dùng bữa sáng, thấy hắn đi ra thì sai người hầu mang thêm một cái bát tô.
Kiến Văn mời mẹ ăn trước rồi mới nhìn tới thứ trong bát tô của mình.
Bữa sáng hôm nay hình như là…
Cháo lươn sao?
Hình như ánh mắt Kiến Văn hơi sáng lên. Hắn nhớ tới vị cháo lươn mình ăn lần trước ở cạnh bến sông.
Từ hôm đó hắn vẫn luôn nhung nhớ mùi vị đó, nhưng vẫn còn chần chừ chưa dám tới ăn lần nữa. Thật ra hắn cũng chẳng ngại thân phận quan huyện thừa của mình, mà chủ yếu là vì không muốn phải gặp lại vị hôn thê cũ kia. Hôm trước hắn thấy may mắn vì nàng ta không gây rắc rối gì cho mình, nhưng không biết lần sau gặp lại có còn được may mắn như vậy nữa hay không?
Thấy thái độ của con trai hơi khác lạ, Trần phu nhân vội vàng giải thích.
“Mấy hôm nay ai ai cũng bàn về món cháo lươn này, nên ta cũng muốn ăn thử xem sao. Sáng nay ta đã sai thằng Dậu ra bến sông mua cháo sớm đấy. Nghe nói cháo lươn rất bổ dưỡng. Con ăn đi cho nóng.” Bà vừa nói vừa gắp thêm lươn vào bát con trai.
Kiến Văn nhìn bát cháo lươn trên mâm, cảm ơn mẹ mình, hài lòng lấy thìa múc một miếng cháo lẫn thịt lươn cho vào miệng.
Nào ngờ miếng thịt lươn còn chưa trôi qua cổ họng thì hắn đã nhăn cả mặt lại.
Mấy hôm nay ngày nào hắn cũng dẫn bạn bè tới ăn cháo lươn của nàng, lại còn cho nàng rửa nhờ bát và để nhờ ghế nữa. Nàng muốn mua một món quà gì đó để tạ ơn nhưng lại không biết nên mua gì.
Những thứ mà nàng có thể mua được thì có lẽ mẹ con Từ Bá cũng đã dùng chán rồi, còn thứ đắt tiền thì nàng không mua nổi. Chi bằng cứ tặng họ một nồi cá kho vậy. Nồi cá kho này tuy không đáng mấy tiền nhưng là tấm lòng của nàng. Hiện tại nàng cũng chỉ biết tận dụng một chút kiến thức ẩm thực thế kỷ hai mốt để làm lợi thế cho bản thân mà thôi.
Vừa lên tới huyện, Chi Giao đã đi tới gõ cửa nhà Từ Bá để biếu nồi cá kho.
“Đây là cái gì vậy?” Từ Bá tròn mắt nhìn món quà Chi Giao mới đem tới trước mặt mình. Hắn vốn làm một chức quan võ nhỏ, cũng thi thoảng nhận được quà biếu xén này nọ, nhưng tặng nồi đất thì chưa thấy bao giờ.
“Đây là món cá quả kho tộ, hơi khác với kiểu kho cá thông thường của huyện Tân Lạc chúng ta. Ta ăn thấy rất ngon nên nấu một nồi để biếu mẹ con anh. Đội ơn mẹ con anh đã cho ta rửa nhờ bát.”
“Cá kho tộ sao? Nghe lạ quá.”
“Ta có thể đảm bảo đây là món anh chưa ăn bao giờ.” Chi Giao tự tin khẳng định. Tuy nhiên nói xong rồi nàng mới thấy chột dạ.
Thịnh Nam rộng lớn như vậy, chủ nhân thân thể này trước đây cũng đâu phải đã gặp qua được hết của ngon vật lạ trên đời? Cho dù theo hiểu biết của Thị Giao thì trong huyện Tân Lạc không có món cá kho tộ, nhưng biết đâu Từ Bá này đã từng ăn ở chỗ khác rồi thì sao? Nghĩ tới đó, Chi Giao vội chữa cháy. “Thật ra ta cũng không biết anh đã ăn món cá kho kiểu này bao giờ chưa, nhưng ta ăn thì thấy nó rất ngon. Anh cứ ăn với cơm thử xem sao.”
Từ Bá không khách sáo vội cười toe toét đón lấy nồi cá kho của Chi Giao.
Hắn không thuộc kiểu người tinh tế trong ẩm thực, nhưng cũng là một người yêu thích ăn uống. Có món ăn mới lạ, tất nhiên là hắn vui rồi.
Chi Giao giao nồi cá kho cho Từ Bá xong thì mới quay ra chỗ quen thuộc để bày hàng.
Nàng tính, nếu hôm nay bán hết thì cũng phải thu được tới hai trăm bốn mươi đồng. Như vậy, chỉ cần ba hôm là đã gom được bảy trăm hai mươi đồng. Trừ chi phí vẫn còn hơn sáu trăm đồng. Một quan bằng sáu trăm đồng. Nếu không có gì bất trắc xảy ra thì hai tháng nữa là nàng đủ tiền để giao cho nhà họ Đinh và có thể trở thành một người phụ nữ độc thân vui vẻ rồi. Nghĩ tới đó, tâm trạng của nàng như ở trên mây.
Trong lúc đó, tại nhà họ Trần, Kiến Văn mới vừa thức giấc.
Hôm nay là ngày được nghỉ nên hắn dậy hơi muộn, khi rửa mặt súc miệng xong đi ra ngoài thì đã thấy bữa sáng dọn ra mâm sẵn sàng. Mẹ hắn đã ngồi trên sập, chuẩn bị dùng bữa sáng, thấy hắn đi ra thì sai người hầu mang thêm một cái bát tô.
Kiến Văn mời mẹ ăn trước rồi mới nhìn tới thứ trong bát tô của mình.
Bữa sáng hôm nay hình như là…
Cháo lươn sao?
Hình như ánh mắt Kiến Văn hơi sáng lên. Hắn nhớ tới vị cháo lươn mình ăn lần trước ở cạnh bến sông.
Từ hôm đó hắn vẫn luôn nhung nhớ mùi vị đó, nhưng vẫn còn chần chừ chưa dám tới ăn lần nữa. Thật ra hắn cũng chẳng ngại thân phận quan huyện thừa của mình, mà chủ yếu là vì không muốn phải gặp lại vị hôn thê cũ kia. Hôm trước hắn thấy may mắn vì nàng ta không gây rắc rối gì cho mình, nhưng không biết lần sau gặp lại có còn được may mắn như vậy nữa hay không?
Thấy thái độ của con trai hơi khác lạ, Trần phu nhân vội vàng giải thích.
“Mấy hôm nay ai ai cũng bàn về món cháo lươn này, nên ta cũng muốn ăn thử xem sao. Sáng nay ta đã sai thằng Dậu ra bến sông mua cháo sớm đấy. Nghe nói cháo lươn rất bổ dưỡng. Con ăn đi cho nóng.” Bà vừa nói vừa gắp thêm lươn vào bát con trai.
Kiến Văn nhìn bát cháo lươn trên mâm, cảm ơn mẹ mình, hài lòng lấy thìa múc một miếng cháo lẫn thịt lươn cho vào miệng.
Nào ngờ miếng thịt lươn còn chưa trôi qua cổ họng thì hắn đã nhăn cả mặt lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.